- Tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh có hạn chế về tu vi. Phải là kiếm giả dưới Hóa Khí Cảnh hoặc ngoài Kiếm Khí Cảnh thất đoạn. Những người khác không vào được. Bởi vì tu vi quá mạnh mẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của không gian hư cảnh, hoặc chính là tu vi quá thấp bị lực lượng bên trong hư cảnh áp chế. Do đó không có cách nào phát huy ra thực lực.
Đám người Sở Mộ chăm chú lắng nghe. La Thiên Hùng tiếp tục giải thích:
- Ban đầu, tiến vào hư cảnh là kiếm giả thập đoạn thậm chí nửa bước hóa khí là tốt nhất. Nhưng bởi vì Thanh Lan Hư Cảnh
xuất hiện không có quy luật, không thể nắm giữ. Bọn họ cũng không có ở trong kiếm phái, bởi vậy không có cách nào chuẩn bị trước. Cao tầng của ba đại kiếm phái liền quyết định hiệp nghị. Thời điểm mỗi lần Thanh Lan Hư Cảnh xuất hiện, chỉ có thể do đệ tử cửu đoạn hoặc dưới cửu đoạn đi vào. Một mặt là tìm kiếm thu hoạch càng nhiều bảo vật. Cùng lúc chính là một loại cạnh tranh giữa ba đại kiếm phái. Cho nên lúc này đây, liền chọn lựa ra hai mươi đệ tử tinh anh các ngươi. Đương nhiên, bản tọa sẽ không cứng rắn yêu cầu các ngươi tiến vào. Dù sao bên trong hư cảnh tràn ngập nguy hiểm. Nhưng bản tọa có thể bảo đảm, phàm là đệ tử có thể sống sót rời khỏi hư cảnh, đều sẽ nhận được trọng điểm bồi dưỡng của bản phái, tấn chức Hóa Khí Cảnh, cũng không có vấn đề.
Sau đó, La Thiên Hùng trầm mặc, đợi Sở Mộ và hai mươi đệ tử tinh anh đưa ra lựa chọn.
- Nơi tốt như vậy, tất nhiên là phải đi vào thăm dò một phen.
Lý Dật dẫn đầu cười, nói.
- Ha ha, làm sao có thể thiếu ta được.
Vũ Văn Minh Hóa cười lớn một tiếng.
- Đó là tất nhiên.
Vương Đình Hạo cũng nói.
Mọi người đều tỏ thái độ. Hai mươi đệ tử tinh anh, không một người nào lui bước. Thân là kiếm giả, còn là tinh anh của kiếm phái, đã sớm biết lội ngược dòng, làm sao có thể bởi vì nguy hiểm mà lui trở ra được.
- Được lắm... Được... Các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của bản phái.
Trên mặt La Thiên Hùng lộ ra một ý cười, gật đầu, vẻ mặt tán thưởng. Hắn quát lớn. Xung quanh, các trưởng lão cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, rất hài lòng.
- Đã như vậy, liền do La trưởng lão và hai trưởng lão khác dẫn đầu, lập tức lên đường đi tới lối vào hư cảnh, để tránh Thanh Lan Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái giành trước.
La Thiên Hùng nhanh gọn, quyết đoán nói:
- Về phần nước và lương khô, đều đã chuẩn bị cho các ngươi. Mỗi người một túi lương khô, một bầu nước, tự mình mang đi.
- Các vị đệ tử, xuất phát.
La trưởng lão và hai vị trưởng lão khác dẫn dắt hai mươi ba người, nhanh chóng rời đi, tiến vào trong núi Thanh Lan.
- Hi vọng lúc này đây, bọn họ đều có thể sống sót đi ra.
La Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mọi người, lẩm bẩm.
- Thực lực càng mạnh, xác suất sống sót lại càng lớn. Đám năm người Sở Mộ bọn họ chắc hẳn có thể sống sót rời đi. Những người khác tu vi đều là cửu đoạn hậu kỳ và trung kỳ, có thể sẽ có một phần vĩnh viễn ở lại bên trong hư cảnh.
Một trưởng lão nhẹ giọng nói.
- Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào. Bất kể là đối với bản thân bọn họ hay là đối với bản phái mà nói, tiến vào hư cảnh đều là một lựa chọn tốt hơn.
Vài tiếng thở dài theo làn gió thoảng qua, biến mất.
Hai mươi ba bóng người nhanh chóng tiến vào trong núi Thanh Lan. Ước chừng hai canh giờ sau, bọn họ đi tới trong một sơn cốc nho nhỏ. Ngoại trừ đám người Thanh Phong Kiếm Phái ra, trong sơn cốc đã sớm có hai nhóm người khác. Hình như bọn họ cũng vừa đến không bao lâu.
- Hừ, là người của Thanh Phong Kiếm Phái. Quả thật giống như đám chó thính hơi, nơi nào có xương thì liền lập tức xông tới nơi đó.
Bên trong đoàn người bên phải có một lão già thần sắc lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, lộ ra một tia châm chọc. Hắn hoàn toàn không che giấu giễu cợt nói.
- Chung quy cũng tốt hơn so với người không đổi được tính ăn phân.
La trưởng lão thần sắc không đổi, thản nhiên đáp trả một câu, nhất thời làm cho sắc mặt đối phương đại biến. Trên trán hắn lộ ra gân xanh nhô cao, khí tức sắc bén, thiếu chút nữa rút kiếm.
Người của đoàn khác lại không nhịn được cười ra thành tiếng.
- Ai da trưởng lão, đã lâu không gặp. Lời lẽ của trưởng lão vẫn sắc bén như thế.
Một lão nhân trong đám người bên trái cười ha hả chào hỏi.
- Ha hả, quá khen quá khen, Diêu trưởng lão đã lâu không gặp, tu vi hình như tinh thuần không ít.
La trưởng lão cười ha hả, đáp lễ nói.
Đoàn người bên phải, là ba gã trưởng lão và hai mươi đệ tử tinh anh của Thanh Lan Kiếm Phái. Mỗi người bộ dạng đều vênh váo tự đắc, mũi hướng lên trời, giống như bọn họ là Thiên Vương lão tử. Ai cũng phải nhìn theo sắc mặt của bọn họ để hành sự.
Nhưng vừa bị La trưởng lão phản bác, sắc mặt mỗi người đều nghẹn thành màu gan heo, thiếu chút nữa thì nội thương.
Mà đoàn người bên trái lại là ba gã trưởng lão và hai mươi đệ tử tinh anh của Thanh Thủy Kiếm Phái.
Thanh Lan Kiếm Phái tự xưng là Thanh Lan Sơn chính thống, cao ngạo kiêu căng, không để Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái vào mắt. Bởi vậy đã thúc đẩy hai đại kiếm tăng thêm sự hữu nghị.
Sở Mộ phát hiện, trong đám người của Thanh Lan Kiếm Phái có một người ánh mắt nhìn mình chằm chằm, có một tia sát ý lưu chuyển. Hắn đảo mắt nhìn qua. Không ngờ chính là Diệu Nhật trưởng lão.
- Ha ha, khí tức của La trưởng lão cũng càng thêm tinh thuần sắc bén.
Diêu trưởng lão vuốt râu cười nói:
- Lối vào Thanh Lan Hư Cảnh đã mở ra. Chờ thêm một thời gian ngắn sẽ ổn định. Đến lúc đó, là có thể tiến vào trong.
- Hi vọng đệ tử của quý phái có thể có thu hoạch lớn.
La trưởng lão cười nói.
- Cùng hi vọng như vậy.
iêu trưởng lão cũng cười nói.
- Các ngươi là đang nằm mơ sao?
Lão già bên Thanh Lan Kiếm Phái liên tục cười lạnh, nói:
- Chỉ bằng vào đệ tử của hai kiếm phái nho nhỏ như các ngươi, cũng muốn có thu hoạch ở trong hư cảnh Thanh Lan, đơn giản chính là nằm mơ. Các ngươi tốt nhất là cầu khẩn đệ tử của các ngươi có thể sống đi ra, mà không phải là có thu hoạch nào.
La trưởng lão Diêu trưởng lão đồng thời liếc mắt nhìn trưởng lão kia, lại không để ý đến. Điều đó làm cho gân xanh trên đầu đối phương nhảy lên. Hăn cố nén tức giận, cúi đầu nhìn về phía một đệ tử đang đứng bên cạnh.
- Ngụy Hoành, ngươi nhớ ký, sau khi tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là giết chết đệ tử của hai kiếm phái. Sau khi giết chết tất cả bọn họ, ngươi ở lại bên trong hư cảnh Thanh Lan.
Trưởng lão này dùng kiếm khí truyền âm, nói:
- Nhiệm vụ thứ yếu chính là trợ giúp các sư đệ các sư muội của ngươi thu hoạch bảo vật. Đến lúc đó, bản phái sẽ toàn lực trợ giúp ngươi đột phá Hóa Khí Cảnh.
Người trẻ tuổi được gọi là Ngụy Hoành gật đầu, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười đầy lạnh lẽo. Trong ánh mắt hắn thoáng lộ ra sát khí. Hắn đưa mắt nhìn qua gương mặt của rất nhiều đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái, xếp mỗi người vào danh sách cần phải giết.
- Tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh có hạn chế về tu vi. Phải là kiếm giả dưới Hóa Khí Cảnh hoặc ngoài Kiếm Khí Cảnh thất đoạn. Những người khác không vào được. Bởi vì tu vi quá mạnh mẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của không gian hư cảnh, hoặc chính là tu vi quá thấp bị lực lượng bên trong hư cảnh áp chế. Do đó không có cách nào phát huy ra thực lực.
Đám người Sở Mộ chăm chú lắng nghe. La Thiên Hùng tiếp tục giải thích:
- Ban đầu, tiến vào hư cảnh là kiếm giả thập đoạn thậm chí nửa bước hóa khí là tốt nhất. Nhưng bởi vì Thanh Lan Hư Cảnh
xuất hiện không có quy luật, không thể nắm giữ. Bọn họ cũng không có ở trong kiếm phái, bởi vậy không có cách nào chuẩn bị trước. Cao tầng của ba đại kiếm phái liền quyết định hiệp nghị. Thời điểm mỗi lần Thanh Lan Hư Cảnh xuất hiện, chỉ có thể do đệ tử cửu đoạn hoặc dưới cửu đoạn đi vào. Một mặt là tìm kiếm thu hoạch càng nhiều bảo vật. Cùng lúc chính là một loại cạnh tranh giữa ba đại kiếm phái. Cho nên lúc này đây, liền chọn lựa ra hai mươi đệ tử tinh anh các ngươi. Đương nhiên, bản tọa sẽ không cứng rắn yêu cầu các ngươi tiến vào. Dù sao bên trong hư cảnh tràn ngập nguy hiểm. Nhưng bản tọa có thể bảo đảm, phàm là đệ tử có thể sống sót rời khỏi hư cảnh, đều sẽ nhận được trọng điểm bồi dưỡng của bản phái, tấn chức Hóa Khí Cảnh, cũng không có vấn đề.
Sau đó, La Thiên Hùng trầm mặc, đợi Sở Mộ và hai mươi đệ tử tinh anh đưa ra lựa chọn.
- Nơi tốt như vậy, tất nhiên là phải đi vào thăm dò một phen.
Lý Dật dẫn đầu cười, nói.
- Ha ha, làm sao có thể thiếu ta được.
Vũ Văn Minh Hóa cười lớn một tiếng.
- Đó là tất nhiên.
Vương Đình Hạo cũng nói.
Mọi người đều tỏ thái độ. Hai mươi đệ tử tinh anh, không một người nào lui bước. Thân là kiếm giả, còn là tinh anh của kiếm phái, đã sớm biết lội ngược dòng, làm sao có thể bởi vì nguy hiểm mà lui trở ra được.
- Được lắm... Được... Các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của bản phái.
Trên mặt La Thiên Hùng lộ ra một ý cười, gật đầu, vẻ mặt tán thưởng. Hắn quát lớn. Xung quanh, các trưởng lão cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, rất hài lòng.- Đã như vậy, liền do La trưởng lão và hai trưởng lão khác dẫn đầu, lập tức lên đường đi tới lối vào hư cảnh, để tránh Thanh Lan Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái giành trước.
La Thiên Hùng nhanh gọn, quyết đoán nói:
- Về phần nước và lương khô, đều đã chuẩn bị cho các ngươi. Mỗi người một túi lương khô, một bầu nước, tự mình mang đi.
- Các vị đệ tử, xuất phát.
La trưởng lão và hai vị trưởng lão khác dẫn dắt hai mươi ba người, nhanh chóng rời đi, tiến vào trong núi Thanh Lan.
- Hi vọng lúc này đây, bọn họ đều có thể sống sót đi ra.
La Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mọi người, lẩm bẩm.
- Thực lực càng mạnh, xác suất sống sót lại càng lớn. Đám năm người Sở Mộ bọn họ chắc hẳn có thể sống sót rời đi. Những người khác tu vi đều là cửu đoạn hậu kỳ và trung kỳ, có thể sẽ có một phần vĩnh viễn ở lại bên trong hư cảnh.
Một trưởng lão nhẹ giọng nói.
- Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào. Bất kể là đối với bản thân bọn họ hay là đối với bản phái mà nói, tiến vào hư cảnh đều là một lựa chọn tốt hơn.
Vài tiếng thở dài theo làn gió thoảng qua, biến mất.
Hai mươi ba bóng người nhanh chóng tiến vào trong núi Thanh Lan. Ước chừng hai canh giờ sau, bọn họ đi tới trong một sơn cốc nho nhỏ. Ngoại trừ đám người Thanh Phong Kiếm Phái ra, trong sơn cốc đã sớm có hai nhóm người khác. Hình như bọn họ cũng vừa đến không bao lâu.
- Hừ, là người của Thanh Phong Kiếm Phái. Quả thật giống như đám chó thính hơi, nơi nào có xương thì liền lập tức xông tới nơi đó.
Bên trong đoàn người bên phải có một lão già thần sắc lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, lộ ra một tia châm chọc. Hắn hoàn toàn không che giấu giễu cợt nói.
- Chung quy cũng tốt hơn so với người không đổi được tính ăn phân.
La trưởng lão thần sắc không đổi, thản nhiên đáp trả một câu, nhất thời làm cho sắc mặt đối phương đại biến. Trên trán hắn lộ ra gân xanh nhô cao, khí tức sắc bén, thiếu chút nữa rút kiếm.
Người của đoàn khác lại không nhịn được cười ra thành tiếng.
- Ai da trưởng lão, đã lâu không gặp. Lời lẽ của trưởng lão vẫn sắc bén như thế.
Một lão nhân trong đám người bên trái cười ha hả chào hỏi.
- Ha hả, quá khen quá khen, Diêu trưởng lão đã lâu không gặp, tu vi hình như tinh thuần không ít.
La trưởng lão cười ha hả, đáp lễ nói.
Đoàn người bên phải, là ba gã trưởng lão và hai mươi đệ tử tinh anh của Thanh Lan Kiếm Phái. Mỗi người bộ dạng đều vênh váo tự đắc, mũi hướng lên trời, giống như bọn họ là Thiên Vương lão tử. Ai cũng phải nhìn theo sắc mặt của bọn họ để hành sự.
Nhưng vừa bị La trưởng lão phản bác, sắc mặt mỗi người đều nghẹn thành màu gan heo, thiếu chút nữa thì nội thương.
Mà đoàn người bên trái lại là ba gã trưởng lão và hai mươi đệ tử tinh anh của Thanh Thủy Kiếm Phái.
Thanh Lan Kiếm Phái tự xưng là Thanh Lan Sơn chính thống, cao ngạo kiêu căng, không để Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái vào mắt. Bởi vậy đã thúc đẩy hai đại kiếm tăng thêm sự hữu nghị.
Sở Mộ phát hiện, trong đám người của Thanh Lan Kiếm Phái có một người ánh mắt nhìn mình chằm chằm, có một tia sát ý lưu chuyển. Hắn đảo mắt nhìn qua. Không ngờ chính là Diệu Nhật trưởng lão.
- Ha ha, khí tức của La trưởng lão cũng càng thêm tinh thuần sắc bén.
Diêu trưởng lão vuốt râu cười nói:
- Lối vào Thanh Lan Hư Cảnh đã mở ra. Chờ thêm một thời gian ngắn sẽ ổn định. Đến lúc đó, là có thể tiến vào trong.
- Hi vọng đệ tử của quý phái có thể có thu hoạch lớn.
La trưởng lão cười nói.
- Cùng hi vọng như vậy.
iêu trưởng lão cũng cười nói.
- Các ngươi là đang nằm mơ sao?
Lão già bên Thanh Lan Kiếm Phái liên tục cười lạnh, nói:
- Chỉ bằng vào đệ tử của hai kiếm phái nho nhỏ như các ngươi, cũng muốn có thu hoạch ở trong hư cảnh Thanh Lan, đơn giản chính là nằm mơ. Các ngươi tốt nhất là cầu khẩn đệ tử của các ngươi có thể sống đi ra, mà không phải là có thu hoạch nào.
La trưởng lão Diêu trưởng lão đồng thời liếc mắt nhìn trưởng lão kia, lại không để ý đến. Điều đó làm cho gân xanh trên đầu đối phương nhảy lên. Hăn cố nén tức giận, cúi đầu nhìn về phía một đệ tử đang đứng bên cạnh.
- Ngụy Hoành, ngươi nhớ ký, sau khi tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là giết chết đệ tử của hai kiếm phái. Sau khi giết chết tất cả bọn họ, ngươi ở lại bên trong hư cảnh Thanh Lan.
Trưởng lão này dùng kiếm khí truyền âm, nói:
- Nhiệm vụ thứ yếu chính là trợ giúp các sư đệ các sư muội của ngươi thu hoạch bảo vật. Đến lúc đó, bản phái sẽ toàn lực trợ giúp ngươi đột phá Hóa Khí Cảnh.
Người trẻ tuổi được gọi là Ngụy Hoành gật đầu, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười đầy lạnh lẽo. Trong ánh mắt hắn thoáng lộ ra sát khí. Hắn đưa mắt nhìn qua gương mặt của rất nhiều đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái, xếp mỗi người vào danh sách cần phải giết.