Bất hóa đan dược phẩm cấp càng cao, đan thành thường thường càng thấp, đây là thưởng thức, cũng là quy luật.
Đan thành mấy hạt cũng là một trong những trọng điểm của trận đấu. Trọng điểm khác là phẩm chất của đan dược, đương nhiên, phẩm chất của đan dược cũng là trọng điểm của thi đấu. Bất quá Sở Mộ và trung niên luyện đan sư của Thiên Đan lâu đều luyện chế đan dược cửu phẩm, phẩm cấp giống như, không thể nào không thể so sánh.
Đan thành là bước cuối cùng, cực kỳ quan trọng, chỉ cần hơi chút không cẩn thận sẽ thất bại. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ có thể nhận được một dám phế đan mà thôi.
Tinh thần ý niệm của Sở Mộ vẫn tham dự quá trình đan thành, xúc tiến, phụ trợ.
Mà hắn cũng có thể thông qua tinh thần ý niệm, càng cảm nhận rõ được, còn chứng kiến đan dược ngưng tụ, thành hình. Cũng khiến cho hắn đối với đạo luyện đan càng thêm khắc sâu, nhận thức, lý giải.
Nửa canh giờ, quá trình này kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ.
Một bên khác, trung niên Luyện Đan sư của Thiên Đan lâu đã hoàn tất thành đan. Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, trên trán có vô số mồ hôi.
Sau ba tức, hắn chậm rãi thở dài một hơi. Tiếp đó, hai tay lật qua lật lại, mở cái nắp lò đan ra. Một cỗ khí tức nóng bỏng dâng trào, tiếp đó, mùi đan dược nồng đậm tràn ngập ra, từ từ lan tràn trong không gian.
- Đan thành.
Lâu chủ Thiên Đan lâu và các trưởng lão Thiên Đan lâu liên tục vui mừng, có chút kích động nắm chặt tay. Trên mặt hiện lên vẻ vui sướng và hi vọng.
Bọn hắn tin chắc rằng chiến thắng đã nằm trong tay Thiên Đan lâu, Tiểu Đan các phải rời khỏi Biên Hoang thành.
Thu đan ra lò, hai hạt đan dược màu đỏ sáng bóng, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Luyện Đan sư của Thiên Đan lâu nhìn hai hạt đan dươc, cũng mỉm cười.
Dùng đan lô bằng đồng và những thứ đã nhiều năm hắn không dùng, luyện chế đan dược cửu phẩm, cuối cùng thành hai hạt đan dược, hắn đã cảm thấy không tệ.Đan dược này được đưa tới trước mặt Trần Kỳ Cốc, mà Trần Kỳ Cốc chỉ quét mắt qua đan dược, không có lập tức xem xét. Lực chú ý vẫn tập trung lên trên người Sở Mộ. Chuyện này khiến cho trung niên Luyện Đan sư của Thiên Đan lâu sẽ cau mày, dường như có chút bất mãn.
- Trần trưởng lão, có thể xem rồi đó.
Thiên Đan lâu cảm thấy thắng lợi trong tầm tay, quán quân đã thuộc về bọn họ, cho nên không kiềm chế được mà nói.
- Chờ một chút, hắn vẫn chưa hoàn thành.
Trần Kỳ Cốc lơ đãng đáp lại.
Thiên Đan lâu lúc này mới nhớ tới, Sở Mộ là một cao thủ tối thiểu có thực lực Nguyên cực cảnh đại thành.
May mắn là thời gian luyện đan không có hạn chế, bằng không Sở Mộ đã thua.
Lại qua một phút đồng hồ, Sở Mộ lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tia mở nắp đan lô ra. Một đám nhiệt khí giống như sương mù màu trắng lao ra, khiến cho người đứng ngoài cũng cảm nhận được khí tức nóng rực kia.
Tiếp đóp là một mùi đan dược nhàn nhạt tràn ngập.
Chỉ là từ mùi thơm của đan dược mà muốn phán đoán phẩm chất của đan dược, không dễ. Bởi vì đan dược khác nhau không có cùng mùi hương. Nhưng nếu như là đan dược phẩm chất hoàn mỹ, thì sẽ không tản mát ra mùi của đan dược.
Thu đan ra khỏi lò, mọi người mới phát hiện ra, số lượng đan thành của Sở Mộ thậm chí có ba hạt.
Chỉ cần nhìn số lượng đan thành, Sở Mộ đã vượt qua luyện đan sư của Thiên Đan lâu.
- Phẩm chất tuyệt đối không bằng của đan dược của ta đưuọc.
Luyện Đan sư này quét mắt một vòng, âm thầm nói.
- Mang đan dược lên.
Trần Kỳ Cốc vội vàng vỗ tay, nói.
Đan dược rất nhanh đã được đuaư lên, hai loại đan dược khác nhau được đặt ở hai bên. Để cho Trần Kỳ Cốc xem xét.
Trần Kỳ Cốc nhìn vài lần, nhìn đan dược cửu phẩm mà trung niên Luyện đan sư của Thiên Đan lâu luyện chế ra.
Sau chừng nửa khắc đồng hồ, Trần Kỳ Cốc nhìn xong, mới ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua một vòng. Cuối cùng nhìn vào mặt trung niên Luyện Đan sư của Thiên Đan lâu:
- Hồng Tủy đan, đan dược cửu phẩm, là đan dược trị liệu nội thương thích hợp cho Kiếm giả Khí Hải cảnh sử dụng.
Trần Kỳ Cốc chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng mà mỗi một người có mặt đều có thể nghe được rõ ràng.
- Dưới tình huống chỉ dùng lò đan bằng đồng và điều kiện thấp như vậy, có thể luyện chế ra Hồng Tủy đan, lại còn tới hai hạt. Quả thực rất không tôi, nếu như ta không có nhìn nhầm, ngươi đang ở giai đoạn Luyện Đan đại sư đỉnh phong, khoảng cho tới tông sư chỉ còn một đường đúng không?
Rất nhiều người đều khiếp sợ, mà người Thiên Đan lâu thì vô cùng tự hào. Luyện đan đại sư đỉnh phong, nhân tài như vậy, hiếm có.
Vô thức, tất cả mọi người đều cho rằng quán quân đã thuộc về một bên.
Mà Sở Mộ thì không có biểu lộ gì khác thường, bởi vì Trần Kỳ Cốc còn chưa nói hết lời.
Trải qua ta xem xét, Hồng Tủy đan ngươi luyện chế phẩm chất miễn cưỡng đạt tới tốt.
Trần Kỳ Cốc kết luận một câu.
Dưới điều kiện này có thể luyện chế ra đan dươc cửu phẩm, còn có phẩm chất tốt, quả thực khó có được, dù chỉ là miễn cưỡng đạt tới cũng vậy.
Sau đó Trần Cốc bằng đầu xem xét đan dược mà Sở Mộ luyện chế. Nhìn qua, vẻ nghi hoặc trên mặt Trần Kỳ Cốc ngày càng rõ ràng. Thậm chí hắn còn dùng ngón trỏ và ngón cái nhấc một hạt đan dược màu ngà sữa lên. Mũi hít hà một cái, sau đó lại quan sát hạt đan dược này từ các góc độ khác nhau.
Một phút đồng hồ trôi qua, Trần Kỳ Cốc vẫn đang xem xét.
- Không phải là giả đan đó chứ?
Nhìn thấy loại tình huống này, có người thấp giọng nói.
Cái gọi là giả đan là ngoại hình nhìn qua giống đan dược, hương vị cũng như đan dược. Nhưng mà trên thực tế, không có công hiệu của đan dược. Phục dụng cũng không có tác dụng mà đan dược thường có. Có khả năng chỉ tính như hương vị không tồi.
Một ít cặn bã của giới luyện đan vì giành tài vật... thường thường sẽ luyện chế giả đan bán ra ngoài.
Một ít người ngị luận, nói. Ngày càng có nhiều người cho rằng nó là giả đan, nếu không, là một trong những trưởng lão của Liên minh Luyện đan sư, Luyện Đan tông sư Trần Kỳ Cốc sao có thể xem xét lâu như vậy mà không nhận ra được cơ cuhws?
Chỉ có thể nói rõ, đây là một loại giả đan vô cùng cao minh, khiến cho vị tông sư như Trần Kỳ Cốc này trong lúc nhất thời không có cách nào phán đoán ra dược.
Đám người Nạp Lan Phong Hoa cũng nghe được nhận định này. Thị nữ Tiểu Hoàn thậm chí còn cãi nhau với người ta. Tần Dương cũng tức giận tới đỏ mặt tía tai.
Duy chỉ có vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, phảng phất như không nghe thấy gì. Chỉ có bản thân hắn tin rằng đó là đan dược.