- Đối với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ là kiếm khí hậu thiên, không đủ để phát động kiếm khí. Căn bản không có cách nào sử dụng được. Bởi vậy, Bách Luyện Kiếm chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tu vi vừa đạt được thập đoạn, sau khi ngưng tụ kiếm quang, Bách Luyện Kiếm đã có phần không tiếp nhận nổi. Lúc này, cần thanh kiếm có thể cứng rắn hơn, dẻo dai hơn, chắc chắn hơn. Bình thường biện pháp giải quyết chính là tiến hành cường hóa Bách Luyện Kiếm. Tốt nhất dĩ nhiên chính là giả kiếm khí. Nhất là một kiếm giả nửa bước Hóa Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ càng tinh thuần, giữa kiếm khí hậu thiên và kiếm khí Tiên Thiên, cần lấy cường độ của giả kiếm khí mới có thể tiếp nhận được.
- Thanh giả kiếm khí này là giả Thanh Phong Kiếm, chính là căn cứ vào loại kiếm khí Thanh Phong Kiếm để đúc thành. Ở trên phương diện độ mạnh và độ sắc bén sẽ không chỗ thua kém Thanh Phong Kiếm bao nhiêu. Duy chỉ có thiếu linh tính của Thanh Phong Kiếm.
Trong đầu Sở Mộ vang vọng từng lời Lăng Phong Chưởng Viện nói. Lúc này hắn mới cảm giác, thế giới kiếm giả trước mắt của mình lại mở ra một cánh cửa lớn, vô cùng huyền bí.
Trong căn nhà tầng, trên sân thượng, tay trái Sở Mộ cầm mảnh vải màu trắng, tay phải nắm giả Thanh Phong Kiếm, chậm rãi lau.
Bịch bịch.
Tiếng động vang lên. Lý Vi chạy tới.
- Sư huynh, Đại sư huynh phái người tới mời sư huynh qua gặp mặt.
Lý Vi liếc mắt nhìn thanh giả Thanh Phong Kiếm, chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng Sở Mộ, nhẹ giọng nói.
Trong lòng của nàng có chút rung động nho nhỏ, dường như một loại thiện cảm khó hiểu nào đó. Nhưng bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn, nàng đành liều chết ngăn chặn, nấp ở trong góc. Nàng chỉ có thể đứng ở sau lưng, lặng lẽ nhìn chăm chú.
- A, được.
Sở Mộ buông mảnh vải màu trắng xuống, cầm thanh kiếm lên. Ánh mắt giống như nước nhìn lướt về phía mũi kiếm. Chợt hắn tiện tay vung lên. Kiếm quang phát ra, mơ hồ có ánh sáng màu xanh nhạt lưu chuyển ở trong không khí, giống như một làn gió mát thổi qua.
Tiếng leng keng du dương dễ nghe vang lên. Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Vi, sau đó mỉm cười, đi xuống lầu.
Dưới lầu đã sớm có một đệ tử bát đoạn đang chờ để dẫn đường.
...
Đường núi gồ ghề, có gió từ trong núi thổi tới, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Quanh thân có thể thấy được mấy cây thông đứng sừng sững đón gió. Một bóng người bước nhanh tới.
Đây là một trong rất nhiều ngọn núi nhỏ trong dãy núi Thanh Lan. Trên đỉnh núi có một đình nghỉ mát. Trong đình có bốn người đã sớm ngồi chờ.
- Sư đệ, sư đệ tới muộn, trước phạt một chén.
Một giọng nói mang theo tiếng cười khẽ, giống như mây trắng nhàn tản vang lên, chặt hết tiếng gió đang thổi tới. Sở Mộ nhìn thấy một huyễn ảnh phá không bay vụt đến. Không ngờ là một ly rượu nhỏ.
Hắn đưa tay trái ra. Ngón trỏ và ngón cái tự nhiên nắm lấy ly rượu nhỏ. Bên trong đầy một chén rượu ngon với mùi thơm thuần hậu, toả ra khiến người ta say lòng.
Thoáng mỉm cười, Sở Mộ không chối từ, cầm chén rượu rót vào trong miệng. Ngón tay hắn khẽ búng một cái. Chén rượu nhỏ bắn ngược trở lại, rơi vào phía trên chiếc bàn đá trong đình, sừng sững không động.
- Được.
Mọi người đều vỗ tay cười nói.
Đi từng bước về phía trước, giống như bị gió thổi đi, thoáng cái Sở Mộ đã đến trong đình. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá còn để trống. Tất cả có năm chiếc ghế đá, tương ứng với năm người.
Ngoại trừ Sở Mộ ra, còn có Tiêu Thiên Phong, Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo.
Tiêu Thiên Phong tính tình lạnh lùng có phong quang, không nói nhiều. Bình thường hắn nói năng thận trọng. Đây chính là điển hình của người cuồng kiếm thuật; Lý Dật có thư thái nhàn tản giống như mây, tính tình thản nhiên; Vũ Văn Minh Hóa có phong quang kiên cường bá đạo, đặc biệt tự tin lại rộng rãi; Vương Đình Hạo nói cũng không nhiều, tính tình ngay thẳng, nói một không nói hai.
Một lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, một vòng giao đấu, có thể nói là không đánh không quen biết.
Tuy rằng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo ba người đều thua ở trong tay Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, nhưng bọn họ lại không có đố kị không có oán hận. Trái lại bởi vì vậy mà bội phục Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, đồng thời chủ động muốn kết giao.
Tính cách của ba người khác nhau, nhưng đều khí độ phi phàm. Sở Mộ cảm thấy là người có thể kết giao. Bởi vậy hắn cũng không có từ chối lòng tốt của bọn họ.
Tiêu Thiên Phong lúc này đã là đệ tử tinh anh Chủ Điện nhất mạch. Mặc dù là một người cuồng kiếm thuật, nhưng cũng không phải là hạng người không thông đạo lí đối nhân xử thế. Đối với chuyện ba người kết giao, hắn cũng biểu thị ra thiện ý.
Bởi vậy, đã nhiều ngày qua, sau khi tu luyện xong, năm người thỉnh thoảng lại tới đây tụ tập, uống chút rượu, đàm luận một chút kiếm thuật, đàm luận một chút quan niệm của mình, tham khảo thảo luận một chút về các loại vấn đề tu luyện.
Tục ngữ nói, ba người đi cùng ra tất sẽ có một người là thầy ta!
Luận về trình độ kiếm thuật, trong năm người Sở Mộ là tốt nhất. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Sở Mộ hiểu được tối đa.
Tiêu Thiên Phong có kỳ ngộ nào đó. Tu vi của ba người Lý Dật vượt xa so với Sở Mộ, đồng thời cũng rèn luyện nhiều lần hơn, kiến thức rộng rãi hơn. Trong khi bàn luận với nhau, mấy ngày kế tiếp, Sở Mộ cũng có thu hoạch. Không chỉ nhãn giới rộng lớn hơn không ít, còn dần dần hiểu ra bình cảnh giữa bát đoạn đỉnh phong đến cửu đoạn.
- Sư đệ, lúc đầu cùng sư đệ giao đấu một trận, ta rối loạn tâm tình. Sau khi trải qua đã nhiều ngày mới điều chỉnh lại được. Nhưng không chỉ có tâm tình điều chỉnh xong, kiếm thuật còn có chút tiến bước.
Lý Dật uống xong một chén rượu, đột nhiên đứng lên, cười nói:
- Hôm nay vi huynh thể hiện ra sở ngộ của mình, mong các vị sư đệ đưa ra lời bình.
- Sư huynh mời.
Trong khi nói chuyện, Lý Dật đã đi ra ngoài đình. Lên kiếm vân di chuyển, cùng mây trắng bên ngoài ngọn núi, hợp lại nhau với nhau, càng tăng thêm sức mạnh.
Cứ như vậy, uống chút rượu, cùng nhau bàn luận, biểu diễn cho nhau xem, so sánh với mình tu luyện, càng có hiệu quả hơn.
- Quả nhiên là thích ý. Trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu.
Vũ Văn Minh Hóa đột nhiên nói ra cảm xúc của mình. Hắn ngâm nga khẽ nói, sau đó lại rót rượu vào chén. Tiếp theo, hắn cười ha ha một tiếng, như say như điên.
Keng.
Một tiếng động phát ra. Hắn rút kiếm, bay vọt lên trên trời cao. Một kiếm giống như thiên ngoại đến, đâm về phía Lý Dật, đồng thời hô to:
- Đại sư huynh tiếp ta một kiếm.
- Hay cho câu trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu...
Ba người Sở Mộ đều vỗ tay cười khẽ.
...
Nhoáng lên, đã mười ngày trôi qua. Trời càng lạnh hơn.
Giống như thường ngày, Sở Mộ dậy sớm. Bầu trời vẫn còn chìm trong bóng đêm. Gió lạnh thổi tới thấu xương. Ngồi ở trên ban công, hắn tu luyện kiếm khí quyết Trung Nguyên.
- Đối với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ là kiếm khí hậu thiên, không đủ để phát động kiếm khí. Căn bản không có cách nào sử dụng được. Bởi vậy, Bách Luyện Kiếm chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tu vi vừa đạt được thập đoạn, sau khi ngưng tụ kiếm quang, Bách Luyện Kiếm đã có phần không tiếp nhận nổi. Lúc này, cần thanh kiếm có thể cứng rắn hơn, dẻo dai hơn, chắc chắn hơn. Bình thường biện pháp giải quyết chính là tiến hành cường hóa Bách Luyện Kiếm. Tốt nhất dĩ nhiên chính là giả kiếm khí. Nhất là một kiếm giả nửa bước Hóa Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ càng tinh thuần, giữa kiếm khí hậu thiên và kiếm khí Tiên Thiên, cần lấy cường độ của giả kiếm khí mới có thể tiếp nhận được.
- Thanh giả kiếm khí này là giả Thanh Phong Kiếm, chính là căn cứ vào loại kiếm khí Thanh Phong Kiếm để đúc thành. Ở trên phương diện độ mạnh và độ sắc bén sẽ không chỗ thua kém Thanh Phong Kiếm bao nhiêu. Duy chỉ có thiếu linh tính của Thanh Phong Kiếm.
Trong đầu Sở Mộ vang vọng từng lời Lăng Phong Chưởng Viện nói. Lúc này hắn mới cảm giác, thế giới kiếm giả trước mắt của mình lại mở ra một cánh cửa lớn, vô cùng huyền bí.
Trong căn nhà tầng, trên sân thượng, tay trái Sở Mộ cầm mảnh vải màu trắng, tay phải nắm giả Thanh Phong Kiếm, chậm rãi lau.
Bịch bịch.
Tiếng động vang lên. Lý Vi chạy tới.
- Sư huynh, Đại sư huynh phái người tới mời sư huynh qua gặp mặt.
Lý Vi liếc mắt nhìn thanh giả Thanh Phong Kiếm, chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng Sở Mộ, nhẹ giọng nói.
Trong lòng của nàng có chút rung động nho nhỏ, dường như một loại thiện cảm khó hiểu nào đó. Nhưng bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn, nàng đành liều chết ngăn chặn, nấp ở trong góc. Nàng chỉ có thể đứng ở sau lưng, lặng lẽ nhìn chăm chú.
- A, được.
Sở Mộ buông mảnh vải màu trắng xuống, cầm thanh kiếm lên. Ánh mắt giống như nước nhìn lướt về phía mũi kiếm. Chợt hắn tiện tay vung lên. Kiếm quang phát ra, mơ hồ có ánh sáng màu xanh nhạt lưu chuyển ở trong không khí, giống như một làn gió mát thổi qua.
Tiếng leng keng du dương dễ nghe vang lên. Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Vi, sau đó mỉm cười, đi xuống lầu.
Dưới lầu đã sớm có một đệ tử bát đoạn đang chờ để dẫn đường.
...
Đường núi gồ ghề, có gió từ trong núi thổi tới, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Quanh thân có thể thấy được mấy cây thông đứng sừng sững đón gió. Một bóng người bước nhanh tới.
Đây là một trong rất nhiều ngọn núi nhỏ trong dãy núi Thanh Lan. Trên đỉnh núi có một đình nghỉ mát. Trong đình có bốn người đã sớm ngồi chờ.
- Sư đệ, sư đệ tới muộn, trước phạt một chén.
Một giọng nói mang theo tiếng cười khẽ, giống như mây trắng nhàn tản vang lên, chặt hết tiếng gió đang thổi tới. Sở Mộ nhìn thấy một huyễn ảnh phá không bay vụt đến. Không ngờ là một ly rượu nhỏ.
Hắn đưa tay trái ra. Ngón trỏ và ngón cái tự nhiên nắm lấy ly rượu nhỏ. Bên trong đầy một chén rượu ngon với mùi thơm thuần hậu, toả ra khiến người ta say lòng.
Thoáng mỉm cười, Sở Mộ không chối từ, cầm chén rượu rót vào trong miệng. Ngón tay hắn khẽ búng một cái. Chén rượu nhỏ bắn ngược trở lại, rơi vào phía trên chiếc bàn đá trong đình, sừng sững không động.
- Được.
Mọi người đều vỗ tay cười nói.
Đi từng bước về phía trước, giống như bị gió thổi đi, thoáng cái Sở Mộ đã đến trong đình. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá còn để trống. Tất cả có năm chiếc ghế đá, tương ứng với năm người.
Ngoại trừ Sở Mộ ra, còn có Tiêu Thiên Phong, Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo.
Tiêu Thiên Phong tính tình lạnh lùng có phong quang, không nói nhiều. Bình thường hắn nói năng thận trọng. Đây chính là điển hình của người cuồng kiếm thuật; Lý Dật có thư thái nhàn tản giống như mây, tính tình thản nhiên; Vũ Văn Minh Hóa có phong quang kiên cường bá đạo, đặc biệt tự tin lại rộng rãi; Vương Đình Hạo nói cũng không nhiều, tính tình ngay thẳng, nói một không nói hai.
Một lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, một vòng giao đấu, có thể nói là không đánh không quen biết.
Tuy rằng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo ba người đều thua ở trong tay Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, nhưng bọn họ lại không có đố kị không có oán hận. Trái lại bởi vì vậy mà bội phục Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, đồng thời chủ động muốn kết giao.
Tính cách của ba người khác nhau, nhưng đều khí độ phi phàm. Sở Mộ cảm thấy là người có thể kết giao. Bởi vậy hắn cũng không có từ chối lòng tốt của bọn họ.
Tiêu Thiên Phong lúc này đã là đệ tử tinh anh Chủ Điện nhất mạch. Mặc dù là một người cuồng kiếm thuật, nhưng cũng không phải là hạng người không thông đạo lí đối nhân xử thế. Đối với chuyện ba người kết giao, hắn cũng biểu thị ra thiện ý.
Bởi vậy, đã nhiều ngày qua, sau khi tu luyện xong, năm người thỉnh thoảng lại tới đây tụ tập, uống chút rượu, đàm luận một chút kiếm thuật, đàm luận một chút quan niệm của mình, tham khảo thảo luận một chút về các loại vấn đề tu luyện.
Tục ngữ nói, ba người đi cùng ra tất sẽ có một người là thầy ta!
Luận về trình độ kiếm thuật, trong năm người Sở Mộ là tốt nhất. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Sở Mộ hiểu được tối đa.
Tiêu Thiên Phong có kỳ ngộ nào đó. Tu vi của ba người Lý Dật vượt xa so với Sở Mộ, đồng thời cũng rèn luyện nhiều lần hơn, kiến thức rộng rãi hơn. Trong khi bàn luận với nhau, mấy ngày kế tiếp, Sở Mộ cũng có thu hoạch. Không chỉ nhãn giới rộng lớn hơn không ít, còn dần dần hiểu ra bình cảnh giữa bát đoạn đỉnh phong đến cửu đoạn.
- Sư đệ, lúc đầu cùng sư đệ giao đấu một trận, ta rối loạn tâm tình. Sau khi trải qua đã nhiều ngày mới điều chỉnh lại được. Nhưng không chỉ có tâm tình điều chỉnh xong, kiếm thuật còn có chút tiến bước.
Lý Dật uống xong một chén rượu, đột nhiên đứng lên, cười nói:
- Hôm nay vi huynh thể hiện ra sở ngộ của mình, mong các vị sư đệ đưa ra lời bình.
- Sư huynh mời.
Trong khi nói chuyện, Lý Dật đã đi ra ngoài đình. Lên kiếm vân di chuyển, cùng mây trắng bên ngoài ngọn núi, hợp lại nhau với nhau, càng tăng thêm sức mạnh.
Cứ như vậy, uống chút rượu, cùng nhau bàn luận, biểu diễn cho nhau xem, so sánh với mình tu luyện, càng có hiệu quả hơn.
- Quả nhiên là thích ý. Trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu.
Vũ Văn Minh Hóa đột nhiên nói ra cảm xúc của mình. Hắn ngâm nga khẽ nói, sau đó lại rót rượu vào chén. Tiếp theo, hắn cười ha ha một tiếng, như say như điên.
Keng.
Một tiếng động phát ra. Hắn rút kiếm, bay vọt lên trên trời cao. Một kiếm giống như thiên ngoại đến, đâm về phía Lý Dật, đồng thời hô to:
- Đại sư huynh tiếp ta một kiếm.
- Hay cho câu trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu...
Ba người Sở Mộ đều vỗ tay cười khẽ.
...
Nhoáng lên, đã mười ngày trôi qua. Trời càng lạnh hơn.
Giống như thường ngày, Sở Mộ dậy sớm. Bầu trời vẫn còn chìm trong bóng đêm. Gió lạnh thổi tới thấu xương. Ngồi ở trên ban công, hắn tu luyện kiếm khí quyết Trung Nguyên.