Diệp Ánh Hàn khiếp sợ nhìn xem bạch quang càng lúc càng vượng, dần dần bao trùm lại hai bóng ảnh đang dựa sát vào nhau, rất lâu cũng chưa lấy lại được bình tỉnh.
Chỉ có người thân cận nhất mới có thể dựa sát hắn (PĐ), hắn (DAH) không nghĩ tới Tô Mặc Nhi sẽ biết...
Nếu bọn họ đều không chịu được...
Trong lòng Vị Minh và Úc Huyền đều biết có bọn Diệp Ánh Hàn ở đây, thì tối nay sẽ không giết được Phong Đạc, muốn lén lút rời khỏi.
Khoé môi lạnh lùng của Diệp Ánh Hàn khẽ cong, tiện tay tạo ra định thân chú.
Thần chú tầm thường này, nếu vào lúc bình thường, thì khẳng định sẽ không có tác dụng với bọn họ.
Mà lúc này bọn họ đang muốn lén lút chạy đi, trái lại bị trúng phải thần chủ tầm thường của Diệp Ánh Hàn.
Trong rừng là một mảnh yên tĩnh, bạch quang rực rỡ rọi sáng một phương này như ban ngày.
Thời gian dần dần trôi qua, chẳng biết từ lúc nào trên bầu trời đã dần tụ lại từng mảng mây đen lớn, che đi ánh trăng. Tia sét màu tím kia như ẩn như hiện giữa những tầng mây cuồn cuộn, truyền ra tiếng sấm khá lớn.
Bỗng nhiên, sấm sét ở trên không trung nổ vang lên, những tia sét màu tím giống như giao long (thuồng luồng), từ phía chân trời chạy thẳng vào trong bạch quang!
Tim Diệp Ánh Hàn nảy mạnh, trong nháy mắt ánh mắt thuận thế nhìn chằm chằm vào đám bạch quang kia.
Vị Minh và Úc Huyền bị một màn trước mắt làm kinh hãi, ngay cả tim cũng đều nhanh đã run rẩy.
Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, tối nay, chỉ sợ là không thể chết già được rồi!
Tia sét màu tím không ngừng chui thẳng vào bạch quang, mà bạch quang lại càng lúc càng vượng, cuối cùng mọi người không thể không cúi đầu xuống, che đi đôi mắt, mới tránh bị tổn thương.
Từ từ, tia sét dần ít đi, tiếng sấm cũng yên lặng, mây đen tản đi lộ ra ánh sáng trong trẻo của trăng non.
Bạch quang từ từ nhu hòa lại, đợi sau khi bạch quang hoàn toàn biến mất, hai bóng người tuyệt thế cùng hiện ra ở trước mặt mọi người.
Phong Đạc và Tô Mặc Nhi mở mắt ra, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy được tình cảm khắc sâu.
Diệp Ánh Hàn siết chặt quả đấm, nén lại cảm xúc kích động không để lộ ra, trên mặt nhịn không được nổi lên ý cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía hai người đang bị định thân, trong con mắt đột nhiên thoáng lóe lên vài phần trêu tức, vươn tay hoá giải định thân chú trên người bọn họ.
Vị Minh phản ứng đầu tiên, kéo Úc Huyền dùng pháp thuật bỏ chạy.
Ánh mắt Phong Đạc lạnh lùng, vươn tay, một luồng bạch quang rơi vào trước mặt bọn họ, ngăn cản lại đường chạy.
Vị Minh cảm thấy run rẩy, quay đầu nhìn về phía Phong Đạc, người nọ vận một thân bạch y, khí chất trong trẻo lạnh lùng, trong con ngươi hiện ra một chút lạnh nhạt, giống hệt như người kia đứng đầu phạt thiên ngàn năm trước.
Khiến cho người ta không thể không ngưỡng mộ, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Phong Đạc, "Thần biết sai rồi, cầu xin tôn thượng bỏ qua cho thần!"
"Tha cho? Mấy lần ngươi giết chủ có từng nhớ lại một phần tình cũ không?" Diệp Ánh Hàn mở miệng giễu cợt nói.
"Làm sai thì phải biết sửa sai." Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong miếng Phong Đạc nói ra.
Hắn giơ tay lên, tia sét từ từ bao quanh lấy người Vị Minh, Vị Minh hoảng sợ trừng to mắt, nghĩ muốn thoát khỏi, nhưng ngay cả giãy giụa cũng đều không được.
Phong Đạc phất phất tay, tia sét trực tiếp đánh vào thân thể của Vị Minh, trong nháy mắt đã đánh tan cả hồn phách của hắn!
Mà điều khiến Phong Đạc không nghĩ tới chính là, sau khi hồn phách của Vị Minh đã bị tiêu tán, lại có một luồng khí đen, xoay quanh ở nguyên chỗ như cũ, mang theo lệ khí nồng nặc.
Khí đen kia dường như muốn chạy đi, Phong Đạc vội vàng tạo ra vài luồng tia sét, giam giữ nó ở bên trong, rồi thu vào.
Sắc mặt Úc Huyền trắng bệch, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lực lượng đáng sợ của người thiên giới!
Úc Huyền xoay người muốn chạy trốn, nhưng dưới chân lại không biết vấp phải vật gì, mà trực tiếp ngã nhào ở trên đất.
Giương mắt nhìn, thì thấy được thi thể con sói vừa bị thiêu rụi, hắn không khỏi khẽ co người lại.
Sợ hãi từ dưới đáy lòng lan tràn khắp thân thể, Úc Huyền lảo đảo bò dậy.
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy thân thể rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt lướt về phía Phong Đạc ở một bên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch!
"Không!!!"
Giữa ngực Phong Đạc bị Úc Huyền đánh xuyên thành một lỗ hổng lớn, thân thể của hắn vẫn duy trì tư thế chúi đầu về phía trước.
Nhìn thấy Tô Mặc Nhi không sao, lúc này khóe môi hắn mới thoáng cong lên một đường cong.
Khuôn mặt tuyệt thế kia, vẫn giống như ngàn năm trước mới gặp gỡ.
"Phong Đạc!!" Mắt Tô Mặc Nhi trừng muốn nứt ra, rõ ràng là do Phong Đạc kịp thời đẩy nàng ra, nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh (cảnh nguy hiểm), mà chính hắn lại...
Phong Đạc bị Úc Huyền và Vị Minh dùng pháp thuật giữ yên lại một chỗ, nhúc nhích không được, mà công kích của bọn họ lại được triển khai liên tục, cả một đống pháp thuật đều đánh lên người hắn.
Phong Đạc hoàn toàn đã không còn cảm giác được đau đớn, ánh mắt của hắn vẫn luôn lưu luyến nhìn Tô Mặc Nhi, gần giống như cứ muốn tham lam nhìn nàng mãi, để rồi khắc sâu dung nhan nàng vào trong lòng.
"Diệp Ánh Hàn! Ngươi nhanh thả ta ra! Thả ta ra!" Hai mắt đều đọng nước mắt mờ mịt như sương mù, Tô Mặc Nhi dùng tay lau mạnh, bây giờ trong lòng nàng đều chỉ còn dáng người anh tuấn kia.
Có phải hắn sẽ rời bỏ nàng mà đi không?!
Trái tim Tô Mặc Nhi co rút từng đợt, nàng cố gắng giãy giụa, nhưng Diệp Ánh Hàn lại không hề buông nàng ra một chút nào.
Trong tròng mắt của Phong Đạc mang theo sự tham luyến, nhưng rốt cục vẫn phải vô lực nhắm mắt lại, thân thể của hắn lảo đảo, ngã ầm xuống.
Đột nhiên Tô Mặc Nhi không hề giãy dụa nữa, trong mắt của nàng vẫn chỉ có Phong Đạc, nhưng lại giống như trong nháy mắt đã mất đi linh hồn, sự trống rỗng ấy khiến cho người ta phải đau lòng.
Trên mặt Vị Minh và Úc Huyền đều lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi thu hồi pháp thuật.
Đau thương dần dần biến mất trong con mắt Diệp Ánh Hàn, hắn giao Tô Mặc Nhi vào trong tay Thiên Chi, trong giọng nói mang theo một ít khàn khàn, "Trông nàng cho tốt."
Nói xong, hắn liền đi tới thi thể của Phong Đạc.
Vị Minh và Úc Huyền thấy hắn đến, trong lòng không khỏi thêm đề phòng, bước chân cũng lui nhẹ về phía sau mấy bước.
Tuyết thần của thiên giới, bọn họ không thể đắc tội!
Chỉ là, nhìn thấy hắn muốn tới gần Phong Đạc, ánh mắt Vị Minh chợt lóe, chặn ở trước mặt hắn, "Người chết cũng đã chết, tuyết thần còn muốn làm gì nữa?"
"Cút ngay!" Diệp Ánh Hàn đánh ra một luồng pháp thuật về phía hắn, vốn muốn để Vị Minh tránh ra, lại không ngờ hắn lại dễ dàng hoá giải được.
Ánh mắt hắn (DAH) lạnh lùng, lúc nhìn Vị Minh, hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu. Chỉ mới mấy tháng không gặp, mà lực lượng của hắn (DM) lại tăng lên không ít!
Nhưng mà, trên đời này, không có cái gì có thể ngăn cản hắn (DAH)!
Vị Minh lặng lẽ truyền âm cho Úc Huyền, bảo hắn (UH) đi lên giúp hắn (VM) ngăn cản lại Diệp Ánh Hàn.
Mặc dù Phong Đạc đã chết, nhưng hồn phách của hắn chưa bị diệt, nếu không phải lúc hồn phách hắn rời khỏi thân thể, diệt hồn phách của hắn, thì hắn sẽ trở lại bài vị một lần nữa.
Diệp Ánh Hàn dễ dàng nhìn thấu mưu kế của bọn họ, vào trước khi bọn họ ra tay, ra tay trước bọn họ!
Úc Huyền còn chưa đi lên, Vị Minh đang cố gắng ứng phó, mà trong nháy mắt hắn tránh né, bóng ảnh của Diệp Ánh Hàn chợt lóe lên, trực tiếp lướt qua hắn, rơi vào bên người Phong Đạc.
Úc Huyền nghĩ đến lời Vị Minh đã nói trước với hắn, lúc này cũng không quan tâm đến thân phận của Diệp Ánh Hàn, mà đi lên triền đấu (quấn lấy, dây dưa) với Diệp Ánh Hàn.
Chỉ là, Diệp Ánh Hàn chỉ mới nâng nâng tay, gió tuyết sắc bén không biết từ nơi nào, gào thét tấn công về phía mặt Úc Huyền!
"Không biết tự lượng sức mình!"
Diệp Ánh Hàn từ trong lòng lấy ra một hạt châu sáng óng ánh, vận linh lực, bức hạt châu vào trong cơ thể của Phong Đạc.
Giữa chừng bị Vị Minh và Úc Huyền quấy rầy nhiều lần, dường như tính tình Diệp Ánh Hàn đã trở nên có chút gắt gỏng.
Vị Minh và Úc Huyền đã cam nguyện mạo hiểm đắc tội đến thiên giới, cũng không có ý định để mặc cho Diệp Ánh Hàn thành công.