Từ sau khi biết được Ngụy Hồng chết dưới thân kiếm Sở Mộ, lại trải qua một phen thương nghị, Trịnh Tu Nhiên lần nữa đưa ra ý kiến đấu kiếm với Sở Mộ. Nhưng mà lại ôm tâm tính thỉnh giáo. Tự nhiên hắn bị Sở Mộ đánh bại một cách dễ dàng. Mà Sở Mộ cũng đề nghị các vị sư huynh liên thủ, không thi triển sát chiêu đấu kiếm với hắn. Mượn cơ hội này hắn hoàn thiện và tăng trưởng song kiếm thuật.
Từ đại sư huynh La Ngọc Phong đến thất sư huynh Tạ Xuân lôi thống nhất liên thủ xuất kiếm, hơn nữa còn giúp nhau biến ảo, vây công một mình Sở Mộ, lại bị song kiếm của Sở Mộ ngăn lại. Hơn nữa còn phải kích, trong lúc đấu kiếm này, năng lực liên thủ đối địch của bảy người này càng cường hãn, phối hợp càng thêm nhuần nhuyễn. Mà song kiếm thuật của Sở Mộ vô cùng hữu ích với thực chiến, cũng khiến cho hắn ngày càng thành thạo. Khoảng cách tới tiểu thành ngày càng gần, giống như đã đụng tới tấm màng mỏng kia. Chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là có thể nhìn thấy một phiến thiên địa hoàn toàn mới khác.
Song kiếm rung chuyển, trong lúc đánh qua đánh lại, vô số kiếm quang, kiếm ảnh tràn ngập thiên địa, bức lui đám đông. Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, khí tức kéo dài đều đều. Nhưng mà trên trán lại có mồ hôi đổ ra. Mọi người cũng nhao nhao thu kiếm vào vỏ, hô hấp thoáng cái dồn dập. So sánh với Sở Mộ lúc nào cũng dùng kiếm khí điều dưỡng thân thể, sức chịu đựng của bọn họ rõ ràng kém hơn nhiều.
- Ba ngày đã qua, đây là lúc tiến về đấu kiếm đài.
La Ngọc Phong cười nói, trên mặt có vẻ trầm tĩnh thần kỳ, trong mắt tràn ngập tin tưởng. Nếu như là lúc trước hắn còn có chút không yên lòng mà nói. Trải qua ba ngày tận mắt tự mình nhìn thấy, nhận thức, đối với việc Sở Mộ đánh bại Tống Quang Đào hắn đã có mười phần tin tưởng.
- Đi, để chúng ta cùng đi đấu kiếm đài nhìn xem người Thanh Lan viện sẽ tự mình khiêng đá đập chân thế nào.
Chu Tiến kích động nói.
Tám sư huynh đệ bọn họ lục tục rời khỏi Thanh Phong viện, đi về phía Đấu kiếm đài.
...
Nói là đấu kiếm đài còn không bằng nói là Đấu kiếm thất. Khi đám người Sở Mộ tới lập tức bị tất cả mọi thứ trước mắt làm cho chấn kinh. Nhất là Sở Mộ, hắn vô cùng kinh ngạc. Bởi vì tòa đấu kiếm đài này được kiến tạo giống như là một sân vận động chuyên dụng trên địa cầu vậy. Ở giữa đấu kiếm đài rông chừng ba mươi thước, dài ba mươi thước, dưới sàn giống như dùng từng khối nham thạch màu xanh đậm được đánh bóng rồi lát vào. Vô cùng bóng loáng, giống như mặt kính.
Bốn phía đấu kiếm đài còn có từng tầng, từng tầng bậc thang kéo lên trên để cho người ta đứng đó quan sát, hoặc là kéo dài tới một thính phóng.
Có thể dễ dàng nhận ra nhân số mà thính phòng có thể dung nạp cũng có mấy ngàn người. Nhưng mà bên trong cũng chỉ có hơn trăm người, rất là thưa thớt, có lẽ căn cứ vào phân chia kiếm phái bất đồng mà chỗ này một đám, chỗ kia một đám.
- Nơi này thực là kinh người..
Đám người Lý Dật lần đầu tiên tới đây, nhìn qua nóc nhà giống như vòm trời kia, bên trên khảm nạm từng khỏa dạ minh châu tạo thành một vòng tròn. Tản mát ra quang mang mạnh mẽ mà không chói mắt. Trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ khiếp sợ, miệng há hốc lên, bộ dáng giống như hai lúa lên thành thị vậy.
Ba người La Ngọc Phong nhìn nhau cười cười, bọn họ khi lần đầu tiên tới đây cũng có vẻ mặt không sai biệt lắm như vậy. Cho dù hiện tại nhiều lần tiến vào vẫn có rung động như cũ. Khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mộ, lại phát hiện ra trong mắt Sở Mộ chỉ hiện lên vẻ khiếp sợ một chút rồi lại khôi phục bình tĩnh, khiến cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.
- Đệ lên trước.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, phi thân nhảy lên, hóa thành một cơn cuồng phong đáp xuống đấu kiếm đài. Tay trái rút kiếm, lưng lại đeo một thanh kiếm, thân thể đứng thẳng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cả thế giới giống như biến mất trong mắt hắn.
Tiếp theo bên tai truyền đến đủ loại tiếng nghị luận.
- Xuất hiện rồi, hắn chính là Sở Mộ của Thanh Phong viện a. Quả nhiên chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ. Quả thực là có dũng khí, đáng khen nha.
- Thì ra là hắn.
Có người trước đó đã gặp qua Sở Mộ, lúc này nhận ra:
- Mới có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi, cũng dám quyết chiến với thập đoạn đỉnh phong. Không biết nên nói hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là nối hắn ngu xuẩn đây.
- Hừ, ta xem là ngu xuẩn. Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào tu vi thập đoạn trung kỳ của hắn đã muốn đánh bại thập đoạn đỉnh phong hay sao? Chỉ là một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, thiên phú bình thường, cho dù được bồi dưỡng cũng tuyệt đối không bằng kiếm phái trung phẩm chúng ta. Càng không cần phải nói tới kiếm phái thượng phẩm. Làm sao có thể có năng lực vượt cấp khiêu chiến cơ chứ?
- Sở Thiên, đúng là Sở Mộ rồi.
Vẻ mặt Sở Hồng lo lắng nói.
- Thực sự là Sở Mộ a.
Sở Thiên cau mày, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ, thoáng cái trầm tư.
- Chỉ là bằng vào cảm giác trước đó Sở Mộ cho ta, hắn không phải là người lỗ mãng, sẽ không đi làm chuyện mà hắn không nắm chắc.
- Lúc còn ở Sở gia, Sở Mộ dùng tu vi bát đoạn sơ kỳ đánh bại Vương Kỳ tu vi cửu đoạn sơ kỳ, quả thực rất kinh người. Nhưng mà đó là dưới tình huống không có thi triển sát chiêu kiếm thuật.
Sở Hồng tiếp tục nói, chỉ là vẫn còn lo lắng như trước:
- Tiến vào thập đoạn, rõ ràng khác với cửu đoạn và bát đoạn, ta rất lo lắng.
- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, ta tin tưởng Sở Mộ a.
Sở Thiên nói.
- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Sở Hồng gật gật đầu nói:
- Đáng tiếc Sở Hà đại ca đang bế quan tu luyện, bằng không mời huynh ấy đi ra ngoài ngăn cản, có lẽ có thể tránh trận chiến này.
- Đúng vậy.
Sở Thiên gật đầu không có nói gì thêm.
- Sở Mộ, không ngờ tới phế vật nổi danh Khai Dương thành này cũng có thể tiến vào Ly Châu kiếm viện, thực sự đã vượt quá dự kiến của ta.
Ánh mắt Vương Lân nhìn về phía Sở Mộ, lập tức có chút kinh ngạc, chợt cười lạnh nói.
- Tam đệ, nói là phế vật, nhưng mà phế vật này không thể khinh thường a. Tu vi hắn cũng đạt tới thập đoạn trung kỳ a.
Người nói chuyện là Vương Kỳ, nghĩ tới mấy tháng trước bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng, phần nhục nhã này Vương Kỳ cảm thấy nhỏ máu trong lòng, sắc mặt vô cùng âm trầm. Tuy rằng phẫn nộ không biến mất, nhưng mà Vương Kỳ cũng hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ quả thực vượt qua hắn. Càng khiến cho Vương Kỳ không có cách nào tiếp nhận đó chính là tu vi kiếm khí của Sở Mộ này vậy mà vượt qua hắn, đạt tới thập đoạn trung kỳ.
- Thực sự khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà chỉ là một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, coi như là tu vi đạt tới thập đoạn trung kỳ thì tính sao?
Vương Lân nở nụ cười khinh thường, lông mày nhíu lại:
- Nhị ca, huynh nên biết nội tình của kiếm phái hạ phẩm căn bản không có cách nào so sánh với kiếm phái trung phẩm. Càng đừng đề cập tới kiếm phái thượng phẩm chúng ta. Bọn chúng tu luyện kiếm khí quyết bình thường chỉ là Hoàng cấp trung phẩm. Mà thứ chúng ta tu luyện ít nhất là Hoàng cấp thượng phẩm. Trình độ tinh thuần và hùng hậu của kiếm khí rõ ràng đã có khác biệt. Mặt khác còn có kiếm thuật. Tuy rằng mấy tháng trước nhị ca không cẩn thận bị thua. Nhưng mà sau khi đi vào thập đoạn thì tất cả không còn giống nữa. Tin rằng nhị ca sau khi về kiếm phái cũng đã tu luyện được kiếm thuật mạnh mẽ hơn a.
Từ sau khi biết được Ngụy Hồng chết dưới thân kiếm Sở Mộ, lại trải qua một phen thương nghị, Trịnh Tu Nhiên lần nữa đưa ra ý kiến đấu kiếm với Sở Mộ. Nhưng mà lại ôm tâm tính thỉnh giáo. Tự nhiên hắn bị Sở Mộ đánh bại một cách dễ dàng. Mà Sở Mộ cũng đề nghị các vị sư huynh liên thủ, không thi triển sát chiêu đấu kiếm với hắn. Mượn cơ hội này hắn hoàn thiện và tăng trưởng song kiếm thuật.
Từ đại sư huynh La Ngọc Phong đến thất sư huynh Tạ Xuân lôi thống nhất liên thủ xuất kiếm, hơn nữa còn giúp nhau biến ảo, vây công một mình Sở Mộ, lại bị song kiếm của Sở Mộ ngăn lại. Hơn nữa còn phải kích, trong lúc đấu kiếm này, năng lực liên thủ đối địch của bảy người này càng cường hãn, phối hợp càng thêm nhuần nhuyễn. Mà song kiếm thuật của Sở Mộ vô cùng hữu ích với thực chiến, cũng khiến cho hắn ngày càng thành thạo. Khoảng cách tới tiểu thành ngày càng gần, giống như đã đụng tới tấm màng mỏng kia. Chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là có thể nhìn thấy một phiến thiên địa hoàn toàn mới khác.
Song kiếm rung chuyển, trong lúc đánh qua đánh lại, vô số kiếm quang, kiếm ảnh tràn ngập thiên địa, bức lui đám đông. Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, khí tức kéo dài đều đều. Nhưng mà trên trán lại có mồ hôi đổ ra. Mọi người cũng nhao nhao thu kiếm vào vỏ, hô hấp thoáng cái dồn dập. So sánh với Sở Mộ lúc nào cũng dùng kiếm khí điều dưỡng thân thể, sức chịu đựng của bọn họ rõ ràng kém hơn nhiều.
- Ba ngày đã qua, đây là lúc tiến về đấu kiếm đài.
La Ngọc Phong cười nói, trên mặt có vẻ trầm tĩnh thần kỳ, trong mắt tràn ngập tin tưởng. Nếu như là lúc trước hắn còn có chút không yên lòng mà nói. Trải qua ba ngày tận mắt tự mình nhìn thấy, nhận thức, đối với việc Sở Mộ đánh bại Tống Quang Đào hắn đã có mười phần tin tưởng.
- Đi, để chúng ta cùng đi đấu kiếm đài nhìn xem người Thanh Lan viện sẽ tự mình khiêng đá đập chân thế nào.
Chu Tiến kích động nói.
Tám sư huynh đệ bọn họ lục tục rời khỏi Thanh Phong viện, đi về phía Đấu kiếm đài.
...
Nói là đấu kiếm đài còn không bằng nói là Đấu kiếm thất. Khi đám người Sở Mộ tới lập tức bị tất cả mọi thứ trước mắt làm cho chấn kinh. Nhất là Sở Mộ, hắn vô cùng kinh ngạc. Bởi vì tòa đấu kiếm đài này được kiến tạo giống như là một sân vận động chuyên dụng trên địa cầu vậy. Ở giữa đấu kiếm đài rông chừng ba mươi thước, dài ba mươi thước, dưới sàn giống như dùng từng khối nham thạch màu xanh đậm được đánh bóng rồi lát vào. Vô cùng bóng loáng, giống như mặt kính.
Bốn phía đấu kiếm đài còn có từng tầng, từng tầng bậc thang kéo lên trên để cho người ta đứng đó quan sát, hoặc là kéo dài tới một thính phóng.
Có thể dễ dàng nhận ra nhân số mà thính phòng có thể dung nạp cũng có mấy ngàn người. Nhưng mà bên trong cũng chỉ có hơn trăm người, rất là thưa thớt, có lẽ căn cứ vào phân chia kiếm phái bất đồng mà chỗ này một đám, chỗ kia một đám.
- Nơi này thực là kinh người..
Đám người Lý Dật lần đầu tiên tới đây, nhìn qua nóc nhà giống như vòm trời kia, bên trên khảm nạm từng khỏa dạ minh châu tạo thành một vòng tròn. Tản mát ra quang mang mạnh mẽ mà không chói mắt. Trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ khiếp sợ, miệng há hốc lên, bộ dáng giống như hai lúa lên thành thị vậy.
Ba người La Ngọc Phong nhìn nhau cười cười, bọn họ khi lần đầu tiên tới đây cũng có vẻ mặt không sai biệt lắm như vậy. Cho dù hiện tại nhiều lần tiến vào vẫn có rung động như cũ. Khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mộ, lại phát hiện ra trong mắt Sở Mộ chỉ hiện lên vẻ khiếp sợ một chút rồi lại khôi phục bình tĩnh, khiến cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.
- Đệ lên trước.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, phi thân nhảy lên, hóa thành một cơn cuồng phong đáp xuống đấu kiếm đài. Tay trái rút kiếm, lưng lại đeo một thanh kiếm, thân thể đứng thẳng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cả thế giới giống như biến mất trong mắt hắn.
Tiếp theo bên tai truyền đến đủ loại tiếng nghị luận.
- Xuất hiện rồi, hắn chính là Sở Mộ của Thanh Phong viện a. Quả nhiên chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ. Quả thực là có dũng khí, đáng khen nha.
- Thì ra là hắn.
Có người trước đó đã gặp qua Sở Mộ, lúc này nhận ra:
- Mới có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi, cũng dám quyết chiến với thập đoạn đỉnh phong. Không biết nên nói hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là nối hắn ngu xuẩn đây.
- Hừ, ta xem là ngu xuẩn. Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào tu vi thập đoạn trung kỳ của hắn đã muốn đánh bại thập đoạn đỉnh phong hay sao? Chỉ là một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, thiên phú bình thường, cho dù được bồi dưỡng cũng tuyệt đối không bằng kiếm phái trung phẩm chúng ta. Càng không cần phải nói tới kiếm phái thượng phẩm. Làm sao có thể có năng lực vượt cấp khiêu chiến cơ chứ?
- Sở Thiên, đúng là Sở Mộ rồi.
Vẻ mặt Sở Hồng lo lắng nói.
- Thực sự là Sở Mộ a.
Sở Thiên cau mày, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ, thoáng cái trầm tư.
- Chỉ là bằng vào cảm giác trước đó Sở Mộ cho ta, hắn không phải là người lỗ mãng, sẽ không đi làm chuyện mà hắn không nắm chắc.
- Lúc còn ở Sở gia, Sở Mộ dùng tu vi bát đoạn sơ kỳ đánh bại Vương Kỳ tu vi cửu đoạn sơ kỳ, quả thực rất kinh người. Nhưng mà đó là dưới tình huống không có thi triển sát chiêu kiếm thuật.
Sở Hồng tiếp tục nói, chỉ là vẫn còn lo lắng như trước:
- Tiến vào thập đoạn, rõ ràng khác với cửu đoạn và bát đoạn, ta rất lo lắng.
- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, ta tin tưởng Sở Mộ a.
Sở Thiên nói.
- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Sở Hồng gật gật đầu nói:
- Đáng tiếc Sở Hà đại ca đang bế quan tu luyện, bằng không mời huynh ấy đi ra ngoài ngăn cản, có lẽ có thể tránh trận chiến này.
- Đúng vậy.
Sở Thiên gật đầu không có nói gì thêm.
- Sở Mộ, không ngờ tới phế vật nổi danh Khai Dương thành này cũng có thể tiến vào Ly Châu kiếm viện, thực sự đã vượt quá dự kiến của ta.
Ánh mắt Vương Lân nhìn về phía Sở Mộ, lập tức có chút kinh ngạc, chợt cười lạnh nói.
- Tam đệ, nói là phế vật, nhưng mà phế vật này không thể khinh thường a. Tu vi hắn cũng đạt tới thập đoạn trung kỳ a.
Người nói chuyện là Vương Kỳ, nghĩ tới mấy tháng trước bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng, phần nhục nhã này Vương Kỳ cảm thấy nhỏ máu trong lòng, sắc mặt vô cùng âm trầm. Tuy rằng phẫn nộ không biến mất, nhưng mà Vương Kỳ cũng hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ quả thực vượt qua hắn. Càng khiến cho Vương Kỳ không có cách nào tiếp nhận đó chính là tu vi kiếm khí của Sở Mộ này vậy mà vượt qua hắn, đạt tới thập đoạn trung kỳ.
- Thực sự khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà chỉ là một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, coi như là tu vi đạt tới thập đoạn trung kỳ thì tính sao?
Vương Lân nở nụ cười khinh thường, lông mày nhíu lại:
- Nhị ca, huynh nên biết nội tình của kiếm phái hạ phẩm căn bản không có cách nào so sánh với kiếm phái trung phẩm. Càng đừng đề cập tới kiếm phái thượng phẩm chúng ta. Bọn chúng tu luyện kiếm khí quyết bình thường chỉ là Hoàng cấp trung phẩm. Mà thứ chúng ta tu luyện ít nhất là Hoàng cấp thượng phẩm. Trình độ tinh thuần và hùng hậu của kiếm khí rõ ràng đã có khác biệt. Mặt khác còn có kiếm thuật. Tuy rằng mấy tháng trước nhị ca không cẩn thận bị thua. Nhưng mà sau khi đi vào thập đoạn thì tất cả không còn giống nữa. Tin rằng nhị ca sau khi về kiếm phái cũng đã tu luyện được kiếm thuật mạnh mẽ hơn a.