“Tiểu Mục a, Doãn Khang Hòa có hỏi tới tôi hay không?” Đồng Hoài Cẩn tựa như lơ đãng nói. Trình Gia Mục và hắn đều có chung người diện là Doãn Khang Hòa, hắn chính là người đại diện kim bài hàng đầu của Gia Sang, quản lý 3 nghệ sĩ là Đồng Hoài Cẩn, Bạch Quân Ly và Trình Gia Mục.
Hóa ra là hỏi cái này, nhưng sau khi ổn thỏa đưa Trình Gia Mục tới đoàn làm phim Doãn Khang Hòa đã trở về thủ đô. Bọn họ cũng xem như cùng tổ, thậm chí còn có thể làm thân một chút, nên Trình Gia Mục đàng hoàng nói: “Không có.” Đồng Hoài Cẩn có một chút thất vọng, phờ phạc ‘A’ một tiếng.
Trình Gia Mục nghe nói quan hệ giữa Đồng Hoài Cẩn và Doãn Khang Hòa không tệ, từ khi hắn vào công ty đều do một tay Doãn Khang Hòa dẫn dắt. Quản lý Doãn này là người rất thích bắt bẻ, đã từng dẫn dắt không ít nghệ sĩ. Rất nhiều người mới ra mắt từ Gia Sang đều nhờ có công của hắn, thế nhưng cũng chỉ lưu lại quản lý cho Đồng Hoài Cẩn và Bạch Quân Ly, mà Trình Gia Mục là do Hoắc tổng tự mình chỉ điểm thì lại càng không cần phải nói.
“Anh Đồng tìm anh ấy có việc sao?”
Đồng Hoài Cẩn lắc đầu: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Nếu như cậu ấy hỏi tôi, cậu nhớ nói là trạng thái của tôi rất không tốt, tinh thần cực kỳ sa sút, nhớ chưa?”
Trình Gia Mục không rõ ràng lắm: “Vì sao ạ?”
Đồng Hoài Cẩn: “Cậu còn trẻ, nghe lời tiền bối là được, không nên hỏi vì sao.”
Trình Gia Mục: “…”
Trình Gia Mục thầm nghĩ: “Cái giọng điệu này sao lại giống mình năm đó như đúc, tiền bối cái gì chứ? Hóa ra lại đáng ghét như vậy! Mỗi lần Hoắc Dật bị mình ‘giáo dục’ như vậy có phải là cũng hận không thể đánh mình một trận hay không?”
Ngày thứ hai chính thức khai máy, Trình Gia Mục phát hiện Đồng Hoài Cẩn lúc ở phim trường và khi bí bí mật mật nói chuyện với cậu hoàn toàn mang hai loại khí chất khác nhau. Trang phục cổ trang mười phần lóa mắt, Thạch Trường An yêu cầu trang phục phải giống tiền triều nhất có thể. Thời kỳ Ngụy Tấn coi trọng phục sức nhẹ nhõm tự nhiên, hơn phân nửa đều là áo bào rộng rãi. Ở thời này dân chúng thường không mặc áo trong, trang phục của nam giới thì sẽ để lộ ngực và cánh tay.
Đồng Hoài Cẩn mặc loại trang phục này vẫn có thể giữ được mười phần khí khái hào hùng, có dáng vẻ của thiếu niên đắc chí, ý vị hăng hái, hoa khuê ngợp trời. Tay hắn cầm quạt lông rồi lại lấy khăn buộc đầu, nghiễm nhiên thể hiện dáng vẻ của một vị nho tướng. Đối diễn với hắn là Lý Tử Bồng, tóc dài phất phới, trên thân là tầng tầng lớp lớp váy dài, trang điểm tinh xảo.
“Tử Thượng ca ca, ngươi chờ ta một chút.” Lý Tử Bồng nhấc váy vừa chạy vừa nói, Đồng Hoài Cẩn dừng bước, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Đến cùng thì ngươi muốn làm gì?” Lý Tử Bồng cong khóe miệng, làm nũng nói: “Ngươi còn chưa nghe nói sao?”
Đồng Hoài Cẩn: “Nghe nói cái gì?” Lý Tử Bồng dậm chân: “Đại phu nhân nói muốn tới nhà ta cầu hôn, thế nhưng là…” Nàng tựa hồ đã hạ quyết tâm, mới nói tiếp: “Tại sao lại không có tin tức gì?”
Đồng Hoài Cẩn dường như không muốn nhiều lời, Lý Tử Bồng bước lên túm ống tay áo của hắn.
Thạch Trường An: “Cut! Cảm xúc của Vương Nguyên Cơ không đúng, lúc này cô phải rất gấp gáp muốn chất vấn hắn chứ không phải nũng nịu, biết không?”
Lý Tử Bồng le lưỡi: “Tôi biết mà đạo diễn Thạch.” Vốn dĩ quay đoạn đầu đều cần có một thời gian làm quen. Nhìn thái độ biết điều lại thong dong của Lý Tử Bồng, bực tức của đạo diễn Thạch liền tiêu tán, không nói thêm nữa mà ra hiệu tiếp tục quay.
Lý Tử Bồng tức giận nói: “Tư Mã Chiêu, có phải ngươi muốn hối hôn hay không?”
Đồng Hoài Cẩn an ủi nàng: “Sao lại thế được, chỉ là trong nhà có chút chuyện. Chờ ta xử lý tốt mọi chuyện rồi sẽ tới rước ngươi.” Lý Tử Bồng lúc này mới an tâm, hòa nhã nói: “Tử Thượng ca ca, từ nhỏ ngươi đã tới phủ ta chơi. Gia gia vẫn luôn khen ngợi ngươi, mỗi lần đều cho chúng ta mỗi người một viên đường. Ngươi biết ta thích ăn đường, liền đưa của mình cho ta... Bây giờ gia gia đi rồi, cháu rể mà hắn xem trọng cũng là ngươi, ta không muốn gả cho người khác!”
Đồng Hoài Cẩn nắm chặt tay nàng: “Ngươi yên tâm, sau mười ngày ta sẽ tự mình đến cầu thân.”
“Cut! Qua, chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.”
Trương Xuân Hoa, mái tóc đã có chút hoa râm, giận dữ mắng mỏ hạ nhân: “Nói ta không ăn, còn không mau lui đi!” Ba huynh đệ Tư Mã Chiêu hai mặt nhìn nhau, đại ca Tư Mã Sư khuyên nhủ: “Mẫu thân, tốt xấu gì ngài cũng ăn một chút đi.” Trương Xuân Hoa nói: “Cha các ngươi đã chán ghét ta như vậy còn không bằng chết đói đi, chẳng lẽ muốn ta nhìn sắc mặt tiện tỳ kia mà sống qua ngày sao?”
Tư Mã Sư còn muốn khuyên: “Bách phu nhân nàng…”
Trương Xuân Hoa lập tức gào thét: “Ngươi gọi tiện tỳ kia là gì?”
Tư Mã Chiêu vội vàng ngăn cản: “Đại ca, đừng nói nữa. Mẫu thân, ngài không ăn cơm thì nhi tử cũng không ăn, rồi ít ngày nữa phụ thân sẽ tới xin lỗi ngài thôi.”
Trương Xuân Hoa vui mừng nói: “Haizz, thật không uổng phí công nương nuôi ngươi.” Hai huynh đệ kia thấy thế cũng tranh giành, biểu thị mình cũng đứng trong trận doanh của mẫu thân. Sau khi các con lui ra, ống kính tập trung vào Trương Xuân Hoa, trong mắt nàng có ánh nước lấp lóe, tự lẩm bẩm: “Sắc tàn yêu cũng mất, năm đó ta vì sự an toàn của ngươi mà thậm chí còn tự tay giết người, những lời thề non hẹn biển khi đó ngươi đã quên hết rồi sao? A, hiện tại ta chỉ là một bà lão ‘xấu xí’… sao ngươi có thể vô tình vô nghĩa như vậy?”
“Cắt, rất tốt.”
Vai diễn Trương Xuân Hoa này rất dịu dàng, do một mỹ nữ có thâm niên và kinh nghiệm sắm vai. Năng lực diễn xuất rất tốt, rất nhanh đã có thể hòa vào với nhân vật.
Màn tiếp theo, Tư Mã Ý ở trong khuê phòng dỗ dành thiếp thất – Bách phu nhân trẻ tuổi mỹ mạo: “Đừng nóng giận, lão bà kia ta nhìn đã thấy phiền, chẳng qua là đau lòng thay các con.”
Bách phu nhân hờn dỗi: “Hừ, ngươi còn biết dỗ ta, bây giờ nàng ta còn càn rỡ muốn khi dễ ta! Ta mới không thèm nghe.”
Tư Mã Ý nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng chấp nhặt mới nàng. Vì lệnh bên trên nên phải thành thân, nếu có gì sai phạm cũng khó ăn nói với Vương gia. Lần trước ngươi có nói tới hoàng kim như ý, ta đã cho người đi đánh tiếng rồi.”
Bách phu nhân nghe được chuyện này mới chịu nghe lời: “Thật sao?”
Thứ nhất, bây giờ còn chưa có phần diễn của Trình Gia Mục, cậu đến phim trường chủ yếu là để quan sát phong cách quay phim của Thạch Trường An, xem trạng thái của đoàn làm phim thế nào. Nhìn tới đây đại khái cậu cũng đã hiểu rõ, an tâm trở về tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Theo kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, bộ phim truyền hình đầu tay của Trình Gia Mục cũng thuận lợi lên sóng. Vốn cũng là do kỳ nghỉ hè có hạn nên thời gian tuyên truyền, hơ khô thẻ tre (Lễ hoàn công) cũng làm rất vội vàng. “Lấn Ma Ký” được cải biên từ tiểu thuyết tu ma huyễn hoặc mà giới trẻ rất thích, nên trình chiếu trong thời gian này thực sự không thể thích hợp hợp hơn.
Vừa mới mở cổng truyền bá tỉ lệ người xem đã liên tục tăng lên, nhưng chuyện này cũng không kì lạ. Phim truyền hình của đạo diễn Cao Nhậm luôn có thể đảm bảo tỉ lệ người xem, cùng lúc đó nhóm ‘cư dân mạng’ chờ mắng người cũng vô cùng kích động.
Trừ một đám bị dư luận kéo theo tham gia náo nhiệt, nói đoàn phim của Cao Nhậm rất biết sáng tạo, quả nhiên danh tự của dàn nhân vật chính cũng được nâng cao. Quần chung vây xem không rõ chân tướng thì chê bai biên tập não tàn, fan nguyên tác thì mắng Cao Nhậm phá hoại. Trình Gia Mục nghĩ thầm, đạo diễn Cao cũng không dễ dàng gì, còn chưa chiếu được mấy tập mà cả hai bên đều mắng.
Còn có chút ít fan hâm mộ lên mạng làm video bình luận. Trên trang của ‘cô nàng Bắc Mĩ phê bình phim nát’ vốn trước giờ đều dùng lời lẽ rất cay độc, nay còn thành khẩn xin lỗi nhóm người chê bai lúc đầu, tuyên bố: “So với ‘Lấn Ma Ký’, các bạn quả là có lương tâm.”
Một người khác có tên ‘Lời bộc bạch gợi cảm của tiểu ca’, làm nguyên một bài đề cử phản bác, làm thực tế tới mức khiến người ta dở khóc dở cười. Trình Gia Mục cười khổ, cả một đoàn đội của bọn họ khổ tâm quay chụp lâu như vậy mà thứ đạt được đều là tiếng chê bai.
Chẳng qua những video này làm rất thú vị, Trình Gia Mục phân vân trong chốc lát lại nhịn không được xem thêm một lần. Cậu còn không tử tế mà bật cười ra tiếng, mặc dù có mấy lời phê bình rất quá đáng, thế nhưng thực sự buồn cười.
Cẩn thận phân tích thì những lời phê bình này cũng có đạo lý, nhưng dạng phim cải biên này vốn tự nó đã tồn tại nhiều mâu thuẫn không thể điều hòa. Giữa việc cân đối tính giải trí và việc tôn trọng nguyên tác, dù thế nào cũng không có cách lấy lòng cả hai bên.
Trừ những cái đó, còn liên quan tới tầng tầng xét duyệt của các ban ngành liên quan. Chưa kể đến mấy ‘lính nhảy dù’ mà nhà đầu tư nhét vào đoàn phim như Trình Gia Mục, muốn yêu cầu thay đổi cái gì là được cái đó, nhìn nhiều thành quen. Muốn để phim truyền hình được lên sóng đúng hạn thì ngay tới đạo diễn cũng phải có chút nhượng bộ.
Cũng may, Trình Gia Mục cũng không tính là ‘lính nhảy dù’ vô dụng mà có chân tài thực học, sau khi vai diễn Lang Quang của Trình Gia Mục lên sóng, chỉ trong vài ngày dư luận liền thay đổi hướng gió.
Rất nhiều diễn đàn bắt đầu xuất hiện: “Trình Gia Mục chính là Lang Quang trong lòng tôi!”; “M* nó diễn viên này là ai? Rất đẹp trai! Màn hình thật bẩn làm tôi muốn liếm một cái!”; “Tôi mặc kệ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ thành fan của cậu ấy.”; “Tôi là âm câm đó (Chỉ người không thể hát đúng nhạc), m* nó sao giọng cậu ấy lại hay như vậy! Mấy người có nghe cậu ấy hát chưa, rất hay.”
“Tôi cảm thấy bộ phim truyền hình này rất được nha, không thể lý giải nổi mấy người hùa theo hướng gió mà mắng Cao Nhậm.”; “Phải, chính là như vậy, đạo diễn Cao không phải lúc nào cũng phá hoại kịch bản đâu. Tôi có thể nhìn thấy được tiến bộ của ông ta, chí ít thì bộ phim này cũng không phải dạng phim ba xu! Tôi cá chí ít nó cũng sẽ lọt top!”; “Tôi cá cùng lắm là top 7, không thể nhiều hơn!”
Đến đây, chuyện đều đã lệch khỏi quỹ đạo. Cao Nhậm ngồi ôm máy tính bảng đã kích động đến độ rơi lệ hài lòng, đây là lần đầu tiên cư dân mạng không đồng lòng thống nhất mắng mỏ ông! Loại cảm giác này thật vui vẻ! Thật sự là không nhìn lầm Trình Gia Mục mà, một vai tốt cũng sẽ khiến mọi người không tự chủ được mà có hảo cảm với phim. Chờ có kết quả thống kê tỉ lệ người xem, nhất định phải xin phía sản xuất bù đắp cho cậu ấy một hồng bao (Phong bì) thật lớn.
Fans hâm mộ trên weibo của Trình Gia Mục cũng lập tức tăng vụt. Nếu như nói, tiết mục trong chương trình trước đó đạt được độ đề tài cao và tăng hạng, đã được xem như tình huống ra mắt cực kỳ tốt, thì hiện tại Trình Gia Mục phải nói là đã rất nổi tiếng.
Doãn Khang Hòa lập tức gọi điện thoại cho cậu: “Tiểu Mục, không tệ nha. Sau khi cậu xuất hiện, tỉ lệ người xem trực tiếp đã tăng thêm 0.3%, nghe nói bên phía lãnh đạo của đài Sơn Trúc rất vui vẻ. Bọn họ vốn đang cạnh tranh quảng cáo với đối thủ, hiện giờ lại có không ít nhãn hiệu liên hệ với tôi. Tôi sẽ xem xét loại bỏ một ít, cái nào có thể thì gửi qua hòm thư của cậu, tự cậu chọn xem nhé.”
Trình Gia Mục có chút mơ hồ: “Anh Doãn, em còn phải quay phim mà. Đạo diễn Thạch có tiếng là không thích diễn viên xin nghỉ phép để nhận việc tư đâu.”
Doãn Khang Hòa nói: “Ai nói là để cậu nhận, cứ xem trước một chút. Mấy việc khác không cần phải để ý tới, chỗ đạo diễn Thạch cứ để cho tôi giải quyết.”
Lúc này Trình Gia Mục mới thả lỏng: “Vâng. À đúng rồi, anh Đồng hình như có việc cần tìm anh.”
Doãn Khang Hòa lập tức hứng thú: “Hắn có việc? Chuyện gì?”
Trình Gia Mục: “Anh ấy không nói, anh có muốn gọi qua hỏi anh ấy không?”
Doãn Khang Hòa nói: “Không cần, nếu như Đồng Hoài Cẩn hỏi cậu có liên lạc với tôi không thì cứ nói có, nói tâm tình của tôi cực kỳ tốt.”
Trình Gia Mục: “Được…” Trực giác của cậu thấy được quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, ai cũng ngạo kiều như vậy. Một người nói trạng thái tinh thần của mình sa sút, một người lại nói tâm tình mình rất tốt, Trình Gia Mục quyết định không buồn phản ứng lại hai người này nữa.
Cúp điện thoại, cậu lại thấy được một tin nhắn chưa đọc: “Buổi tối cậu có thời gian không? Có thể cùng uống một tách cà phê chứ?” Trình Gia Mục do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng nhắn lại: “Được.”
“Tiểu Mục a, Doãn Khang Hòa có hỏi tới tôi hay không?” Đồng Hoài Cẩn tựa như lơ đãng nói. Trình Gia Mục và hắn đều có chung người diện là Doãn Khang Hòa, hắn chính là người đại diện kim bài hàng đầu của Gia Sang, quản lý nghệ sĩ là Đồng Hoài Cẩn, Bạch Quân Ly và Trình Gia Mục.
Hóa ra là hỏi cái này, nhưng sau khi ổn thỏa đưa Trình Gia Mục tới đoàn làm phim Doãn Khang Hòa đã trở về thủ đô. Bọn họ cũng xem như cùng tổ, thậm chí còn có thể làm thân một chút, nên Trình Gia Mục đàng hoàng nói: “Không có.” Đồng Hoài Cẩn có một chút thất vọng, phờ phạc ‘A’ một tiếng.
Trình Gia Mục nghe nói quan hệ giữa Đồng Hoài Cẩn và Doãn Khang Hòa không tệ, từ khi hắn vào công ty đều do một tay Doãn Khang Hòa dẫn dắt. Quản lý Doãn này là người rất thích bắt bẻ, đã từng dẫn dắt không ít nghệ sĩ. Rất nhiều người mới ra mắt từ Gia Sang đều nhờ có công của hắn, thế nhưng cũng chỉ lưu lại quản lý cho Đồng Hoài Cẩn và Bạch Quân Ly, mà Trình Gia Mục là do Hoắc tổng tự mình chỉ điểm thì lại càng không cần phải nói.
“Anh Đồng tìm anh ấy có việc sao?”
Đồng Hoài Cẩn lắc đầu: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Nếu như cậu ấy hỏi tôi, cậu nhớ nói là trạng thái của tôi rất không tốt, tinh thần cực kỳ sa sút, nhớ chưa?”
Trình Gia Mục không rõ ràng lắm: “Vì sao ạ?”
Đồng Hoài Cẩn: “Cậu còn trẻ, nghe lời tiền bối là được, không nên hỏi vì sao.”
Trình Gia Mục: “…”
Trình Gia Mục thầm nghĩ: “Cái giọng điệu này sao lại giống mình năm đó như đúc, tiền bối cái gì chứ? Hóa ra lại đáng ghét như vậy! Mỗi lần Hoắc Dật bị mình ‘giáo dục’ như vậy có phải là cũng hận không thể đánh mình một trận hay không?”
Ngày thứ hai chính thức khai máy, Trình Gia Mục phát hiện Đồng Hoài Cẩn lúc ở phim trường và khi bí bí mật mật nói chuyện với cậu hoàn toàn mang hai loại khí chất khác nhau. Trang phục cổ trang mười phần lóa mắt, Thạch Trường An yêu cầu trang phục phải giống tiền triều nhất có thể. Thời kỳ Ngụy Tấn coi trọng phục sức nhẹ nhõm tự nhiên, hơn phân nửa đều là áo bào rộng rãi. Ở thời này dân chúng thường không mặc áo trong, trang phục của nam giới thì sẽ để lộ ngực và cánh tay.
Đồng Hoài Cẩn mặc loại trang phục này vẫn có thể giữ được mười phần khí khái hào hùng, có dáng vẻ của thiếu niên đắc chí, ý vị hăng hái, hoa khuê ngợp trời. Tay hắn cầm quạt lông rồi lại lấy khăn buộc đầu, nghiễm nhiên thể hiện dáng vẻ của một vị nho tướng. Đối diễn với hắn là Lý Tử Bồng, tóc dài phất phới, trên thân là tầng tầng lớp lớp váy dài, trang điểm tinh xảo.
“Tử Thượng ca ca, ngươi chờ ta một chút.” Lý Tử Bồng nhấc váy vừa chạy vừa nói, Đồng Hoài Cẩn dừng bước, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Đến cùng thì ngươi muốn làm gì?” Lý Tử Bồng cong khóe miệng, làm nũng nói: “Ngươi còn chưa nghe nói sao?”
Đồng Hoài Cẩn: “Nghe nói cái gì?” Lý Tử Bồng dậm chân: “Đại phu nhân nói muốn tới nhà ta cầu hôn, thế nhưng là…” Nàng tựa hồ đã hạ quyết tâm, mới nói tiếp: “Tại sao lại không có tin tức gì?”
Đồng Hoài Cẩn dường như không muốn nhiều lời, Lý Tử Bồng bước lên túm ống tay áo của hắn.
Thạch Trường An: “Cut! Cảm xúc của Vương Nguyên Cơ không đúng, lúc này cô phải rất gấp gáp muốn chất vấn hắn chứ không phải nũng nịu, biết không?”
Lý Tử Bồng le lưỡi: “Tôi biết mà đạo diễn Thạch.” Vốn dĩ quay đoạn đầu đều cần có một thời gian làm quen. Nhìn thái độ biết điều lại thong dong của Lý Tử Bồng, bực tức của đạo diễn Thạch liền tiêu tán, không nói thêm nữa mà ra hiệu tiếp tục quay.
Lý Tử Bồng tức giận nói: “Tư Mã Chiêu, có phải ngươi muốn hối hôn hay không?”
Đồng Hoài Cẩn an ủi nàng: “Sao lại thế được, chỉ là trong nhà có chút chuyện. Chờ ta xử lý tốt mọi chuyện rồi sẽ tới rước ngươi.” Lý Tử Bồng lúc này mới an tâm, hòa nhã nói: “Tử Thượng ca ca, từ nhỏ ngươi đã tới phủ ta chơi. Gia gia vẫn luôn khen ngợi ngươi, mỗi lần đều cho chúng ta mỗi người một viên đường. Ngươi biết ta thích ăn đường, liền đưa của mình cho ta... Bây giờ gia gia đi rồi, cháu rể mà hắn xem trọng cũng là ngươi, ta không muốn gả cho người khác!”
Đồng Hoài Cẩn nắm chặt tay nàng: “Ngươi yên tâm, sau mười ngày ta sẽ tự mình đến cầu thân.”
“Cut! Qua, chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.”
Trương Xuân Hoa, mái tóc đã có chút hoa râm, giận dữ mắng mỏ hạ nhân: “Nói ta không ăn, còn không mau lui đi!” Ba huynh đệ Tư Mã Chiêu hai mặt nhìn nhau, đại ca Tư Mã Sư khuyên nhủ: “Mẫu thân, tốt xấu gì ngài cũng ăn một chút đi.” Trương Xuân Hoa nói: “Cha các ngươi đã chán ghét ta như vậy còn không bằng chết đói đi, chẳng lẽ muốn ta nhìn sắc mặt tiện tỳ kia mà sống qua ngày sao?”
Tư Mã Sư còn muốn khuyên: “Bách phu nhân nàng…”
Trương Xuân Hoa lập tức gào thét: “Ngươi gọi tiện tỳ kia là gì?”
Tư Mã Chiêu vội vàng ngăn cản: “Đại ca, đừng nói nữa. Mẫu thân, ngài không ăn cơm thì nhi tử cũng không ăn, rồi ít ngày nữa phụ thân sẽ tới xin lỗi ngài thôi.”
Trương Xuân Hoa vui mừng nói: “Haizz, thật không uổng phí công nương nuôi ngươi.” Hai huynh đệ kia thấy thế cũng tranh giành, biểu thị mình cũng đứng trong trận doanh của mẫu thân. Sau khi các con lui ra, ống kính tập trung vào Trương Xuân Hoa, trong mắt nàng có ánh nước lấp lóe, tự lẩm bẩm: “Sắc tàn yêu cũng mất, năm đó ta vì sự an toàn của ngươi mà thậm chí còn tự tay giết người, những lời thề non hẹn biển khi đó ngươi đã quên hết rồi sao? A, hiện tại ta chỉ là một bà lão ‘xấu xí’… sao ngươi có thể vô tình vô nghĩa như vậy?”
“Cắt, rất tốt.”
Vai diễn Trương Xuân Hoa này rất dịu dàng, do một mỹ nữ có thâm niên và kinh nghiệm sắm vai. Năng lực diễn xuất rất tốt, rất nhanh đã có thể hòa vào với nhân vật.
Màn tiếp theo, Tư Mã Ý ở trong khuê phòng dỗ dành thiếp thất – Bách phu nhân trẻ tuổi mỹ mạo: “Đừng nóng giận, lão bà kia ta nhìn đã thấy phiền, chẳng qua là đau lòng thay các con.”
Bách phu nhân hờn dỗi: “Hừ, ngươi còn biết dỗ ta, bây giờ nàng ta còn càn rỡ muốn khi dễ ta! Ta mới không thèm nghe.”
Tư Mã Ý nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng chấp nhặt mới nàng. Vì lệnh bên trên nên phải thành thân, nếu có gì sai phạm cũng khó ăn nói với Vương gia. Lần trước ngươi có nói tới hoàng kim như ý, ta đã cho người đi đánh tiếng rồi.”
Bách phu nhân nghe được chuyện này mới chịu nghe lời: “Thật sao?”
Thứ nhất, bây giờ còn chưa có phần diễn của Trình Gia Mục, cậu đến phim trường chủ yếu là để quan sát phong cách quay phim của Thạch Trường An, xem trạng thái của đoàn làm phim thế nào. Nhìn tới đây đại khái cậu cũng đã hiểu rõ, an tâm trở về tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Theo kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, bộ phim truyền hình đầu tay của Trình Gia Mục cũng thuận lợi lên sóng. Vốn cũng là do kỳ nghỉ hè có hạn nên thời gian tuyên truyền, hơ khô thẻ tre (Lễ hoàn công) cũng làm rất vội vàng. “Lấn Ma Ký” được cải biên từ tiểu thuyết tu ma huyễn hoặc mà giới trẻ rất thích, nên trình chiếu trong thời gian này thực sự không thể thích hợp hợp hơn.
Vừa mới mở cổng truyền bá tỉ lệ người xem đã liên tục tăng lên, nhưng chuyện này cũng không kì lạ. Phim truyền hình của đạo diễn Cao Nhậm luôn có thể đảm bảo tỉ lệ người xem, cùng lúc đó nhóm ‘cư dân mạng’ chờ mắng người cũng vô cùng kích động.
Trừ một đám bị dư luận kéo theo tham gia náo nhiệt, nói đoàn phim của Cao Nhậm rất biết sáng tạo, quả nhiên danh tự của dàn nhân vật chính cũng được nâng cao. Quần chung vây xem không rõ chân tướng thì chê bai biên tập não tàn, fan nguyên tác thì mắng Cao Nhậm phá hoại. Trình Gia Mục nghĩ thầm, đạo diễn Cao cũng không dễ dàng gì, còn chưa chiếu được mấy tập mà cả hai bên đều mắng.
Còn có chút ít fan hâm mộ lên mạng làm video bình luận. Trên trang của ‘cô nàng Bắc Mĩ phê bình phim nát’ vốn trước giờ đều dùng lời lẽ rất cay độc, nay còn thành khẩn xin lỗi nhóm người chê bai lúc đầu, tuyên bố: “So với ‘Lấn Ma Ký’, các bạn quả là có lương tâm.”
Một người khác có tên ‘Lời bộc bạch gợi cảm của tiểu ca’, làm nguyên một bài đề cử phản bác, làm thực tế tới mức khiến người ta dở khóc dở cười. Trình Gia Mục cười khổ, cả một đoàn đội của bọn họ khổ tâm quay chụp lâu như vậy mà thứ đạt được đều là tiếng chê bai.
Chẳng qua những video này làm rất thú vị, Trình Gia Mục phân vân trong chốc lát lại nhịn không được xem thêm một lần. Cậu còn không tử tế mà bật cười ra tiếng, mặc dù có mấy lời phê bình rất quá đáng, thế nhưng thực sự buồn cười.
Cẩn thận phân tích thì những lời phê bình này cũng có đạo lý, nhưng dạng phim cải biên này vốn tự nó đã tồn tại nhiều mâu thuẫn không thể điều hòa. Giữa việc cân đối tính giải trí và việc tôn trọng nguyên tác, dù thế nào cũng không có cách lấy lòng cả hai bên.
Trừ những cái đó, còn liên quan tới tầng tầng xét duyệt của các ban ngành liên quan. Chưa kể đến mấy ‘lính nhảy dù’ mà nhà đầu tư nhét vào đoàn phim như Trình Gia Mục, muốn yêu cầu thay đổi cái gì là được cái đó, nhìn nhiều thành quen. Muốn để phim truyền hình được lên sóng đúng hạn thì ngay tới đạo diễn cũng phải có chút nhượng bộ.
Cũng may, Trình Gia Mục cũng không tính là ‘lính nhảy dù’ vô dụng mà có chân tài thực học, sau khi vai diễn Lang Quang của Trình Gia Mục lên sóng, chỉ trong vài ngày dư luận liền thay đổi hướng gió.
Rất nhiều diễn đàn bắt đầu xuất hiện: “Trình Gia Mục chính là Lang Quang trong lòng tôi!”; “M nó diễn viên này là ai? Rất đẹp trai! Màn hình thật bẩn làm tôi muốn liếm một cái!”; “Tôi mặc kệ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ thành fan của cậu ấy.”; “Tôi là âm câm đó (Chỉ người không thể hát đúng nhạc), m nó sao giọng cậu ấy lại hay như vậy! Mấy người có nghe cậu ấy hát chưa, rất hay.”
“Tôi cảm thấy bộ phim truyền hình này rất được nha, không thể lý giải nổi mấy người hùa theo hướng gió mà mắng Cao Nhậm.”; “Phải, chính là như vậy, đạo diễn Cao không phải lúc nào cũng phá hoại kịch bản đâu. Tôi có thể nhìn thấy được tiến bộ của ông ta, chí ít thì bộ phim này cũng không phải dạng phim ba xu! Tôi cá chí ít nó cũng sẽ lọt top!”; “Tôi cá cùng lắm là top , không thể nhiều hơn!”
Đến đây, chuyện đều đã lệch khỏi quỹ đạo. Cao Nhậm ngồi ôm máy tính bảng đã kích động đến độ rơi lệ hài lòng, đây là lần đầu tiên cư dân mạng không đồng lòng thống nhất mắng mỏ ông! Loại cảm giác này thật vui vẻ! Thật sự là không nhìn lầm Trình Gia Mục mà, một vai tốt cũng sẽ khiến mọi người không tự chủ được mà có hảo cảm với phim. Chờ có kết quả thống kê tỉ lệ người xem, nhất định phải xin phía sản xuất bù đắp cho cậu ấy một hồng bao (Phong bì) thật lớn.
Fans hâm mộ trên weibo của Trình Gia Mục cũng lập tức tăng vụt. Nếu như nói, tiết mục trong chương trình trước đó đạt được độ đề tài cao và tăng hạng, đã được xem như tình huống ra mắt cực kỳ tốt, thì hiện tại Trình Gia Mục phải nói là đã rất nổi tiếng.
Doãn Khang Hòa lập tức gọi điện thoại cho cậu: “Tiểu Mục, không tệ nha. Sau khi cậu xuất hiện, tỉ lệ người xem trực tiếp đã tăng thêm .%, nghe nói bên phía lãnh đạo của đài Sơn Trúc rất vui vẻ. Bọn họ vốn đang cạnh tranh quảng cáo với đối thủ, hiện giờ lại có không ít nhãn hiệu liên hệ với tôi. Tôi sẽ xem xét loại bỏ một ít, cái nào có thể thì gửi qua hòm thư của cậu, tự cậu chọn xem nhé.”
Trình Gia Mục có chút mơ hồ: “Anh Doãn, em còn phải quay phim mà. Đạo diễn Thạch có tiếng là không thích diễn viên xin nghỉ phép để nhận việc tư đâu.”
Doãn Khang Hòa nói: “Ai nói là để cậu nhận, cứ xem trước một chút. Mấy việc khác không cần phải để ý tới, chỗ đạo diễn Thạch cứ để cho tôi giải quyết.”
Lúc này Trình Gia Mục mới thả lỏng: “Vâng. À đúng rồi, anh Đồng hình như có việc cần tìm anh.”
Doãn Khang Hòa lập tức hứng thú: “Hắn có việc? Chuyện gì?”
Trình Gia Mục: “Anh ấy không nói, anh có muốn gọi qua hỏi anh ấy không?”
Doãn Khang Hòa nói: “Không cần, nếu như Đồng Hoài Cẩn hỏi cậu có liên lạc với tôi không thì cứ nói có, nói tâm tình của tôi cực kỳ tốt.”
Trình Gia Mục: “Được…” Trực giác của cậu thấy được quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, ai cũng ngạo kiều như vậy. Một người nói trạng thái tinh thần của mình sa sút, một người lại nói tâm tình mình rất tốt, Trình Gia Mục quyết định không buồn phản ứng lại hai người này nữa.
Cúp điện thoại, cậu lại thấy được một tin nhắn chưa đọc: “Buổi tối cậu có thời gian không? Có thể cùng uống một tách cà phê chứ?” Trình Gia Mục do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng nhắn lại: “Được.”