Tần Sơn Hà vui vẻ hai tay giơ kiếm, cự kiếm nháy mắt vạch các vòng tròn. Lực lượng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng như sóng gợn dập dờn khuếch tán từng tầng đẩy tới trước, làm kiếm của Sở Mộ bị chếch đi.
Sở Mộ như mất trọng lượng bay theo kiếm lướt qua người Tần Sơn Hà, ở giữa không trung én bay về chém đường kiếm thẳng hướng giữa trán gã.
Tần Sơn Hà dùng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng, Sở Mộ cũng dùng đệ tam trọng.
Tần Sơn Hà cảm giác bị mũi nhọn tỏa định, sơ sẩy một cái là bị tước nửa cái đầu ngay. Nhưng Tần Sơn Hà không hề sợ ngược lại cười hưng phấn. Tần Sơn Hà giơ chân lên đạp mạnh xuống đất, bùm một tiếng nguyên Kiếm Lâu rung rinh.
Khí kình đáng sợ lấy bàn chân Tần Sơn Hà làm trung tâm chấn động khuếch tán, chân gã làm trọng tâm để cả người xoay chuyển, lực lượng bộc phát, hai tay giơ cự kiếm quét qua như muốn chém ngang một ngọn núi.
Kiếm phong khủng bố hỗn hợp lực lượng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng nghiền áp Sở Mộ, làm người hắn lung lay như chiếc thuyền nhỏ trong bão tố cuồng phong.
Sở Mộ động ý niệm, người nhẹ tựa lông hồng bay lượn trong gió to trùng kích rồi lại không bị thổi bay đi, khống chế trong phạm vi nhất định.
Mũi nhân nhún nhẹ chính xác đạp vào mũi cự kiếm chém ngang qua, Sở Mộ bay vọt lên chém kiếm xuống.
Tần Sơn Hà ngửa người nhanh chóng trượt ra sau, Sở Mộ chém hụt, cự kiếm với cách không thể tưởng tượng hất lên.
Sở Mộ giơ kiếm hất cự kiếm ra dựa thế vọt lên cao rồi xoay người như sao băng rơi xuống, kiếm hóa thành đường cong chói mắt phản chiếu trong con ngươi Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà rống to:
- Đến hay!
Tần Sơn Hà đạp mạnh mặt đất, người vọt lên cao, cự kiếm múa quanh thân kín không kẽ hở, gã như quả cầu kiếm quang nghiền áp Sở Mộ.Hai người va chạm giữa không trung rồi văng ra, khựng lại mượn sức đẩy về, lại đến gần đối phương.
Công nhận tạo nghệ kiếm thuật của Tần Sơn Hà rất cao sâu, nếu không phải kiếm thuật của Sở Mộ từ khi đến Thiên Phong kiếm cung nhiều lần tiến bộ, nếu là trước kia thì hắn không đánh laị gã.
Dù là bây giờ, chỉ sử dụng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng và kiếm đơn thì Sở Mộ chỉ tạm thời đánh hòa với Tần Sơn Hà. Đương nhiên cũng vì Sở Mộ chỉ dùng tám mươi phần trăm sức mạnh, tại vì hắn hiếm khi gặp đối thủ giống Tần Sơn Hà có tạo nghệ cao sâu trong kiếm thuật.
Tần Sơn Hà càng đánh càng hưng phấn, gã ít khi gặp đối thủ có thể tranh cao thấp trong kiếm thuật. Tần Sơn Hà thầm ngạc nhiên, vì gã đã dốc hết sức mạnh kiếm thuật rồi mà vẫn không thể làm gì Sở Mộ, kiếm thuật của hắn như cái hang không đáy, mặc cho gã nâng cấp bao nhiêu vẫn không thể làm gì đối phương.
Cho nên Tần Sơn Hà càng hưng phấn hơn nữa, áp lực từ Sở Mộ khai phá tiềm lực của gã từng chút một.
Tầng một Kiếm Lâu, hai bóng người đôi khi nhanh đôi khi chậm, đôi khi giao thác qua nhanh, đôi khi va chạm bay ngược. Hai kiếm quang một lớn một nhỏ, một thô một mảnh va chạm nhau.
Kiếm thuật của Tần Sơn Hà đại khai đại hợp, kiên cường mà bá đạo, đại khí hùng vĩ có thể chứa núi sông. Đặc biệt có lực lượng lĩnh vực kiếm thuật phối hợp thì uy năng càng tăng gấp đôi.
Kiếm chỉ sơn hà!
Kiếm thuật của Tần Sơn Hà cho Sở Mộ mở rộng tầm mắt, thấy xa hơn ở lĩnh vực kiếm thuật.
- Chắc Tần Sơn Hà cũng có kiếm đạo truyền thừa, phỏng chừng là loại Giang Sơn kiếm đạo nên mới có uy thế như vậy.
Sở Mộ vừa đấu kiếm thuật với Tần Sơn Hà vừa suy tư:
- Dung nhập tinh nghĩa kiếm đạo vào lĩnh vực kiếm thuật, khiến uy năng lĩnh vực kiếm thuật tăng lên, tiếc rằng bây giờ ta còn chưa có kiếm đạo.
Sở Mộ lập chí tự sáng tạo kiếm đạo tuy đã bước lên con đường này nhưng cho đến bây giờ vẫn không có manh mối, hắn biết đó là tại mình trải qua chưa đủ nhiều, lĩnh ngộ không đủ, cảnh giới không đủ, quan trọng nhất là chưa gặp cơ hội thích hợp.
Kiếm đạo tự sáng tạo vốn cực kỳ khó khăn, thường phải tốn nhiều thời gian.
Trận chiến này Sở Mộ và Tần Sơn Hà đánh nhau hơn một canh giờ, sung sướng sảng khoái, tiêu hao thể lực nhiều.
Tần Sơn Hà cười to bảo:
- Sướng quá!
Sở Mộ thở phào, cười tươi.
- Nghe nói ngươi định khiêu chiến cái tên mặt trắng nhỏ Tư Không Chiến?
Tần Sơn Hà cười xong nhìn Sở Mộ:
- Vậy ngươi phải xếp hàng sau ta, ta sẽ khiêu chiến với Tư Không Chiến trước, khoảng một tháng sau.
Một trận chiến làm Sở Mộ và Tần Sơn Hà thành bạn, tình cảm vừa là bằng hữu vừa là đối thủ.
Tần Sơn Hà nói chuyện trực tiếp không quanh co lòng vòng, nhưng gã không là kẻ thô lỗ, hơi giống đại trí giả ngu.
Đánh nhau với Sở Mộ xong Tần Sơn Hà nói mình có điều thu hoạch, muốn trở lại cẩn thận lĩnh ngộ, từ biệt hắn.
- Khiêu chiến Tư Không Chiến.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Cũng tốt, trước khi ta khiêu chiến với Tư Không Chiến thì ngươi lên trước đi, cho ta xem thực lực của Tư Không Chiến mạnh đến mức nào.
Tần Sơn Hà rời khỏi Kiếm Lâu của Sở Mộ rồi từ đó bặt tin, gã luôn tĩnh tu trong Kiếm Lâu của mình. Tần Sơn Hà hấp thu những gì nhận được trong cuộc chiến với Sở Mộ, vừa cố gắng nâng cao bản thân, cuối cùng là điều chỉnh tinh khí thần chuẩn bị cho việc khiêu chiến Tư Không Chiến.
Sở Mộ đấu kiếm thuật với Tần Sơn Hà, chỉ hai người biết chuyện này, nếu đồn ra sẽ lại gây náo nhiệt nữa.
Chớp mắt nửa tháng qua đi, tranh luận xoay quanh Sở Mộ, Tần Sơn Hà, Tư Không Chiến giảm nhỏ rất nhiều, chỉ ít ỏi vài người lại nhắc đến nhưng chỉ cãi cọ chứ không nâng cấp đánh lộn.
Trong nửa tháng Sở Mộ luôn tu luyện, nhưng mãi chưa đến trình độ kiếm ý và áo nghĩa tam chuyển, có điều nhị chuyển tinh thâm hơn nhiều. Nghiên cứu thủ ấn thứ ba đã có thành quả nhất định, cách bước đầu hoàn thành còn một khoảng khá lớn.
Tần Sơn Hà lại chạy đến Kiếm Lâu tìm Sở Mộ, đòi quyết đấu kiếm thuật. Trong quyết đấu Sở Mộ cảm giác kiếm thuật của Tần Sơn Hà lên cao một bậc, chính hắn cũng được thu hoạch.
Trong trò chuyện Sở Mộ nghe Tần Sơn Hà kể một số tình huống bên ngoài Thiên Phong kiếm cung. Thiên Phong kiếm cung nằm ở một góc nhỏ trong thế giới Thái Cổ, bên ngoài Thiên Phong kiếm cung có đủ loại địa hình, trong đó có nhiều thái cổ mãnh thú sinh tồn, còn có các loại chủng tộc, vô cùng nguy hiểm.
Tần Sơn Hà sống hơn một năm trong môi trường đó, từng giây từng phút nguy hiểm chết chóc không ngừng khai phá tiềm lực của gã, nên hơn một năm gã mạnh lên nhiều như vậy.
***
Chiến tướng số một Phí Khang nhìn người ngồi trên ghế chủ cao cao, tim run rẩy không dám nhìn thẳng:
- Khí thế của đại nhân càng mơ hồ, khiến người kinh dị hơn.