Nhưng mà hắn lại khác với Tô Nguyệt Tịch và Hạ Trấn Không. Thứ hắn tu luyện không có bất kỳ liên quan nào với Quang Minh nhất đạo, bất quá dựa theo Quang Minh thần ý mà nói, tất cả đều có quan hệ, ngàn vạn lần liên quan với nhau.
Trong thế giới tinh thần xuấ thiện một cột sáng màu trắng, thông thiên triệt địa, đây là Quang Minh thần ý mà Sở Mộ tìm hiểu ra.
Chỉ là tìm hiểu Quang Minh thàn ý này không có cách nào trực tiếp làm tăng tu vi và thực lực của hắn. Nhìn như không dùng được, lại làm cho thế giới tinh thần của Sở Mộ càng thêm vững chắc, ý thức càng thêm ngưng tụ. Linh hồn càng thêm ngunuwg tụ, hơn nữa linh hồn trấn thủ trong thế giới tinh thần lại hỗ trợ kiếm ý, vạn tà bất xâm.
- Quang Minh thần ý này dường như bao hàm ý chí nào đó, một loại lực lượng chí cao nào đó. Chỉ là thiếu một bộ phận, không có hoàn chỉnh, cho nên không có cách nào phân biệt được.
Sau khi tìm hiểu hơn nửa tháng, Sở Mộ đã đưa ra được một kết luận như vậy.
Tu vi đột phá lại được củng cố, còn ngoài ý muốn đạt được chỗ tốt không thể nào tưởng tượng nổi. Sở Mộ cảm thấy có lẽ nên xuất quan thì hơn.
Trong điện ở trên Đại Quang minh sơn, mọi người tề tụ lại.
Hạ Trấn Không và ba đệ tử của hắn, còn có Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch đang hưởng dụng rượu ngon, mỹ thực.
- Lão đệ, lần này thầy trò ta đều phải đa tạ lão đệ rồi.
Hạ Trấn Không giơ chén rượu lên, cười ha hả nói. Sở Mộ Niết Bàn lần thứ bảy, không biết vì sao lại dẫn động Quang Minh kiếm bia, phóng ra Quang Minh thần ý, khiến cho sư đồ mấy người Hạ Trấn Không lĩnh ngộ Quang Minh chi đạo càng sâu hơn.
- Nếu khống có Quang Minh kiếm bia, lần Niết Bàn này của ta chỉ sợ cũng sẽ thất bại.
Sở Mộ nói.
...
Trên đời này không có yến tiệc nào không tan.Sở Mộ đi vào Đại Quang Minh sơn, sau khi trải qua một lần lột xác quan trọng hắn lập tức đưa ra ý cáo từ.
- Lão đệ, không bằng ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian nữa?
Hạ Trấn Không nói:
- Thứ gì tới nhất định sẽ tới.
Sở Mộ nói:
- Trốn tránh không phải là lựa chọn của ta.
Thứ trong miệng Sở Mộ chính là Tử Lôi cung.
Hạ Trấn Không biết rõ người Tử Lôi cung đang giám thị bên ngoài địa bàn Đại Quang Minh sơn. Mà Hạ Trấn Không tuy rằng mạnh, nhưng mà cũng không thể nào dùng sức một mình đối kháng với cả Tử Lôi cung.
Giữa cường giả với nhau có không ít thứ cong cong thẳng thẳng, nếu như Tử Lôi cung chủ động trêu vào Hạ Trấn Không, như vậy Hạ Trấn Không muốn phản kích thế nào cũng được. Nhưng mà nếu như Hạ Trấn Không chủ động trêu chọc Tử Lôi cung, Tử Lôi cung cũng sẽ không nương tay.
Hạ Trấn Không cũng vui vẻ ra mặt thay chóm. Nhưng mà vấn đề là trước đó Huyền Chân trưởng lão của Tử Lôi cung và Đại thiếu cung chủ đã tới, nói ohung thủ chém giết Nhị thiếu cung chủ Tử Lôi cung trong Đại Quang Minh sơn. Hạ Trấn Không hắn lúc đó không thừa nhận,hiện tại nếu như xuất đầu thay cho Sở Mộ, có khả năng còn làm cho tình hình bết bát hơn.
- Lão đệ, sau khi rời khỏi đây ngươi định đi đâu?
Hạ Trấn Không hỏi.
- Ta định về tông môn một chuyến.
Sở Mộ nói.
- Lão đệ, ta có một đề nghị, không bằng ta đi cùng lão đệ tới Chân Kiếm tông?
Hạ Trấn Không nói.
- Hạ đại ca, đa tạ ý tốt của đại ca.
Sở Mộ nói, hắn hiểu ý tứ của Hạ Trấn Không. Đối phương muốn hộ tống hắn qua. Bất quá Sở Mộ cũng có suy nghĩ của mình, thứ nhất là hắn coi Hạ Trấn Không là bằng hữu tốt. Không muốn đối phương là địch với thế lực cường đại như Tử Lôi cung. Dù sao Hạ Trấn Không không chỉ có một mình, còn có ba đệ tử và phần cơ nghiệp Đại Quang Minh Thánh sơn này.
Thứ hai, tu vi của hắn từ ngũ trọng thiên tăng lên tới thất trọng thiên, thực lực tăng lên trên phạm vi lớn. Sở Mộ cũng rất muốn biết rõ mình bây giờ mạnh tới đâu. Liệu có thể thoát thân dưới tay của cường giả Thánh cấp cấp thấp hay không.
Dù không có cách nào đối kháng với cường giả Thánh cấp, cho dù là bị vây quanh thì hắn còn có át chủ bài rất lớn.
Có lòng tin thì mới có thể không sợ hãi.
Sở Mộ kiên quyết nói vậy, Hạ Trấn Không cũng không nói gì nữa.
- Lão đệ, ta tin tưởng ngươi.
Hạ Trấn Không nói.
- Qua một đoạn thời gian ngắn nữa ta sẽ đi tới Chân Kiếm tông thăm quan. Tốt xấu gì ta cũng là khách khanh trưởng lão của Chân Kiếm tông.
- Được.
Sở Mộ cười nói.
Lấy ra Cự Kiếm hào phi hạm, chui vào bên trong, khởi động, bay lên trên không. Ở đuôi phụt ra khí lưu kinh người, trong tiếng nổ vang, phi hạm hóa thành một đạo lưu quang rời đi. Giống như là con đường của Sở Mộ vậy, từ trước tới nay chưa từng có, thế như trẻ che, tất cả trở ngại đều bị hắn đánh nát.
Hạ Trấn Không nhìn qua, Tô Nguyệt Tịch cũng nhìn. Đúng vậy, nàng cũng không có cùng rời đi theo Sở Mộ. Đây là tự bản thân Tô Nguyệt TỊch nói. Bởi vì nàng cảm thấy thực lực của nàng và Sở Mộ hơn kém quá xa. Đồng hành với Sở Mộ, không những không có cách nào trợ giúp được, ngược lại còn làm liên lụy tới Sở Mộ. Làm cho Sở Mộ không có cách nào buông tay buông chân chiến đấu.
Từ trước tới nay Sở Mộ đều có thói quen một mình độc hành, Tô Nguyệt Tịch nói vậy hắn cũng không có kiên trì bảo nàng đồng hành với mình.
Cảm giác thất lạc trong lòng đương nhiên khó mà tránh khỏi. Nhưng mà rất nhanh lại chuyển hóa thành động lựa. Trước đó Tô Nguyệt Tịch từng khẩn cầu Hạ Trấn Không, để cho nàng tìm hiểu Quang Minh kiếm bia mấy lần. Việc này đối với Hắc Ám chi đạo của nàng có trợ giúp không nhỏ. Hạ Trấn Không không chút do dự đáp ứng.
...
Tốc độ của Cự Kiếm hào cực nhanh, lập tức xé rách không trung, phóng ra bên ngoài Đại Quang Minh sơn.
- Chú ý, có động tĩnh.
Đệ tử Tử Lôi cung chờ ở bên ngoài đã lâu nhìn thấy vậy liên tục truyền âm, nhìn chằm chằm vào một đạo lưu qunag.
- Lập tức cảm giác một chút.
- Có, thực sự là Tử Lôi ấn ký chấn động, chính là hắn.
- Đừng để cho hắn trốn.
Đệ tử Tử Lôi cung lập tức tổng động viên.
Tổng cộng có hai mươi mấy người, phân bố bốn phía Đại Quang Minh sơn, giám thị chung quanh. Bọn hắn đều học kỹ xảo cảm ứng, cảm ứng Tử Lôi ấn ký chấn động. Trong phạm vi nhất định là có thể cảm ứng được. Hiện tại bọn hắn đã cảm ứng được.
Hai mươi mấy đệ tử do Phí Lợi cầm đầu, tu vi của hắn cao nhất, là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên đỉnh phong. Hắn đã kẹt ở tầng thứ này rất nhiều năm rồi. Hắn muốn đột phá tới Niết Bàn cửu trọng thiên, lại gấp rút đột phá Vạn Cổ cảnh.