Hoàng đế xuống long liễn, mọi người lập tức cung kính hô, "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tô Mặc Nhi cúi thấp đầu, nghe bên tai là tiếng hô vạn tuế, cảm thấy hơi tán thưởng.
Chuyện này, so với cảnh diễn trong ti vi kia, còn rung động nhiều hơn!
Hoàng đế giẫm bước chân vững vàng, uy nghiêm đi lên vị trí long ỷ trên khán đài, sau khi ngồi xuống, mới lên tiếng, "Các khanh bình thân!"
"Tạ Hoàng thượng!"
Tiếng nói rơi xuống, mọi người nhanh đứng lên, nhưng lại không hề trở về chỗ ngồi.
Tô Mặc Nhi thiếu chút nữa đã chết cũng không khác biệt lắm, muốntrực tiếp trở lại chỗ ngồi!
May mắn là Vân Phàm kịp thời nhắc nhở, Tô Mặc Nhi khó khăn lắm mời dừng lại động tác, yên tĩnh đứng ngay tại chỗ.
Xung quanh, không ít ánh mắt khinh bỉ bắn đến.
Tô Mặc Nhi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có một nét bình tĩnh.
Chỉ là, đáy lòng âm thầm, hận không thể trực tiếp đi tìm miếng đậu hủ đập đầu!
Thất sách mà! Nàng sớm nên lên tiếng hỏi mấy thứ lễ tiết này là tốt rồi! Hiện tại cũng không thành lúng túng như vậy!
Trên địa vị cao thượng, thanh âm trầm thấp uy nghiêm của hoàng đế truyền tới, "Nữ tử mặc bạch y ở phía dưới là người phương nào?"
Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức lén lút nhìn nhìn về phía bốn hướng, cũng không thấy “nữ tử bạch y” mà hoàng đế nói.
Cảm thấy, nàng càng thêm hiếu kỳ. Người có thể làm cho hoàng đế chú ý tới, sẽ là nữ tử có dáng vẻ gì đây?
Hoàng đế nhẹ ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, "Không cần nhìn quanh nữa, người trẫm nói là ngươi."
Tô Mặc Nhi nghe được lời nói của hoàng đế, không nhịn được nhìn sang phía chỗ ngồi của những tiểu thư thế gia kia, nhưng lại không thấy có nữ tử bạch y nào.
Kỳ quái là, ánh mắt của bọn họ, dường như đang nhìn sang phía nàng!
Tô Mặc Nhi nghi ngờ, phía bên nàng cũng không thấy ai mặc quần áo màu trắng hết ... !
Bỗng dưng, nàng trừng to hai mắt, yên lặng nhìn quần áo của mình một cái... Màu trắng...
Đang lúc căng thẳng không biết nên làm cái gì bây giờ, thì lại nghe thấy ở trong sân, đột nhiên truyền đến một thanh âm cực kỳ ưu nhã, "Bẩm phụ hoàng, nàng là vương phi của bản vương."
Tô Mặc Nhi ngây ngốc nhìn sang, người kia dung nhan tuyệt thế, khoác một thân khôi giáp bạc, ở dưới ánh mặt trời lại phát sáng rạng rỡ, như thiên thần vô cùng tuấn mỹ hạ phàm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong nháy mắt ửng hồng!
Không phải là bởi vì thẹn thùng, mà là, bị mất mặt !
Mất mặt ở trước mặt hoàng đế rồi!
Không cần nhìn nàng cũng có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ vừa rồi của mình có nhiều ngu ngốc đến cỡ nào!
Tô Mặc Nhi không nói gì khoé môi kéo ra, theo dáng vẻ vừa rồi quỳ xuống, lại lần nữa quỳ xuống, tiếng nói nhỏ xíu, nói ra, "Mặc Nhi gặp qua Hoàng thượng."
"Là nha đầu Tô gia !" Trên gương mặt cương nghị của hoàng đế hiện ra chút kinh ngạc.
Thấy Tô Mặc Nhi ở vị trí kia, cảm thấy dường như đã hiểu.
Săn thú năm ngoái, Phong Đạc đoạt giải nhất, cầu xin với hắn một mối hôn sự với Tô gia, trái lại hắn rất có ấn tượng.
Nhưng, nha đầu kia bị người bắt đi vào ngày đại hôn, danh tiết có thể bảo vệ hay không còn chưa biết, chuyện này ở trong hoàng thất tuyệt đối không được xuất hiện!
Không nghĩ tới, lần này thế nhưng Phong Đạc lại dẫn nàng tới.
"Mặc Nhi trước khi nàng chưa gả cho nhi thần, chính xác là ngũ tiểu thư của quý phủ Tô tướng quân." Phong Đạc nói rất là nghiêm túc.
Cùng lúc đó cũng nói cho tất cả mọi người biết, xuất giá tòng phu, hiện tại Tô Mặc Nhi đã là vương phi tam vương phủ rồi!
Sắc mặt hoàng đế cứng đờ lại, cũng không có ý định nói tiếp, chỉ thản nhiên nói, "Trẫm biết rồi."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, giờ lành đã đến, đại tế* săn thú có thể bắt đầu rồi." Bên cạnh, một quan viên tư lễ cúi đầu, cung kính bẩm báo với hoàng đế.
(*Đại tế: lễ thờ cúng)
Sau đó, nghe thấy hoàng đế hạ lệnh xuống, "Bắt đầu!"
Tô Mặc Nhi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Phong Đạc, Phong Đạccũng chuyển lại ánh mắt an tâm với nàng, rồi mới trở lại chỗ tụ tập ba quân hắn huấn luyện ở trước trận.