Đương nhiên cái gì cũng không quan tâm.
Vì có thể cứu một mạng của người nào đó, đương nhiên càng không quan tâm đến cái gì.
” Chờ bọn hắn vừa đến Phù Liễu thành bắt đầu hành động sao?” Gỉa như quan tâm, thật sự dò hỏi. Nhưng mà trong nội tâm tất nhiên không có nghe được kết quả, người nọ rất cẩn trọng, cũng không tin bất luận kẻ nào.
Đái Cửu Khuyết liếc mắt nhìn gã, lại nói:” Thiên, cái này không thuộc về phạm vi ngươi quản hạt, như thế nào? Ngươi rất quan tâm?”
” Đối thủ cả đời, chẳng lẽ không nên?”
Hắc bào nhân lập tức giấu xuống tinh thần trong mắt.” Ngược lại là ta sơ sót. Chỉ có điều, Hoàng Di Nguyệt này tất nhiên sẽ không trực tiếp xông đến Tư Không phủ.”
” A?” Thiên Không kéo dài âm điệu, không hề chấp nhận, cũng có hứng thú, cũng chỉ là hứng thú xuất phát từ chân tâm. Chú ý thu liễm tâm tư, nếu để cho người này nhìn ra mánh khóe thì cả hiệp đều thua.
Nam nhân hàm nghĩa bất minh cười khẽ, mục quang lại trở nên xa xưa, cứ như xuyên thấu qua tầng tầng núi giữa bạc vụ (sương mù), đã thấy một ảo cảnh khác. Thiên Không không muốn tin tưởng là mình đang thấy được tính cách cực không phù hợp từ người này, là lưu luyến cùng hoài niệm.
“Người mà lịch đại Bạch Mi cốc thu tàng đích thật là chí bảo, đích thật là hảo……” Lời ra khỏi miệng vô tâm…… Lời ra khỏi miệng vô tâm.
Như nghẹn tại yết hầu, cảm giác này rốt cục làm gã nhịn không được, không hề sợ hãi sẽ có người hoài nghi hay không, gục đầu xuống, hữu ý vô ý hỏi:” Vật kia thật sự ở Tư Không phủ? Không phải ngươi ngụy trang?”
” Thiên, ngươi lại hồ đồ đến tận đây,” Hắc bào nam nhân thở dài, văn phong lãnh lệ, thanh âm trong gió truyền ra lại có vẻ như tàn khốc như vãn phong (gió đêm),” Nếu là giả, sẽ có cá mắc câu sao?”
Đã có người nhẹ nhàng thở ra, cứ như trọng vật vẫn luôn đọng lại tại ngực bỗng nhiên bị dời đi, không khí rót vào vô cùng thoải mái, cũng làm cho người thư giãn. Ngay cả tiếu dung cũng đều trở nên lười biếng.
” Nếu có cơ hội kiến thức đi. Cửu Khuyết, nếu trước mắt không còn chuyện để công đạo, ta đi.”
Quả nhiên, một mảnh giấy bay nhẹ rơi vào trong ngực. Thu vào trong tay áo, không còn nhiều lời nữa.
” Chia làm hai đường, một đường đi trước Bạch Mi cốc, một đường trực tiếp đi hướng Tư Không phủ đóng. Thiên, cho dù ngươi mang thân phận trang chủ của Vạn Hủy tam trang cũng nên chú ý. Lam Như Tất tốt xấu đã từng là Thanh Thành thành chủ, Thanh Thành thế lực ở nơi đó nhất định không tổn hao nhiều…… Mà người của Bạch Mi cốc, đều rất bao che khuyết điểm……”
” Hướng đi của Hồng Ức không rõ, cũng không thể mặc kệ. Ta sẽ không tin hắn có ý định nằm ngoài sự việc.”
Đã từng, tất cả mọi người đã từng rất bao che khuyết điểm.
Thiên Không nhẹ nhàng mỉm cười, nói:” Vì một người nữ nhân, chính ngươi cũng không cần phải làm những chuyện đó, có thể trách ai.”
Người nọ bỗng nhiên xoay người, ánh mắt như kiếm, khoát tay từ trong tay áo chém ra ba đạo đao sắc.
Thiên Không nương theo đao sắc mang theo kình phong không chút hoang mang thối lui, vẫn cười khản:” Vẫn là như cũ, nhắc tới nàng, ngươi cũng không phải là ngươi.”
………….
” Phụ thân? Hôm nay còn chưa đi?” Mộc Thanh Lưu nằm rạp người trong hồ sơ ghi chép thiên chú văn, thật sự cảm thấy mỏi mệt mới đứng dậy xoa nhẹ cánh tay đau nhức, hàn huyên cùng nam tử không biết đã đứng ở phía trước cửa sổ bao lâu.
” Sư phụ hôm qua gởi thư, nói ngươi tốt nhất từ Bạch Mi cốc mang một ít thứ đi. Không cần khởi hành trước thời gian sao?”
Lại một con bồ câu đưa tin uỵch cánh bay thấp ở trong tay Hoàng Di Nguyệt. Nam tử lúc này mới xoay người nói:” Ngươi muốn đi?”
Mộc Thanh Lưu gật đầu. Đương nhiên, người người đều nói tới Bạch Mi cốc, lại chỉ thấy “Thần” mà không thấy hình, có thể không hiếu kỳ sao.
Bạch y nam tử trước mắt không đáp ngược lại cười.” Người quá nhiều, chúng ta sẽ không tham gia phần náo nhiệt kia.”
Mộc Thanh Lưu nghe không rõ, cũng không muốn nghĩ lại, y muốn nói như thế nào thì như thế đó. Nam tử nhặt thư đi trở về trong phòng, nghiêng thân nhìn Mộc Thanh Lưu đang sao chép.” Mệt mỏi?”
Mộc Thanh Lưu khách khí:” Không.”
Người nọ tà tà liếc mắt nhìn hắn.
Chỉ cảm thấy mỹ nhân yên ba như nước, tiếu ý bức người như si như say. Ngón tay nhỏ nhắn từ trong đống thư hơn mười thước cao trên án kỷ xuất ra một bản thư, ném ở trước mặt hắn. Tiếng nói mang theo nhu hòa dễ nghe, một lần nữa hạ chỉ thị:” Đã không phiền lụy, vậy đem cái này xem từ đầu một lần.” (……..- -|||)
“……”
Nam tử cứ như không hiểu ánh mắt khiếp sợ mà u oán của hắn, thẳng đi trở về bên cửa sổ mở tín ra xem. Mộc Thanh Lưu giơ lên bản thư rách rưới, thư danh rõ ràng vẫn là dùng cổ thể, cũng không biết là lưu lại từ niên đại lỗi thời nào. May mà nội dung bên trong đều có người viết chú thích bên cạnh, cẩn thận khẽ đảo, là bản giới thiệu độc dược thường dùng. Đáng tiếc hắn chưa từng học qua dược lý cũng không muốn hiểu dược lý, lãng phí một hảo thư.
Những ngày này Hoàng Di Nguyệt đưa sách cho hắn lại một quyển so với một quyển kỳ quái, cái này lại khiến Mộc thanh nghi hoặc hồi lâu,mới khó hiểu hỏi:” Ngươi mấy ngày nay làm sao vậy?”
Nam tử ở bên cạnh duyệt tín, không đếm xỉa tới đáp:” Thanh Lưu, ta đầu tiên là phụ thân ngươi, không cần nghĩ những chuyện khác. Ngươi hẳn là nên nghe lời”.
Mộc Thanh Lưu gắt gao chằm chằm vào Hoàng Di Nguyệt, liều mạng muốn từ bên trong đào ra một chút dấu hiệu chột dạ. Đáng tiếc người ta định lực phi phàm, có thể từ đầu đến cuối bưng cái mặt người chết, băng sơn ở trước mắt cũng không đổi sắc.
Mộc Thanh Lưu kỳ thật không phải là một người quá khó chịu. Nếu sư phụ đổi thành Hồng Ức, cùng lắm thì ngồi xuống đến trưa, ngẩn người pha trò, thời gian rất dễ dàng trôi qua. Bất quá…… Nếu sư phụ là người này, cuộc thi thất bại thì hậu quả rất nghiêm trọng.
May mắn…… May mắn chín năm trước đều đi theo Hồng Ức, nếu không eo của mình không phải đã gãy?
Lại ngẩng đầu, nam tử giống như cười mà không phải cười.” Giờ Tuất (7h-9h tối) có người quen bái phỏng, đến lúc đó có thể nghỉ ngơi.”
Mộc Thanh Lưu nhìn nhìn đồng hồ cát, nhận mệnh. Đây là còn có một canh giờ a……
Cũng không phải nói phi thường bài xích đọc những thứ này, chỉ có điều…… mỗi lần người kia bức bách mình ghi nhớ những thứ kỳ lạ cổ quái lại thập phần thực dụng gì đó như vậy, loại cảm giác này làm cho người thở không nổi lúc nào cũng nghẹn ở cổ họng.
Hỏi y, thế nhưng y lại không đáp. Chỉ có thể mang theo trái tim chực chờ lo lắng ngày hôm đó dần dần chìm lắng.
……
Bạch y nam tử ôn nhu đưa hắn ôm vào trong ngực, cầm trong tay một mớ cánh hoa phấn sắc (hồng nhạt) nửa nghiêm túc nửa cung kính tiến đến trước mặt hắn.
Mộc Thanh Lưu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã có một lần có thể thuận lợi thông qua cuộc thi, cũng coi như người này cố ý nhường, chọn lấy trước vài tấm gì đó xem. Phiến lá dài hình trứng, hoa cành như thiết, còn có điểm bảy hoàng sắc…… Bằng chứng như núi!
“Thất…… Thất tinh hải đường?” (-> cách chấm điểm a)
Nam tử thản nhiên nói:” Hôm nay là ngày không ngủ cuối cùng.” Lại cầm lấy trong tay một cái bình sứ, mở nắp đưa tới trước mũi Mộc Thanh Lưu. Thấy người quả nhiên bắt đầu tinh tế ngửi, không khỏi mỉm cười.” Đừng ngửi, vô sắc vô vị. Ngửi nhiều hơn ngược lại sẽ trúng độc.”
Buông dược bình, đột nhiên cầm lấy một vật. Mộc Thanh Lưu xuống ý thức sờ sờ cái cổ– khối ngọc vẫn luôn mang theo quả nhiên không biết từ khi nào đã bị lấy đi.
Ngọc lại đặt ở trên người, Hoàng Di Nguyệt mới nói tiếp:” Hiện tại có thể ngửi rồi, có phải là có mùi hương thoang thoảng?”
” Nhớ kỹ hương vị này. Có một môn phái gọi là Tam Sinh Điện, chuyên dùng loại độc chất này.”
Mộc Thanh Lưu tay cầm ngọc vuốt vuốt, cúi đầu, trầm mặc không nói.
” Làm sao vậy?”
Mộc Thanh Lưu đột nhiên tựa trong ngực Hoàng Di Nguyệt, rầu rĩ nói:” Phụ thân, vì cái gì lúc này nói với ta những lời này. Về sau lại chậm rãi dạy ta không được sao?”
Nam tử mỉm cười, lại thở dài.” Ngươi chứa quá nhiều tâm tư…… Ta chỉ bất quá, thấy ngươi nhàm chán.”
Mộc Thanh Lưu còn đang trong lòng ngực của y, đương nhiên là không thấy được thần sắc sắc bén của y.
“…… Bất quá, nếu như ngươi mấy ngày nay vẫn học không được đầy đủ, ta sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc..”
”Ngươi cả đời đều đừng nghĩ đi ra.”
Hai canh giờ sau……
Mộc Thanh Lưu nhàm chán mệt mỏi tựa lên trên bệ cửa sổ, trong phòng này bố trí kết giới đã đổi thành loại ngay cả hắn cũng không thể giải. Ngay cả chỉ là muốn ở trong nội viện đi một chút cũng phải được người giám hộ lên tiếng, phải có người bồi bạn.
Không phải là không có kháng nghị qua, người nọ biểu lộ phong khinh vân đạm, rõ ràng miệng đầy đáp ứng.
Cuối cùng, thuận miệng nói một câu như vầy – hơn nữa, ta ở trong cốc ngủ say vài năm căn bản cái gì cũng không để ý, bình thường cũng bận đến không thể phân thân, nơi này ngay cả thư cũng không nhiều, không cho ngươi xuất môn, ngươi cảm thấy buồn bực cũng là đúng.
Lời này vừa nói ra, trong nội tâm Mộc Thanh Lưu lập tức nổi lên thương cảm.
– Phụ thân, có ngươi cùng ta như thế nào sẽ buồn bực……
– Như vậy còn muốn cự tuyệt?
– Không cự tuyệt……
Không cự tuyệt? Vậy ngoan ngoãn ở đó a.
May mà người nọ cam đoan phần lớn thời gian đều cùng ở bên người. Cuộc sống như vậy, lúc y không có ở đây lại có vẻ gian nan, giống như hiện tại.
Gió nhẹ lướt qua, ngoài cửa sổ có người trầm thấp cười vui. Che giấu không được sự ranh mãnh trêu chọc, thậm chí…… còn có chút hả hê khi người gặp họa……
” Ngươi tốt không vậy, nhìn giống như rất buồn bực?” Thanh niên đứng ở bụi hoa xa xa, mỉm cười nở rộng.
Nhưng, người nào đó hiện tại vừa thấy tên này lại có loại e ngại khó hiểu, thẳng có loại xúc động muốn co lại ra sau…… Thử nghĩ xem, nếu không phải tại người này, hắn sao có thể lưu lạc đến bước đường ngay cả cửa phòng cũng không thể ra? Hơn nữa, đối với người cấm đoán hắn còn phải vuốt mao dỗ dành, bằng không người nọ sẽ tùy thời vung ra “Thụ nan sử (lịch sử chịu khổ=]])” suốt chín năm mà y trải qua, gạt lấy nước mắt người.
Thanh niên kia bước ra vài bước, trên mặt đất cách ba trượng quay chung quanh tiểu lâu làm trung tâm lại ẩn hiện kim quang, nhẹ nhàng hiện ra một tầng chú thuật vân đồ phức tạp ngăn trở. Thanh niên bất đắc dĩ che mặt thở dài, bất đắc dĩ lại lui trở về.
Buồn cười nói:” Ta sáng nay trông thấy có người đi ngang qua, trong vòng một trượng mới chạm đến thuật chú. Như thế nào đến phiên ta, bay ra nhiều hơn hai trượng? Khi dễ người cũng không phải làm như vậy a.”
Có lẽ là gã tiến tới gần nên Mộc Thanh Lưu ngửi thấy, trong không khí tràn ngập tia khí tức tanh nồng không dễ cảm thấy.
” Đại nhân, ngài bị thương?” Mộc Thanh Lưu chần chờ.
Thanh niên nhún nhún vai, lơ đễnh.” Không cẩn thận nói sai một câu, làm hại đàm phán thất bại, tính ta linh động nên…… Dù cho cha ngươi những năm gần đây đích xác thân thể mạnh không bằng mười năm trước, nhưng ta vẫn là bại bởi y. A, nếu theo như lời trong giáo mà nói, giá trị tồn tại duy nhất của ta cũng không còn.”
Dù là nói đến nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng cũng là cô đơn. Nhiều năm chỉ vì mục tiêu giết chết một người mà tồn tại, cuộc sống như vậy, không biết phải bao lâu mới có thể tiêu tan?
Mộc Thanh Lưu không biết nói cái gì mới có thể an ủi gã, chỉ có thể nói vài lời …” Ngươi còn trẻ, tiền đồ bất khả hạn lượng (tiền đồ không hạn chế)“……
Thanh niên vừa nghe vừa gật đầu, bày ra một bộ dáng nghiêm túc.” Ân, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là lúc ngươi được sáu tuổi, ta chỉ có mười lăm, hiện tại bất quá qua đi chín năm, thật sự là ta còn trẻ.”
” Có việc này?”
Vẫn là gió nhẹ, có mùi thơm ngát tràn đầy hung phế (ngực). Tinh thần Mộc Thanh Lưu bỗng chấn động, ngồi dậy.” Lúc ấy Vạn Hủy tam trang phái người thư sát, ngươi đang ngủ, tự nhiên cái gì cũng không biết.”
Quả nhiên, thanh âm nam tử dễ nghe mà lạnh lẽo ở bên ngoài vang lên. Mộc Thanh Lưu ở góc độ đặc biệt, căn bản không nhìn thấy y đứng ở chỗ nào.
” Không thể tưởng được từ năm đó, Đái Cửu Khuyết liền đem thế lực rót vào trong các đại môn phái.” Lời này lại là nói cho Thiên Không.
Thanh niên cười mỉm:” Lâu chủ, ngài cũng đừng nhìn ta, ta thật sự chỉ phụ trách Vạn Hủy sơn trang cùng Ảnh Trọng lâu, những chuyện khác hắn như thế nào để ta biết được?”
Nam tử khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Lưu trong mắt Mộc Thanh Lưu, người thanh niên đối diện trong bụi hoa kia nghiền ngẫm cười.” Lại nói tiếp, khi đó hài tử của lâu chủ thật đáng yêu, có thể tuyệt không giống như lâu chủ.”
Bạch y nam tử đẩy cửa vào nhà, vung tay áo khẽ phất, hai phiến cửa sổ rộng mở không gió mà động, bay tới trên mặt thanh niên. Không thể khách khí.
” Đa tạ tán thưởng. Ngươi nếu yêu mến, không ngại tự mình đi có một đứa.”
Người ngoài cửa sổ cười ha hả, thật vất vả mới ngừng lại mà thở gấp, thanh âm nói chuyện vẫn là rầu rĩ:” Lâu chủ quá khẩn trương, tiểu nhân lần này chỉ có điều muốn nói cho lâu chủ, thứ ngươi muốn, có thể ở tại Tư Không phủ.”
” Răng rắc” Một tiếng vang nhỏ.
Mộc Thanh Lưu xuống ý thức tìm theo tiếng nhìn thoáng qua, lại kinh hoảng nhìn thấy năm ngón tay Hoàng Di Nguyệt thật sâu đặt trên khung cửa sổ đang rướm máu. Thê diễm yêu hồng, phiến lệ sắc trong lúc lơ đãng xoáy nhập vào mắt người, một khắc thất thần lại quên mất phải làm ra phản ứng gì.
Người ở phía ngoài đã đi thật lâu, thế nhưng y lại vẫn bất động, dưới ánh nến mờ ảo, giữa lông mày ngưng tụ tình tự phức tạp giống như vui mừng lại giống như sầu lo.
Mộc Thanh Lưu tiến lên đem một ngón tay y gở ra, nưng lấy đôi tay kia, im bặt. Thân thể Hoàng Di Nguyệt cứng ngắc, giống như không có chỗ nào mang cảm giác.
” Phụ thân…… Ta biết rõ ngươi muốn cái gì…… Chính là, sinh tử……”
Namtử duỗi ra một ngón tay điểm nhẹ môi của hắn, thành công làm cho các loại lời nói không hợp nhân ý phong bế ở trong lòng. Một tiếng u thán, ba phần đạm mạc bảy phần nhận mệnh.” Muốn nói sinh tử hữu mệnh, không cần cưỡng cầu? Ta và ngươi đều không cần nhiều lời nữa, ta ngày mai sẽ mang ngươi lên phía Bắc, trở lại Phù Liễu thành.”
” Chính là có thể sẽ gặp…… Ân, cữu……”
” Không được gọi hắn như vậy.”
” Phụ thân, ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình,” Mộc Thanh Lưu thần sắc chăm chú, một đường kéo xuống tay nam tử,” Từ nay về sau không thể tùy tiện đả thương người, ta tin tưởng Trọng Thiên đại nhân là thật tâm…… Ân? Phụ thân……”
Trên cổ đau xót, rốt cuộc không phát ra âm thanh gì nữa.
Người trước mắt tuyệt lệ vô song vờ như cái gì đều không trông thấy, một đường nắm ở eo của hắn, hướng tới nơi nào đó đi đến, thản nhiên nói:” Không nói mấy câu mất hứng. Thanh Lưu ngươi mệt mỏi a, chúng ta đổi nơi đến.”
“……”
Bích lục đôi tích nhật hoàn lưu, cổ dong thương sương sổ bách thu. Lương phong như tích nhập tụ lãnh, diêu khán mai thủy tây sơn lưu (mặt trời tròn như hòn ngọc bích, cây dong già vững chải qua trăm thu. Gió mát như giọt lạnh thấm vào tay áo, nghiêng nhìn dòng nước Tây Sơn chảy). Mặc dù lục thụ ở Ảnh Trọng lâu còn xanh ngắt, đi xa hơn về phía bắc, Phù Liễu thành đã là hàn phong rét lạnh. Sau đó…… nơi lúc ban đầu gặp phải người nọ, hẳn lại là một năm phiêu tuyết.
…… Nếu như sau khi hết thảy những chuyện phiền lòng chấm dứt, nếu hắn còn chưa chết, nhất định sẽ trở về nhìn một lần.
……………
Thân ảnh thanh niên vận bạch y ống tay áo thêu ám sắc vân ở trong biển rừng rậm rạp lúc ẩn lúc hiện. Con đường này giống như đi ngàn vạn lần, nếu không tự hỏi, tự nhiên sẽ không gặp lối rẽ.
Trong lâm u, hắc bào nam nhân chắp tay mà đứng, yên tĩnh giống như đã dung nhập trong dòng nước từ trên núi chảy xuống. Nhưng mà rất mẫn cảm, hắn biết rõ hắn đã chờ đến không kiên nhẫn. Tự giễu câu dẫn ra khóe miệng cười cười—biết nhau hơn mười năm, ngươi là mặt hàng gì, ta còn có thể nhìn không thấu?
Còn chưa có leo đến trên vị trí này thì loại huấn luyện khủng bố hà khắc đã như địa ngục. Mặc dù không phải người này tự mình phụ trách, nhưng luôn có thể cảm nhận được loại mục quang mang theo ác ý lẫn lãnh ý như độc xà. Về sau còn sống, gặp được vị đại nhân quyền cao chức trọng này, tự nhiên biết rằng ánh mắt kia xuất ra từ ai.
Trên danh nghĩa, địa vị trong giáo hắn không hẳn là kém. Nhưng trên thực tế lời ai là bên trên, cũng không có người dám không hiểu.
” Thiên?”Nam nhân xoay người, thấy thanh niên vững vàng rơi vào cách đó không xa, ôn nhu cười nói.
Thiên Không học hình dạng của hắn giả cười.” Cả ngày đều là một bộ dạng này, ngươi không mệt mỏi sao?”
Chân mày của nam nhân nhíu cũng không nhíu, phối hợp nói:” Ngươi lại cùng hắn xung đột? Sao lại xúc động như vậy. Nếu nói là chiêu thức của hắn, không có người so với ngươi hiểu rõ hơn,” Nhưng lại nhìn thấy trên bạch y dần dần khuếch tán vết máu.
Thiên Không ám cười, vốn đích xác không đến mức trả một cái giá lớn như thế, nhưng, chỉ là vì muốn tìm kiếm đồng tình từ người nào đó……