Bởi vì từ Niết Bàn cửu trọng thiên đột phá tới Vạn Cổ cảnh, khác với bát trọng thiên, đại biêu cho việc con đường trước mắt hắn càng thêm rộng lớn hơn.
chỉ là hắn không có lòng tin, cũng không có nắm chắc đột phá lên Niết Bàn cửu trọng thiên. Đây là một lần cơ hội, làm tốt thì hắn có thể được tông môn ủng hộ, thành công đột phá lên Niết Bàn cửu trọng thiên.
Cơ hội khó có được như vậy Phí Lợi muốn nắm chặt.
- Công kích.
Hai mươi mấy người nhanh chóng chạy tới, tạo thành phòng tuyến, Phí Lợi hạ lệnh.
Tử Loi cung lấy lực lượng sấm sét làm chủ, chủ tu Lôi thuật, phụ tu kiếm pháp Lôi hệ.
Mỗi một đệ tử Tử Lôi cung đều có một thanh kiếm. Nhưng mà bọn hắn đều tinh thông Lôi thuật hơn kiếm thuật.
Hai mươi mấy đệ tử Tử Lôi cung liên tục thi triển Lôi thuật. Lập tức trên không xuất hiện nhiều đóa Lôi vân, uy áp kinh người trút xuống, Lôi vân chuyển động, lôi quang lóe lên.
Lập tức có hai mươi mấy dạo lôi quang đều bổ về phía Cự Kiếm hào phi hạm. Mỗi một đạo lôi quang chí ít cũng lớn bằng cánh tay, màu tím, thể hiện ra lực lượng kinh người.
- Động thủ.
Trong mắt Sở Mộ phản chiếu hai mươi mấy đạo lôi quang màu tím đang bay vút tới, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Lôi quang màu tím chính là một trong những thuật pháp độc môn cửa Tử Lôi cung, gọi là Tử điện phích lịch thuật.Uy lực của Tử Điện Phích Lịch thuật kinh người vô cùng, người tu vi càng mạnh thi triển, uy lực kia càng thêm đáng sợ. Hơn nữa tốc độ lại còn rất nhanh.
Nếu như là trước kia, coi như Sở Mộ có nhìn thấy thì Cự Kiếm hào cũng sẽ bị bổ trúng, không có cách nào né tránh. Nhưng hiện tại thì khác, hắn lĩnh ngộ Nhân hạm hợp nhất, phi hạm như là một phần cánh tay của hắn vậy.
Ý niệm khẽ động, phi hạm sưu một cái, quẹo sang một bên, né tránh hai mươi mấy đạo lôi quang màu tím. Hơn nữa đồng thời còn bổ sung năng lượng, bắn ra một phát pháo về phía đám người Phí Lợi.
Một khi bị bắn trúng, coi như Phí Lợi cũng phải bị thương.
Nhưng mà đệ tử Tử Lôi cung cũng không phải là bao cỏ, bọn hắn lập tức làm ra né tránh chuẩn xác nhất, đồng thời còn rút kiếm, chém ra một đạo kiếm quang sấm sét, bổ về phía Cự Kiếm hào.
Một chiếc phi hạm cỡ trung mà thôi, không có khả năng đối kháng với hai mươi mấy người bọn họ.
- Liên thủ thi triển Lôi Đình cự võng.
Phí Lợi quát, Sở Mộ né tránh và phản kích khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Lôi Đình cự võng cũng là một trong những môn Lôi thuật độc môn của Tử Loi cung, là thuật pháp liên thủ thi triển.
Hai mươi mấy người lúc này kết ấn, từng đạo lôi quang tung hoành, trải rộng bốn phía, hình thành một tấm lưới khổng lồ. Màu tím sậm, tản mát ra quang mang kinh người.
Tốc độ ngưng kết của tấm lưới khổng lồ này cực nhanh, phạm vi bao trùm rất rộng. Hơn nữa còn có một cỗ hấp lực kinh người, không ngừng hút Cự Kiếm hào về phía nó. Giống như có một bàn tay vô hình đang muốn bắt lại phi hạm Cự Kiếm hào.
Sở Mộ nhanh chóng tính toán, dùng tốc độ của mình và phạm vi cùng với lực hút của Lôi Đình cực võng khổng lồ kia. Trong nháy mắt Lôi Đình cự võng khổng lồ rơi xuống, phi hạm Cự Kiếm hào nhất định không thể nào thoát đi được. Như vậy còn không bằng bỏ qua phi hạm.
Ý niệm khẽ động, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi phi hạm lại thu phi hạm vào trong giới chỉ không gian.
Lôi Đình cự võng khổng lồ rơi xuống, Thiên Trảm kiếm xuất hiện trong tay, Sở Mộ tập trung về phía đệ tử Tử Lôi cung, thân thể khẽ động. Một tiếng oanh cực lớn vang vọng. Cả người như hóa thành một khỏa thiên thạch xông ra. Tốc độ kinh người, không khí sau lưng điên cuồng chấn động, giống như là thủy triều vậy.
- Hừ, chỉ là một Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, muốn chết.
Phí Lợi cười lạnh một tiếng, điểm một ngón tay ra, một đạo lôi quang màu tím phá không bắn ra.
Chỉ là một đạo lôi quang, Sở Mộ vung kiếm trong tay lên, chém nát nó.
Từng đạo lôi quang màu tím bắn về phía Sở Mộ, tuy nhiên cũng bị nghiền nát dưới thân kiếm của Sở Mộ. Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, nhanh chóng tới gần. Áp lực kinh người làm cho sắc mặt đệ tử Tử Loi cung biến sắc.
- Muốn chơi cận thân chiến đấu sao? Ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Phí Lợi vẫn cười lạnh liên tục, hắn từng khổ luyện qua kiếm pháp, lôi thuật của hắn cũng có một ít là lôi thuật thích hợp cận chiến, vô cùng tinh thông. Có thể nói cận thân chiến đấu là hạng mục hắn mạnh. Chỉ là hắn cũng không biết lúc này hắn đã chọn phải phương thức dễ chết nhất.
Quanh thân có lôi điện chấn động, Phí Lợi hóa thành một đạo lôi quang, tốc độ cực nhanh, hơn nữa lại vô cùng hung mãnh. Tay phải hắn mở ra, duỗi về phía trước. Trong lòng bàn tay có lôi quang kinh người hội tụ, tiếng đùng đùng vang vọng không dứt, nhắm ngay vào Sở Mộ, tùy thời có thể bộc phát ra công kích kinh người.
Khóe miệng Phí Lợi nhếch lên, nở nụ cười lạnh. Các đệ tử khác trong Tử Loi cung cũng rất có lòng tin về hắn. Dù sao Phí Lợi cũng là cường giả Niết Bàn cảnh bát trọng thiên lâu năm. Tinh thông lôi thuật, còn đối phương bất quá chỉ là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên sơ kỳ mà htooi.
Trọn vẹn kém một đại trọng thiên lớn, lại là chênh lệch từ sơ kỳ tới đỉnh phong, hoàn toàn không thể so sánh được.
Bọn hắn đợi, nhìn đối phương bị Phí Lợi sư huynh đánh trúng, bị lôi quang đánh trúng làm cho toàn thân phát run. Chợt, hai mắt bọn họ trừng lớn, chấn động vô cùng. Trong mắt hiện lên cảnh máu me.
Phí Lợi và Sở Mộ tới gần nhau, giao thoa. Lôi quang của hắn không có cách nào đánh trúng Sở Mộ. Nhưng kiếm của Sở Mộ cắt qua, Phí Lợi lại không thể nào né tránh, trực tiếp bị đánh trúng.
Một kiếm đã miểu sát.
Coi như là Hắc Ma thống lĩnh cường đại hơn Niết Bàn cửu trọng thiên tầm thường, dưới Hắc Ma Uyên cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ, huống chi chỉ là một Niết Bàn cảnh bát trọng thiên đỉnh phong.
Một kiếm giết chết Phí Lợi, không dừng lại chút nào, lại mượn lực lần nữa tiến lên, bắn thẳng về phía một đệ tử Tử Lôi cung khác.
- Giết hắn.
- Báo thù cho Phí Lợi sư huynh.
- Không, bắt sống trở về.
Hai mươi mấy đệ tử Tử Lôi cung động thủ, bọn hắn không biết là hai mươi mấy tu luyện giả Niết Bàn cảnh như bọn hắn có ra tay cũng không làm gì được Sở Mộ.
Chỉ có một từ có thể hình dung được tràng cảnh lúc này. Đó là hổ lạc vào bầy dê, không có lực phản kháng.
Kiếm lên, kiếm rơi xuống, máu tươi bắn tứ tung, rơi rụng trên không trung. Dưới ánh nắng tạo thành tràng cảnh mỹ lệ, nhìn thấy mà giật mình.