Đắm chìm trong lĩnh ngộ, tinh túy của Vân Hải kiếm thuật bị hắn nắm giữ từng chút một.
Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật đều là kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, nhưng mà trong một tháng hành tẩu bên ngoài, Sở Mộ cũng không có thời gian tu luyện, cho nên bây giờ mới chỉ tu luyện tới đại thành mà thôi.
Dựa theo tiến độ trước mắt, muốn tu luyện tới viên mãn đoná chừng còn cần hai tới ba tháng. Về phần dung nhập vào Kinh Vân sát, thời gian cần thiết Sở Mộ không có cách nào dự đoán ra được.
- Người Thanh Phong viện, còn không mau mở cửa ra.
Một tiếng quát lớn giống như sấm sét nổ vang, cuồn cuộn chấn động, đột nhiên hai mắt Sở Mộ như bừng tỉnh. Thân thể Sở Mộ chấn động, hai mắt mở ra, có một cỗ sát cơ sắc bén bắn ra, xuyên thủng hư không.
Chợt, sát cơ thu liễm, nhưng mà ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, hắn phi thân nhảy lên, hóa thành một mũi tên bắn ra ngoài. Cùng lúc đó trong các lầu các khác, cũng có mấy đạo thân ảnh bắn ra, tất cả đều bắn xuống nội viện.
- Đây rốt cuộc là ai? Trong lúc ta đang tìm hiểu được chút đầu mối trên kiếm thuật lại bị kinh động.
Chu Tiến thầm nói, có chút bất mãn, không chỉ là hắn bất mãn. Những người khác cũng cảm thấy bất mãn, vì bọn họ đang cố gắng tu luyện.
Giống như là người đang trong mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức, cho dù là ai cũng không cảm thấy quá thoải mái.
- Mở cửa ra.
La Ngọc Phong nhàn nhạt nói. Tạ Xuân Lôi dẫn đầu mở ra, xuất hiện ở trước cửa, mở cửa lớn ra. Ở trước cửa có hai Kiếm giả chừng hai mươi tuổi đứng đó, một nam một nữ, vẻ mặt không có chút kiên nhẫn nào.
Trên người hai người này đều là tơ lụa may thành y phục, nhìn qua đã không giống như Kiếm giả bình thường. So với y phục đám người Sở Mộ mặc còn tốt hơn rất nhiều.
- Người Thanh Phong viện các ngươi quả thực có đại giá rất lớn a. Không ngờ lại để cho chúng ta chờ lâu như vậy mới tới mở cửa.
Nữ Kiếm giả nhíu mi lên, hai mắt tràn ngập vẻ không hài lòng. Ngữ khí có vài phần lạnh lùng và châm chọc, nghe đã khiến cho người khác cảm thấy ngứa tai.
- Hai vị là người phương nào? Đến Thanh Phong viện có gì chỉ giáo?
La Ngọc Phong bước lên phía trước, ôn hòa, bình thản nói. Tuy rằng hắn lăn lộn trong Kiếm viện đã được hai năm, nhưng mà phần lớn thời gian đều ở viện tu luyện. Đối với người được bồi dưỡng trong kiếm viện cũng chỉ nhận ra những người tương đối nổi danh, một nam một nữ trước mắt này rõ ràng không phải là người nổi danh gì.
- Nghe cho kỹ đây. Bản nhân là Chu Tử Minh, chính là một thành viên quan trọng dưới trướng Thế tử. Lần này vâng lệnh khẩu dụ của Thế tử tới đây, ai là Sở Mộ nhanh chóng đi ra gặp ta.
Nam Kiếm giả gọi là Chu Tử Minh ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo nghễ, sẵng giọng nói. Ánh mắt đảo qua mặt mọi người, ngữ khí giống như ra lệnh.
Vẻ mặt đám người La Ngọc Phong hơi đổi, lại nhìn về phía tiểu sư đệ, quả thực mọi chuyện cứ liên tục kéo tới không ngừng a.
- Ta là Sở Mộ, có lời gì cứ nói thẳng đi.
Sở Mộ không hề di chuyền, chỉ nhìn qua một nam một nữ này, không nhanh không chậm nói.
- Ngươi chính là Sở Mộ sao? Thoạt nhìn lớn lên bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt a.
Nữ Kiếm giả kia dò xét Sở Mộ vài lần, chợt không cho là đúng nói. nam Kiếm giả kia lại mở miệng nói:
- Thế tử nghe nói ngươi dùng tu vi thập đoạn trung kỳ đánh bại dễ dàng đối thủ thập đoạn đỉnh phong cho nên cảm thấy hứng thú, cảm thấy ngươi là nhân tài, đáng để bồi dưỡng. Cho nên đặc biệt mời ngươi gia nhập dưới trướng thế tử, trở thành một thành viên của Thế tử viện. Nếu như biểu hiện có ích, cũng sẽ được thế tử coi trọng, đến lúc đó, đan dược, bí tịch, tất cả đều không nói chơi.
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thế tử chính là thế tử của Châu lệnh, cũng chính là Chu Hồng Vũ, một trong tứ kiệt kiếm viện. Cùng với Sở Hà của Kinh Đào kiếm phái, đều là nhân vật cường đại, cũng không phải là đám Kiếm Khí cảnh bình thường như bọn họ có thể so sánh được
- Được rồi, ngươi không cần cảm động, cũng không cần mang ơn. Chỉ cần sau này cố gắng tu luyện, tận tâm tận lực hiệu lực vì thế tử là được. Hiện tại đi thu thập đồ vật của ngươi, lập tức theo chúng ta rời đi.
Chu Tử Minh không cho Sở Mộ có cơ hội nói chuyện, phất phất tay, nghênh ngang nói.
- Tranh thủ thời gian thu thập, Thanh Phong viện này quả thực là viện của kiếm phái hạ phẩm a. Không thể tốt được hơn.
Nữ Kiếm giả dường như không muốn ngây ngốc thêm ở chỗ này một phút một giây nào, thúc giục, làm cho đám người La Ngọc Phong biến sắc.
- Ta là đệ tử Thanh Phong kiếm phái.
Sở Mộ nói lại một câu, hìn hai người rồi quay đầu đi, thi triển thân pháp, hóa thành một đạo cương phong rời đi. Đang lĩnh ngộ bị cắt đứt, Sở Mộ không có rút kiếm chém người đã không tệ rồi. Chẳng lẽ còn muốn hắn nói một đống lớn lời tốt lành với đối phương hay sao?
Hai Kiếm giả kia vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ nhìn qua bóng lưng Sở Mộ rời đi.
- Hai vị, mời trở về cho. Tiểu sư đệ của bổn viện tính tình không tốt. Tuy rằng nói có chút thiên phú, nhưng mà so với thế tử lại còn xa mới đuổi kịp gót chân. Đối với thế tử mà nói, thiếu một người cũng không coi vào đâu.
La Ngọc Phong cười hòa giải, chắp tay nói.
- Hừ, thực sự là uy phong rất lớn a. Quả thực đối với thế tử mà nói, nhiều một người như vậy, thiếu một người như vậy cũng không có gì là khác biệt. Nhưng mà dám cự tuyệt ý tốt của thế tử... Hừ... Hừ...
Sắc mặt Chu Tử Minh bất thiện, vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi đảo qua mặt mọi người, lưu lại một câu uy hiếp:
- Các ngươi tự giải quyết cho tốt.
- Thực sự quá để ý tới mình.
Nữ Kiếm giả kia cũng vứt lại một câu rồi xoay người rời đi cùng Chu Tử Minh. Mang theo một bụng lửa giận rời đi.
- Minh ca. Sở Mộ này quá tự cho mình là đúng.
Chu Thiên Đồng giận dữ, tà ác nói:
- Chúng ta nhất định phải thi triển chút thủ đoạn, làm cho hắn đẹp mắt, cho hắn biết hậu quả khi cự tuyệt cúng ta.
- yên tâm, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Chu Tử Minh cũng tức giận, chợt nở nụ cười âm hiểm, nói. Tuy rằng bọn họ đầu nhập vào thế tử, nhưng mà trên thực tế, chuyện như vậy thế tử rất ít khi đi quan tâm, gần đây đều giao cho người phía dưới đi xử lý.
..
- Mở cửa, mở cửa nhanh lên.
- Gọi Sở Mộ ra, không nên làm rùa đen rút đầu.
- Sở Mộ, có gan thì đi ra, nếm thử uy lực của Ngụy Bôn Lôi kiếm của ta.
Tiếng kêu la không ngừng vang lên, nhao nhao tới mức khiến cho người ta cảm thấy đây là một cái chợ. Nhưng mà trên thực tế đây là ngoài cửa Thanh Phong viện. Lúc này bên ngoài có chừng mười người tụ tập, hông đeo kiếm, mở miệng rống to. Động tĩnh giống như sấm rền liên tiếng vang lên, không ngừng truyền vào trong Thanh Phong viện, không dứt bên tai, khiến cho người bên trong không thể an tâm tu luyện được.
Đắm chìm trong lĩnh ngộ, tinh túy của Vân Hải kiếm thuật bị hắn nắm giữ từng chút một.
Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật đều là kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, nhưng mà trong một tháng hành tẩu bên ngoài, Sở Mộ cũng không có thời gian tu luyện, cho nên bây giờ mới chỉ tu luyện tới đại thành mà thôi.
Dựa theo tiến độ trước mắt, muốn tu luyện tới viên mãn đoná chừng còn cần hai tới ba tháng. Về phần dung nhập vào Kinh Vân sát, thời gian cần thiết Sở Mộ không có cách nào dự đoán ra được.
- Người Thanh Phong viện, còn không mau mở cửa ra.
Một tiếng quát lớn giống như sấm sét nổ vang, cuồn cuộn chấn động, đột nhiên hai mắt Sở Mộ như bừng tỉnh. Thân thể Sở Mộ chấn động, hai mắt mở ra, có một cỗ sát cơ sắc bén bắn ra, xuyên thủng hư không.
Chợt, sát cơ thu liễm, nhưng mà ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, hắn phi thân nhảy lên, hóa thành một mũi tên bắn ra ngoài. Cùng lúc đó trong các lầu các khác, cũng có mấy đạo thân ảnh bắn ra, tất cả đều bắn xuống nội viện.
- Đây rốt cuộc là ai? Trong lúc ta đang tìm hiểu được chút đầu mối trên kiếm thuật lại bị kinh động.
Chu Tiến thầm nói, có chút bất mãn, không chỉ là hắn bất mãn. Những người khác cũng cảm thấy bất mãn, vì bọn họ đang cố gắng tu luyện.
Giống như là người đang trong mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức, cho dù là ai cũng không cảm thấy quá thoải mái.
- Mở cửa ra.
La Ngọc Phong nhàn nhạt nói. Tạ Xuân Lôi dẫn đầu mở ra, xuất hiện ở trước cửa, mở cửa lớn ra. Ở trước cửa có hai Kiếm giả chừng hai mươi tuổi đứng đó, một nam một nữ, vẻ mặt không có chút kiên nhẫn nào.
Trên người hai người này đều là tơ lụa may thành y phục, nhìn qua đã không giống như Kiếm giả bình thường. So với y phục đám người Sở Mộ mặc còn tốt hơn rất nhiều.
- Người Thanh Phong viện các ngươi quả thực có đại giá rất lớn a. Không ngờ lại để cho chúng ta chờ lâu như vậy mới tới mở cửa.Nữ Kiếm giả nhíu mi lên, hai mắt tràn ngập vẻ không hài lòng. Ngữ khí có vài phần lạnh lùng và châm chọc, nghe đã khiến cho người khác cảm thấy ngứa tai.
- Hai vị là người phương nào? Đến Thanh Phong viện có gì chỉ giáo?
La Ngọc Phong bước lên phía trước, ôn hòa, bình thản nói. Tuy rằng hắn lăn lộn trong Kiếm viện đã được hai năm, nhưng mà phần lớn thời gian đều ở viện tu luyện. Đối với người được bồi dưỡng trong kiếm viện cũng chỉ nhận ra những người tương đối nổi danh, một nam một nữ trước mắt này rõ ràng không phải là người nổi danh gì.
- Nghe cho kỹ đây. Bản nhân là Chu Tử Minh, chính là một thành viên quan trọng dưới trướng Thế tử. Lần này vâng lệnh khẩu dụ của Thế tử tới đây, ai là Sở Mộ nhanh chóng đi ra gặp ta.
Nam Kiếm giả gọi là Chu Tử Minh ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo nghễ, sẵng giọng nói. Ánh mắt đảo qua mặt mọi người, ngữ khí giống như ra lệnh.
Vẻ mặt đám người La Ngọc Phong hơi đổi, lại nhìn về phía tiểu sư đệ, quả thực mọi chuyện cứ liên tục kéo tới không ngừng a.
- Ta là Sở Mộ, có lời gì cứ nói thẳng đi.
Sở Mộ không hề di chuyền, chỉ nhìn qua một nam một nữ này, không nhanh không chậm nói.
- Ngươi chính là Sở Mộ sao? Thoạt nhìn lớn lên bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt a.
Nữ Kiếm giả kia dò xét Sở Mộ vài lần, chợt không cho là đúng nói. nam Kiếm giả kia lại mở miệng nói:
- Thế tử nghe nói ngươi dùng tu vi thập đoạn trung kỳ đánh bại dễ dàng đối thủ thập đoạn đỉnh phong cho nên cảm thấy hứng thú, cảm thấy ngươi là nhân tài, đáng để bồi dưỡng. Cho nên đặc biệt mời ngươi gia nhập dưới trướng thế tử, trở thành một thành viên của Thế tử viện. Nếu như biểu hiện có ích, cũng sẽ được thế tử coi trọng, đến lúc đó, đan dược, bí tịch, tất cả đều không nói chơi.
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thế tử chính là thế tử của Châu lệnh, cũng chính là Chu Hồng Vũ, một trong tứ kiệt kiếm viện. Cùng với Sở Hà của Kinh Đào kiếm phái, đều là nhân vật cường đại, cũng không phải là đám Kiếm Khí cảnh bình thường như bọn họ có thể so sánh được
- Được rồi, ngươi không cần cảm động, cũng không cần mang ơn. Chỉ cần sau này cố gắng tu luyện, tận tâm tận lực hiệu lực vì thế tử là được. Hiện tại đi thu thập đồ vật của ngươi, lập tức theo chúng ta rời đi.
Chu Tử Minh không cho Sở Mộ có cơ hội nói chuyện, phất phất tay, nghênh ngang nói.
- Tranh thủ thời gian thu thập, Thanh Phong viện này quả thực là viện của kiếm phái hạ phẩm a. Không thể tốt được hơn.
Nữ Kiếm giả dường như không muốn ngây ngốc thêm ở chỗ này một phút một giây nào, thúc giục, làm cho đám người La Ngọc Phong biến sắc.
- Ta là đệ tử Thanh Phong kiếm phái.
Sở Mộ nói lại một câu, hìn hai người rồi quay đầu đi, thi triển thân pháp, hóa thành một đạo cương phong rời đi. Đang lĩnh ngộ bị cắt đứt, Sở Mộ không có rút kiếm chém người đã không tệ rồi. Chẳng lẽ còn muốn hắn nói một đống lớn lời tốt lành với đối phương hay sao?
Hai Kiếm giả kia vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ nhìn qua bóng lưng Sở Mộ rời đi.
- Hai vị, mời trở về cho. Tiểu sư đệ của bổn viện tính tình không tốt. Tuy rằng nói có chút thiên phú, nhưng mà so với thế tử lại còn xa mới đuổi kịp gót chân. Đối với thế tử mà nói, thiếu một người cũng không coi vào đâu.
La Ngọc Phong cười hòa giải, chắp tay nói.
- Hừ, thực sự là uy phong rất lớn a. Quả thực đối với thế tử mà nói, nhiều một người như vậy, thiếu một người như vậy cũng không có gì là khác biệt. Nhưng mà dám cự tuyệt ý tốt của thế tử... Hừ... Hừ...
Sắc mặt Chu Tử Minh bất thiện, vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi đảo qua mặt mọi người, lưu lại một câu uy hiếp:
- Các ngươi tự giải quyết cho tốt.
- Thực sự quá để ý tới mình.
Nữ Kiếm giả kia cũng vứt lại một câu rồi xoay người rời đi cùng Chu Tử Minh. Mang theo một bụng lửa giận rời đi.
- Minh ca. Sở Mộ này quá tự cho mình là đúng.
Chu Thiên Đồng giận dữ, tà ác nói:
- Chúng ta nhất định phải thi triển chút thủ đoạn, làm cho hắn đẹp mắt, cho hắn biết hậu quả khi cự tuyệt cúng ta.
- yên tâm, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Chu Tử Minh cũng tức giận, chợt nở nụ cười âm hiểm, nói. Tuy rằng bọn họ đầu nhập vào thế tử, nhưng mà trên thực tế, chuyện như vậy thế tử rất ít khi đi quan tâm, gần đây đều giao cho người phía dưới đi xử lý.
..
- Mở cửa, mở cửa nhanh lên.
- Gọi Sở Mộ ra, không nên làm rùa đen rút đầu.
- Sở Mộ, có gan thì đi ra, nếm thử uy lực của Ngụy Bôn Lôi kiếm của ta.
Tiếng kêu la không ngừng vang lên, nhao nhao tới mức khiến cho người ta cảm thấy đây là một cái chợ. Nhưng mà trên thực tế đây là ngoài cửa Thanh Phong viện. Lúc này bên ngoài có chừng mười người tụ tập, hông đeo kiếm, mở miệng rống to. Động tĩnh giống như sấm rền liên tiếng vang lên, không ngừng truyền vào trong Thanh Phong viện, không dứt bên tai, khiến cho người bên trong không thể an tâm tu luyện được.