Nhìn Xi Tiếu bay thẳng tới, vẻ mặt Sở Mộ bình tĩnh, kiếm ý nội liễm, tụ lại trong kiếm. Tay chém một kiếm về phía trước, kiếm quang xé rách không trung, giống như dòng nước lao nhanh.
Xi Tiếu vội vàng xuất kiếm, va chạm, kiếm quang tàn sát bừa bãi, Xi Tiếu bay ngược ra.
Một kiếm này Sở Mộ dẫn đầu xuất kích, khiến cho Xi Tiếu xúc thế còn chưa đủ đã phải xuất kiếm, lực lượng không đủ, có chút vội vàng.
- Hay cho kiếm ý tinh thuần...
Xi tiếu vô cùng khiếp sợ.
Đều là kiếm ý thất chuyển sơ kỳ, nhưng mà trình độ tinh thuần kiếm ý của Sở Mộ rõ ràng còn hơn hắn một bậc. Dựa theo phỏng đoán, có khả năng đạt tới trình độ tinh thuần của kiếm ý thất chuyển trung kỳ, uy lực tự nhiên cũng càng cường đại hơn.
- Hiện tại tới phiên ta tấn công.
Sở Mộ bình tĩnh nói, thân ảnh lóe lên, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp, Phi Huyền Huyễn Không bộ được thi triển, xuất hiện trước mặt Xi Tiếu, lại chém ra một kiếm.
Vừa ra kiếm là liên miên không dứt, công kích vô cùng vô tận.
Chém, đâm, chọc, quét, bổ.....
Mỗi một động tác kiếm thuật, mỗi một thức của Thiên Hoang kiếm thuật đều được Sở Mộ đánh ra, rồi lại lần nữa tổ hợp, hạ bút thành văn, thiên mã hành không, không thể nhìn ra quỹ tích. Mỗi một kiếm giống như sừng linh dương, xảo diệu tới đỉnh phong, làm cho người ta vỗ bàn tán dương.
Cả đám nhìn không rời mắt, một ít đệ tử nội cung cũng sợ hãi thán phục. Thậm chí còn có đệ tử nội cung tự mình nhận không bằng.Uy lực mỗi một kiếm dường như cũng không phải quá mạnh, tốc độ của kiếm dường như cũng không quá nhanh. Nhưng mà lại liên miên vô tận, hoàn mỹ không tỳ vết, làm cho Xi Tiếu không nhìn thấu bất luận sơ hở gì, không có cách nào tạo thành phản kích hữu hieejeuu.
lần đầu tiên Xi Tiếu cảm nhận được tư vị không ngừng bị người khác tấn công là gì. Trước đó, đây là cảm giác mà hắn mang tới cho người khác.
Tự mình cảm nhận, loại cảm giác vô lực này quả thực là khắc sauau.
Sức chịu đựng và tính dẻo dai của hắn mười phần, mạnh mẽ chống đỡ công kích không ngừng của Sở Mộ, bảo vệ bản thân. Hơn nữa lại còn tìm kiếm sơ hở, chuẩn bị dùng lực lượng mạnh mẽ phản kích, vãn hồi cục diện xấu trước mắt.
Đáng tiếc hắn không tìm thấy cơ hội như vậy. Cho nên chỉ có thể bị Sở Mộ dẫn dắt vào tiết tấu của Sở Mộ mà thôi.
Xi Tiếu nhiều lần muốn súc thế bộc phát, lại nhiều lần bị Sở Mộ quấy rầy, cảm giác vô lực phát ra từ nội tâm, từ sâu trong cốt tủy và linh hồn của hắn.
Cảm giác biệt khuất tới cực điểm, Xi Tiếu bị Sở Mộ đánh bại.
Phốc, Xi Tiếu bị thua và phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi rất mạnh, thua dưới kiếm của ngươi, ta tâm phục khẩu phục, tiếp theo ta sẽ đánh bại ngươi.
Xi Tiếu lau máu tươi trên khóe miệng, nói với Sở Mộ một câu liền quay người rời đi.
- Ngươi không có cơ hội.
Sở Mộ mỉm cười, hắn chưa từng dùng toàn lực của mình, thậm chí còn không xuất ra hết thực lực chân chánh, nếu hắn bộc phát toàn diện chỉ sợ kiếm ý tám chuyển cực hạn bộc phát hết, không cần tới ba kiếm, có lẽ chỉ cần một kiếm đã có thể đánh bại Xi Tiếu.
Bởi vậy khi nghe Xi Tiếu nói muốn tái chiến, Sở Mộ không cho là đúng, Xi Tiếu tiến bộ thì hắn cũng tiến bộ, tuyệt đối sẽ nhanh hơn Xi Tiếu nhiều, thực lực song phương chênh lệch càng lúc càng lớn.
Xi Tiếu một thắng một bại, cuộc tranh tài thứ sáu bắt đầu, đối thủ của Đoạn Ngọc Long là Nam Vô, thực lực hai bên chênh lệch quá mức rõ ràng, Đoạn Ngọc Long toàn lực bộc phát cũng thua dưới kiếm của Nam Vô.
Trận tranh tài thứ bảy, đối thủ của Trang Ly Biệt là Sở Mộ.
Trang Ly Biệt không phải đối thủ Sở Mộ, bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng.
Trong mấy vòng đấu tới giờ chỉ có hai người bảo tồn thành tích òoàn thắng, Nam Vô và Sở Mộ, việc này nằm ngoài dự kiến của mọi ngơời.
Xi Tiếu có thành tích một thắng một bại, hai người Lạc Thu Thủy và Mã Vân Phi hai cuộc chiến đều thua Đoạn Ngọc Long và Trang Ly Biệt, từ đó ý nghĩa hai người bọn họ bị loại bỏ, không cách nào tiến vào vòng đấu thập nhị luân.
Đệ tử tiến vào vòng đấu thập nhị luân chỉ còn lại năm người, Nam Vô, Sở Mộ, Lạc Thu Thủy, Mã Vân Phi và Xi Tiếu.
Không có người nào xem trọng Mã Vân Phi, nội tâm Mã Vân Phi cũng rất phiền muộn nhưng vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn sẽ đấu với bốn đối thủ đáng sợ.
Năm người, bốn người có kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ, kiếm ý của hắn chỉ có sáu chuyển cực hạn nên có khác biệt, trước trận đấu cũng chứng minh Mã Vân Phi không phải đối thủ của bất cứ người nào.
Cho nên tất cả mọi người cho rằng Mã Vân Phi sẽ trở thành phụ gia của vòng đấu này mà thôi.
Bắt đầu rút thăm, Nam Vô vẫn chiếm cứ vị trí đệ nhất, hắn là người rút thăm đầu tiên.
Sau khi năm người rút thăm xong, trận đấu cũng bắt đầu.
Nam Vô rút trúng số năm.
Số năm của vòng này chính là Xi Tiếu.
Đôi mắt của mọi người đang xem cuộc chiến tỏa sáng, sức chiến đấu của Xi Tiếu rất cường đại, đấu một trận với Sở Mộ chỉ thể hiện sức chiến đấu bảy bảy chuyển sơ kỳ, hắn và Nam Vô ai cao ai thấp không dễ dàng xác định, chắc chắn cuộc chiến của hai người rất đặc sắc.
Từ khi Xi Tiếu bại dưới kiếm Sở Mộ tới khi bắt đầu vòng đấu thập nhị luân chỉ mất nửa canh giờ, Xi Tiếu đã sớm mượn nhờ đan dược và công pháp khôi phục thực lực tới đỉnh phong.
Đôi mắt Nam Vô thâm thúy âm u giống như thu nạp tất cả ánh sáng.
Dựa vào sức chiến đấu, Nam Vô quỷ dị và phiêu hốt, Xi Tiếu bá đạo cùng cuồng bạo, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Nam Vô giống như thích khách hành tẩu trong bóng tối, mỗi một kiếm xuất quỷ nhập thần, phiêu hốt bất định, hắn cố gắng một kích kết thúc trận đấu với Xi Tiếu, Xi Tiếu giống như chiến sĩ cuồng bạo bá đạo của vực sâu vô tận, hắn không khác gì ma vương cao ngạo.
Hai người có phong cách chiến đấu hoàn toàn khác nhau, trong lúc va chạm thanh thế hai người cực kỳ cực đại, có lúc lại im lặng không có gì xảy ra.
Kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ bộc phát, vận chuyển công pháp phụ trợ, hắn rót lực lượng đặc thù vào bên trong, tràn ngập toàn thân, thân thể và kiếm của Nam Vô biến thành hơi mờ, như ẩn như hiện, cố gắng nhìn cũng chỉ phát hiện hắn biến thành bóng mờ xuyên qua không gian.
Không biết hắn dùng công pháp nào phụ trợ, thân thể và kiếm của Nam Vô biến thành trong suốt.
Trái lại Xi Tiếu là bóng đen có hỏa diễm bao phủ thân thể nhưng không có chút nhiệt độ nào, chỉ có màu đen sáng bóng rót vào trong không khí, muốn thẩm thấu không gian nhưng không lưu lại chút vết tích nào.