Chung Mộc Thần lảo đảo đứng dậy:
- Được rồi các vị sư huynh đệ, nhờ thủ tịch sư huynh thực hiện ước nguyện một bước vọt lên trời cho Trùng Thiên viện chúng ta. Hôm nay chúng ta uống rượu chúc mừng, hiện tại đã chúc mừng xong rồi, tin tưởng áp lực dồn nén trong lòng mọi người cũng giải phóng gần hết.
- Ha ha ha! Chung sư huynh nói đúng lắm!
Nhiếp Hành Không hét to, còn ợ chua:
- Có ngày hôm nay hoàn toàn là công lao của thủ tịch sư huynh, hãy nghe thủ tịch sư huynh chúng ta nói vài câu đi!
Cả đám cười ồ lên.
Sở Mộ đứng dậy. Tiếng cười lặng đi, mỗi người nhìn hắn.
Sở Mộ hơi say:
- Ta rất vui, được vào Trùng Thiên viện thành sư huynh đệ với mọi người.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ uống nhiều rượu như thế, bị cảm xúc mọi người cuốn hút, trong lòng hắn hơi kích động:
- Thật ra thắng trận chiến hôm nay thật nhỏ bé trên con đường chúng ta đi. Chúng ta có thể vui vẻ nhưng đừng xem trọng nó quá, nên nhìn xa hơn nữa, khi nào nhìn càng xa mới đi xa được. Ta không nói dài dòng, mọi người không ngốc. Ta chỉ hy vọng hôm nay chúc mừng xong rồi nên say đã say, điên cũng điên rồi, sau ngày mai mọi người hãy cố gắng tu luyện lớn mạnh bản thân chứ không phải mạnh vì người khác.
Cuối cùng Sở Mộ nói:
- Ta cũng không ngoại lệ, không ngừng vươn lên.
Các đệ tử đồng thanh kêu lên:
- Không ngừng vươn lên!
- Không ngừng vươn lên.
Chợt có tiếng hừ lạnh từ bên ngoài truyền đến, trào phúng nói:- Khẩu hiệu dễ nghe biết bao, đáng tiếc rằng thiên phú quyết định thành tựu.
- Chỉ có nhìn càng xa mới đi xa hơn, câu này hơi bị lớn lao.
Lại thanh âm khác mỉa mai nói:
- Đừng quên với thiên phú của các ngươi thì dù nhìn mấy cũng chỉ có thể xem người ta đi xa hơn.
Tiếng nói châm chọc kia làm đệ tử Trùng Thiên viện men say nổi giận:
- Ai đó?
- Lăn ra đây!
Mấy trăm ánh mắt chất chứa tức giận cùng nhìn hướng lối vào Bách Chiến lâu. Ba bóng người xuất hiện, hai nam một nữ, khí thế sắc bén sải bước đến gần.
Đối diện mấy trăm ánh mắt tức giận nhưng bọn họ không sợ chút nào.
Trông thấy ba người kia làm con ngươi Chung Mộc Thần co rút, hơi tỉnh táo lại, biến sắc mặt.
Sở Mộ là thủ tịch sư huynh của Trùng Thiên viện, hắn có trách nhiệm đứng ra hỏi:
- Ba vị có gì chỉ giáo?
Kiếm nguyên vận chuyển, men say nhanh chóng tan biến, đầu óc mụ mị bỗng chốc tỉnh táo.
Nữ đệ tử trong ba người nhìn Sở Mộ chằm chằm, cười nói:
- Đúng là chúng ta đến để chỉ giáo.
Ánh mắt nữ đệ tử trở nên sắc bén:
- Ngươi là Sở Mộ, thủ tịch mới của Trùng Thiên viện? Nghe nói là thiên tài phá kỷ lục sát hạch vào các, lĩnh ngộ tám loại áo nghĩa và rèn luyện tất cả đến bát chuyển cực hạn?
Một người khác nhe răng cười nói:
- Đáng tiếc thiên phú tu luyện chỉ có ngũ phẩm đê giai, dù sau này có cơ hội tìm được dị bảo thiên tài nâng cao thiên phú tu luyện chỉ tăng lên tứ phẩm là cùng, suốt đời chỉ có thể ngước nhìn theo bóng lưng của chúng ta.
Sở Mộ không giận, hắn mỉm cười từ tốn nói:
- Thiên phú của ta như thế nào không liên quan gì đến các người đi?
Người thứ ba mở miệng buông lời chanh chua:
- Đương nhiên không liên quan tới chúng ta, chúng ta không thể nào dính dáng gì đến phế vật tu luyện như ngươi được!
Nói chuyện không nể mặt ai, như thanh kiếm muốn đâm Sở Mộ thủng lỗ chỗ.
Chung Mộc Thần tụ thanh âm thành đường chỉ chui vào lỗ tai Sở Mộ, giải thích lai lịch của ba người kia:
- Sở sư huynh, bọn họ là người của Phi Thiên viện, chúng ta nhận ra bọn họ. Đó là Vương Uy, Tôn Nguyên, Huyền Cơ Vô Nguyệt của Phi Thiên viện. Bọn họ xếp hạng ba, bốn trong Phi Thiên viện, Huyền Cơ Vô Nguyệt tuy không xếp vào mười hàng đầu nhưng có quan hệ rất tốt với Liễu Dạ hạng hai. Vương Uy, Tôn Nguyên đều lĩnh ngộ thuật ngự kiếm, kiếm ý và áo nghĩa rèn luyện đến bát chuyển cực hạn, thực lực mạnh hơn Tiêu Linh.
- Huyền Cơ Vô Nguyệt...
Sở Mộ nhìn hướng nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, thì ra là tỷ tỷ của Huyền Cơ Vô Đạo.
Nửa năm trước Thiên Xảo Ngư cố gắng tuyền tin tức đến Phi Thiên các, tuy Sở Mộ không quá xem trọng nhưng ghi nhớ trong lòng. Nửa năm bình yên không sóng gió làm Sở Mộ suýt quên mất.
Khi đó Sở Mộ cảm thấy đấy chỉ là mâu thuẫn giữa Thiên Xảo Ngư và Huyền Cơ Vô Đạo, còn hắn chẳng qua đánh bại Lãnh Trường Phong làm Huyền Cơ Vô Đạo mất mặt, không phải việc lớn gì, Huyền Cơ Vô Nguyệt không đến mức bởi vì việc này tới kiếm chuyện. Có vẻ hắn đã suy nghĩ sai lầm.
Nên đến cuối cùng sẽ tới, bây giờ họ thật sự đến.
Nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Sở Mộ không sợ.
Huyền Cơ Vô Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ta nghe nói trước khi ngươi chưa trở thành đệ tử Phi Thiên các cũng rất uy phong.
Huyền Cơ Vô Nguyệt không nói rõ nhưng Sở Mộ mơ hồ đoán được nàng ám chỉ việc Huyền Cơ Vô Đạo mất mặt.
Tôn Nguyên cười nói:
- Muốn uy phong cũng phải có thực lực tương ứng mới được.
Tôn Nguyên hóa thành kiếm quang chợt lóe vụt qua đám đông đáp xuống Bách Chiến đài, trên cao nhìn xuống, kiếm quang lấp lóe rút kiếm ra, khí thế sắc bén tỏa định Sở Mộ.
- Lên đây đi Sở Mộ, ta chỉ giáo cho ngươi loại người gì mới có tư cách ra vẻ uy phong.
Đệ tử Trùng Thiên viện rống to:
- Đánh bại hắn đi thủ tịch sư huynh!
- Đúng rồi, cho bọn họ biết Trùng Thiên viện chúng ta không dễ chọc!
- Chúng ta tin thủ tịch sư huynh!
- Đỡ một kiếm của ta, Tường Long Trảm!
Tôn Nguyên bay vọt lên, hai tay cầm kiếm giơ cao, kiếm ý rót vào thân kiếm, bốn loại lực lượng áo nghĩa hóa thành bốn con giao long xoay quanh cạnh gã, từ dưới lên trên quấn quanh thân kiếm, xuyên vào kiếm. Tiếng kiếm ngân du dương như từng tiếng rồng ngâm.
Kiếm chém xuống không trung, một con giao long bay ra khỏi kiếm, sà xuống.
Giao long dài mấy chục thước sống động như thật, như là con giao long mãnh thú thái cổ thật sự, bộ mặt dữ tợn giương nanh múa vuốt như xông ra từ giữa hư không, mang theo khí thế cuồng bạo hung dữ muốn xé Sở Mộ thành mấy mảnh vụn.
Mắt Sở Mộ lóe sáng, thi triển Lôi Vân Phong Bạo. Bão tố khủng bố vài trăm thước dấy lên. Bách Chiến đài rung rinh, tiếng gầm rú mãnh liệt chấn động bát phương.
Giao long lao xuống muốn xé nát Lôi Vân Phong Bạo. Lôi Vân Phong Bạo điên cuồng ập đến muốn nghiền nát giao long. Hai chiêu kiếm kỹ tứ phẩm đối kháng với nhau.
Cùng là kiếm ý, áo nghĩa bát chuyển cực hạn, cùng là kiếm nguyên đến Thần Ngưng cảnh cực hạn, cùng là kiếm kỹ gần hoàn mỹ. Nhưng kiếm ý của Sở Mộ có tia tinh túy bất diệt làm Lôi Vân Phong Bạo của hắn kéo dài thêm ba giây.