Lúc ấy là một đêm thu vô cùng tịch mịch vào canh đầu ngày mồng hai tháng chín, chính là khi Súy Chấn Vũ sắp viên mãn công phu chỉ còn ba ngày. Một vành trăng như nét mày từ cửa hang chênh chếch soi vào trong hang, dưới ánh trăng mờ mờ. Súy Chấn Vũ bảo tướng nghiêm trang, buông rèm xếp bằng, tự mình tiến vào cõi quên cả chính mình.
Văn sĩ áo trắng thì ôm con Tiểu Thúy ngồi về một bên cửa hang, im lặng nghĩ ngợi. Chàng trải qua hai đêm vất vả không ngủ không nghỉ, hiện đã quá mỏi mệt, đôi mắt như không còn tuân theo sự chỉ huy của trí óc nữa, cứ sụp xuống. Nhưng tiềm thức của chàng vẫn còn cố chi trì, khiến chàng không thể quên được trách nhiệm to lớn nặng nề trước mắt, mi mắt vừa sụp xuống, lại lập tức giương lên.
Cứ như thế một lúc, cũng không rõ là bao nhiêu lần ngủ gà ngủ gật, chàng bèn lấy hết tinh thần, miễn cưỡng chi trì. Đột nhiên chàng mở to đôi mắt thất thần, ngơ ngác nhìn lên với ánh mắt kỳ lạ, môi khẽ mấp máy liên hồi, nhưng không kêu được thành tiếng.
Thì ra lúc bấy giờ ở mũi Súy Chấn Vũ chợt hiện ra hai luồng hơi trắng như gân ngọc, theo hơi thở đều đặn của chàng mà rung lên theo hồi lâu rồi kéo dài xuống, hai luồng hơi trắng ấy tới lúc dài nhất khoảng trên dưới một thước. Tình trạng này là biểu hiện của nội gia chân lực đã đạt tới mức tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.
Văn sĩ áo trắng là đại hành gia võ học, tự nhiên hiểu rõ tình trạng ấy, chẳng lạ gì chàng quên hết nỗi vất vả bao ngày, vừa sợ vừa mừng như bay lên tận chín tầng trời. Sau khoảng nửa bữa cơm, chỉ thấy chàng nước mắt lưng tròng, thì thầm bằng một giọng chỉ có mình nghe được, mấp máy môi nói :
- Trời còn thương tới, tâm huyết của ta lần này tính lại không uổng... không ngờ rằng chàng lại có thể thành tựu trước ba ngày...
Run run dừng lại một lúc, lại nhè nhẹ thở dài nói :
- Giờ thì ta có thể yên tâm nghỉ ngơi một lúc rồi.
Kế đó ghé vào tai con Tiểu Thúy hạ giọng nói nhỏ :
- Tiểu Thúy, mày chịu cực một chút, thay ta giữ chỗ này, không được làm chàng kinh động, có chuyện gì gấp, thì phải lập tức gọi ta dậy.
Tiểu Thúy gật đầu lia lịa, lại vui vẻ kêu nhỏ mấy tiếng, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi lòng chàng, nằm nghếch mỏ ra ngoài cửa hang. Văn sĩ áo trắng ưỡn lưng một cái cho đỡ mỏi, lập tức để cả quần áo nằm xuống. Chàng quả thật đã rất mệt mỏi, vừa đặt lưng nằm xuống, lập tức đã nghe tiếng thở đều đều.
Trong cảnh yên lặng, thời gian cứ trôi mau. Khoảng một lúc không lâu sau đó, từ miệng văn sĩ áo trắng phát ra một tràng nói mơ đứt đoạn :
- Ngươi... thần công đã luyện xong... ta cũng sẽ đi thôi.
Súy Chấn Vũ đột nhiên mở to hai mắt nhìn lướt xuống dưới, lập tức lặng lẽ đứng dậy, lấy chiếc chăn trên giường nhẹ nhàng đắp lên người văn sĩ áo trắng, lại đầy vẻ áy náy, hạ giọng nói nhỏ :
- Lão huynh, mấy hôm nay người thật vất vả quá, thành ra ngủ quên luôn đây.
Tiếp theo lại chợt nhớ lại câu nói, sửng sốt hỏi :
- Cái gì? Ngươi muốn đi à...?
Chàng tự nói với mình chưa hết câu, văn sĩ áo trắng xoay người qua một bên, lại ú ớ nói :
- Hận không gặp gỡ... lúc còn son... Trời... làm sao nói ra được... ngươi tại sao lại muốn như vậy... đùa giỡn ta... sắp đặt cho ta... một con đường như thế nào... gập ghềnh trắc trở... đúng là tuyệt lộ mà!
Súy Chấn Vũ sững người như cây gỗ, tiếng nói mơ của văn sĩ áo trắng lại vang lên :
- Phụ thân! Mẫu thân... Các người bảo con làm sao... chẳng... oán hơn... Các người...
Ánh mắt của Súy Chấn Vũ vừa lóe lên vẻ kỳ dị, văn sĩ áo trắng lại nói đứt đoạn :
- Biểu ca... ta... hận lắm...
Súy Chấn Vũ toàn thân giật bắn, suýt nữa bật ra tiếng la, nhưng văn sĩ áo trắng lại trở mình một cái, ngửa mặt lên trời, hơi thở nhẹ nhàng, lại ngủ tiếp. Súy Chấn Vũ lúc bấy giờ công lực cực cao, tuy lúc ấy trong hang chỉ có ánh trăng đầu tháng mờ mờ, lại đã bị che khuất, có thể nói giơ tay không thấy năm ngón, nhưng chàng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng ở khóe mắt văn sĩ áo trắng long lanh một dòng lệ như ngọc pha lê. Chàng giật mình nghĩ ra, không nén được niềm chua xót, lệ nóng lập tức trào ra đầy mắt.
Đúng vậy, trước nay trong lòng chàng vẫn chất chứa những nghi vấn không có cách nào lý giải, nhưng từ mấy câu nói mơ của văn sĩ áo trắng vừa rồi, thì từ lời nói việc làm cho tới chiếc quạt đàn hương không lúc nào rời tay, lại thêm việc chàng lúc bất ngờ ngẫu nhiên nghe thoang thoảng mùi u hương, tất cả những điều ấy cho thấy vị văn sĩ áo trắng không ai hiểu nổi mà há chẳng phải là nhị biểu muội của chàng hay sao? Cũng là người sinh đôi với chị lớn Triệu Tố Chân trong Triệu gia tam muội. Mặt mũi giống hệt, mới đến nỗi sau khi Triệu Tố Chân gây ra chuyện trong nhà họ Chúc, hai nhà họ Triệu họ Chúc vì thể diện của đôi bên không thể không bí mật đem Triệu Tố Ngọc thay vào vai chị nàng, đến nỗi nàng ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết gì lại bị xô xuống hố lửa.
Thử nghĩ trong tình trạng ấy thì làm sao không khiến nàng đâm ra hận đời chán tục oán trời giận người, thậm chí oán hận cả song thân phụ mẫu, đến khi mang một thân võ công vô địch, biết rõ phụ mẫu bị hãm trong Tứ Hải minh, cũng oán hận không muốn tìm hiểu thêm, chỉ vì nỗi u oán thống khổ năm xưa chất chứa. Trong lúc không tự ý thức được, từ trong mơ mới bộc lộ ra.
Súy Chấn Vũ đang trong cơn kích động mãnh liệt, lại dằn lòng xuống, vì chàng cúi sát người nàng nhìn chăm chú, đã thấy rõ vị biểu muội mặt đẹp như hoa, mệnh bạc như giấy, vì chàng mà bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết, nghĩ nên để nàng nghỉ ngơi, ngủ xong một giấc sẽ tính.
Lúc ấy, chàng lại rón rén trở về chỗ cũ ngồi xuống. Thật ra trong cái hang đá này, tính ra bất quá chỉ rộng khoảng một trượng vuông, chàng trở về chỗ cũ ngồi xong, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ rất có hạn.
Trong khi chàng đang chăm chú nhìn Triệu Tố Ngọc yên ổn ngủ say, tính toán nên bắt đầu nói chuyện với nàng như thế nào, Triệu Tố Ngọc lại ú ớ nói :
- Kiếp này thôi đã lỡ... Càng khó hẹn... đời sau... biểu ca... huynh phải thật cẩn thận... bảo trọng...
Câu nói này khiến Súy Chấn Vũ tim đập điên cuồng không dừng. Vốn trước đó một lúc Triệu Tố Ngọc nói câu :
- Hận, không gặp gỡ lúc tuổi son...
Một tràng, chàng đã xúc động, tới sau này càng đủ cho chàng tin chắc rằng đối phương đối với chàng đã nảy sinh tình yêu. Với người là kẻ trong cuộc như Súy Chấn Vũ, trong lòng đã hiểu một phần, cũng khó mà ngơ như vậy, cho nên đang nghĩ tới việc sẽ nói chuyện với đối phương như thế nào, bất giác chàng lại nghĩ qua chuyện khác.
Đang lúc chàng muôn ngàn cảm khái, nhướng mắt suy nghĩ, chợt giật mình phóng mắt nhìn ra cửa hang, vừa lúc ấy con Tiểu Thúy đang nằm nghếch mõ ra ngoài cũng quay đầu nhìn chàng kêu lên một tiếng đầy vẻ hoảng sợ. Súy Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng lướt ra ngoài cửa hang, ngưng thần nhìn xuống phía dưới núi.
Chỉ thấy ánh sao mờ mờ, một cái bóng đen từ trong khu rừng lướt ra, hướng về vách núi lướt nhanh tới. Tình hình này giống như đường quen xe nhẹ, biết rõ là trên vách núi có hai vị kỳ nhân hơn đời chúa tể võ lâm trong tương lai.
Súy Chấn Vũ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, quay đầu nhìn Tiểu Thúy ra hiệu phải im lặng, rồi như con nhện chúi mình một cái, từ trên vách đá nhẹ nhàng rơi như bay xuống.
Vách đá này màu xám trắng, Súy Chấn Vũ tuy mặc áo trắng, song trong ban đêm nên màu áo cũng hòa lẫn vào nhau, vả lại chàng rơi xuống rất mau nên người từ dưới lướt lên không nhìn thấy được, vẫn chạy hết tốc độ, thẳng tới trước vách núi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn rồi hạ giọng tự nói với mình :
- Phải rồi, đúng là chỗ này...
Người này tuy ăn vận lối tiều phu, nhưng thân hình nhỏ thó, giọng nói trong trẻo, rõ ràng là nữ nhân cải dạng nam trang, song Súy Chấn Vũ núp trong chỗ tối nghe giọng nói tim đã đập rộn, vì đó là giọng nói của Triệu Tố Chân. Chàng xoay chuyển ý nghĩ như chớp. Không muốn Triệu Tố Ngọc đang ngủ say bị đánh thức, vội vã truyền âm nói :
- Im lặng!
Triệu Tố Chân giật mình khiếp đảm hỏi :
- Ai?
Súy Chấn Vũ truyền âm cười nói :
- Biểu muội, ngay cả giọng nói của ta mà muội cũng không nhận ra à?
Triệu Tố Chân sững sờ đứng trên khóm cây, vừa thoáng kinh ngạc, Súy Chấn Vũ đã từ chỗ tối bước ra, nhìn nàng vẫy vẫy tay truyền âm nói :
- Biểu muội, muội đi theo ta.
Triệu Tố Chân từ trên khóm cây, phi thân xuống, vừa chạy theo Súy Chấn Vũ đến dưới một cây cổ tùng cạnh vách đá, vừa hỏi :
- Làm gì mà bí mật vậy?
Súy Chấn Vũ cười cười nói :
- Trong hang có người đang ngủ, ta ngại làm y thức dậy.
Rồi không chờ đối phương kịp mở miệng, lại cười mỉm nói tiếp :
- Mời biểu muội ngồi, ở đây cách xa cửa hang, chúng ta nói chuyện nhỏ một chút cũng được, khỏi phải dùng chân khí truyền âm.
Triệu Tố Chân ngồi xuống một cái rễ cây tùng rồi hạ giọng hỏi :
- Huynh muốn nói tới vị văn sĩ áo trắng kia chứ gì?
- Đúng vậy.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu nói :
- Mấy ngày hôm nay, ông ta làm hộ pháp cho huynh ba đêm chưa từng chợp mắt. Biểu muội, muội làm sao tìm được chỗ này?
Triệu Tố Chân nói :
- Chuyện là thế này, sau khi muội rời Hán Dương, đã một mình về Hàng Châu. Trên đường về ân sư để Ái Nguyệt đón muội ở Cửu Giang, bảo muội đi vòng đến chỗ này...
Súy Chấn Vũ “a” một tiếng nói :
- Biểu muội tới Hàng Châu làm gì?
Triệu Tố Chân đáp :
- Để truy tìm tung tích của một người.
Tiếp theo lại nhìn thẳng Súy Chấn Vũ nói :
- Đúng rồi... biểu... biểu ca, huynh đã biết rõ lai lịch của người ấy rồi phải không?
Nói xong giơ tay chỉ chỉ lên vách núi.
Tuy nàng đã không còn thành kiến với Súy Chấn Vũ, song hai tiếng biểu ca phát ra vẫn có vẻ không được tự nhiên. Song Súy Chấn Vũ hoàn toàn không để ý, lại cười nụ hỏi :
- Biểu muội đến Hàng Châu truy tìm tung tích ai vậy?
Triệu Tố Chân buồn bã thở dài nói :
- Muội ngờ rằng vị văn sĩ áo trắng kia chính là nhị muội cải trang.
Nói xong đem lại việc nàng lén dò thám Cúc viên từ đầu tới cuối tóm tắt kể qua một lượt.
Súy Chấn Vũ im lặng nghe xong, mới mỉm cười bí ẩn nói :
- Biểu muội, tuy muội tới Hàng Châu xuôi ngược vất vả, nhưng muội đoán đúng đấy...
Triệu Tố Chân bất giác buột miệng ngạc nhiên hỏi :
- Biểu ca đã biết y là nhị muội rồi à?
- Có thể nói là như vậy.
Súy Chấn Vũ nhè nhẹ thở dài nói :
- Có điều vừa mới lúc này đây, ta mới biết được vì nghe được những lời nàng ta ngủ mơ nói ra...
Triệu Tố Chân hỏi ngay :
- Muội ấy nói những gì?
Lúc Súy Chấn Vũ kể hết những lời Triệu Tố Ngọc ngủ mơ nói ra xong, Triệu Tố Chân không cầm được lệ nóng trào ra đầy mắt, lẩm bẩm tự nói với mình :
- Thân muội đáng thương, muội thật là khổ quá...
Súy Chấn Vũ thở hắt ra một tiếng nói :
- Biểu muội, ta biết được thân phận nàng ta xong, đang lúc không biết làm sao để an ủi, thì muội đến thật lúc.
Triệu Tố Chân suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Cứ chờ muội ấy tỉnh dậy đã, rồi để muội nói chuyện.
Triệu Tố Chân vừa trút bỏ quần áo cải trang trở lại là một trang giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, vừa thản nhiên cười nói :
- Khó lòng quên được ơn người đẹp, biểu ca đã khó lòng quên được, chỉ sợ trong lòng muội ấy cũng chứa đựng một mối nhu tình sâu hơn bể cả mà thôi!
Súy Chấn Vũ bất giác thở dài một tiếng nói :
- Biểu muội, đến cả muội cũng nhẫn tâm cười ta.
Triệu Tố Chân lấy lại vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Biểu ca, muội nói thật tình mà.
Súy Chấn Vũ nói :
- Từng qua bể thẳm không còn nước, trừ mỗi Vu Sơn chẳng có mây, biểu muội, người ngoài ngoài không thể hiểu thì cũng được, nhưng muội thì quá rõ tâm tình của ta năm ấy mà, lúc rời nhà muội...
Triệu Tố Chân ngắt lời nói :
- Chuyện đã qua rồi, không cần nói lại.
- Huynh phải nói lại.
Súy Chấn Vũ như phản đối nói tiếp :
- Cũng nhiều năm rồi, về chuyện này huynh vẫn mang nặng trong lòng, may sao gặp được cơ hội đêm nay... Biểu muội, trong lòng huynh thì muội mãi mãi trọn vẹn, mãi mãi trong trắng. Huynh biết muội không những trong trắng về tinh thần, mà còn cả về thân thể nữa.
Triệu Tố Chân chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :
- Lấy gì mà biết?
Súy Chấn Vũ cười nói :
- Vì muội đã luyện thành Đại Thừa Ảo Diệu thần công của sư thúc, công phu này nếu không phải là thân đồng nữ thì không thể luyện thành.
- Huynh thông minh đấy.
Triệu Tố Chân lạnh lùng nói :
- Tóm lại là nhờ có chuyện đó mà huynh mới nói rõ như vừa rồi phải không?
Súy Chấn Vũ nét mặt chợt ửng đỏ một lúc lâu mới khẽ khàng nói :
- Biểu muội, hoàng thiên hậu thổ cùng chứng giám cho lòng huynh...
Triệu Tố Chân buồn bã thở dài nói :
- Hoàng thiên hậu thổ không có rảnh đi chứng giám những chuyện này đâu.
Ngừng lại một chút lại nghiêm trang nói tiếp :
- Trước mắt, huynh thử nghĩ xem, phải đối xử với nhị muội đau khổ của muội như thế nào mới là chuyện chính...
Súy Chấn Vũ nhướng mắt nói luôn :
- Biểu muội, phải giải quyết chuyện này thì không phải quyền ở huynh...
Triệu Tố Chân ngắt lời nói :
- Không phải quyền ở huynh à? Về cả tình cả lý, huynh đều không thể từ chối được.
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Mới rồi huynh chẳng đã nói rõ rồi sao, nàng ta ngủ mơ nói mê đều tỏ ý muốn lánh đời mà...
Triệu Tố Chân nói :
- Muội ấy là một đứa con gái, mà về cả tinh thần lẫn thân xác đều gặp phải những chuyện đau khổ nghiêm trọng đối với một người con gái, làm sao mà không tránh được tâm lý tự ty? Hay là huynh muốn muội ấy mở miệng xin huynh cưới?
Súy Chấn Vũ vẫn cười gượng nói :
- Tố Chân đừng nghĩ tới chuyện ta tình nguyện, muội thử đặt mình vào vị trí ta mà suy nghĩ thử xem? Chuyện này có phải là dễ dàng đâu!
Triệu Tố Chân ngẫm nghĩ rồi nói :
- Huynh để muội tĩnh tâm suy nghĩ đã.
Một lúc sau quả quyết nói :
- Được, muội cứ lên nói chuyện rõ ràng với nhị muội đã.
Súy Chấn Vũ nhường mắt nói :
- Cái này... sợ không phải là cách thích hợp...
Triệu Tố Chân lạnh lùng nói luôn :
- Nam tử hán, đại trượng phu mà sao lại nhút nhát như trẻ con thế!
Nói xong kiên quyết đứng dậy, lại nói :
- Muội lên trước xem xem, chứ không nên làm muội ấy thức giấc.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu, giơ tay chỉ lên hang đá cách đó ngoài trăm trượng, lại cười cười nói :
- Ở chỗ ấy đấy, muội sẽ thấy con Tiểu Thúy.
Triệu Tố Chân nghe nói có con Linh Chi mã trong động, bất giác nổi tính tò mò, “ạ” một tiếng, hăm hở leo lên vách núi.
Lúc nàng tới cửa hang, Tiểu Thúy cũng đang thò đầu nhìn ra bên ngoài, vừa thấy cô nương lạ tiến vào, vội vàng kêu lên một tiếng hoảng hốt, chạy vào bên cạnh Triệu Tố Ngọc đang ngủ say, Triệu Tố Ngọc tuy đang ngủ say nhưng công lực của nàng cực cao, đã ngủ qua gần hai giờ, sự mỏi mệt qua mấy đêm mất ngủ đã giảm quá nửa.
Cho nên khi tiếng kêu của con Tiểu Thúy vừa vang lên, nàng đã lập tức tỉnh giấc, đứng phắt ngay dậy, ôm lấy con Tiểu Thúy vừa phóng như bay từ ngoài vào, vừa kịp tức giận hỏi :
- Ai...?
Chữ ai vừa ra khỏi miệng lại lập tức “ủa” một tiếng hỏi :
- Té ra là Triệu cô nương - Rồi vỗ vỗ con Tiểu Thúy đang run bắn lên trong lòng, hạ giọng nói - Tiểu Thúy đừng sợ, vị cô nương này cũng như ta thôi.
Trong khi nói nàng để ý nhìn không thấy Súy Chấn Vũ trong hang, lúc ấy mới nhìn Triệu Tố Chân hỏi :
- Triệu cô nương, ngươi chưa gặp lệnh biểu huynh à?
Triệu Tố Chân cười nụ hỏi lại :
- Bạch tướng công muốn nói tới Súy Chấn Vũ chứ gì?
Triệu Tố Ngọc gật gật đầu nói :
- Đúng rồi.
Triệu Tố Chân nở một nụ cười bí ẩn nói :
- Súy Chấn Vũ đang đi dạo ngoài hang, có điều y không những là biểu huynh của Triệu Tố Chân, mà còn là biểu huynh của cả ba tỷ muội chúng ta nữa.
Nói xong lấy nét mặt nghiêm trang nói :
- Nhị muội, đừng làm ra vẻ ngơ ngác nữa, ta đã biết rõ muội là nhị muội rồi.
Đang lúc Triệu Tố Ngọc biến sắc, Triệu Tố Chân đã nước mắt doanh tròng, từ từ đi tới bên cạnh, nức nở nói :
- Nhị muội, muội mau bỏ cái vẻ lạnh lùng ấy đi, thế này... tỷ không dám tới gần muội...
Triệu Tố Ngọc không cầm được hai hàng lệ nóng từ từ lăn xuống trên mặt, run lên nói :
- Tỷ tỷ....
Rồi hai người ôm chầm lấy nhau đau xót khóc lặng đi...
* * * * *
Khi chân trời phía đông hiện ra màu trắng, từ cửa hang đá xuất hiện hai vị giai nhân quần áo màu tía, hai giai nhân tuyệt sắc này dĩ nhiên là Triệu Tố Chân và Triệu Tố Ngọc đã bỏ lốt nam trang. Quả không sai, giữa hai người này từ mặt mũi đến vóc dáng đều giống hệt nhau không thể phân biệt, duy chỉ có một điểm dễ nhận ra là trên cánh mũi bên trái của Triệu Tố Chân có một nốt ruồi.
Lúc ấy Triệu Tố Chân đang ôm chặt con Linh Chi mã dễ thương Tiểu Thúy trong lòng, dáng vẻ rất thân thiết, tay khoác lên vai thân muội, cười cười nói :
- Nhị muội, muội gọi huynh ấy đi.
Triệu Tố Ngọc đỏ mặt nói :
- Không, muội không gọi đâu!
Con người từng uy chấn võ lâm khiến người ta không dám nhìn thẳng là văn sĩ áo trắng, một sớm khôi phục bộ mặt con gái cũng không tránh khỏi thói thường, lộ ra vẻ xấu hổ thẹn thùng của con gái. Triệu Tố Chân bất giác cười nhỏ một tiếng nói :
- Nhị muội, sớm tối ở cạnh nhau đã lâu rồi mà...
Triệu Tố Ngọc nét mặt thoáng sa sầm, ngắt lời nói :
- Đại tỷ, tỷ mà cứ cười nữa, muội sẽ lập tức bỏ đi đấy.
Triệu Tố Chân vội vàng cười nói :
- Đó là tỷ không phải, để tỷ gọi cũng được thôi mà.
Trước mặt chợt loáng lên một cái bóng trắng kèm theo tiếng cười lớn :
- Không cần gọi nữa, ta đã tới đây rồi.
Súy Chấn Vũ đã đứng sững trước hai người, ôm quyền vái dài nói :
- Hai vị biểu muội, ngu huynh xin chào.
Triệu Tố Chân cười mỉm không nói, Triệu Tố Ngọc sắc mặt càng đỏ, nhìn xuống không đáp. Triệu Tố Chân nghiêm trang nói :
- Đừng có mồm mép, đi lại đằng kia, chúng ta bàn bạc chuyện chính.
Súy Chấn Vũ dạ dạ lia lịa nói :
- Vâng vâng, ngu huynh xin vâng lệnh.
Ba người vào trong động, ngồi yên đâu đó xong, Triệu Tố Chân cất tiếng nói trước :
- Biểu huynh, mới đây ta hỏi nhị muội, lúc muội ấy rời khỏi Cúc viên, có Thư Chính Văn hộ tống ra ngoài trăm dặm rồi từ đó mới đi một mình.
Súy Chấn Vũ nhìn Triệu Tố Ngọc hỏi :
- Nhị biểu muội, xem ra là Độc Cô Lam phái người đón muội, có lẽ cũng có ý riêng.
Triệu Tố Ngọc cúi mặt mâm mê tà áo nhỏ nhẹ nói :
- Muội nghĩ là thế.
Súy Chấn Vũ nói :
- Việc nhị biểu muội mất tích, Độc Cô Lam chẳng thể không biết, vậy thì bọn họ đã rõ nhị biểu muội bất ngờ mất tích, lại giữ kín không nói ra, chắc có lý do hay ho lắm đây!
Triệu Tố Chân hỏi ngay :
- Biểu ca liên tưởng tới chuyện gì vậy?
Súy Chấn Vũ nhìn Triệu Tố Ngọc hỏi :
- Nhị biểu muội đã nói qua là từng thấy hai vị lão nhân gia đều vẫn bình thường phải không?
Qua một lúc lâu Triệu Tố Ngọc đã lấy lại vẻ mặt bình thường gật gật đầu nói :
- Đúng rồi, hai vị lão nhân gia đều rất bình thường.
- Hai vị lão nhân gia đều khỏe mạnh bình thường, vậy thì biểu muội thử nghĩ xem, tại sao lại chịu để cho Mộ Dung Quỳnh chi phối được? Ta vừa mới liên tưởng một chuyện là thế này. Thử nghĩ xem, nếu Mộ Dung Quỳnh nói với hai vị là nắm tính mạng của nhị biểu muội để uy hiếp, rồi lại đem võ học cái thế truyền cho để an ủi, hai vị có thể không cúi đầu nghe theo không?
Triệu Tố Ngọc bất giác giật bắn người nói :
- Rất có khả năng là như vậy.
Súy Chấn Vũ nói :
- Có điều có một việc nghĩ mãi không ra, đó là tại sao Lưu tiền bối lại cũng rơi vào tình trạng ấy, cam tâm ra sức giúp đỡ Mộ Dung Quỳnh?
Triệu Tố Chân cười nói :
- Biểu ca, vị Lưu tiền bối anh nói đó chính là sư huynh của cha muội mà!
Súy Chấn Vũ không kìm được kêu ồ rồi vỡ lẽ nói :
- Thế thì chẳng lạ gì!
Triệu Tố Ngọc nhè nhẹ thở dài nói :
- Bất kể là sự thật ra sao, muội cũng phải đem bộ mặt thật tới gặp phụ mẫu một lần. Tỷ tỷ, tỷ đi với muội một phen được không?
Triệu Tố Chân gật đầu nói :
- Được. - Tiếp theo liếc Súy Chấn Vũ một cái, cười cười nói - Không cho biểu ca này cùng đi sao?
Triệu Tố Ngọc nở một nụ cười thê lương nói :
- Tỷ tỷ, nếu không phải là muội mang con Tiểu Thúy, thì phải có được một người chăm sóc nó, chứ muội cần gì có một người nữa cùng đi?
Triệu Tố Chân không giấu được vẻ hoang mang nói :
- Nhị muội, muội không nghe lời chị khuyên sao?
Triệu Tố Ngọc buồn bã thở dài nói :
- Tỷ tỷ, chuyện đã qua thôi đừng nhắc nữa, còn chuyện sắp tới muội đã có cách rồi...
Ngừng lại một chút, nhìn Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :
- Biểu ca, xin tha lỗi vì muội đã nói mấy câu khó nghe. Con trai con gái ở chung với nhau lâu, khó mà không phát sinh tình cảm, huống chi huynh và muội sinh ra lớn lên cùng một chỗ, tuy huynh đã yêu tỷ tỷ của muội... Thôi, chuyện đó cũng chẳng cần nói nữa!
Triệu Tố Chân ngắt lời nói luôn :
- Nhị muội, muội nghe tỷ khuyên vài câu được không?
- Không cần đâu!
Triệu Tố Ngọc cười gượng nói :
- Tỷ tỷ, tỷ cũng biết mình đều đã lớn rồi, không phải là con nít, tỷ không cần khuyên muội, muội thì trong lòng đau thương chẳng có thời giờ đâu mà khuyên tỷ, chúng ta hai tỷ muội mỗi người một số phận, ai cũng đã tự rõ trong lòng, có đúng không?
Triệu Tố Chân đang ảo não thở dài, Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :
- Hai vị biểu muội, chuyện ấy thôi tạm thời khoan bàn, trước mắt đây có chuyện gấp là tìm cách cứu hai vị lão nhân gia, Lưu tiền bối và tam biểu muội...
Sau đó ba người rì rầm bàn bạc một lúc lâu rồi Súy Chấn Vũ một mình đi trước, còn hai tỷ muội Triệu Tố Chân mãi đến quá trưa mới cùng con Tiểu Thúy nối nhau lên đường.
Lúc ấy là một đêm thu vô cùng tịch mịch vào canh đầu ngày mồng hai tháng chín, chính là khi Súy Chấn Vũ sắp viên mãn công phu chỉ còn ba ngày. Một vành trăng như nét mày từ cửa hang chênh chếch soi vào trong hang, dưới ánh trăng mờ mờ. Súy Chấn Vũ bảo tướng nghiêm trang, buông rèm xếp bằng, tự mình tiến vào cõi quên cả chính mình.
Văn sĩ áo trắng thì ôm con Tiểu Thúy ngồi về một bên cửa hang, im lặng nghĩ ngợi. Chàng trải qua hai đêm vất vả không ngủ không nghỉ, hiện đã quá mỏi mệt, đôi mắt như không còn tuân theo sự chỉ huy của trí óc nữa, cứ sụp xuống. Nhưng tiềm thức của chàng vẫn còn cố chi trì, khiến chàng không thể quên được trách nhiệm to lớn nặng nề trước mắt, mi mắt vừa sụp xuống, lại lập tức giương lên.
Cứ như thế một lúc, cũng không rõ là bao nhiêu lần ngủ gà ngủ gật, chàng bèn lấy hết tinh thần, miễn cưỡng chi trì. Đột nhiên chàng mở to đôi mắt thất thần, ngơ ngác nhìn lên với ánh mắt kỳ lạ, môi khẽ mấp máy liên hồi, nhưng không kêu được thành tiếng.
Thì ra lúc bấy giờ ở mũi Súy Chấn Vũ chợt hiện ra hai luồng hơi trắng như gân ngọc, theo hơi thở đều đặn của chàng mà rung lên theo hồi lâu rồi kéo dài xuống, hai luồng hơi trắng ấy tới lúc dài nhất khoảng trên dưới một thước. Tình trạng này là biểu hiện của nội gia chân lực đã đạt tới mức tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.
Văn sĩ áo trắng là đại hành gia võ học, tự nhiên hiểu rõ tình trạng ấy, chẳng lạ gì chàng quên hết nỗi vất vả bao ngày, vừa sợ vừa mừng như bay lên tận chín tầng trời. Sau khoảng nửa bữa cơm, chỉ thấy chàng nước mắt lưng tròng, thì thầm bằng một giọng chỉ có mình nghe được, mấp máy môi nói :
- Trời còn thương tới, tâm huyết của ta lần này tính lại không uổng... không ngờ rằng chàng lại có thể thành tựu trước ba ngày...
Run run dừng lại một lúc, lại nhè nhẹ thở dài nói :
- Giờ thì ta có thể yên tâm nghỉ ngơi một lúc rồi.
Kế đó ghé vào tai con Tiểu Thúy hạ giọng nói nhỏ :
- Tiểu Thúy, mày chịu cực một chút, thay ta giữ chỗ này, không được làm chàng kinh động, có chuyện gì gấp, thì phải lập tức gọi ta dậy.
Tiểu Thúy gật đầu lia lịa, lại vui vẻ kêu nhỏ mấy tiếng, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi lòng chàng, nằm nghếch mỏ ra ngoài cửa hang. Văn sĩ áo trắng ưỡn lưng một cái cho đỡ mỏi, lập tức để cả quần áo nằm xuống. Chàng quả thật đã rất mệt mỏi, vừa đặt lưng nằm xuống, lập tức đã nghe tiếng thở đều đều.
Trong cảnh yên lặng, thời gian cứ trôi mau. Khoảng một lúc không lâu sau đó, từ miệng văn sĩ áo trắng phát ra một tràng nói mơ đứt đoạn :
- Ngươi... thần công đã luyện xong... ta cũng sẽ đi thôi.
Súy Chấn Vũ đột nhiên mở to hai mắt nhìn lướt xuống dưới, lập tức lặng lẽ đứng dậy, lấy chiếc chăn trên giường nhẹ nhàng đắp lên người văn sĩ áo trắng, lại đầy vẻ áy náy, hạ giọng nói nhỏ :
- Lão huynh, mấy hôm nay người thật vất vả quá, thành ra ngủ quên luôn đây.
Tiếp theo lại chợt nhớ lại câu nói, sửng sốt hỏi :
- Cái gì? Ngươi muốn đi à...?
Chàng tự nói với mình chưa hết câu, văn sĩ áo trắng xoay người qua một bên, lại ú ớ nói :
- Hận không gặp gỡ... lúc còn son... Trời... làm sao nói ra được... ngươi tại sao lại muốn như vậy... đùa giỡn ta... sắp đặt cho ta... một con đường như thế nào... gập ghềnh trắc trở... đúng là tuyệt lộ mà!
Súy Chấn Vũ sững người như cây gỗ, tiếng nói mơ của văn sĩ áo trắng lại vang lên :
- Phụ thân! Mẫu thân... Các người bảo con làm sao... chẳng... oán hơn... Các người...
Ánh mắt của Súy Chấn Vũ vừa lóe lên vẻ kỳ dị, văn sĩ áo trắng lại nói đứt đoạn :
- Biểu ca... ta... hận lắm...
Súy Chấn Vũ toàn thân giật bắn, suýt nữa bật ra tiếng la, nhưng văn sĩ áo trắng lại trở mình một cái, ngửa mặt lên trời, hơi thở nhẹ nhàng, lại ngủ tiếp. Súy Chấn Vũ lúc bấy giờ công lực cực cao, tuy lúc ấy trong hang chỉ có ánh trăng đầu tháng mờ mờ, lại đã bị che khuất, có thể nói giơ tay không thấy năm ngón, nhưng chàng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng ở khóe mắt văn sĩ áo trắng long lanh một dòng lệ như ngọc pha lê. Chàng giật mình nghĩ ra, không nén được niềm chua xót, lệ nóng lập tức trào ra đầy mắt.
Đúng vậy, trước nay trong lòng chàng vẫn chất chứa những nghi vấn không có cách nào lý giải, nhưng từ mấy câu nói mơ của văn sĩ áo trắng vừa rồi, thì từ lời nói việc làm cho tới chiếc quạt đàn hương không lúc nào rời tay, lại thêm việc chàng lúc bất ngờ ngẫu nhiên nghe thoang thoảng mùi u hương, tất cả những điều ấy cho thấy vị văn sĩ áo trắng không ai hiểu nổi mà há chẳng phải là nhị biểu muội của chàng hay sao? Cũng là người sinh đôi với chị lớn Triệu Tố Chân trong Triệu gia tam muội. Mặt mũi giống hệt, mới đến nỗi sau khi Triệu Tố Chân gây ra chuyện trong nhà họ Chúc, hai nhà họ Triệu họ Chúc vì thể diện của đôi bên không thể không bí mật đem Triệu Tố Ngọc thay vào vai chị nàng, đến nỗi nàng ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết gì lại bị xô xuống hố lửa.
Thử nghĩ trong tình trạng ấy thì làm sao không khiến nàng đâm ra hận đời chán tục oán trời giận người, thậm chí oán hận cả song thân phụ mẫu, đến khi mang một thân võ công vô địch, biết rõ phụ mẫu bị hãm trong Tứ Hải minh, cũng oán hận không muốn tìm hiểu thêm, chỉ vì nỗi u oán thống khổ năm xưa chất chứa. Trong lúc không tự ý thức được, từ trong mơ mới bộc lộ ra.
Súy Chấn Vũ đang trong cơn kích động mãnh liệt, lại dằn lòng xuống, vì chàng cúi sát người nàng nhìn chăm chú, đã thấy rõ vị biểu muội mặt đẹp như hoa, mệnh bạc như giấy, vì chàng mà bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết, nghĩ nên để nàng nghỉ ngơi, ngủ xong một giấc sẽ tính.
Lúc ấy, chàng lại rón rén trở về chỗ cũ ngồi xuống. Thật ra trong cái hang đá này, tính ra bất quá chỉ rộng khoảng một trượng vuông, chàng trở về chỗ cũ ngồi xong, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ rất có hạn.
Trong khi chàng đang chăm chú nhìn Triệu Tố Ngọc yên ổn ngủ say, tính toán nên bắt đầu nói chuyện với nàng như thế nào, Triệu Tố Ngọc lại ú ớ nói :
- Kiếp này thôi đã lỡ... Càng khó hẹn... đời sau... biểu ca... huynh phải thật cẩn thận... bảo trọng...
Câu nói này khiến Súy Chấn Vũ tim đập điên cuồng không dừng. Vốn trước đó một lúc Triệu Tố Ngọc nói câu :
- Hận, không gặp gỡ lúc tuổi son...
Một tràng, chàng đã xúc động, tới sau này càng đủ cho chàng tin chắc rằng đối phương đối với chàng đã nảy sinh tình yêu. Với người là kẻ trong cuộc như Súy Chấn Vũ, trong lòng đã hiểu một phần, cũng khó mà ngơ như vậy, cho nên đang nghĩ tới việc sẽ nói chuyện với đối phương như thế nào, bất giác chàng lại nghĩ qua chuyện khác.
Đang lúc chàng muôn ngàn cảm khái, nhướng mắt suy nghĩ, chợt giật mình phóng mắt nhìn ra cửa hang, vừa lúc ấy con Tiểu Thúy đang nằm nghếch mõ ra ngoài cũng quay đầu nhìn chàng kêu lên một tiếng đầy vẻ hoảng sợ. Súy Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng lướt ra ngoài cửa hang, ngưng thần nhìn xuống phía dưới núi.
Chỉ thấy ánh sao mờ mờ, một cái bóng đen từ trong khu rừng lướt ra, hướng về vách núi lướt nhanh tới. Tình hình này giống như đường quen xe nhẹ, biết rõ là trên vách núi có hai vị kỳ nhân hơn đời chúa tể võ lâm trong tương lai.
Súy Chấn Vũ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, quay đầu nhìn Tiểu Thúy ra hiệu phải im lặng, rồi như con nhện chúi mình một cái, từ trên vách đá nhẹ nhàng rơi như bay xuống.
Vách đá này màu xám trắng, Súy Chấn Vũ tuy mặc áo trắng, song trong ban đêm nên màu áo cũng hòa lẫn vào nhau, vả lại chàng rơi xuống rất mau nên người từ dưới lướt lên không nhìn thấy được, vẫn chạy hết tốc độ, thẳng tới trước vách núi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn rồi hạ giọng tự nói với mình :
- Phải rồi, đúng là chỗ này...
Người này tuy ăn vận lối tiều phu, nhưng thân hình nhỏ thó, giọng nói trong trẻo, rõ ràng là nữ nhân cải dạng nam trang, song Súy Chấn Vũ núp trong chỗ tối nghe giọng nói tim đã đập rộn, vì đó là giọng nói của Triệu Tố Chân. Chàng xoay chuyển ý nghĩ như chớp. Không muốn Triệu Tố Ngọc đang ngủ say bị đánh thức, vội vã truyền âm nói :
- Im lặng!
Triệu Tố Chân giật mình khiếp đảm hỏi :
- Ai?
Súy Chấn Vũ truyền âm cười nói :
- Biểu muội, ngay cả giọng nói của ta mà muội cũng không nhận ra à?
Triệu Tố Chân sững sờ đứng trên khóm cây, vừa thoáng kinh ngạc, Súy Chấn Vũ đã từ chỗ tối bước ra, nhìn nàng vẫy vẫy tay truyền âm nói :
- Biểu muội, muội đi theo ta.
Triệu Tố Chân từ trên khóm cây, phi thân xuống, vừa chạy theo Súy Chấn Vũ đến dưới một cây cổ tùng cạnh vách đá, vừa hỏi :
- Làm gì mà bí mật vậy?
Súy Chấn Vũ cười cười nói :
- Trong hang có người đang ngủ, ta ngại làm y thức dậy.
Rồi không chờ đối phương kịp mở miệng, lại cười mỉm nói tiếp :
- Mời biểu muội ngồi, ở đây cách xa cửa hang, chúng ta nói chuyện nhỏ một chút cũng được, khỏi phải dùng chân khí truyền âm.
Triệu Tố Chân ngồi xuống một cái rễ cây tùng rồi hạ giọng hỏi :
- Huynh muốn nói tới vị văn sĩ áo trắng kia chứ gì?
- Đúng vậy.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu nói :
- Mấy ngày hôm nay, ông ta làm hộ pháp cho huynh ba đêm chưa từng chợp mắt. Biểu muội, muội làm sao tìm được chỗ này?
Triệu Tố Chân nói :
- Chuyện là thế này, sau khi muội rời Hán Dương, đã một mình về Hàng Châu. Trên đường về ân sư để Ái Nguyệt đón muội ở Cửu Giang, bảo muội đi vòng đến chỗ này...
Súy Chấn Vũ “a” một tiếng nói :
- Biểu muội tới Hàng Châu làm gì?
Triệu Tố Chân đáp :
- Để truy tìm tung tích của một người.
Tiếp theo lại nhìn thẳng Súy Chấn Vũ nói :
- Đúng rồi... biểu... biểu ca, huynh đã biết rõ lai lịch của người ấy rồi phải không?
Nói xong giơ tay chỉ chỉ lên vách núi.
Tuy nàng đã không còn thành kiến với Súy Chấn Vũ, song hai tiếng biểu ca phát ra vẫn có vẻ không được tự nhiên. Song Súy Chấn Vũ hoàn toàn không để ý, lại cười nụ hỏi :
- Biểu muội đến Hàng Châu truy tìm tung tích ai vậy?
Triệu Tố Chân buồn bã thở dài nói :
- Muội ngờ rằng vị văn sĩ áo trắng kia chính là nhị muội cải trang.
Nói xong đem lại việc nàng lén dò thám Cúc viên từ đầu tới cuối tóm tắt kể qua một lượt.
Súy Chấn Vũ im lặng nghe xong, mới mỉm cười bí ẩn nói :
- Biểu muội, tuy muội tới Hàng Châu xuôi ngược vất vả, nhưng muội đoán đúng đấy...
Triệu Tố Chân bất giác buột miệng ngạc nhiên hỏi :
- Biểu ca đã biết y là nhị muội rồi à?
- Có thể nói là như vậy.
Súy Chấn Vũ nhè nhẹ thở dài nói :
- Có điều vừa mới lúc này đây, ta mới biết được vì nghe được những lời nàng ta ngủ mơ nói ra...
Triệu Tố Chân hỏi ngay :
- Muội ấy nói những gì?
Lúc Súy Chấn Vũ kể hết những lời Triệu Tố Ngọc ngủ mơ nói ra xong, Triệu Tố Chân không cầm được lệ nóng trào ra đầy mắt, lẩm bẩm tự nói với mình :
- Thân muội đáng thương, muội thật là khổ quá...
Súy Chấn Vũ thở hắt ra một tiếng nói :
- Biểu muội, ta biết được thân phận nàng ta xong, đang lúc không biết làm sao để an ủi, thì muội đến thật lúc.
Triệu Tố Chân suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Cứ chờ muội ấy tỉnh dậy đã, rồi để muội nói chuyện.
Triệu Tố Chân vừa trút bỏ quần áo cải trang trở lại là một trang giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, vừa thản nhiên cười nói :
- Khó lòng quên được ơn người đẹp, biểu ca đã khó lòng quên được, chỉ sợ trong lòng muội ấy cũng chứa đựng một mối nhu tình sâu hơn bể cả mà thôi!
Súy Chấn Vũ bất giác thở dài một tiếng nói :
- Biểu muội, đến cả muội cũng nhẫn tâm cười ta.
Triệu Tố Chân lấy lại vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Biểu ca, muội nói thật tình mà.
Súy Chấn Vũ nói :
- Từng qua bể thẳm không còn nước, trừ mỗi Vu Sơn chẳng có mây, biểu muội, người ngoài ngoài không thể hiểu thì cũng được, nhưng muội thì quá rõ tâm tình của ta năm ấy mà, lúc rời nhà muội...
Triệu Tố Chân ngắt lời nói :
- Chuyện đã qua rồi, không cần nói lại.
- Huynh phải nói lại.
Súy Chấn Vũ như phản đối nói tiếp :
- Cũng nhiều năm rồi, về chuyện này huynh vẫn mang nặng trong lòng, may sao gặp được cơ hội đêm nay... Biểu muội, trong lòng huynh thì muội mãi mãi trọn vẹn, mãi mãi trong trắng. Huynh biết muội không những trong trắng về tinh thần, mà còn cả về thân thể nữa.
Triệu Tố Chân chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :
- Lấy gì mà biết?
Súy Chấn Vũ cười nói :
- Vì muội đã luyện thành Đại Thừa Ảo Diệu thần công của sư thúc, công phu này nếu không phải là thân đồng nữ thì không thể luyện thành.
- Huynh thông minh đấy.
Triệu Tố Chân lạnh lùng nói :
- Tóm lại là nhờ có chuyện đó mà huynh mới nói rõ như vừa rồi phải không?
Súy Chấn Vũ nét mặt chợt ửng đỏ một lúc lâu mới khẽ khàng nói :
- Biểu muội, hoàng thiên hậu thổ cùng chứng giám cho lòng huynh...
Triệu Tố Chân buồn bã thở dài nói :
- Hoàng thiên hậu thổ không có rảnh đi chứng giám những chuyện này đâu.
Ngừng lại một chút lại nghiêm trang nói tiếp :
- Trước mắt, huynh thử nghĩ xem, phải đối xử với nhị muội đau khổ của muội như thế nào mới là chuyện chính...
Súy Chấn Vũ nhướng mắt nói luôn :
- Biểu muội, phải giải quyết chuyện này thì không phải quyền ở huynh...
Triệu Tố Chân ngắt lời nói :
- Không phải quyền ở huynh à? Về cả tình cả lý, huynh đều không thể từ chối được.
Súy Chấn Vũ cười gượng nói :
- Mới rồi huynh chẳng đã nói rõ rồi sao, nàng ta ngủ mơ nói mê đều tỏ ý muốn lánh đời mà...
Triệu Tố Chân nói :
- Muội ấy là một đứa con gái, mà về cả tinh thần lẫn thân xác đều gặp phải những chuyện đau khổ nghiêm trọng đối với một người con gái, làm sao mà không tránh được tâm lý tự ty? Hay là huynh muốn muội ấy mở miệng xin huynh cưới?
Súy Chấn Vũ vẫn cười gượng nói :
- Tố Chân đừng nghĩ tới chuyện ta tình nguyện, muội thử đặt mình vào vị trí ta mà suy nghĩ thử xem? Chuyện này có phải là dễ dàng đâu!
Triệu Tố Chân ngẫm nghĩ rồi nói :
- Huynh để muội tĩnh tâm suy nghĩ đã.
Một lúc sau quả quyết nói :
- Được, muội cứ lên nói chuyện rõ ràng với nhị muội đã.
Súy Chấn Vũ nhường mắt nói :
- Cái này... sợ không phải là cách thích hợp...
Triệu Tố Chân lạnh lùng nói luôn :
- Nam tử hán, đại trượng phu mà sao lại nhút nhát như trẻ con thế!
Nói xong kiên quyết đứng dậy, lại nói :
- Muội lên trước xem xem, chứ không nên làm muội ấy thức giấc.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu, giơ tay chỉ lên hang đá cách đó ngoài trăm trượng, lại cười cười nói :
- Ở chỗ ấy đấy, muội sẽ thấy con Tiểu Thúy.
Triệu Tố Chân nghe nói có con Linh Chi mã trong động, bất giác nổi tính tò mò, “ạ” một tiếng, hăm hở leo lên vách núi.
Lúc nàng tới cửa hang, Tiểu Thúy cũng đang thò đầu nhìn ra bên ngoài, vừa thấy cô nương lạ tiến vào, vội vàng kêu lên một tiếng hoảng hốt, chạy vào bên cạnh Triệu Tố Ngọc đang ngủ say, Triệu Tố Ngọc tuy đang ngủ say nhưng công lực của nàng cực cao, đã ngủ qua gần hai giờ, sự mỏi mệt qua mấy đêm mất ngủ đã giảm quá nửa.
Cho nên khi tiếng kêu của con Tiểu Thúy vừa vang lên, nàng đã lập tức tỉnh giấc, đứng phắt ngay dậy, ôm lấy con Tiểu Thúy vừa phóng như bay từ ngoài vào, vừa kịp tức giận hỏi :
- Ai...?
Chữ ai vừa ra khỏi miệng lại lập tức “ủa” một tiếng hỏi :
- Té ra là Triệu cô nương - Rồi vỗ vỗ con Tiểu Thúy đang run bắn lên trong lòng, hạ giọng nói - Tiểu Thúy đừng sợ, vị cô nương này cũng như ta thôi.
Trong khi nói nàng để ý nhìn không thấy Súy Chấn Vũ trong hang, lúc ấy mới nhìn Triệu Tố Chân hỏi :
- Triệu cô nương, ngươi chưa gặp lệnh biểu huynh à?
Triệu Tố Chân cười nụ hỏi lại :
- Bạch tướng công muốn nói tới Súy Chấn Vũ chứ gì?
Triệu Tố Ngọc gật gật đầu nói :
- Đúng rồi.
Triệu Tố Chân nở một nụ cười bí ẩn nói :
- Súy Chấn Vũ đang đi dạo ngoài hang, có điều y không những là biểu huynh của Triệu Tố Chân, mà còn là biểu huynh của cả ba tỷ muội chúng ta nữa.
Nói xong lấy nét mặt nghiêm trang nói :
- Nhị muội, đừng làm ra vẻ ngơ ngác nữa, ta đã biết rõ muội là nhị muội rồi.
Đang lúc Triệu Tố Ngọc biến sắc, Triệu Tố Chân đã nước mắt doanh tròng, từ từ đi tới bên cạnh, nức nở nói :
- Nhị muội, muội mau bỏ cái vẻ lạnh lùng ấy đi, thế này... tỷ không dám tới gần muội...
Triệu Tố Ngọc không cầm được hai hàng lệ nóng từ từ lăn xuống trên mặt, run lên nói :
- Tỷ tỷ....
Rồi hai người ôm chầm lấy nhau đau xót khóc lặng đi...
Khi chân trời phía đông hiện ra màu trắng, từ cửa hang đá xuất hiện hai vị giai nhân quần áo màu tía, hai giai nhân tuyệt sắc này dĩ nhiên là Triệu Tố Chân và Triệu Tố Ngọc đã bỏ lốt nam trang. Quả không sai, giữa hai người này từ mặt mũi đến vóc dáng đều giống hệt nhau không thể phân biệt, duy chỉ có một điểm dễ nhận ra là trên cánh mũi bên trái của Triệu Tố Chân có một nốt ruồi.
Lúc ấy Triệu Tố Chân đang ôm chặt con Linh Chi mã dễ thương Tiểu Thúy trong lòng, dáng vẻ rất thân thiết, tay khoác lên vai thân muội, cười cười nói :
- Nhị muội, muội gọi huynh ấy đi.
Triệu Tố Ngọc đỏ mặt nói :
- Không, muội không gọi đâu!
Con người từng uy chấn võ lâm khiến người ta không dám nhìn thẳng là văn sĩ áo trắng, một sớm khôi phục bộ mặt con gái cũng không tránh khỏi thói thường, lộ ra vẻ xấu hổ thẹn thùng của con gái. Triệu Tố Chân bất giác cười nhỏ một tiếng nói :
- Nhị muội, sớm tối ở cạnh nhau đã lâu rồi mà...
Triệu Tố Ngọc nét mặt thoáng sa sầm, ngắt lời nói :
- Đại tỷ, tỷ mà cứ cười nữa, muội sẽ lập tức bỏ đi đấy.
Triệu Tố Chân vội vàng cười nói :
- Đó là tỷ không phải, để tỷ gọi cũng được thôi mà.
Trước mặt chợt loáng lên một cái bóng trắng kèm theo tiếng cười lớn :
- Không cần gọi nữa, ta đã tới đây rồi.
Súy Chấn Vũ đã đứng sững trước hai người, ôm quyền vái dài nói :
- Hai vị biểu muội, ngu huynh xin chào.
Triệu Tố Chân cười mỉm không nói, Triệu Tố Ngọc sắc mặt càng đỏ, nhìn xuống không đáp. Triệu Tố Chân nghiêm trang nói :
- Đừng có mồm mép, đi lại đằng kia, chúng ta bàn bạc chuyện chính.
Súy Chấn Vũ dạ dạ lia lịa nói :
- Vâng vâng, ngu huynh xin vâng lệnh.
Ba người vào trong động, ngồi yên đâu đó xong, Triệu Tố Chân cất tiếng nói trước :
- Biểu huynh, mới đây ta hỏi nhị muội, lúc muội ấy rời khỏi Cúc viên, có Thư Chính Văn hộ tống ra ngoài trăm dặm rồi từ đó mới đi một mình.
Súy Chấn Vũ nhìn Triệu Tố Ngọc hỏi :
- Nhị biểu muội, xem ra là Độc Cô Lam phái người đón muội, có lẽ cũng có ý riêng.
Triệu Tố Ngọc cúi mặt mâm mê tà áo nhỏ nhẹ nói :
- Muội nghĩ là thế.
Súy Chấn Vũ nói :
- Việc nhị biểu muội mất tích, Độc Cô Lam chẳng thể không biết, vậy thì bọn họ đã rõ nhị biểu muội bất ngờ mất tích, lại giữ kín không nói ra, chắc có lý do hay ho lắm đây!
Triệu Tố Chân hỏi ngay :
- Biểu ca liên tưởng tới chuyện gì vậy?
Súy Chấn Vũ nhìn Triệu Tố Ngọc hỏi :
- Nhị biểu muội đã nói qua là từng thấy hai vị lão nhân gia đều vẫn bình thường phải không?
Qua một lúc lâu Triệu Tố Ngọc đã lấy lại vẻ mặt bình thường gật gật đầu nói :
- Đúng rồi, hai vị lão nhân gia đều rất bình thường.
- Hai vị lão nhân gia đều khỏe mạnh bình thường, vậy thì biểu muội thử nghĩ xem, tại sao lại chịu để cho Mộ Dung Quỳnh chi phối được? Ta vừa mới liên tưởng một chuyện là thế này. Thử nghĩ xem, nếu Mộ Dung Quỳnh nói với hai vị là nắm tính mạng của nhị biểu muội để uy hiếp, rồi lại đem võ học cái thế truyền cho để an ủi, hai vị có thể không cúi đầu nghe theo không?
Triệu Tố Ngọc bất giác giật bắn người nói :
- Rất có khả năng là như vậy.
Súy Chấn Vũ nói :
- Có điều có một việc nghĩ mãi không ra, đó là tại sao Lưu tiền bối lại cũng rơi vào tình trạng ấy, cam tâm ra sức giúp đỡ Mộ Dung Quỳnh?
Triệu Tố Chân cười nói :
- Biểu ca, vị Lưu tiền bối anh nói đó chính là sư huynh của cha muội mà!
Súy Chấn Vũ không kìm được kêu ồ rồi vỡ lẽ nói :
- Thế thì chẳng lạ gì!
Triệu Tố Ngọc nhè nhẹ thở dài nói :
- Bất kể là sự thật ra sao, muội cũng phải đem bộ mặt thật tới gặp phụ mẫu một lần. Tỷ tỷ, tỷ đi với muội một phen được không?
Triệu Tố Chân gật đầu nói :
- Được. - Tiếp theo liếc Súy Chấn Vũ một cái, cười cười nói - Không cho biểu ca này cùng đi sao?
Triệu Tố Ngọc nở một nụ cười thê lương nói :
- Tỷ tỷ, nếu không phải là muội mang con Tiểu Thúy, thì phải có được một người chăm sóc nó, chứ muội cần gì có một người nữa cùng đi?
Triệu Tố Chân không giấu được vẻ hoang mang nói :
- Nhị muội, muội không nghe lời chị khuyên sao?
Triệu Tố Ngọc buồn bã thở dài nói :
- Tỷ tỷ, chuyện đã qua thôi đừng nhắc nữa, còn chuyện sắp tới muội đã có cách rồi...
Ngừng lại một chút, nhìn Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :
- Biểu ca, xin tha lỗi vì muội đã nói mấy câu khó nghe. Con trai con gái ở chung với nhau lâu, khó mà không phát sinh tình cảm, huống chi huynh và muội sinh ra lớn lên cùng một chỗ, tuy huynh đã yêu tỷ tỷ của muội... Thôi, chuyện đó cũng chẳng cần nói nữa!
Triệu Tố Chân ngắt lời nói luôn :
- Nhị muội, muội nghe tỷ khuyên vài câu được không?
- Không cần đâu!
Triệu Tố Ngọc cười gượng nói :
- Tỷ tỷ, tỷ cũng biết mình đều đã lớn rồi, không phải là con nít, tỷ không cần khuyên muội, muội thì trong lòng đau thương chẳng có thời giờ đâu mà khuyên tỷ, chúng ta hai tỷ muội mỗi người một số phận, ai cũng đã tự rõ trong lòng, có đúng không?
Triệu Tố Chân đang ảo não thở dài, Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :
- Hai vị biểu muội, chuyện ấy thôi tạm thời khoan bàn, trước mắt đây có chuyện gấp là tìm cách cứu hai vị lão nhân gia, Lưu tiền bối và tam biểu muội...
Sau đó ba người rì rầm bàn bạc một lúc lâu rồi Súy Chấn Vũ một mình đi trước, còn hai tỷ muội Triệu Tố Chân mãi đến quá trưa mới cùng con Tiểu Thúy nối nhau lên đường.