Bọn họ xông vào một phòng xếp, trên giường trong gian phòng là gã sai vặt đang ngủ say, Phong Dương đi lên lay tỉnh hắn.
Gã sai vặt mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc nhìn thấy bên giường mình lại có hai người đang đứng không quen biết, thì nhất thời hít một hơi, thiếu chút nữa đã bị hù dọa đến ngất đi.
Chuyện xảy ra ở trong thành gần đây không phải là hắn chừng nghe qua, chẳng lẽ đêm nay là đến phiên hắn xui xẻo sao?
"Hai vị đại vương, tha mạng! Tha mạng !" Thân thể hắn run run, lảo đảo lăn xuống giường, nằm ở trước mặt hai người Phong Dương cầu xin tha thứ.
Phong Đạc nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, "Nói cho chúng ta biết, thư phòng ở nơi nào?"
Gã sai vặt nghe vậy sửng sốt một tý, vội vàng đáp, "Ở đằng sau tiền thính, vòng qua hành Lang, từ phía đông có cuốn sổ nằm ở ngăn thứ ba. Hai vị đại vương, có thể bỏ qua cho tiểu nhân..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Phong Dương bổ cán dao sau gáy hôn mê.
Phong Đạc và Phong Dương theo lời hắn nói mà đi đến, rất nhanh đã đi tới thư phòng.
Phong Đạc đẩy cửa đi vào, trong phòng tối đen một mảnh, vật gì cũng đều không nhìn thấy.
Phong Dương quẹt diệm lên hộp quẹt một cái, ánh sáng hơi yếu chợt lóe lên, chiếu lên dung nhan bọn họ, lúc sáng lúc tối.
Phong Đạc tiện tay cầm lên một quyển công văn ở trên bàn liếc nhìn, lông mày càng ngày càng cau lại, sau đó hắn lại nhìn đến mấy quyển công văn, rồi để lại chỗ cũ, ý bảo Phong Dương rời đi.
Theo vài tháng trước, trong Mộ Lạc Thành không ngừng có dân chúng mất tích không giải thích được, lúc mới đầu còn chưa chú ý đến, nhưng dần dần về sau, người mất tích càng ngày càng nhiều, khiến cho lòng người bàng hoàng.
Lại sau này, có người lên núi đốn củi, lúc đi qua một rừng cây, lại thấy được xương trắng đầy đất!
Từ đó về sau, khi vừa đến trời tối, dân chúng từng nhà đều đóng cửa không ra, chỉ có như vậy, mà người mất tích vẫn mất tích.
Phong Đạc và Phong Dương đi tới phía rừng cây, vừa mới tới gần chỗ đó, thì đã cảm giác được một mùi máu tươi nồng nặc.
"Xem ra chính là chỗ này." Vẻ mặt Phong Đạc ngưng trọng, "Chúng ta vào xem một chút đi."
"Ừ."
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ từ từ đi vào sâu bên trong, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, rốt cuộc bọn họ cũng không thể không bịt miệng mũi.
Mà bây giờ một màn ở trước mắt bọn họ, trực tiếp khiến cho bọn họ phải dừng bước.
Chỗ đó là một mảng xương khô thịt thối thật lớn, dưới ánh trăng chiếu trên đống xương cốt màu trắng kia, vô cùng quỷ dị.
Vài con sói vây quanh những thi thể còn chưa hoàn toàn bị rữa nát, mà từng ngụm nuốt những mảng thịt thối vào trong bụng.
Hai người Phong Đạc đến, hiển nhiên là đã chọc giận đến bầy sói, âm u trong mắt xanh của chúng nó, lộ ra một chút hung quang (ánh sáng tàn bạo).
Nhưng, chúng nó không hề tấn công bọn họ, mà chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ngay cả thịt thối kia cũng đều không ăn.
Đột nhiên, cách đó không xa trong rừng cây loáng thoáng hiện ra một luồng kim quang, chói mắt đến cực điểm. Làm cho không khí càng thêm quỷ quyệt!
"Rốt cuộc ngươi cũng đã tới, bản tôn ở chỗ này, đã chờ ngươi rất lâu rồi!" Giọng nói u ám từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Phong Đạc rùng mình, trong tay áo trực tiếp cầm lấy một mũi ám khí.
Chờ giây lát, nhưng không thấy người nọ nói thêm gì nữa.
Một hồi lâu, kim quang từ từ lui đi, bầy sói ngửa đầu gầm một tiếng thét dài có trật tự. Nam tử vận y phục đen như mực, cầm một một thanh ngọc tiêu, chậm rãi từ trên trời hạ xuống.
Phong Đạc giật giật khóe miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt uy nghiêm, "Ngươi là bọn trôm cắp từ nơi nào?"
"Người sắp chết, không xứng để biết rõ tên của bản tôn."
"Ngươi dường như, rất quen thuộc với bản vương?" Đuôi mắt Phong Đạc xếch lên, không thèm để ý đến những lời hắn mới vừa nói.
"Đến đây thì cứ vào đi, khi nào thì ngươi đã nhát gan như thế?" Trong phòng, tiếng nói Phong Đạc trêu tức truyền ra.
Nắm đấm trong tay áo Tuyết Ngạn nắm thật chặt, nhấc bước chân trực tiếp đi vào.
Nhìn thấy ý cười trong ánh mắt người đang ngồ trên chủ vị, hắn lập tức kích động không biết làm sao, một hồi lâu, mới ổn định lại giọng nói, "Thuộc hạ cung nghênh chủ tử!"
Nói xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn xem hắn, "Ngài... Ngài không có việc gì là tốt rồi."
"Ừ, gần đây vất vả ngươi phải chăm sóc Ảnh môn rồi." Phong Đạc nói.
"Không khổ cực, đây đều là trách nhiệm của thuộc hạ." Tuyết Ngạn lắc đầu liên tục.
"Ngồi đi."
"Dạ."
“Tình huống gần đây ở đế đô thế nào rồi?" Phong Đạc trực tiếp mở miệng hỏi.
"Sau khi chủ tử rời khỏi, hoàng đế liền ngã bệnh. Trong cung chỉ còn lại thập Thất hoàng tử, chỉ là tuổi hắn còn nhỏ, cho nên trọng thần cực lực đề cử Phong Mục làm giám quốc, hoàng đế không còn cách nào, chỉ có thể thả hắn ra tù."
Hắn cố gắng nói tỉ mỉ ngắn gọn, nhưng nói đến chỗ này vẫn nhịn không được mà nhìn trộm vẻ mặt của Phong Đạc, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, nói tiếp, "Thất vương gia tự giam mình ở trong vương phủ, một lòng không để ý tới ngoại sự, hoàng đế cũng không thể trách được."
Phong Đạc nghe hắn nhắc tới Tiểu Thất, không khỏi nhíu nhíu mày, ý bảo Phong Dương nói tiếp.
"Trong triều gần đây cũng được coi như yên ổn, không có xảy ra chuyện lớn gì."
"Quốc sư đâu?"
Tuyết Ngạn không nghĩ tới Phong Đạc sẽ hỏi hắn lời này, nghĩ một lát mới lên tiếng, "Quốc sư bởi vì chuyện của tiên tử, mà tự xin từ chức với hoàng đế, sau đó rời khỏi đế đô."
"Có biết hắn đi nơi nào hay không?" Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, nhưng chuyện quốc sư rời đi cũng là trong dự liệu của hắn.
Bằng khả năng của người đó, không thể nào không biết hắn còn sống, đế đô đã không còn người để hắn lợi dụng, thì hắn cũng chỉ có thể thay chỗ hắn.
Đến giờ phút này Tuyết Ngạn mới mơ hồ đoán được mục đích của Phong Đạc, hôm đó chuyện ở Sùng Quang điện hắn cũng đã nghe nói.
Lần này chủ tử trở về, đoán chừng là vì báo thù cho vương phi!
Chỉ là, chính xác hắn không có tin tức thật của quốc sư.
Tuyết Ngạn tỉ mỉ trả lời, "Thuộc hạ cũng không biết, nhưng thuộc hạ có nghe thủ hạ nhắc tới, nói rằng hình như phương hướng đi của quốc sư là đến biên thành."
"Biên thành?" Phong Đạc và Phong Dương liếc nhau một cái, đều nhìn thấy khó hiểu từ trong mắt đối phương.
Hắn đi chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ chỗ đó có gì có thể giúp được hắn sao?
"Bản vương biết rồi." Phong Đạc đứng dậy, phân phó nói, "Chuyện bản vương trở lại, ngoại trừ người Ảnh môn, không được phép truyền ra ngoài, sau này Ảnh môn cứ giao cho Phong Kỳ phụ trách, các ngươi chỉ được nghe lệnh một mình hắn!"
"Chủ tử, ngươi lại rời đi sao?!" Tuyết Ngạn đứng lên với hắn, lại nghe được ý trong lời của hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ừ, bản vương trở lại chỉ xử lý chút chuyện, đợi chuyện được xử lý tốt thì sẽ rời đi." Phong Đạc nhàn nhạt nói ra.
Tuyết Ngạn bất đắc dĩ gật đầu, đáp, "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Phong Đạc cho Tuyết Ngạn phái vài người âm thầm tìm kiếm tung tích của Vị Minh, còn hắn thì dịch dung đơn giản, rồi cùng Phong Dương đi đến Thất vương phủ.
Tất cả huynh đệ, người hắn không yên lòng được chính là Phong Kỳ, tuy hắn lớn lên trong thâm cung, lại được phụ hoàng bảo vệ quá tốt, vốn không biết rõ lòng người hiểm ác.
Hắn từng nói muốn đi ra giang hồ, đây cũng là chủ ý rất tốt, ít nhất có thể khiến cho hắn nhanh chóng trưởng thành.
Để Ảnh môn làm hậu thuẫn cho hắn, trong tương lai có một ngày hắn và Phong Dương rời khỏi, cũng có thể yên tâm.
Vài ngày sau, rốt cuộc Ảnh môn truyền đến tin tức, nói là Vị Minh đang ở Mộ Lạc Thành.
Phong Đạc và Phong Dương đều không trì hoãn nữa, chỉ dặn dò đơn giản chuyện Ảnh môn, rồi một khắc (phút) không dừng chạy đến Mộ Lạc Thành.