Giết giết giết giết giết!
Kiếm của Tô Nguyệt Tịch như tia chớp đen, u tối mà sắc bén, uy lực kinh người. Thức tỉnh hắc ám thánh thể khiến mỗi nhát chém của Tô Nguyệt Tịch càng mạnh hơn.
Chỉ mười giây ngắn ngủi mấy chục Hắc Ma tộc cao đẳng còn mình Hắc Ma Thống Lĩnh là lành lặn, còn lại chết hết.
Hắc Ma Thống Lĩnh rít gào, sắp nổi điên:
- Không thể nào!
Không cách nào tưởng tượng, hai nhân tộc trong mười giây ngắn ngủi đồ sát sạch thuộc hạ dưới tay gã.
Lửa giận tăng vọt, Hắc Ma Thống Lĩnh thi triển bí pháp của Hắc Ma tộc. Lực lượng hắc ám không ngừng tụ tập, thân thể vốn vô cùng vạm vỡ lại trướng to một vòng, cơ bắp cuồn cuộn như làm bằng sắt, thoạt trông lớn gấp đôi, hơi thở vòng quanh người gã cực kỳ cứng rắn.
Hắc Ma Thống Lĩnh với bí pháp tăng thực lực lên một bậc, càng mạnh mẽ hơn:
- Chết đi!
Hắc Ma Thống Lĩnh giơ búa to chém mạnh vào Sở Mộ, búa chém xuống như muốn mở mang thiên địa.
Nhát búa thế lớn lực nặng, hung mãnh tuyệt luân, một ngọn núi to cũng sẽ bị chém đôi. Hơi thở đáng sợ làm người ta chấn động tinh thần, kinh hoàng. Sở Mộ nheo mắt, đáy mắt lóe tia sáng, hắn thấy rõ quỹ tích búa to chém xuống, bất cứ biến đổi gì đều không thể chạy khỏi đôi mắt hắn, bị nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sở Mộ chỉ lắc nhẹ, búa to chém xuống, lưỡi búa vô cùng cuồng bạo sắc bén dán sát ngực hắn. Song kiếm với góc độ không tin được một đâm một chém.
Kiếm đâm trúng áo giáp của Hắc Ma Thống Lĩnh, kiếm quang đáng sợ đâm thủng áo giáp nhưng bị chặn lại, kiếm khác bị bàn tay gã đập bay.
Lưỡi búa to xoay tròn kéo theo tiếng gió lốc rít gào đáng sợ, phủ quang tầng tầng, hắc ma thú dưới thân phối hợp gã khiến vận tốc quay đạt đến mức tận cùng.
Phủ quang như cơn bão nghiền chém tất cả. Sở Mộ lùi lại nhìn chằm chằm, giây sau hắn nhảy người lên, song kiếm trước sau đâm thẳng vào một điểm.Vừa tiếp xúc liền lùi, phủ quang nóng cháy xoay tròn từ từ ngừng lại, giữa trán Hắc Ma Thống Lĩnh có một lỗ máu.
Chết!
Một đội Hắc Ma tộc chết hết, không gian giới chỉ của họ thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.
Xem tình huống hiện tại thì miễn không gặp gỡ Hắc Ma Vương, Hắc Ma tộc khác không đánh lại Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.
Sở Mộ bây giờ thực lực có hơi hướm vô địch Niết Bàn cảnh, trừ một số Niết Bàn cửu trọng thiên yêu nghiệt ra không thì tuyệt đối không đánh lại hắn. Có thể đến một bước này Sở Mộ xứng là nghịch thiên.
Sở Mộ lại lấy Thần Châu Thâm Lam ra, lần này viên châu có động tĩnh. Ánh sáng lam thẳm yếu ớt nhấp nháy như đang biểu thị cái gì.
Lực lượng thần niệm bám vào Thần Châu Thâm Lam, cảm ứng kỳ diệu hiện ra trong Sở Mộ, như góc nào đó có một viên Thần Châu Thâm Lam, phương hướng mơ hồ.
Sở Mộ cất Thần Châu Thâm Lam mang theo Tô Nguyệt Tịch đi hướng cảm ứng được.
Tiếp theo bọn họ gặp một nhân tộc.
Khoảng ba, bốn chục tuổi, thân hình cao lớn vai rộng, mặt chữ điền, đôi mắt khép mở bắn ra tia khiếp người.
Khi Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch gặp gỡ thì người này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu rõ ràng bị thương nặng.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Không lẽ Thần Châu Thâm Lam ở trên người hắn?
Đây chỉ là suy đoán, không cách nào xác định.
Nam nhân trung niên chú ý đến Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch, khi thấy Tô Nguyệt Tịch thì mắt lóe tia kinh diễm sau đó biến mất, tâm chí cứng cỏi khiến Sở Mộ thầm kinh thán. Nam nhân trung niên nhìn Sở Mộ như muốn nhìn thấu hắn, càng xem càng ngạc nhiên.
Sở Mộ chú ý đến nam nhân trung niên cầm thanh trường kiếm sắt đen, kiếm không có vết máu nhưng toát ra sắc bén và sát khí kinh người, dường như trải qua một trận kịch chiến.
Đối phương đang đánh giá Sở Mộ, hắn cũng quan sát kỹ đối phương.
Cuối cùng Sở Mộ đoán người này là một cường giả Thánh cấp, không biết là tu vi Vạn Cổ mấy trọng thiên. Hơn nữa người này là cường giả Thánh cấp lấy kiếm là chính, rất có thể là Kiếm Thánh. Người này bị thương nặng, có lẽ do Hắc Ma tộc.
So với Sở Mộ thì đối phương ít tìm ra manh mối từ người hắn, chỉ có thể khẳng định thanh niên khá trẻ tuổi này có thành tựu bất phàm về kiếm đạo.
Đối phương mở miệng tự giới thiệu tên sau đó mới hỏi hắn, thoạt trông không có ác ý:
- Ta tên Hạ Trấn Không, tiểu hữu tên là gì?
Sở Mộ trả lời:
- Sở Mộ.
Tô Nguyệt Tịch không lên tiếng.
Khi nói tên mình Hạ Trấn Không đặc biệt xem kỹ sắc mặt của Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch, thấy họ nghe tên xong biểu tình không thay đổi dường như chưa từng nghe nói tên của gã thì thầm ngạc nhiên.
Hạ Trấn Không là một cường giả nổi tiếng lẫy lừng trong Thiên Khung vực, cơ bản chỉ cần là tu luyện giả đều biết uy danh của gã. Vì Hạ Trấn Không là cường giả tu vi đến Vạn Cổ thất trọng thiên, còn là một kiếm tu.
Tóm lại Hạ Trấn Không là Kiếm Thánh thất tinh.
Kiếm Thánh vốn đã ít huống chi là đến đẳng cấp thất tinh, đệ nhất thái thượng trưởng lão của Chân kiếm tông ẩn thế không ra đời mới chỉ là Kiếm Thánh lục tinh.
Sở Mộ không biết nam nhân trung niên bị thương nặng trước mắt mình là Kiếm Thánh thất tinh.
Hiếm khi gặp đồng loại không có địch ý trong Hắc Ma Uyên nên Sở Mộ trò chuyện vài câu với Hạ Trấn Không.
Hạ Trấn Không tuy là Kiếm Thánh, còn là thất tinh nhưng không phải loại người mắt cao hơn đầu. Hạ Trấn Không được thành tựu như hôm nay là từng bước vững chắc đi tới, gian khổ thế nào chính gã biết, cực kỳ khắc sâu nên luôn giữ trái tim bình thường.
Hạ Trấn Không sống mấy trăm năm, tiếp xúc rất nhiều người, đủ mọi hạng người. Khi thấy Sở Mộ thì Hạ Trấn Không cảm giác tiểu tử này rất bất phàm, nên muốn làm quen với hắn.
Hôm nay tu vi, thực lực của mình hơn xa đối phương nhưng về sau chưa chắc đối phương không thể đuổi kịp mình, thậm chí vượt qua mình, ví dụ này từ xưa đến nay luôn có.
Trò chuyện mấy câu rồi Hạ Trấn Không nói với Sở Mộ:
- Hắc Ma Uyên rất hung hiểm, đặc biệt bây giờ Hắc Ma tộc nổi điên tập thể hành động giết chóc nhân tộc khắp nơi, Sở tiểu hữu nhanh chóng đi đi.
Sau đó Hạ Trấn Không nói đùa:
- Hắc Ma tộc trời sinh tính hung ác tàn bạo, ngươi mang theo bạn gái như hoa như học, nếu bị Hắc Ma tộc nhân gặp phải sẽ rất rắc rối.
Sở Mộ nói thẳng, quan sát phản ứng của Hạ Trấn Không:
- Chúng ta đến tìm Thần Châu Thâm Lam.
Sở Mộ nói vậy là muốn xác nhận xem Thần Châu Thâm Lam có trong tay Hạ Trấn Không không.
- Người đi vào đây hầu như đều vì Thần Châu Thâm Lam.
Hạ Trấn Không nói:
- Nhưng chưa biết người đó trốn ở đâu, không biết Thần Châu Thâm Lam có bị ai lấy được không.