Bên ngoài Minh U Cốc, có người hầu hạ y phục cho bọn họ, y phục đến tận tay đưa cơm tới há mồm.
Bây giờ không muốn đói bụng, thì chỉ có thể tự mình ra tay.
May mắn là mọi thứ ở trong cốc cũng xem như đầy đủ, rất dễ dàng Tô Mặc Nhi và Phất Tâm đã làm thành một bàn đồ ăn lớn.
Phong Đạc và Phong Dương nhìn trông mà thèm, vừa nói ăn thôi, liền lập tức cầm lên đũa, một mâm đồ ăn, động đũa vài cái đã không thấy bóng dáng.
Tô Mặc Nhi và Phất Tâm liếc mắt nhìn nhau, khoé môi đều hơi kéo ra không nói gì.
"Các ngươi... Rốt cuộc bao lâu chưa từng ăn cơm rồi?"
Đôi đũa trong tay Phong Đạc ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, tư thái gắp thức ăn khôi phục lại ưu nhã như thường ngày, chỉ là tốc độ kia, vẫn nhanh đến làm cho người thấy không rõ.
"..." Tô Mặc Nhi.
"Đúng rồi, Phong Đạc, ngươi có biết Thiên Chi đã đi nơi nào hay không? Dường như từ lần trước rời khỏi cốc cũng chưa thấy hắn." Tô Mặc Nhi hỏi.
"Ta biết rõ!" Phất Tâm xung phong nhận việc nói, "Ta biết rõ hắn ở nơi nào."
"Hả?" Tô Mặc Nhi không chút chú ý tới sắc mặt Phong Đạc càng ngày đen xuống, quay đầu nhìn về phía Phất Tâm, "Hắn ở đâu?"
"Mỹ nhân cô cô để cho hắn trở về Hồ tộc rồi." Phất Tâm suy nghĩ một chút, bổ sung thêm, "Hiện tại địa vị của hắn ở Hồ tộc chỉ ở sau mỹ nhân cô cô thôi, lúc mỹ nhân cô cô không có ở đây, thì chuyện lớn nhỏ ở Hồ tộc đều do hắn quản lý."
"... Hồ tộc sống đến bây giờ thật sự là một kỳ tích." Tô Mặc Nhi yên lặng, nghĩ đến dáng vẻ tên kia không có nửa điểm tín nhiệm, thì nàng đã trực giác được tương lai đáng lo của Hồ tộc.
"Sư tỷ, đừng bi quan như thế, kỳ thật Thiên Chi ở Hồ tộc vẫn còn có chút uy tín. Nhất là hiện thời..." Phất Tâm ngừng lại, há to miệng nhìn xem Tô Mặc Nhi.
"Làm sao vậy? Cắn phải đầu lưỡi rồi?"
Phất Tâm lắc lắc đầu, thần sắc nghiêm túc, "Sư tỷ, có chuyện ta quên nói cho ngươi biết."
"Chuyện gì?"
"Hiện tại Hồ tộc có chút phiền phức, Lang tộc có dã tâm muốn thâu tóm Hồ tộc." Phất Tâm nói thẳng.
Lông mày Tô Mặc Nhi không tự giác nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, "Lang Vương muốn làm gì?"
Ngàn năm qua Hồ tộc và Lang tộc đều bình an vô sự, làm sao hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy?
"Không biết. Gần đây Lang tộc không ngừng khiêu khích Hồ tộc, mỹ nhân cô cô có phái người đi đến Lang tộc thương lượng với Lang Vương, mà Lang Vương lại ngay cả người trực tiếp giết chết, chỉ đưa lại một cái đầu trở về, ý muốn giao chiến rõ ràng." Phất Tâm nói ra.
"Có phải là Hồ tộc đã làm chỗ nào đắc tội với bọn họ không?" Tô Mặc Nhi vô cùng khó hiểu, đến cùng là vì lý do gì, mà khiến cho Lang tộc phá hỏng giao hoà mấy ngàn năm giữa hai tộc.
"Nếu biết rõ thì đã dễ làm rồi. Ngươi cũng biết tính tình của mỹ nhân cô cô rồi, làm sao nàng lại chủ động trở mặt với người ta được chứ." Phất Tâm tức giận nói, đôi đũa trong tay bị nàng bóp đến biến dạng.
Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ đến người nàng nhìn thấy ở Mộ Lạc Thành trước đó không lâu, lúc ấy nàng không biết thân phận của hắn, nhưng bây giờ, tất cả ký ức đều được nhớ lại, mà hắn là người phương nào thì nàng cũng đã rõ ràng.
Úc Huyền, vương tử Lang tộc!
Nhưng, tại sao lúc trước hắn lại xuất hiện ở Mộ Lạc Thành, đến cùng là có mục đích gì?
"Sư tỷ, còn Minh Mị sao?" Nhắc đến cái tên này, trên mặt Phất Tâm mang theo sự chán ghét rõ ràng.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, "Làm sao có thể quên?"
Minh Mị là muội muội cùng mẹ khác cha với nàng, lúc nàng không nhớ thì đúng là không biết, nhưng bây giờ khi nhớ lại thì đã hiểu được rõ ràng tường tận.
Chỉ là, trong lúc nhất thời mọi chuyện xảy ra quá nhiều, nàng còn chưa kịp hỏi thăm về chuyện của nàng.
"Minh Mị làm sao vậy? Nàng vẫn còn ở Hồ tộc sao, hay đã xuất giá rồi?"
Sắc mặt Phất Tâm càng ngày càng tệ, lạnh lùng cười một tiếng, nói ra, “Hiện tại nàng sống, còn muốn tốt nhàn nhã hơn so với bất cứ kẻ nào!"
"Hắn? Phong Đạc?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc nhìn Phất Tâm, "Phong Đạc làm sao?"
"Sư tỷ, hiện tại ngươi đã không giống như trước kia. Mỹ nhân cô cô đã thay máu cho ngươi, còn truyền hơn phân nửa công lực của nàng cho ngươi, ngươi biết này hành động này là như thế nào không?" Phất Tâm có chút lo lắng.
Sắc mặt Tô Mặc Nhi càng thay đổi, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một ít khủng hoảng.
Nếu không phải Phất Tâm nhắc nhở, nàng còn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Đúng vậy, hiện tại một lần nữa nàng đã có được pháp lực, cũng đã xem như người yêu tộc.
Thời gian từ từ trôi đi, dung nhan nàng cũng sẽ vĩnh viễn dừng lại vào lúc này, sẽ không còn lo lắng đến vấn đề sinh lão bệnh tử.
Nhưng Phong Đạc lại không giống, hắn thật sự là người phàm, cuối cùng sẽ có một ngày già đi, thậm chí là sẽ chết...
"Sư tỷ?" Phất Tâm thấy nàng thất thần, không khỏi mở miệng nhắc nhở.
"Ngươi đã vì Phong Dương mà có dự định gì rồi?"
Hiện tại nàng không chú ý rằng, trên đời này không thể có quy pháp để cho người phàm trường sinh bất lão, trừ phi để cho Phong Đạc và Phong Dương đều biến thành yêu tộc.
Chỉ là, kiếp trước là hắn thiên thần cao quý như thế, làm sao nàng lại nhẫn tâm để cho hắn sa ngã thành yêu quái được?
"Mặc kệ như thế nào, ta đều sẽ ở bên hắn. Nếu có một ngày tuổi tác hắn lớn mà chết, thì ta sẽ chờ hắn chuyển thế." Phất Tâm nói rất lạnh nhạt, hiển nhiên là đã sớm đã nghĩ tới vấn đề này.
"Nhưng Phong Đạc và Phong Dương khác nhau." Nàng nhìn thấy lông mày Tô Mặc Nhi nhíu lại một chỗ, không đành lòng nhắc nhở, "Sư tỷ, ngươi có biết hay không, đây là kiếp cuối cùng của Phong Đạc?"
Lúc trước Phong Đạc bị thiên đế phạt xuống phàm trần, chịu nỗi khổ luân hồi trong mười kiếp, một đời này, chính là một đời cuối cùng hắn ở lại phàm trần.
Chờ hắn công thành viên mãn, thì sẽ một lần nữa bay lên trời, mọc cánh thành tiên, danh chấn thiên phạt đứng đầu lục giới như cũ.
Đến lúc đó, sư tỷ nên làm cái gì bây giờ?
Thiên giới và yêu tộc vốn khác đường, ngàn năm trước, thiên đế không cho phép bọn họ ở chung một chỗ, hiện tại làm sao lại chịu đồng ý đơn giản thế?
Huống chi, hiện tại thân phận của Phong Đạc lại đặc biệt, hắn không chỉ trông coi thiên phạt, mà còn là đứa con thứ ba của thiên đế, đại biểu cho uy nghiêm của thiên gia (nhà trời).
"Bất cứ như thế nào, ai cũng không thể tách được chúng ta!" Tô Mặc Nhi cắn môi, giọng điệu kiên định đến cực điểm.
Nếu như trời cản nàng, thì nàng sẽ lập tức phá thủng một lỗ trên trời!
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé của nàng đột nhiên bị người nắm lấy.
Tô Mặc Nhi sững sờ, trong nháy mắt nghiêng đầu sang, đối mặt thẳng với đôi mắt tràn đầy ôn nhu.
Khoé môi Phong Đạc mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói, "Mặc Nhi, phải nhớ kỹ những lời ngươi nói."
"Đương nhiên." Tròng mắt Tô Mặc Nhi chuyện động, trong giọng nói mang theo ít uy hiếp, "Đến lúc đó ngươi cũng không nên tham luyến (tham lam lưu luyến) vị trí kia là được rồi."
"Có thê (tử) như thế, mọi thứ đều là mây bay."
Phất Tâm nhìn một hồi lâu, chợt cảm thấy nàng đã bị một màn ấm áp này kích thích thật sâu, lập tức che lấy mắt trực tiếp chạy đi tìm Phong Dương kiếm sự an ủi.
Tô Mặc Nhi dè dặt đỡ Phong Đạc dậy, hỏi, "Rốt cục ngươi cũng đã tỉnh, còn có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Bản vương không có việc gì." Phong Đạc nghĩ đến mạo hiểm hôm đó, đưa tay kéo Tô Mặc Nhi qua, ôm chặt ở trong ngực.
Cảm giác trơ mắt nhìn xem nàng biến mất, mà tự mình lại không có biện pháp gì cả, thật sự là quá tệ!
Có thể ôm nàng vào lòng như thế, thật sự khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn.
"Mặc Nhi, đừng rời khỏi bản vương. Bản vương thật sự rất sợ sẽ không bảo vệ được ngươi, nếu thật ..."
Tô Mặc Nhi duỗi hai ngón tay để trước môi hắn, cản lại lời hắn muốn nói, "Phong Đạc, đừng lo lắng, chỉ vì ngươi, ta sẽ bảo vệ tốt cho mình."