Mỗi người đều rất quý trọng tánh mạng mình, nhưng có một ít tình huống sẵn sàng trả giá tính mạng, chỉ cần bọn họ cho rằng đáng giá là được.
Đi liều mạng là vật lộn tìm một tia cơ hội, đạt được, từ nay về sau vận mệnh sẽ cải biến, nhất phi trùng thiên, cho dù tương lai không cách nào trở thành Thánh Hoàng, nếu không được cũng trở thành cường giả tuyệt thế, trong thời đại Thánh Hoàng không hiện thân, một cường giả tuyệt thế chính là chiến lực đỉnh cấp nhất, có thể sáng tạo một siêu cấp thế lực.
Ai không động tâm?
Lui vài bước mà nói, cho dù không đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng nhưng nơi này là nơi Thiên Cổ Thánh Hoàng bế quan, tất nhiên có không ít bảo vật, những bảo vật này có giá trị phi phàm, đạt được sẽ có trợ giúp rất lớn.
Cường giả Thánh cấp tới nơi này thấp nhất là Thánh cấp nhất tinh, cao nhất là Thánh cấp cửu tinh.
Một tia khí tức cường đại trên người cường giả Thánh cấp bộc phát ra ngoài, chấn động vô cùng kinh người.
Lúc này trong hư không cách đó không xa có đôi bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra khỏi hư không, hắn nắm tay lại một cái, hư không bị xé rách như tờ giấy
Hư không bị xé nứt, khí tức cường đại bộc phát ra ngoài, toàn thân mọi người rung động rất mạnh.
Đó là bàn tay trắng nõn như ngọc, sáng bóng long lanh, dường như là sự vật đẹp nhất têế gian, mời người mở to mắt ra nhìn và giật mình, bởi vì bàn tay đó giống như có ma lực làm mọi người đắm chìm vào trong đó.
Xoẹt, hư không như vải vóc,tiếng xé nứt lại xuất hiện, phía sau bàn tay trắng nõn kia là một đạo thân ảnh cất bước đi ra, toàn thân có sương mfu bao phủ bước ra khỏi hư không.
Vừa xuất hiện đỉnh thiên lập địa, kinh thiên động địa.
Một cái liếc mắt có thể tan vỡ thế giới.
Một đám khí tức có thể trấn áp núi sông.
Loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc Sở Mộ đối mặt Độc Cô Xung, Thái Thượng.
Thời đại hiện tại, Thánh Hoàng không xuất thế, tuyệt thế xưng hùng, người này là một cường giả tuyệt thế, còn là cường giả tuyệt thế mạnh hơn Độc Cô Xung, còn là người tùy ý qua lại hư không.Cường giả tuyệt thế này mặc quần áo trắng, hết lần này tới lần khác lại giống công tử tuyệt thế phong độ trác tuyệt không ai bằng.
Oanh, tiếng nổ cực lớn vang lên, từ chân trời xa xôi vọng tới, trong nháy mắt có ánh sáng tím vạch phá bầu trời, ngay lập tức gần và đáp xuống đất, khí tức khủng bố bá đạo trùng kích tám phương, lúc này các cường giả Thánh cấp biến sắc lui ra sau.
Đây là kết quả do đối phương thu liễm khí tức, nếu không bị trùng kích, đại bộ phận mọi người nơi này sẽ bị thương thổ huyết.
- Không Lưu, không ngờ ngươi còn sớm hơn ta.
Tiếng cười to vang lên.
- Ta tu luyện không gian chi đạo, nếu còn chậm hơn Lôi Phách ngươi, chẳng phải sẽ xấu hổ.
Không Lưu cười nói.
- Như vậy nếu ngươi chậm hơn ta thì đâm đầu chết đi cho rồi.
Lôi Phách cười to, tiếng cười vang vọng không gian, ảnh hưởng chung quanh..
Bất kể là Không Lưu hay Lôi Phách, Sở Mộ đều cảm giác bọn họ còn mạnh hơn Độ c Cô Xung và Thái Thượng, hơn nữa còn không phải cường đại hơn một ít.
Xem ra trong cường giả tuyệt thế cũng có phân chia mạnh yếu.
- Vị trí Thiên Cổ Thánh Hoàng bế quan, Lôi Phách ta muốn xem nó có gì huyền diệu.
Ánh mắt Lôi Phách như điện nhìn ra phía trước.
Đó là cung điện vô cùng to lớnđứng sững ở giữa thiên địa, nó năm ở biên giới Thiên Cổ Vực, sau lưng là bóng tối vô tận.
Bóng tối liên miên bất tận nhìn không thấy cuối cùng, thần hồn chi lực tiến vào sẽ bị thôn phệ.
Đây là cấm địa của Thiên Cổ Vực, tên là hắc ám hư vô, cường giả Thánh cấp tiến vào hữu tử vô sinh, chỉ có cường giả tuyệt thế mới có thể đi vào bên trong còn sống đi ra. hưng nghe nói trong hắc ám hư vô cũng không có bảo vật gì, chỉ có hắc ám hư vô mà thôi.
Không có bảo vật, tự nhiên không hấp dẫn tu luyện giả.
Nếu như Thiên Cổ Thánh Điện nằm ở trong hắc ám hư vô. Ngược lại sẽ làm người ta đau đầu.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tới nơi này, Niết Bàn Cảnh là số ít, đại đa số là Vạn Cổ Cảnh. Cường giả tuyệt thế, trừ Không Lưu cùng Lôi Phách ra còn có hơn mười người xuất hiện.
Hơn mười cường giả tuyệt thế đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà, trở thành trung tâm của mọi người.
Thiên Cổ Thánh Điện càng ngày càng rõ ràng, phong cấm bên ngoài đang biến mất dần dần.
Cuối cùng chỉ còn lại một tầng phong cấm
Lại qua vài ngày, tầng ng cửa này không biến mất, dường như vẫn tồn tại.
Một cường giả tuyệt thế bước ra một bước, trong nháy mắt lướt qua mấy ngàn mét xuất hiện trước phong cấm của Thiên Cổ Thánh Điện, hắn cũng không xông vào mà là duỗi một tay chạm vào phong cấm, dần dần tăng cường lực lượng.
Phong cấm sinh ra gợn sóng nhưng không bị phá hủy.
Một cường giả tuyệt thế ra tay, dùng thủ đoạn của hắn cũng không phát hủy được phong cấm, cũng không thể đi vào.
- Ngay cả cường giả tuyệt thế cũng không thể đi vào, chúng ta làm sao tiến vào?
- Nói không chừng không ít bảo địa đều có hạn chế tu vi, có lẽ chúng ta có thể đi vào.
Hơn mười cường giả tuyệt thế liên tục lui bước, không thể làm gì.
Đột nhiên một cường giả tuyệt thế ra tay bắt lấy tên cường giả Thánh cấp vừa nói chuyện, người này là Thánh cấp ngũ tinh, cường giả tuyệt thế hư không một trảo bắt tới như bắt con gà, sau đó ném đi như cục rác.
Tiện tay ném người này vào phong cấm, lúc này lập tức va chạm với phong cấm.
Oanh, phong cấm bắn ra lực lượng đáng sợ nghiền nát thân thể tên Thánh cấp ngũ giai thành thịt nát, huyết vụ bắn tung tóe.
- Con sâu cái kiến.
Cường giả tuyệt thế hung tàn hừ lạnh một tiếng.
Cảnh này làm các cường giả Thánh cấp sợ hãi không thôi, bọn họ liên tục lui ra phía sau, nhưng trên thực tế một trăm mét và mười dặm đối với cường giả tuyệt thế không khác nhau bao nhiêu.
- Ngươi tự mình đi qua hay ta tiễn ngươi đi qua.
Ánh mắt cường giả tuyệt thế hung tàn nhìn qua tên cường giả Thánh cấp khác vưa nói chuyện, người này là Thánh cấp tam tinh.
Cường giả Thánh cấp tam tinh bị cường giả tuyệt hung tàn nhìn sang, nguyên thần như lọt vào sét đánh, toàn thân như nhũn ra, suýt nữa hắn co quắp ngã xuống đất.
- Phế vật!
Cường giả tuyệt thế hung tàn này tên là Trịnh Lệ, hắn vươn tay bắt lấy tên cường giả Thánh cấp tam tinh và ném đi.
Trong nháy mắt tên cường giả Thánh cấp tam tinh va chạm với phong cấm.
Oanh, tên cường giả Thánh cấp tam tinh bị lực lượng oanh kích vỡ vụn ra, hỉ còn lại nguyên thần.
Người này không có cưửi ầm lên, mà là khu động nguyên thần rời xa phong cấm, nhưng Trịnh Lệ vung tay diệt nguyên thần của hắn.
Hung tàn độc ác làm người ta sợ hãi.