"Sư tỷ, hiện tại ngươi đã không giống như trước kia. Mỹ nhân cô cô đã thay máu cho ngươi, còn truyền hơn phân nửa công lực của nàng cho ngươi, ngươi biết này hành động này là như thế nào không?" Phất Tâm có chút lo lắng.
Sắc mặt Tô Mặc Nhi càng thay đổi, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một ít khủng hoảng.
Nếu không phải Phất Tâm nhắc nhở, nàng còn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Đúng vậy, hiện tại một lần nữa nàng đã có được pháp lực, cũng đã xem như người yêu tộc.
Thời gian từ từ trôi đi, dung nhan nàng cũng sẽ vĩnh viễn dừng lại vào lúc này, sẽ không còn lo lắng đến vấn đề sinh lão bệnh tử.
Nhưng Phong Đạc lại không giống, hắn thật sự là người phàm, cuối cùng sẽ có một ngày già đi, thậm chí là sẽ chết...
"Sư tỷ?" Phất Tâm thấy nàng thất thần, không khỏi mở miệng nhắc nhở.
"Ngươi đã vì Phong Dương mà có dự định gì rồi?"
Hiện tại nàng không chú ý rằng, trên đời này không thể có quy pháp để cho người phàm trường sinh bất lão, trừ phi để cho Phong Đạc và Phong Dương đều biến thành yêu tộc.
Chỉ là, kiếp trước là hắn thiên thần cao quý như thế, làm sao nàng lại nhẫn tâm để cho hắn sa ngã thành yêu quái được?
"Mặc kệ như thế nào, ta đều sẽ ở bên hắn. Nếu có một ngày tuổi tác hắn lớn mà chết, thì ta sẽ chờ hắn chuyển thế." Phất Tâm nói rất lạnh nhạt, hiển nhiên là đã sớm đã nghĩ tới vấn đề này.
"Nhưng Phong Đạc và Phong Dương khác nhau." Nàng nhìn thấy lông mày Tô Mặc Nhi nhíu lại một chỗ, không đành lòng nhắc nhở, "Sư tỷ, ngươi có biết hay không, đây là kiếp cuối cùng của Phong Đạc?"
Lúc trước Phong Đạc bị thiên đế phạt xuống phàm trần, chịu nỗi khổ luân hồi trong mười kiếp, một đời này, chính là một đời cuối cùng hắn ở lại phàm trần.
Chờ hắn công thành viên mãn, thì sẽ một lần nữa bay lên trời, mọc cánh thành tiên, danh chấn thiên phạt đứng đầu lục giới như cũ.
Đến lúc đó, sư tỷ nên làm cái gì bây giờ?
Thiên giới và yêu tộc vốn khác đường, ngàn năm trước, thiên đế không cho phép bọn họ ở chung một chỗ, hiện tại làm sao lại chịu đồng ý đơn giản thế?
Huống chi, hiện tại thân phận của Phong Đạc lại đặc biệt, hắn không chỉ trông coi thiên phạt, mà còn là đứa con thứ ba của thiên đế, đại biểu cho uy nghiêm của thiên gia (nhà trời).
"Bất cứ như thế nào, ai cũng không thể tách được chúng ta!" Tô Mặc Nhi cắn môi, giọng điệu kiên định đến cực điểm.
Nếu như trời cản nàng, thì nàng sẽ lập tức phá thủng một lỗ trên trời!
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé của nàng đột nhiên bị người nắm lấy.
Tô Mặc Nhi sững sờ, trong nháy mắt nghiêng đầu sang, đối mặt thẳng với đôi mắt tràn đầy ôn nhu.
Khoé môi Phong Đạc mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói, "Mặc Nhi, phải nhớ kỹ những lời ngươi nói."
"Đương nhiên." Tròng mắt Tô Mặc Nhi chuyện động, trong giọng nói mang theo ít uy hiếp, "Đến lúc đó ngươi cũng không nên tham luyến (tham lam lưu luyến) vị trí kia là được rồi."
"Có thê (tử) như thế, mọi thứ đều là mây bay."
Phất Tâm nhìn một hồi lâu, chợt cảm thấy nàng đã bị một màn ấm áp này kích thích thật sâu, lập tức che lấy mắt trực tiếp chạy đi tìm Phong Dương kiếm sự an ủi.
Tô Mặc Nhi dè dặt đỡ Phong Đạc dậy, hỏi, "Rốt cục ngươi cũng đã tỉnh, còn có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Bản vương không có việc gì." Phong Đạc nghĩ đến mạo hiểm hôm đó, đưa tay kéo Tô Mặc Nhi qua, ôm chặt ở trong ngực.
Cảm giác trơ mắt nhìn xem nàng biến mất, mà tự mình lại không có biện pháp gì cả, thật sự là quá tệ!
Có thể ôm nàng vào lòng như thế, thật sự khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn.
"Mặc Nhi, đừng rời khỏi bản vương. Bản vương thật sự rất sợ sẽ không bảo vệ được ngươi, nếu thật ..."
Tô Mặc Nhi duỗi hai ngón tay để trước môi hắn, cản lại lời hắn muốn nói, "Phong Đạc, đừng lo lắng, chỉ vì ngươi, ta sẽ bảo vệ tốt cho mình."