Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Nguyệt Bích nàng biết nàng ấy có chuyện gạt nàng.
Nhưng mà nàng cũng không có ý muốn hỏi nhiều, vừa lúc mới bắt đầu nàng cũng biết dụng ý Nguyệt Bích được phái đến bên người nàng.
Sau một lúc, Tô Mặc Nhi đã rửa mặt xong, rồi gọi Nguyệt Bích dẫn nàng đi gặp đại sư Tuệ Ngạn.
Đi vào chùa ánh sáng vài ngày nay, nàng đều ngủ mê mệt liên tục, ngay cả trụ trì nơi này cũng chưa gặp, nói đến đây cũng coi như có chút thất lễ.
Hơn nữa, đại sư Tuệ Ngạn còn thay nàng giải độc, nàng cần phải đi đến cảm ơn.
Đại sư Tuệ Ngạn nhìn thấy Tô Mặc Nhi đã tỉnh lại, cũng khẽ an tâm.
Lại nghe nàng có ý muốn rời khỏi đây, cũng không ngăn cản gì, chỉ dặn dò nàng không cần để bản thân mình quá mức mệt nhọc, phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Tô Mặc Nhi tạ ơn đại sư Tuệ Ngạn, rời khỏi với Nguyệt Bích.
Đi qua thềm đá rất dài, sau khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng dưới chân núi.
Xem ra, chính xác là Phong Đạc đã phân phó từ trước, Nguyệt Bích mới có thể chuẩn bị tốt những chuyện này, chỉ chờ sau khi nàng tỉnh lại thì lập tức rời khỏi.
Mặc dù nàng có hoài nghi với lời kể những chuyện lớn xảy ra trong vương phủ của Nguyệt Bích, nhưng nghĩ đến lúc trước Phong Đạc có nói, chuyện có người tìm tới tận cửa muốn đòi Phong Mục, nàng cảm thấy vẫn còn có chút bất an.
"Nguyệt Bích, ngươi biết vương phủ đã xảy ra chuyện gì không?"
Nguyệt Bích ở bên ngoài lái xe đột nhiên lại nghe được câu hỏi của Tô Mặc Nhi, tay nhanh run lên, trên thái dương còn toát ra chút mồ hôi lạnh, "Vương gia hắn, đi gấp... Cho nên thuộc hạ cũng không rõ lắm."
"Lúc đó ngươi không có ở vương phủ sao?" Trong lòng Tô Mặc Nhi càng nghi ngờ hơn, nàng càng cảm thấy chuyện đã xảy ra không hề đơn giản như vậy.
Đến cùng, bọn họ có chuyện gì gạt nàng?
"Thuộc hạ có rời khỏi đó một khoảng thời gian, mới vừa hồi phủ thì đã bị vương gia phái tới nơi này đón ngài." Nguyệt Bích giải thích.
"Ừ, ta biết rồi." Tô Mặc Nhi không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa lắc lư lắc lư đi thêm khoảng một canh giờ mới dừng lại.
Tô Mặc Nhi thật sự không thích ứng được với phương tiện giao thông này, lúc xuống xe ngựa còn cảm thấy trời đất hơi quay cuồng, phải dựa vào xe ngựa đứng một hồi lâu mới miễn cưỡng có thể đi xuống.
Nguyệt Bích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, hơi lo lắng đi lên dìu nàng.
Tô Mặc Nhi rất kinh ngạc nhìn cái sân nhỏ ở trước mắt!
Chỉ thấy, bốn chữ rồng bay phượng múa trên bảng hiệu ở cửa viết Minh Tâm tiểu trúc!
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, hỏi, "Nguyệt Bích, đây là nơi nào?"
"Nơi này là biệt uyển của vương gia. Vương gia nói trước cứ để cho vương phi ở đây tu dưỡng ít ngày."
Ánh mắt Tô Mặc Nhi tối sầm lại, khóe môi nhàn nhạt khẽ gợi lên đường cong thoáng châm chọc.
Lời này có tính hay không... Là thay đổi chỗ giam cầm?
Nguyệt Bích không thấy được vẻ mặt này của Tô Mặc Nhi, đi lên trước gõ cửa, lập tức có gã sai vặt tới mở cửa.
Trang trí trong Minh Tâm tiểu trúc tinh xảo đến cực điểm, không hoa mỹ giống như kiểu sân khác, nhưng lại có một phong cách khéo léo đẹp đẽ hấp dẫn người ta phải dừng lại.
Đi qua cầu nhỏ nước chảy, lại băng quahành lang được phủ bóng cây xanh, xuất hiện trước mắt là một biển hoa như lửa đỏ.
Cảm xúc của Tô Mặc Nhi cũng bị nơi này nhiễm vui vẻ, không kìm được lòng mà đi vào trong biển hoa.
Nguyệt Bích ở sau lưng nàng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, đột nhiên lại nói, "Chờ mấy ngày nữa vương gia tỉnh lại... Khụ, chờ vương gia xử lý xong chuyện, sẽ tới nơi này với vương phi rồi!"
Tô Mặc Nhi sững sờ, quay đầu nghi ngờ nhìn Nguyệt Bích một cái, "Phong Đạc cũng tới nơi này?"
Nguyệt Bích khẳng định khẽ gật đầu, "Vào mùa hè hàng năm vương gia đều tới nơi này nghỉ hè, chỉ là năm nay bởi vì mới cưới ngài vào cửa, hơn nữa gần đây chuyện xảy ra tương đối nhiều, cho nên mới không có thời gian đến."
"..." Tô Mặc Nhi yên lặng, nàng hình như là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi!
Một nơi đẹp đẽ như vậy, mà Phong Đạc dùng để nhốt người mới có quỷ...