Thời điểm sát khí Giang Tử Ngọc bộc phát, các thiên tài tuyệt thế khác đang nghị luận về Sở Mộ.
- Người chủ trì cũng không có ngăn cản Giang Tử Ngọc.
- Ta đoán người ta muốn giáo huấn hắn một chút, để cho hắn hiểu nơi này không phải ngoại vực của hắn, phải hiểu thu liễm chính mình.
Đúng thế, siêu cấp cường giả tọa trấn thiên tài giao dịch hội không có lên tiếng quát bảo Giang Tử Ngọc, ngưng lại là muốn Sở Mộ bị đả kích, tâm tính cần phải điều chỉnh, dù sao trong một tiểu vực không có bao nhiêu thiên tài tuyệt thế, không cách nào so sánh với Thiên Cổ Vực, tự nhiên cũng dưỡng thành thói duy ngã độc, tâm tính này không nên duy trì khi tới Thiên Cổ Vực.
Còn nữa, siêu cấp cường giả này cũng nghe nói Sở Mộ dùng thời gian ngắn nhất lịch sử thông qua ba chửa ải khảo hạch tuyệt thế, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người, hắn muốn xem một chút.
Đột nhiên thấy đám thiên tài tuyệt thế im lặng, Giang Tử Ngọc cũng cảm tâấy kinh người.
Sát ý khổng lồ như thế bao phủ sương phòng của đối phương như đá chìm vào biển cả.
Tại sao có thể như vậy, đây không phải kết quả hắn muốn tâấy.
Bọn họ không biết Sở Mộ đã chém giết qua cường giả Thánh cấp nhị tinh, hơn nữa không chỉ một, trong đó Hải tộc Thánh cấp nhị tinh còn mạnh hơn Nhân tộc Thánh cấp nhị tinh vài phần, dù thế cũng chết dưới kiếm của Sở Mộ.
- Tốt, có chút bổn sự, khó trách dám càn rỡ như thế.
Giang Tử Ngọc kinh ngạc sau đó lại giận dữ, sát ý bộc phát như núi lửa.
- Được rồi!
Siêu cấp cường giả lại lên tiếng, khí thế bàng bạc trấn áp đánh tan sát ý do Giang Tử Ngọc ngưng tụ, sát ý biến mất trong vô hình.
- Lần này tạm thời buông tha ngươi, trừ phi ngươi cả đời này dừng lại trong Thiên Tài Viên, nếu không Giang Tử Ngọc ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi đắc tội ta.
Giang Tử Ngọc ngồi xuống, ngữ khí lạnh như băng.Trong lầu bốn, Lý Đông Lai lại lắc đầuhắn nói thầm lần trước mình không có vội vàng, trước kia cảm thấy đối phương có thể giúp mình giết Hà Bất Hữu, sau đó có thể báo thù, hiện tại xem ra mình đã gặp phải tên điên.
Giang Tử Ngọc là tồn tại cường đại cỡ nào, Giang gia lại là thế lực cường đại hơn cả Kinh Lôi Môn.
Hắn cũng không phải không nghĩ tới mời thiên tài tuyệt thế như Giang Tử Ngọc ra tay, đáng tiếc thanh danh của Giang Tử Ngọc không tốt, hắn không thể không buông tha.
Thật vất vả gặp được một người có cảm giác không tệ, có hi vọng báo thù, không nghĩ tới còn đắc tội Giang Tử Ngọc.
Nội tâm Lý Đông Lai âm u, hắn uể oải, báo thù lại kéo dài một thời gian, mỗi một lần chờ đợi đều là tra tấn.
- Ta cũng rất muốn biết Giang Tử Ngọc ngươi không dựa vào Giang gia còn có thể có cái gì.
Sở Mộ cũng không sợ Giang Tử Ngọc uy hiếp, lạnh nhạt nói một câu mang theo vài phần mỉa mai.
Mọi người lại ngạc nhiên, chợt lắc đầu không thôi.
Dưới tình huống bình thường, Giang Tử Ngọc uy hiếp, đối phương nên im lặng mới đúng, chẳng khác gì chịu thua, kết cục đẹp mắt chút ít, không ngờ còn phản bác, phản bác còn mang theo châm chọc, tuy nghe rất đã ghiền nhưng cuối cùng lại đẩy mình vào tử lộ.
Giang Tử Ngọc cười lạnh, hắn không nói thêm cái gì nhưng nội tâm bộc phát lửa giận hừng hực, sát ý lạnh như băng làm nhiệt độ trong gian phòng hạ xuống, đôi mắt mang theo hào quang đáng sợ.
Nếu không phải ở nơi này thì hắn đã ra tay, muốn đối phương máu nhuộm dưới kiếm của mình.
Sau khi trò khôi hài này qua đi cũng không khác gì lật một trang sách, nhưng mỗi người đều nhớ rõ, bởi vì loại người như Giang Tử Ngọc tuyệt đối không dễ dàng buông tha.
Hỏa chi tinh phách bị Sở Mộ đạt được, giao dịch vẫn tiếp tục.
Sở Mộ đang chờ, nhìn xem có đạt được ngũ hành tinh hoa khác hay không, nhất là kim hành và thổ hành.
Ngẫm lại Sở Mộ cầm một khối ngọc tinh, nhớ lại một phen, hắn lại ghi chép một phần năm kiếm thức có được trong Vạn Kiếm Lâm Bi vào, một phần năm đủ làm người ta nhìn ra ảo diệu trong đó, nó vô cùng tinh thâm, đoán được uy lực của kiếm pháp thập phần cường hoành, vô cùng đáng sợ, cũng không sợ có người không học.
Cho dù là Sở Mộ, trước khi tìm hiểu được, cho hắn một phần năm kiếm thức cũng không có khả năng suy diễn.
Sao chép xong, hắn vung khối ngọc tinh này lên chỗ giao dịch.
- Một chiêu kiếm pháp đổi kinh hành tinh hoa hoặc thổ hành tinh hoa.
Sở Mộ nói.
- Điên rồi sao, chỉ là một chiêu kiếm pháp lại muốn đổi ngũ hành tinh hoa.
Có người cười nhạo lên tiếng, cũng không đặt Sở vào mắt, Niết Bàn bát trọng thiên mà thôi.
- Ta muốn xem là kiếm pháp thế nào lại dám đổi ngũ hành tinh hoa.
Giọng nói trêu tức vang lên.
Trên màn sáng, một phần năm chiêu kiếm biến ảo thành.
- Thiên Kích kiếm thức...
- Cái tên nghe rất khí thế.
- Thật thâm ảo.
- Ta lại xem không hiểu, chỉ cảm thấy thập phần thâm ảo, dường như vô cùng lợi hại.
Rất nhiều thiên tài trong nơi này đều là kiếm giả, cũng có một phần nhỏ là Kiếm Thánh, lúc này đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào từng chữ trên màn sáng, đôi mắt như lồi ra.
- Thật tinh thâm ảo diệu, ta xem không hiểu.
- Ta có dự cảm, nếu có thể học được chiêu này, lực sát thương của ta sẽ tăng lên một cấp độ.
- Kiếm pháp thật tinh diệu, chỉ một phần năm đã cao thâm mạt trắc như vậy, khó có thể lĩnh ngộ, nếu như nguyên vẹn...
Siêu cấp cường giả tọa trấn Thiên Tài Viên cũng khiếp sợ không nhỏ.
- Người này có thể có được kiếm pháp như thế, trên người hắn nhất định có bí mật.
- Ta không có ngũ hành tinh hoa, ta nguyên ý dùng năm trăm triệu nguyên đan thượng phẩm để đổi chiêu kiếm pháp này.
Một Kiếm Thánh nhị tinh nói ra, năm trăm triệu nguyên đan thượng phẩm là số lượng hắn đập nồi bán sắt gom được, ý nghĩa một khi giao dịch thành công hắn sẽ là quỷ nghèo.
Nhưng nếu có được chiêu kiếm pháp này, hắn có nghèo hơn nữa cũng chịu.
- Ta chỉ muốn kim hành tinh hoa và thổ hành tinh hoa.
Ngữ khí của Sở Mộ lạnh nhạt nhưng chắc chắn.
- Ta là Vương Truyền Phong, nổi danh thứ bày trăm trên tuyệt thế thanh bảng, giao dịch chiêu kiếm pháp này cho ta, ta hóa giải ân oán giữa ngươi và Giang Tử Ngọc, cam đoan Giang Tử Ngọc và Giang gia sẽ không gây phiền phức cho ngươi.
Một giọng nói uy nghiêm mang theo mũi nhọn vang lên.
Hắn vừa lên tiếng đã làm nhiều người khiếp sợ.
Vương Truyền Phong, hắn chính là Kiếm Thánh tam tinh, cũng là một trong số ít đệ tử thân truyền của Phá Thiên Cung, hắn nói chuyện còn có phân lượng hơn Giang Tử Ngọc, ngay cả người như Giang Tử Ngọc cũng không dám trêu chọc hắn.