Úc Huyền cả kinh, lập tức nhìn thấu mục đích của Phong Đạc. Trên tay hắn dùng lực một cái, trực tiếp đẩy người ở trong ngực ra ngoài!
Chỉ thấy, nữ tử vốn đang hôn mê, ngay tại thời điểm này lại thoát khỏi dây thừng trói chặt hai tay nàng, mũi chân hơi khẽ di chuyển, xoay người tránh thoát khỏi vài ám khí của Phong Đạc, rồi nhanh nhẹn rơi xuống đất.
Vị Minh trợn to hai mắt, không thể tin nhìn xem một màn này, cho đến khi ánh mắt nàng cười nhẹ rơi vào trên người của hắn, hắn mới phục hồi tinh thần.
Môi mỏng nữ tử khẽ mở, giọng nói ôn nhu, "Quốc sư đại nhân quả nhiên là danh bất hư truyền, mới một chiêu của tiểu nữ tử thôi, mà đã rơi xuống thế hạ phong."
"Minh Mị!" Úc Huyền lạnh lùng phun ra hai chữ, khép hờ đôi mắt nguy hiểm âm ngoan.
Minh Mị quay đầu cười một tiếng với hắn, "Điện hạ chớ tức giận, Minh Mị chỉ muốn đùa với người một chút mà thôi. Không nghĩ tới ngàn năm, điện hạ vẫn nhớ đến tỷ tỷ ta như cũ."
Lúc này Phong Đạc đã trở lại bên cạnh Phong Dương, Phong Dương nhìn thấy cục diện đã nghịch chuyển như thế, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sau khi nghe được Úc Huyền kêu lên tên của nữ tử kia, hắn mới nhớ là, dường như Phất Tâm đã nhắc qua cái tên này rồi.
Minh Mị, muội muội Mặc Nhi, công chúa khác của Hồ tộc!
Chỉ là, làm sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Thật sự không lẽ chỉ là ngẫu nhiên bị quốc sư nhận sai thành Tô Mặc Nhi, rồi bị trói đến chỗ này sao?
Úc Huyền nhìn người trước mắt vô cùng giống với Tô Mặc Nhi, bởi vì bị lừa gạt mà sinh ra tức giận, trong nháy mắt lửa giận vọt tới ngực, trầm giọng hỏi, "Ngươi tới nơi này làm gì?"
"Đại vương lệnh ta đến giúp ngươi một tay, chỉ không nghĩ rằng, sau khi gặp mặt sẽ là một tình huống như vậy." Minh Mị cười nói, mắt sáng long lanh, ánh mắt mang theo lẳng lơ quyến rũ, dáng vẻ xinh đẹp.
Tiếng nói theo gió, truyền đến tai Phong Đạc, Phong Đạc khẽ nhíu nhíu mày.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nghe sư muội Mặc Nhi nói đến Minh Mị, trên mặt nàng (PT) có chút khó chịu, thì ra nàng (MM) đã phản bội Hồ tộc, đầu phục dưới Lang tộc sao?
Úc Huyền còn đang định trách cứ thêm vài câu, thì lại đột nhiên cảm giác được, không khí xung quanh lại xuất hiện một luồng khí khác thường không ổn định.
Mặc dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng được.
Hắn ở chỗ này đã bố trí một kết giới nhỏ, chỉ cho đi vào, không cho phép ra, vừa rồi có một tia không ổn định, rất rõ ràng chính là đã có người xông vào!
Hơn nữa người đến rất tinh thông kết giới trong trận pháp, nếu không cũng sẽ không chỉ gây ra tiếng động nhỏ như thế.
Úc Huyền càng thêm đề phòng, âm thầm truyền âm cho Vị Minh và Minh Mị, để cho bọn họ cũng nên cẩn thận chút. Dù sao bây giờ hắn còn cần sự trợ giúp của bọn họ.
Trong rừng cây không khí càng ngày càng quỷ quyệt, hai phương đều không ngừng kiên trì, không ai chịu xuất thủ trước ai.
Qua một hồi lâu, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, ngay sau đó, chỉ thấy một nữ tử đột nhiên hiện ra, đôi mắt linh động nhìn ngắm xung quanh, rồi ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Vị Minh trên người, dừng thêm mấy giây rồi dời đi.
Mà cũng bởi vì mấy giây này, mà sắc mặt của một nam nhân nào đó ở bên cạnh nàng đen lại.
Phong Đạc trực tiếp đưa tay kéo Tô Mặc Nhi vào trong lòng, muốn để cho nàng nhìn mình, giọng điệu thoáng có chút trách cứ, "Không phải đã bảo lúc ngươi đi ra thì phải vận thêm y phục sao?"
"Đi hơi gấp, nên cũng không chú ý." Tô Mặc Nhi nhỏ giọng nói, "Nhưng mà ngươi yên tâm, hiện giờ ta có pháp lực hộ thể, chút nhiệt độ này, không tính là cái gì."
"Lần sau không được dùng lý do này nữa!"
“Ừ, biết rồi."
"..." Mọi người đang một bên nghe bọn họ nói chuyện, hoàn toàn bị biến thành cảnh nền.
Vị Minh đứng ở bên cạnh Úc Huyền, dần dần lộ ra cơ thể.
Quanh người hắn lượn lờ một cỗ khí đen, hoàn toàn không tao nhã lạnh nhạt như người thiên giới, mà giống như một ác ma từ trong vực sâu tội ác đi ra.
"Ngươi rốt cuộc đã tới, bản vương ở nơi này đã đợi lâu rồi!" Đuôi lông mày Phong Đạc lẳng lơ, khóe môi thoáng cong lên độ cong quỷ dị.
"Ha ha, vừa vặn, ta cũng đã đợi Tam vương gia thật lâu!" Vị Minh không chút nào che dấu phẫn hận trong mắt, ánh mắt rơi vào trên người Phong Đạc mang theo sự điên cuồng muốn hủy thiên diệt địa!
Ban đầu ở hoàng cung hắn không tin Phong Đạc sẽ chết ở đó. Hắn đã từng bất chấp tất cả thiên hạ để làm chuyện xấu, lén đi thiên giới để xem trộm kiếp mạng của Phong Đạc, nửa năm trước dương thọ hắn còn chưa hết!
Mà dương thọ của hắn (PĐ), hắn (VM) đã nhìn thấy ở trên bàn, chính là đêm nay!
Mấy ngày trước, hắn đột nhiên nhận được tin tức Phong Đạc đã trở về Phong Lan Quốc, nhưng trong hoàng cung lại không có tin tức gì truyền tới, thì hắn đã biết rõ, lần này Phong Đạc trở về, tuyệt đối là để báo thù!
Sau đó, hắn quả nhiên phát hiện Phong Đạc phái một số người âm thầm tìm kiếm tung tích của hắn, cho nên hắn cố ý để lộ chút tung tích cho bọn họ, một đường dẫn Phong Đạc đến nơi này.
Kỳ thật, nếu đêm nay Phong Đạc không tự mình đi đến, thì hắn và Úc Huyền cũng sẽ sai người bắt hắn mang tới đây.
Đây là một kiếp cuối cùng hắn (PĐ) luân hồi trong mười kiếp, hắn (VM) quyết không thể để cho hắn thuận lợi trở lại thiên giới, nếu không nhất định hắn (VM) phải chết!
Úc Huyền quay đầu nhìn Vị Minh, trong mắt có chút ý tứ trách móc, "Quốc sư đại nhân, ngươi tới có chút muộn!"
"Điện hạ chớ trách, mới vừa rồi là ta đi đón một người tới." Vị Minh nhìn về phía Phong Đạc, trong mắt mang theo đắc ý rõ ràng.
Phong Đạc và Phong Dương đều không biết trong hồ lô của hắn muốn bán cái gì, cho nên chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn, âm thầm đề phòng.
"Người nào?" Ánh mắt Úc Huyền trầm xuống, hắn không biết Vị Minh muốn làm cái gì, lúc trước bọn họ cũng chưa hề thương lượng qua chuyện này.
"Điện hạ nhìn một chút sẽ biết!" Vị Minh vỗ vỗ tay. Lập tức liền có hai người Lang tộc nâng một nữ tử đi tới.
Hai tay nữ tử bị trói chặt ở sau người, cúi thấp đầu, tựa hồ đã ngất đi, sợi tóc rủ xuống đến bên cạnh mặt, nhìn không rõ mặt mũi của nàng.
Thần sắc Úc Huyền có chút khó coi, mặc dù không thấy rõ mặt của nàng, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng được hơi thở trên người nàng, có chút phức tạp gọi một tiếng, "Mặc Nhi?"
Đỉnh tai Phong Đạc mới vừa nghe được tên hắn gọi, cảm thấy lòng trầm xuống, thân thể trực tiếp cứng đờ lại.
"Đây chính là lễ vật ta muốn đưa cho Tam vương gia." Vị Minh đi đến bên cạnh nàng, thô lỗ kéo lên đầu của nữ tử.
Bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tái nhợt, khiến cho tim Phong Đạc như nảy mạnh lên, "Mặc Nhi?!"
"Đúng là tam vương phi." Vị Minh tàn nhẫn nhếch miệng, từ từ đến gần Tô Mặc Nhi, "Không biết Tam vương gia đối với phần lễ vật này có hài lòng hay không?"
Trong con mắt Phong Đạc xẹt qua một tia tàn nhẫn, giọng điệu âm u thâm trầm, "Ngươi muốn cái gì?"
"Ta? Ta chỉ nghĩ muốn mạng của ngươi thôi! Nếu như Tam vương gia nguyện ý đổi mạng, thì ta có thể suy nghĩ đến sự bình yên vô sự của vương phi!"
Vị Minh vừa nói xong, kề sát vào Tô Mặc Nhi, cúi đầu ghé vào trên cổ của nàng nhè nhẹ cắn một cái.
Trong lòng lại dâng lên một ít oán hận, ngàn năm trước, hắn trơ mắt nhìn nàng ân ân ái ái với Phong Đạc, ngay cả tia dư quang ngoài khoé mắt cũng không cho hắn, khi đó hắn đã thề, nhất định phải tách ra bọn họ!
Nhìn thấy động tác như thế của Vị Minh, Phong Đạc còn chưa kịp tỏ thái độ, thì đã có người không chịu nổi!
Úc Huyền đen mặt, đi lên vài bước, trực tiếp vươn tay kéo Vị Minh ra, ôm Tô Mặc Nhi vào trong ngực, "Ngươi còn dám chạm vào nàng, thì đừng trách bản tôn không khách khí với ngươi!"
Vị Minh sững sờ, lập tức có chút hiểu rõ, "Thì ra người khiến cho điện hạ nhung nhớ ngày đêm, chính là nàng!