Nến đỏ màn ấm, trên giường là bóng ảnh hai người kết đôi.
Ngoài cửa, có người ảm đạm rời đi, lặng yên không một tiếng động.
...
Ánh trăng bạc sáng rỡ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, càng làm cho phòng đã yên tĩnh nay còn vắng vẻ.
Nến đỏ cũng đã cháy hết.
Tô Mặc Nhi không tiếng động mở mắt ra, trong ánh mắt là một mảnh thanh thản.
Ký ức đêm qua đồng thời tràn vào trong đầu óc, nàng nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng hít thở sâu của Phong Đạc, có chút không biết phải làm sao.
Một hồi lâu, nàng ngồi mạnh dậy, nhưng lại lo lắng nhìn Phong Đạc một cái, sợ một động tác này mà đánh thức hắn.
Đợi một hồi lâu, thấy hắn cũng không có điều gì khác thường, lúc này nàng mới dè dặt bước qua thân thể hắn, nhẹ nhàng đi xuống giường.
Dưới thân, bởi vì một động tác này, mà đột nhiên truyền đến cảm giác khó chịu.
Tô Mặc Nhi đau đến nhíu mày, trên đỉnh tai cũng đã đỏ bừng.
Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phong Đạc một cái, lập tức nhanh mặc y phục, mở cửa, trực tiếp chạy khỏi gian phòng.
Nàng cũng không phát hiện, người trên giường sớm đã bị nàng đánh thức, đôi mắt phượng tĩnh mịch nhìn chăm chú vào nàng, mãi cho đến khi nàng đi khỏi gian phòng, mới từ từ thu hồi lại ánh mắt.
Trong Thiên Hương lâu, ngọn đèn dầu đã tắt. Ngoại trừ trong vài gian phòng ngẫu nhiên truyền ra một vài tiếng động không hài hòa, thì cả lầu đều lọt vào trong một bầu không khí yên tĩnh khiến cho người ta hít thở không thông.
Tô Mặc Nhi mới vừa bước ra khỏi phòng cũng đã hơi hối hận.
Nàng vốn cũng không hề quen thuộc với nơi này, cũng không biết cầu thang ở nơi nào, làm sao để rời khỏi?
Từ lúc nàng tỉnh lại, trong đầu liên tục vòng quanh một chữ, trốn!
Đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nàng không biết nên làm sao để đối mặt với Phong Đạc, chỉ có thể trốn!
Tô Mặc Nhi bình tĩnh lại cảm xúc, dần dần để mình thích ứng với bóng tối, đi từ từ từng bước từng bước.
Cũng không ngờ, lúc đi đến đầu bậc thang, nàng không chú ý, mà đạp sai một bước, trong nháy mắt cả người ngã lăn xuống!
"A!"
Tô Mặc Nhi hết hồn thét chói tai, hai mắt nhắm chặt lại, trong lòng đột nhiên treo lên tận bầu trời!
Thân thể, vào giây phút sắp rơi xuống đất, đột nhiên được người kéo, trong nháy mắt nàng rơi vào trong một lồng ngực ấm áp!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi trắng bệch, chưa kịp hoảng hồn nhìn thấy người ôm lấy nàng.
Gương mặt của người nọ vô cùng quen thuộc, dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt lại làm nổi bật lên, dung nhan kia vốn là tuyệt thế, nay lại được tăng thêm một vẻ dịu dàng.
Chỉ là, giờ phút này, dung nhan tuấn tú của hắn còn tái nhợt hơn mấy phần so với nàng!
Phong Đạc ôm nàng nhanh nhẹn chạm đất, lúc này Tô Mặc Nhi mới chú ý tới, chẳng biết từ lúc nào, trong Thiên Hương lâu, đèn lồng đã được thắp.
Phong Đạc để nàng xuống, lập tức thân hình hơi chênh vênh, mà khóe môi, vô ý chạm lướt qua màu đỏ tươi chói mắt kia!
"Phong Đạc, ngươi làm sao vậy? !" Tô Mặc Nhi lập tức hoảng hồn, đưa tay phải lau đi vết máu trên khóe môi hắn.
Phong Đạc đột nhiên nắm tay nhỏ bé của nàng, không thèm để ý chút nào mà chỉ nhếch môi cười, "Đừng lo lắng, bản vương vô sự."
"Ngươi..."
Tô Mặc Nhi lo lắng nhìn xem hắn, lại hỏi thăm lần nữa, nhưng lời nói chưa hết lại bị hắn cắt ngang.
Ánh mắt Phong Đạc ôn nhu nhìn xem nàng, nhỏ giọng hỏi, "Mặc Nhi, còn nhớ rõ lời bản vương ở giữa rừng nói với ngươi sao? Bản vương, muốn một đời một thế một chỗ với ngươi, ngươi... có nguyện ý không?"
"Ta..." Tô Mặc Nhi cứng họng, càng thêm hoảng hốt.
Phong Đạc không cho nàng có cơ hội nói chuyện, chỉ cúi người, trực tiếp hôn lên môi của nàng.
Mắt Tô Mặc Nhi mở trừng thật to, nhìn xem hắn.
Đây là lần thứ hai hắn hôn nàng, mà lòng nàng lại... Không sinh ra sự cự tuyệt.
Hơi thở của hắn ùn ùn kéo tới bủa vây lấy nàng, trong lúc nhất thời nàng ngây ra một chỗ.
Cho đến khi trong miệng nàng hoàn toàn bị mùi máu tươi lấp đầy, đột nhiên nàng mới hoàn hồn, dùng sức đẩy Phong Đạc.
Nhưng Phong Đạc vẫn ôn nhu cười một tiếng với nàng, đôi mắt chứa đầy thâm tình kia, bỗng nhiên nhắm lại.
Cả người hắn giống như con rối gỗ đứt dây, ngả thẳng về phía nàng...