Lại có thể cùng mình đối chiến mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí khi va chạm một chiêu kiếm kỹ cao giai, hắn còn chiếm một chút thượng phong. Mặc dù hắn còn có con bài chưa lật ra, nhưng thực lực của đối phương đã khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
- Không biết tu vi của hắn có đột phá đến nửa bước Hóa Khí hay không?
Hoàng Phủ Trường Không âm thầm suy nghĩ:
- Chỉ có điều, cho dù là đột phá đến nửa bước Hóa Khí, cũng không phải là đối thủ của ta. Tài nguyên của kiếm phái hạ phẩm và tài nguyên của vương thất, căn bản là không có cách nào so sánh được. Chênh lệch giữa hắn và ta, chỉ càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Trường Không cảm thấy phía sau lưng hình như có một khí tức đè ép đến. Tuy khí tức này không phải nhằm vào hắn, lại làm cho hắn cảm giác được rõ ràng. Tiếp theo, khí tức đè ép đến hóa thành một trận gió mạnh, vèo một tiếng, nhanh chóng bay vút qua bên cạnh. Trong nháy mắt, thị giác khiến Hoàng Phủ Trường Không nhìn thấy được bảy tám phần bóng dáng của người kia.
- Không ngờ là hắn!
Trong lòng Hoàng Phủ Trường Không chấn động, vô cùng khiếp sợ.
- Không có khả năng. Tu vi của hắn vẫn chỉ là thập đoạn đỉnh phong mà thôi, còn chưa có tăng đến nửa bước Hóa Khí. Tốc độ làm sao có thể sẽ nhanh như vậy được?
Hai mắt Hoàng Phủ Trường Không trợn tròn thật lớn, trái tim giống như bị bàn tay vô hình hung hăng đánh một quyền. Hắn căn bản cũng không dám tin tưởng vào những gì vừa nhìn thấy trước mắt. Hắn còn tưởng rằng đây chẳng qua là ảo giác.
- Đuổi theo. Nhất định phải đuổi kịp.
Hoàng Phủ Trường Không cuối cùng tiếp nhận xong hiện thực. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt. Hắn vận dụng hoàn toàn không giữ lại chút nào, thân pháp giống như một chiếc xe vừa thêm dầu, chạy như điên.
Toàn lực vận chuyển kiếm khí, gần như không chú ý tới sự tiêu hoa của kiếm khí, thi triển ra thân pháp, Hoàng Phủ Trường Không giống như một mũi tên rời cung bắn ra. Nhất thời, từng học viên mới lại bị hắn vượt qua.
Nhưng sau khi chạy vội một khoảng thời gian, Hoàng Phủ Trường Không lại không thể không chậm rãi giảm tốc độ xuống. Bởi vì hắn rất bất đắc dĩ phát hiện, khoảng cách giữa mình cùng Sở Mộ đang không ngừng tăng lên. Hắn căn bản không có cách nào đuổi kịp. Mà kiếm khí của bản thân hắn lại không ngừng tiêu hao. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ kiếm khí tiêu hao không còn, cũng không có cách nào đuổi theo kịp.
Sở Mộ vượt qua hết người này tới người khác, rất nhanh liền vượt qua tốp nửa bước Hóa Khí thứ hai, ép thẳng lên tuyến đầu.
Nếu thật sự bàn về kiếm khí tu vi của hắn, rõ ràng không hùng hậu bằng Hoàng Phủ Trường Không. Nhưng hắn có thân pháp cao giai Tật Phong Lược Ảnh đã tu luyện tới mức độ viên mãn. Đồng thời, Phong Chi Ý Cảnh đạt được bốn thành. Mặc dù lúc này vẫn chưa thi triển Phong Chi Ý Cảnh, hắn lại có thể dựa vào bản thân, mạnh mẽ cảm ứng khí lưu xung quanh, lấy những khí lưu này để làm tốc độ của mình nhanh hơn, từ đó vượt qua hết người này tới người khác.
Cả đoạn đường chạy vội, Sở Mộ từ phía xa vượt lên đầu tốp hai, khiến cho bọn họ chỉ có thể ngước mắt nhìn theo. Nhưng từ đây vẫn còn cách tốp đầu một đoạn cự ly rất dài.
Tốp đầu tổng cộng có mười người. chính là Hoàng Phủ Trường Thiên, Hoàng Phủ Băng Ngưng, Hoàng Phủ Thủy Điệp, Hoàng Phủ Phách và Hoàng Phủ Năng cùng với Luyện Thanh Vân, Tôn Trường Phong, Nam Cung Hạo Dương, Cao Cốc Lăng và Trầm Nhiêu.
Tu vi kiếm khí của mười người bọn họ hùng hậu nhất. Đồng thời thân pháp đều tu luyện tới viên mãn. Bọn họ cùng nhau bước, lập tức vượt qua người khác, cùng cạnh tranh lẫn nhau.
Trong nháy mắt, bọn họ liền tới chỗ rẽ, biến mất.
Vèo một tiếng, Sở Mộ giống như một nói gió mạnh lao đi phía trước. Nhoáng cái, hắn cũng tới chỗ rẽ, biến mất khỏi tầm mắt của những người ở phía sau lưng.
Núi Hắc Giao có ba cửa ải hiểm yếu. Cửa thứ nhất: Chín rẽ mười tám ngoặt.
Lúc này, tốp đầu tiên mười người học viên nửa bước Hóa Khí đều đã tiến vào trong chín rẽ mười tám ngoặt. Sở Mộ cũng chính thức tiến vào chín rẽ mười tám ngoặt.
Cái gọi là chín rẽ mười tám ngoặt, chính là hình dung mức độ ngoằn nghèo uốn lượn của đường núi. Sau khi Sở Mộ lắc người một cái tiến vào chỗ rẽ, con đường hiện ra ở trước mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đó là một đường núi rộng chưa đầy hai thước. Bên trái là vách núi, bên phải còn lại là vực thẳm.
Sở Mộ theo bản năng thoáng nhìn xuống. Vực thẳm tối đen một màu. Hình như có mây mù đang bay, sâu không thấy đáy. Chỉ cần vừa rơi xuống, sống chết không biết.
Đường núi gồ ghề. Các loại đá vụn đột ngột xuất hiện trên mặt đất. Chỉ hơi không cẩn thận liền có thể bị vướng chân. Hơn nữa vách núi có nhiều chỗ lõm vào, có nhiều chỗ lại đột ngột lồi ra. Có thể khiến không gian đường núi thoáng cái liền thu nhỏ lại, tạo thành các loại ngăn cản.
Đường núi gập ghềnh lấy một góc ba mươi độ cố định đi lên. Đồng thời hiện ra hình cung. Trong quá trình đang chạy nhanh, không chỉ cần phải chú ý dưới chân, mà cũng cần chú ý hai bên trái phải. Còn cần chú ý độ cong. Không thể cứ xông thẳng đi về phía trước.
Vừa tiến vào trong đoạn đường núi này, mười người phía trước bị một chút ảnh hưởng. Về phương diện tốc độ có phần giảm xuống. Sở Mộ cũng bị một ít ảnh hưởng. Nhưng hắn đúng lúc đưa ra sự điều chỉnh. Hắn đồng thời vận dụng thân pháp Phong Trung Du cùng Tật Phong Lược Ảnh, còn vận dụng một thành Phong Chi Ý Cảnh.
Thân pháp Phong Trung Du chú trọng chính là sự linh hoạt. Tật Phong Lược Ảnh chú trọng chính là tốc độ. Nhất là ở trong vòng ba tháng qua, Sở Mộ tìm hiểu Phong Trung Du, nâng cao thân pháp Phong Trung Du lên tầng cao nhất, càng cường đại hơn.
Bất tri bất giác, Sở Mộ dần dần đuổi kịp mười người phía trước.
Trong mười người, tốc độ của Hoàng Phủ Phách chậm nhất. Bởi vì hắn tinh tu chính là kiếm khí quyết hệ thổ, tu luyện thân pháp cũng có thiên hướng hệ thổ, đặc biệt ổn trọng. Hắn có thể vượt qua người khác hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân bản thân tu vi kiếm khí hùng hậu, cùng với thân pháp viên mãn.
Nhưng so với chín học viên khác có tu vi không thua gì với hắn, trên phương diện thân pháp cũng đạt được viên mãn, lại không chiếm được ưu thế gì. Hoàng Phủ Phách hắn cũng biết chỗ thiếu hụt của mình, cho nên cố hết sức đuổi theo, nhưng không dám hao tổn hết toàn lực. Hắn rất sợ tiêu hao quá độ, sức lực không còn dồi dào.
Phía sau chợt truyền đến tiếng gió thổi tới. Hoàng Phủ Phách theo bản năng nhìn lại. Nhất thời sắc mặt hắn đại biến. Lại có người có thể đuổi tới. Điêu này thật sự vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Sở Mộ cách Hoàng Phủ Phách càng lúc càng gần, cuối cùng, gần như chạy song song với Hoàng Phủ Phách.
Đồng tử Hoàng Phủ Phách co lại, hiện lên một tia đen tối. Nhất là khi hắn chú ý tới tu vi kiếm khí của Sở Mộ chỉ có thập đoạn đỉnh phong.
- Chỉ là một đệ tử kiếm phái thập đoạn đỉnh phong, không ngờ cũng dám tranh phong và ta.
Hoàng Phủ Phách nảy sinh ý định ác độc. Hắn chạy vội một bước, bàn chân nặng nề giẫm lên trên mặt đất. Một đạo kiếm khí hệ thổ trong nháy mắt rót vào dưới nền đất.
Lại có thể cùng mình đối chiến mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí khi va chạm một chiêu kiếm kỹ cao giai, hắn còn chiếm một chút thượng phong. Mặc dù hắn còn có con bài chưa lật ra, nhưng thực lực của đối phương đã khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
- Không biết tu vi của hắn có đột phá đến nửa bước Hóa Khí hay không?
Hoàng Phủ Trường Không âm thầm suy nghĩ:
- Chỉ có điều, cho dù là đột phá đến nửa bước Hóa Khí, cũng không phải là đối thủ của ta. Tài nguyên của kiếm phái hạ phẩm và tài nguyên của vương thất, căn bản là không có cách nào so sánh được. Chênh lệch giữa hắn và ta, chỉ càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Trường Không cảm thấy phía sau lưng hình như có một khí tức đè ép đến. Tuy khí tức này không phải nhằm vào hắn, lại làm cho hắn cảm giác được rõ ràng. Tiếp theo, khí tức đè ép đến hóa thành một trận gió mạnh, vèo một tiếng, nhanh chóng bay vút qua bên cạnh. Trong nháy mắt, thị giác khiến Hoàng Phủ Trường Không nhìn thấy được bảy tám phần bóng dáng của người kia.
- Không ngờ là hắn!
Trong lòng Hoàng Phủ Trường Không chấn động, vô cùng khiếp sợ.
- Không có khả năng. Tu vi của hắn vẫn chỉ là thập đoạn đỉnh phong mà thôi, còn chưa có tăng đến nửa bước Hóa Khí. Tốc độ làm sao có thể sẽ nhanh như vậy được?
Hai mắt Hoàng Phủ Trường Không trợn tròn thật lớn, trái tim giống như bị bàn tay vô hình hung hăng đánh một quyền. Hắn căn bản cũng không dám tin tưởng vào những gì vừa nhìn thấy trước mắt. Hắn còn tưởng rằng đây chẳng qua là ảo giác.
- Đuổi theo. Nhất định phải đuổi kịp.
Hoàng Phủ Trường Không cuối cùng tiếp nhận xong hiện thực. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt. Hắn vận dụng hoàn toàn không giữ lại chút nào, thân pháp giống như một chiếc xe vừa thêm dầu, chạy như điên.
Toàn lực vận chuyển kiếm khí, gần như không chú ý tới sự tiêu hoa của kiếm khí, thi triển ra thân pháp, Hoàng Phủ Trường Không giống như một mũi tên rời cung bắn ra. Nhất thời, từng học viên mới lại bị hắn vượt qua.
Nhưng sau khi chạy vội một khoảng thời gian, Hoàng Phủ Trường Không lại không thể không chậm rãi giảm tốc độ xuống. Bởi vì hắn rất bất đắc dĩ phát hiện, khoảng cách giữa mình cùng Sở Mộ đang không ngừng tăng lên. Hắn căn bản không có cách nào đuổi kịp. Mà kiếm khí của bản thân hắn lại không ngừng tiêu hao. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ kiếm khí tiêu hao không còn, cũng không có cách nào đuổi theo kịp.
Sở Mộ vượt qua hết người này tới người khác, rất nhanh liền vượt qua tốp nửa bước Hóa Khí thứ hai, ép thẳng lên tuyến đầu.
Nếu thật sự bàn về kiếm khí tu vi của hắn, rõ ràng không hùng hậu bằng Hoàng Phủ Trường Không. Nhưng hắn có thân pháp cao giai Tật Phong Lược Ảnh đã tu luyện tới mức độ viên mãn. Đồng thời, Phong Chi Ý Cảnh đạt được bốn thành. Mặc dù lúc này vẫn chưa thi triển Phong Chi Ý Cảnh, hắn lại có thể dựa vào bản thân, mạnh mẽ cảm ứng khí lưu xung quanh, lấy những khí lưu này để làm tốc độ của mình nhanh hơn, từ đó vượt qua hết người này tới người khác.
Cả đoạn đường chạy vội, Sở Mộ từ phía xa vượt lên đầu tốp hai, khiến cho bọn họ chỉ có thể ngước mắt nhìn theo. Nhưng từ đây vẫn còn cách tốp đầu một đoạn cự ly rất dài.
Tốp đầu tổng cộng có mười người. chính là Hoàng Phủ Trường Thiên, Hoàng Phủ Băng Ngưng, Hoàng Phủ Thủy Điệp, Hoàng Phủ Phách và Hoàng Phủ Năng cùng với Luyện Thanh Vân, Tôn Trường Phong, Nam Cung Hạo Dương, Cao Cốc Lăng và Trầm Nhiêu.
Tu vi kiếm khí của mười người bọn họ hùng hậu nhất. Đồng thời thân pháp đều tu luyện tới viên mãn. Bọn họ cùng nhau bước, lập tức vượt qua người khác, cùng cạnh tranh lẫn nhau.
Trong nháy mắt, bọn họ liền tới chỗ rẽ, biến mất.
Vèo một tiếng, Sở Mộ giống như một nói gió mạnh lao đi phía trước. Nhoáng cái, hắn cũng tới chỗ rẽ, biến mất khỏi tầm mắt của những người ở phía sau lưng.
Núi Hắc Giao có ba cửa ải hiểm yếu. Cửa thứ nhất: Chín rẽ mười tám ngoặt.
Lúc này, tốp đầu tiên mười người học viên nửa bước Hóa Khí đều đã tiến vào trong chín rẽ mười tám ngoặt. Sở Mộ cũng chính thức tiến vào chín rẽ mười tám ngoặt.
Cái gọi là chín rẽ mười tám ngoặt, chính là hình dung mức độ ngoằn nghèo uốn lượn của đường núi. Sau khi Sở Mộ lắc người một cái tiến vào chỗ rẽ, con đường hiện ra ở trước mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đó là một đường núi rộng chưa đầy hai thước. Bên trái là vách núi, bên phải còn lại là vực thẳm.
Sở Mộ theo bản năng thoáng nhìn xuống. Vực thẳm tối đen một màu. Hình như có mây mù đang bay, sâu không thấy đáy. Chỉ cần vừa rơi xuống, sống chết không biết.
Đường núi gồ ghề. Các loại đá vụn đột ngột xuất hiện trên mặt đất. Chỉ hơi không cẩn thận liền có thể bị vướng chân. Hơn nữa vách núi có nhiều chỗ lõm vào, có nhiều chỗ lại đột ngột lồi ra. Có thể khiến không gian đường núi thoáng cái liền thu nhỏ lại, tạo thành các loại ngăn cản.
Đường núi gập ghềnh lấy một góc ba mươi độ cố định đi lên. Đồng thời hiện ra hình cung. Trong quá trình đang chạy nhanh, không chỉ cần phải chú ý dưới chân, mà cũng cần chú ý hai bên trái phải. Còn cần chú ý độ cong. Không thể cứ xông thẳng đi về phía trước.
Vừa tiến vào trong đoạn đường núi này, mười người phía trước bị một chút ảnh hưởng. Về phương diện tốc độ có phần giảm xuống. Sở Mộ cũng bị một ít ảnh hưởng. Nhưng hắn đúng lúc đưa ra sự điều chỉnh. Hắn đồng thời vận dụng thân pháp Phong Trung Du cùng Tật Phong Lược Ảnh, còn vận dụng một thành Phong Chi Ý Cảnh.
Thân pháp Phong Trung Du chú trọng chính là sự linh hoạt. Tật Phong Lược Ảnh chú trọng chính là tốc độ. Nhất là ở trong vòng ba tháng qua, Sở Mộ tìm hiểu Phong Trung Du, nâng cao thân pháp Phong Trung Du lên tầng cao nhất, càng cường đại hơn.
Bất tri bất giác, Sở Mộ dần dần đuổi kịp mười người phía trước.
Trong mười người, tốc độ của Hoàng Phủ Phách chậm nhất. Bởi vì hắn tinh tu chính là kiếm khí quyết hệ thổ, tu luyện thân pháp cũng có thiên hướng hệ thổ, đặc biệt ổn trọng. Hắn có thể vượt qua người khác hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân bản thân tu vi kiếm khí hùng hậu, cùng với thân pháp viên mãn.
Nhưng so với chín học viên khác có tu vi không thua gì với hắn, trên phương diện thân pháp cũng đạt được viên mãn, lại không chiếm được ưu thế gì. Hoàng Phủ Phách hắn cũng biết chỗ thiếu hụt của mình, cho nên cố hết sức đuổi theo, nhưng không dám hao tổn hết toàn lực. Hắn rất sợ tiêu hao quá độ, sức lực không còn dồi dào.
Phía sau chợt truyền đến tiếng gió thổi tới. Hoàng Phủ Phách theo bản năng nhìn lại. Nhất thời sắc mặt hắn đại biến. Lại có người có thể đuổi tới. Điêu này thật sự vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Sở Mộ cách Hoàng Phủ Phách càng lúc càng gần, cuối cùng, gần như chạy song song với Hoàng Phủ Phách.
Đồng tử Hoàng Phủ Phách co lại, hiện lên một tia đen tối. Nhất là khi hắn chú ý tới tu vi kiếm khí của Sở Mộ chỉ có thập đoạn đỉnh phong.
- Chỉ là một đệ tử kiếm phái thập đoạn đỉnh phong, không ngờ cũng dám tranh phong và ta.
Hoàng Phủ Phách nảy sinh ý định ác độc. Hắn chạy vội một bước, bàn chân nặng nề giẫm lên trên mặt đất. Một đạo kiếm khí hệ thổ trong nháy mắt rót vào dưới nền đất.