Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lòng Kim Cực Kiếm Vương do dự, cuối cùng vẫn quyết định rời đi. Thiên Cực kim mặc dù tốt, quả thực hắn cũng cần. Nhưng mà nếu như vì vậy mà đắc tội với một vị Kiếm Thánh trung giai mà nói, hậu quả tuyệt đối rất nghiêm trọng. Thậm chí còn có khả năng chết đi. Hắn không cho rằng mạng mình bằng một khối Thiên Cực kim.
Bất quá hắn đã nhớ kỹ Sở Mộ, khắc sâu trong lòng. Hắn xoay người bay lên trên không trung, nhanh chóng đi xa.
Sở Mộ luôn giữ cảnh giác cao độ, cũng đem Thiên Hoang kiếm ý kích phát, phóng ra phạm vi vài trăm trượng để phòng bị. Hơn mười tức sauu, Kim Cực Kiếm Vương không xuất hiện nữa, cũng không còn bất kỳ khí tức nào chấn động. Sở Mộ vội vàng thu hồi Thiên Hoang kiếm ý, vận chuyển Tàng Phong quyết, thu liễm tất cả khí tức của bản thân, tiến vào trong rừng rậm, nhanh chóng rời đi.
Trong lòng hắn cũng âm thầm thở dài một hơi, đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như thực sự dùng một đạo Thiên Hoang kiếm ý đánh chết một Kiếm Vương, dù tính thế nào cũng không phải là mua bán có lời. May mắn mà tên Kiếm Vương kia lùi bước, bằng không nếu như toàn lực bộc phát mà nói, hậu quả rất khó mà đoán trước được.
Sở Mộ cũng ý thức được, cho dù là có Thiên Hoang kiếm ý trên người.Nhưng mà lúc đối mặt với cường địch. Thiên Hoang kiếm ý cũng không phải là vạn năng, cuối cùng thực lực của hắn vẫn quá thấp.
Cho nên tăng thực lực của mình lên mới là vương đạo.
Nhanh chóng hành động, Sở Mộ lại một lần nữa tìm một nơi kín đạo kiến tạo sơn động tạm thời. Bố trí vô số phong cấm trùng trùng điệp điệp, lại chui vào, bắt đầu khôi phục kiếm nguyên và tinh huyết.
Trong giới chỉ không gian của tên Kiếm Vương nhị tinh và Kiếm Tôn tam tinh kia cũng có một ít đồ, làm cho số lượng nguyên tinh Thượng phẩm trên người Sở Mộ tăng lên không ít.
Ngũ Hành chi địa, khắp nơi đều là bảo vật. Đi bình thường cũng có thể phát hiện ra bảo vật, là bảo vật có liên quan tới ngũ hành. Phàm là thứ có giá trị, Sở Mộ đều không bỏ qua. Một đường đi về phía trước, bất tri bất giác đã tới gần trung tâm của Ngũ Hành chi địa.Tuy rằng Ngũ Hành chi địa không nhỏ, nhưng mà thời gian ba tháng cũng đủ để cho đám Kiếm giả đi quanh một vòng trong Ngũ Hành chi địa.
Càng tiến sâu vào trong Ngũ Hành chi địa, tuổi của ngũ hành linh thảo càng cao. Sở Mộ thu một gốc Hành Hỏa thảo ngnaf năm vào trong giới chỉ không gian. Bỗng nhiên hắn cảm thấy được có chút không tầm thường.
Không tầm thường ở chỗ nào, Sở Mộ cũng không nói nên lời. Đây là một loại cảm giác, cảm giác thuần túy, khiến cho hắn đề cao cảnh giác. Lực lượng thần niệm lan tràn ra bốn phía, cẩn thận cảm nhận. Chỉ là lại không nắm bắt được bất kỳ chấn động dị thường nào.
Yên tĩnh, thực sự quá mức yên tĩnh.
Tuy rằng trong Ngũ Hành chi địa này dường như không có hung thú gì sinh tồn. Nhưng mà bây giờ lại yên tĩnh quá mức, hơn nữa lại còn có cảm giác áp lực, giống như là áp lực trầm thấp trước khi mưa gió tới vậy.
Bỗng nhiên, giống như gió nổi mây phun. Khí tức ngũ hành trong Ngũ Hành chi địa chấn động, hóa thành từng cơn gió, giống như cơn lốc, điên cuồng tập kích. Giống như thủy triều, cuồn cuộn vô cùng. Từng lớp từng lớp lan tràn tới trung tâm Ngũ hành chi địa.
Giống như ở trung tâm Ngũ hành chi địa có một đầu dị thú khủng bố thức tỉnh, muốn thu nạp toàn bộ lực lượng Ngũ hành chi địa vào trong người nó vậy.
Màu vàng, màu xanh da trời, màu đỏ, màu nâu, màu xanh lá, cơn lốc năm loại màu sắc liên tục từ bốn phương tám hướng kéo tới trung tâm. Mỗi một cơn lốc màu sắc khác nhau là một loại khí tức ngũ hành trong Ngũ hành chi địa, tương ứng với Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Đột nhiên xảy ra dị biến làm kinh động tất cả Kiếm giả tiến vào trong Ngũ Hành chi địa. Tuyệt đại đa số Kiếm giả không rõ ràng cho lắm, đều vì biến cố đột nhiên xảy ra mà kinh ngạc không thôi. Mà một số ít Kiếm giả thì giật mình.
Sau khi cảm nhận khí tức biến hóa bốn phía, cả đám liên tục vui mừng.
- Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội lúc này tới.
- Quá tốt, Ngũ hành thánh quả sắp xuất thế, nhất định là của ta.
- Ngũ Hành thánh quả, rốt cuộc ta cũng đợi tới lúc ngươi xuất thế.
Một ít Kiếm Vương cường đại, hai mắt bắn ra tinh mang lăng lệ, miệng liên tục nói. Lập tức khởi hành chạy tới trung tâm Ngũ hành chi địa.
Ngũ hành chi địa có quy tắc của Ngũ hành chi địa. Cường giả ngoài Vương cấp không có cách nào tiến vào bên trong. Bằng không Ngũ hành thánh quả sắp xuất thế cũng không có phần của bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun. Vô số Kiếm giả liên tục lấy trung tâm Ngũ Hành chi địa làm mục tiêu, tiến về trung tâm Ngũ hành chi địa.
Sở Mộ cũng ý thức được, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên là có bảo vật tuyệt thế gì đó sắp xuất thế. Hắn không dám hi vọng xa vời đoạt được, nhưng mà cho dù không có cơ duyên thu được, quan sát một phen cũng tốt lắm rồi.
Nhanh chóng khởi hành, theo Ngũ hành chi khí tiến về phía trước.
Càng tới trung tâm Ngũ Hành chi địa, khí tức Ngũ hành tạo thành cơn lốc, càng cường đại, càng thêm điên cuồng. Cơ hồ muốn cuốn Sở Mộ vào trong đó rồi ghiền nát thân thể hắn vậy.
Sở Mộ cũng nhìn thấy một ít linh dược bí khí tức Ngũ hành tạo thành cơn lốc cuốn vào. Lực lượng ngũ hành trong đó nhanh chóng bị rút ra, dung nhập vào trong cơn lốc ngũ hành. Khiến cho cơn lốc ngũ hành càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Mà những linh dược kia bởi vì mất đi lực lượng mà nhanh chóng héo rũ. Dưới cơn lốc tập kích, tan thành mây khói.
Sở Mộ kinh hãi, những linh dược kia, năm đều đạt tới mười năm trở lên. Cứ như vậy trong vòng ba tức ngắn ngủi đã tan thành mây khói.
Khí tức ngũ hành của cơn lốc ngày càng mạnh, Sở Mộ cũng không dám tới gần quá mức. Hắn cẩn thận tránh đi cơn lốc, tiến lên từng chút một.
Sau một giờ, Sở Mộ dừng bước, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Năm loại dị tượng.
Một đạo khí tức màu vàng giống như một thanh kiếm trời lơ lửng trên không trung. Lên lên xuống xuống, tản mát ra phong mang kinh người. Bốn phía quanh quẩn quang mang màu vàng nhạt, có chút cảm giác như mộng ảo.
Lúc nhìn khí tức màu vàng cực lướn kia, Sở Mộ có cảm giác chói mắt, giống như hai mắt bị đâm.
Thứ hai là một gốc đại thụ che trời, là một gốc đại thu che trời, cành lá rậm rạp phóng ra sinh cơ nồng đậm, bừng bừng.
Thứ ba là một dòng sông, không có đầu cũng không có cuối, lơ lửng chảy giữa không trung, nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa cứng cỏi, không có cách nào chặt đứt được.