Đứng đầu bọn cướp, sắc mặt có chút khó coi, trong giọng nói mang theo tức giận, hỏi người bên cạnh: “ Lão Tam, đến cùng thì nữ nhân này có lai lịch như thế nào?”
“ Lão đại, nàng, nàng đúng là từ trong Tam vương phủ đi ra….” Người bị hỏi tới, cũng chính là người phu xe kia, cẩn thận từng chút một trả lời.
Người đứng đầu bọn cướp tức giận, mắng hai câu, trừng mắt tàn nhẫn nhìn về phía Tô Mặc Nhi: “ Nữ nhân đáng chết, trên người ngươi có gì đó đều giao hết ra đây, bản đại gia tạm thời sẽ tha cho ngươi một mạng, thực là xúi quẩy!”
Tô Mặc Nhi chỉ về xe ngựa phía sau, nói: “ Đồ đạc đều ở trong xe, nếu các ngươi muốn, thì lấy đi!”
“ Trên người ngươi còn có cái gì thì ngoan ngoãn giao ra đây cho đại gia, không đúng, đại gia đây phải tự mình lục soát ngươi rồi! Ha ha ha….” Đứng bên cạnh tên cầm đầu, mặt vẫn không có chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Nhi.
“ Trên người ta không có vật gì đáng tiền.” Tô Mặc Nhi nhíu mày, trên người nàng bây giờ xác thực không có gì đáng tiền, ngoại trừ con dao kia.
Những người kia vốn không tin, đặc biệt là người xuất thân giàu có như Tô Mặc Nhi, thì trên người làm sao không có vật đáng tiền.
“ Ngươi đã không nghe lời, vậy thì nghe theo lão nhị, để bản đại gia tự mình đến lục soát ngươi!” Nói xong, khuôn mặt kẻ cầm đầu nở nụ cười dâm đãng, hướng phía nàng đi tới.
Tô Mặc Nhi chậm rãi lùi về phía sau, tay phải mò vào trong ống tay áo, nắm chặt con dao găm giấu trong ống tay áo.
Chỉ là, mới lui được vài bước, Tô Mặc Nhi đã đụng phải xe ngựa, mà một bên khác chỉ có một người canh gác.
Tô Mặc Nhi hít một hơi thật sâu, quyết định nhanh chóng vọt về phía người kia.
Tất cả mọi người bị động tác này của nàng làm cho kinh ngạc một lúc, chờ khi phản ứng lại, thì người canh gác bên cạnh xe ngựa kia đã bắt đầu đánh nhau với Tô Mặc Nhi.
Những người còn lại thấy tình hình đó, lập tức vây lại.
Tô Mặc Nhi âm thầm buồn bã, kế hoạch của nàng sai lầm rồi, vốn cho là đây là nơi phá vòng vây, không ngờ người canh gác kia còn lợi hơn so với dự đoán của nàng rất nhiều.
“ Cho thể diện mà không cần! Các anh em, bắt nàng lại, bản đại gia phải giáo huấn nàng một chút…… Ạch……!” Mặt của tên cầm đầu sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ, trên cổ có một vết thương nhỏ không thể nhận ra. Mắt mở thật to, còn chưa nói xong, thân thể to lớn nặng nề nện xuống đất.
Máu của hắn không ngừng từ cổ chảy ra,nhiễm đỏ cả một vùng đất.
Một đao mất mạng, thủ pháp nhanh gọn.
Tô Mặc Nhi là người đầu tiên phản ứng lại, thấy tình cảnh này, tâm không khỏi nhấc lên, nhìn chính xác một khe hở, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
“ Lão đại!”
“ Lão đại chết rồi!”
“ Nhất định là nữ nhân kia làm!”
“ Giết nàng báo thù cho lão đại!”
Phía sau, âm thanh tức giận của bọn cướp không ngừng truyền vào tai Tô Mạc Nhi.
Những người kia đều ngu ngốc, lúc đó nàng cách xa hắn như vậy, làm sao giết được hắn, nàng cũng chỉ có chút võ mèo cào mà thôi, lại không giỏi ám khí!
Bỗng nhiên, đột nhiên Tô Mặc Nhi dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía trước.
Nơi đó có mấy người mặc áo đen bịt mặt đứng đó, trang phục của bọn họ giống như đúc những người tập kích lúc trước nàng và Phong Đạc trong miếu đổ nát kia.
“ Mặc Nhi, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ bản vương sao?” Phía sau đám người mặc áo đen có một người chậm rãi đi ra, âm thanh có chút quen thuộc, chính là Phong Mục.
Trong mắt Tô Mặc Nhi lóe qua một chút chán ghét, nhìn đến Phong Mục làm ra vẻ thoải mái thì cảm thấy buồn nôn!
Phong Mục thấy Tô Mặc Nhi không che giấu chút nào vẻ chán ghét đối với hắn, sắc mặt trong phút chốc trầm xuống.
Tô Mặc Nhi cười lạnh, khinh thường nhìn hắn: “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Nhiều ngày không gặp, bản vương là nhớ Mặc Nhi, sao vậy, Mặc Nhi không muốn gặp bản vương sao?” Phong Mục nở nụ cười nham hiểm, đối diện nàng như là phun ra lưỡi rắn độc .
Tô Mặc Nhi bị hắn nhìn đến cả người không được thoải mái.
Editor: Lam Tuyết Hàn
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Mặc Nhi tỉnh lại, Phong Đạc đã rời khỏi.
Tô Mặc Nhi chưa tỉnh táo gọi Nguyệt Bích tới, hỏi nàng Phong Đạc ở nơi nào.
Nguyệt Bích nói : “Chủ tử hẳn là ở thư phòng”.
Tô Mặc Nhi yên lòng, vừa nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ lại.
Đêm qua bởi vì bên cạnh thêm một người, nàng thế nào cũng không thể ngủ ngon. Cho đến tận khi hửng đông nàng mới mơ mơ màng màng ngủ một lát.
Nếu đồ kia của Phong Đạc đã trở lại rồi, nàng có thể rời khỏi đi?
Nhưng mà bây giờ đối với nàng mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là ngủ bù!
Chờ khi Tô Mặc Nhi ngủ say, Nguyệt Bích mới rời Thủy Nguyệt Các đi tới thư phòng.
Phong Đạc đang xem công văn bị dồn lại mấy ngày nay, hắn trong tay nắm giữ một phần tư binh quyền của Phong Lan Quốc, mấy ngày nay rời đi, chuyện lớn chuyện nhỏ đã xảy ra không ít.
“Nguyệt Bích cầu kiến chủ tử.”Thanh âm của Nguyệt Bích từ ngoài thư phòng truyền vào.
“ Đi vào” Phong Đạc không ngẩng đầu nói.
Nguyệt Bích sau khi đi vào rất cung kính thi lễ với hắn một cái, tiếp theo mới cẩn thận bẩm báo những chuyện đã xảy ra gần đây.
Nói đến lúc Lâm Sơ Tuyết xông vào Thủy Nguyệt Các, Phong Đạc cau mày lại, có chút ngoài ý muốn hỏi: “ Nàng còn ở trong phủ?”
Khóe môi Nguyệt Bích giật giật, lặng lẽ oán thầm, không có mệnh lệnh của chủ tử bọn họ ai dám tự mình thả Lâm Sơ Tuyết ? Trừ phi không muốn sống nữa!
Phong Đạc nhàn nhạt phân phó nói: “ Thả nàng ra, sửa sang trang phục một phen rồi đem trở về Thừa Tướng phủ đi.”
“…Vâng.”
“Chủ tử, vương phi mấy ngày gần đây thường xuyên ra ngoài phủ, hơn nữa còn đem một vài món bảo bối ở Thủy Nguyệt Các, đánh mất.”
Phong Đạc ngồi thẳng người ở trước thư án, đang phê duyệt công văn, nghe vậy, ngòi bút dừng lại một chút, một giọt mực cũng thuận thế rơi trên giấy.
Qua một lúc, mới đặt ngòi bút xuống, Phong Đạc nói: “Tùy nàng đi thôi.”
“Vâng”.
“Nàng hiện đang làm gì?”
Hắn cho rằng nữ nhân kia sau khi tỉnh lại sẽ đi tìm hắn, không nghĩ tới là Nguyệt Bích lại tới đây trước.
Nguyệt Bích mang theo một chút mập mờ, nhìn Phong Đạc một chút, mới chậm chạp đáp: “ Có thể là đêm qua vương phi quá mệt nhọc, vừa tỉnh lại một lần, hiện tại lại đã ngủ tiếp.”
Phong Đạc quỷ dị xem xét Nguyệt Bích một cái, khóe mắt hơi co giật, cũng không lên tiếng giải thích.
Đến trưa, Tô Mặc Nhi mới tỉnh lại, miễn cưỡng đưa tay đỡ eo nhỏ, trực tiếp xuống giường rửa mặt.
Đợi nàng thu thập xong, muốn tìm Nguyệt Bích, lại ở trong sân đi dạo một vòng cũng không thấy nàng.
Những ngày qua không có Phong Đạc ở đây, nàng cũng nhanh quên mất, Nguyệt Bích vốn đến chính là giám thị nàng.
Tô Mặc Nhi tự giễu cười một tiếng, trong lòng không nói nên là cảm giác gì.
Thực là bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền, chẳng trách Phong Đạc nói nàng ngu xuẩn.
Tô Mặc Nhi gọi tới một thị vệ hỏi: “Ngươi biết thư phòng vương gia đi thế nào sao?”
“ Thuộc hạ biết rõ.” Thị vệ có chút không giải thích được, nhưng vẫn trả lời nàng.
Tô Mặc Nhi bình tĩnh nói: “ Đưa ta tới nơi đó.”
“ Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tô Mặc Nhi đi theo hắn rất lâu, mới nghe thấy được hắn nói đến nơi.
Thư phòng của Phong Đạc ở trong sân, bố cục ở đây so với Thủy Nguyệt Các của nàng còn tinh xảo hơn nhiều, cầu nhỏ nước chảy, mỏm đá khắc nên ngọn núi giả, các loại hoa và cây cảnh đua nhau nở sum xuê.
Tô Mặc Nhi rất xa đã thấy bóng dáng quen thuộc, không ngoài dự đoán, Nguyệt Bích quả nhiên ở đây.
Thư phòng không ai canh gác, Tô Mặc Nhi trực tiếp đi vào, Phong Đạc cũng không ngạc nhiên khi nàng đến nơi này.
Nguyệt Bích có chút tránh né ánh mắt của nàng, cúi đầu cung kính gọi: “Vương phi.”
Tô Mặc Nhi chỉ gật đầu nhẹ, nói thẳng: “Ta có thể rời đi sao?”
Phong Đạc để bút lông xuống, sảng khoái trả lời: “Có thể.”