Sở Mộ cau mày, hắn toàn lực chống cự ma âm đáng sợ, cho dù hắn có nguyên thần và linh hồn cường đại hơn nữa cũng không cách nào bỏ qua trùng kích hiện tại.
Diêu hâu màu đỏ xoay tròn trên không trung, khí thế toàn thân Trịnh Lệ tăng lên rất nhiều.
- Hưởng thụ thịnh yến tử vong đi.
Trịnh Lệ cười nói, thân thể hắn bộc phát tốc độ nhanh hơn.
Trên thực tế tốc độ Trịnh Lệ cũng không tăng lên, bởi vì có hạn chế đạt tới Thánh cấp tam tinh đỉnh phong, sau khi nghiêm túc, khí thế của hắn lại ảnh hưởng tới thị giác của Sở Mộ, phán đoán của hắn cũng bị quấy nhiều, cho rằng tốc độ của Trịnh Lệ tăng nhanh.
Đây là một loại năng lực quấy nhiễu phán đoán của đối phương.
Sở Mộ nhanh chóng hiểu ra, Trịnh Lệ cũng đã xuất hiện ngay trước mặt, hai móng vuốt lăng lệ ác liệt triển khai công kích. Chỉ cần khí thế ập tới cũng làm Sở Mộ hiểu ra, công kích của Trịnh Lệ lúc trước còn bị hạn chế ở cấp độ Thánh cấp tam tinh đỉnh phong, hiện tại càng sắc bén và hung tàn hơn, một khi bị đánh trúng vào người thì kết quả có thể nghĩ.
Tuy cấp độ lực lượng không có biến hóa nhưng trong đó liên quan rất nhiều thứ, vận dụng khí têế trùng kích là một phương diện.
Trong tích tắc, quá trình Sở Mộ xé rách tàn ảnh cực kỳ hung hiểm, nếu chậm hơn nửa đường, bị xé nứt không phải tàn ảnh mà là thân thể của hắn.
Lúc này Sở Mộ đã biết rõ, Trịnh Lệ nghiêm túc còn lợi hại hơn không ít, không phải mình có thể đối kháng trạng thái này.
Sở Mộ hư không xiết chặc tay trái, khí tức vĩnh hằng xuất hiện.
Vĩnh hằng linh kiếm!
- Song kiếm...
Mọi người liên tục giật mình.
Người biết Sở Mộ thạo song kiếm cũng không nhiều, bởi vậy nhìn thấy Sở Mộ cầm song kiếm, mỗi người đều rất kinh ngạc.- Ngươi cho rằng thêm một thanh kiếm là có thể đấu với ta một trận hay sao?
Trịnh Lệ cười nói.
- Có thể hay không cứ thử thì biết?
Sở Mộ nói, song kiếm va chạm với nhau và bắn ra sóng âm rất mạnh.
Lúc này thân thể Sở Mộ biến mất, hắn sử dụng bộ pháp huyền diệu, hắn cho người ta cảm giác hắn đang lui ra phía sau, kì thực hắn đang tới gần Trịnh Lệ và triển khai công kích.
Trong nháy mắt, Trịnh Lệ cũng cảm giác thị giác của mình bị lừa gạt, nhưng hắn là cường giả tuyệt thế, nhãn lực phi phàm, hắn lập tức có phản ứng.
Móng vuốt sắc bén ngang trời trải rộng bốn phía, hắn công kích không có góc chết nhắm vào Sở Mộ.
Song kiếm của Sở Mộ đánh ra vô số kiếm quang lăng lệ ác liệt, mỗi một đạo kiếm quang mang theo uy năng vô cùng kinh người, lần lượt va chạm với ưng trảo.
Mỗi một lần va chạm sẽ có một đạo kiếm quang bị nghiền nát.
Song phương va chạm quá nhanh, dùng công đối công, dùng lăng lệ ác liệt đấu lăng lệ ác liệt.
- Không ngờ lúc trước cũng chưa phải là thực lực chân chính của hắn, song kiếm chi pháp.
- Quá mạnh mẽ, ta gặp hắn không thể đánh thắng.
Những cường giả Thánh cấp không ngừng kinh hãi.
Trong tình huống bị hạn chế như lúc này, Sở Mộ không khác gì một cường giả tuyệt thế.
Sở Mộ và Trịnh Lệ đến bây giờ vẫn chưa từng sử dụng kiếm pháp uy lực quá lớn, bởi vì lực lượng bị hạn chế cho nên uy lực kiếm pháp không khác gì công kích bình thường, đương nhiên vẫn có khác biệt, lúc sử dụng kiếm pháp chính thức sẽ có uy năng mà chiêu thức bình thường không có.
Kỳ phùng địch thủ, Sở Mộ chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái, hắn vận dụng sở học bản thân và không ngừng chải vuốt cẩn thận.
Trái lại Trịnh Lệ không có cảm giác như với Sở Mộ, hắn vốn cho rằng mình nghiêm túc là có thể hành hạ đối phương đến chết, sự thật lại đánh hắn một cái tát, đối phương có thể sử dụng song kiếm đấu ngang tay với mình, làm gì có khả năng bị hành hạ.
Hắn muốn hưởng thụ, là thống khoái hành hạ một thiên tài yêu nghiệt đến chết cứ không phải chiến đấu kỳ phùng địch thủ, muốn kỳ phùng địch thủ còn chẳng phải đơn giản, chỉ cần đấu với các cường giả tuyệt thế khác là được.
Đánh lâu không được, Trịnh Lệ dần dần mất đi kiên nhẫn.
Móng vuốt biến ảo, hắn như diều hâu vồ thỏ.
- Liệt Thiên Trảo!
Tiếng quát tràn ngập sát cơ sinh ra, Trịnh Lệ đánh một trảo như diều hâu sắc bén, ưng trảo chính thức tràn ngập sắc bén, dưới móng vuốt, bầu trời bị xé rách, giống như xé rách vải vóc và không có chút áp lực nào cả.
Uy lực Liệt Thiên Trảo cũng bị hạn chế ở cấp độ Thánh cấp tam tinh đỉnh phong nhưng uy năng không kém, hắn có cảm giác như bầu trời bị xé rách, còn có trùng kích thị giác, lập tức làm hắn rung động không nhỏ.
Sở Mộ không hoảng hốt, Trịnh Lệ thi triển Liệt Thiên Trảo, hắn cũng giơ kiếm lên, lực lượng cường hoành ngưng tụ trên thân kiếm.
Hắn chém ra một kiếm làm người ta sinh ra cảm giác một kiếm này cứng rắn và mềm dẻo, bất cứ thực thể hay hư ảo đều bị kiếm này đánh tan.
Trảm Đạo kiếm thức!
Sở Mộ chém ra một kiếm khí thế kinh người, nhiều người cũng sợ hãi không nhỏ.
- Liệt Hồn Trảo!
Liệt Thiên Trảo va chạm với Trảm Đạo kiếm thức và biến mất, Trịnh Lệ lại thi triển chiêu mạnh hơn.
Liệt Hồn Trảo mang theo uy thế mạnh hơn Liệt Thiên Trảo, lại bức thẳng linh hồn, nó làm Sở Mộ sinh ra cảm giác linh hồn đang bị xé rách.
Chiêu thức bức thẳng linh hồn, vô thanh vô tức làm người ta sợ hãi.
Sở Mộ đối đãi nghiêm túc, sáu đạo kiếm quang hóa thành vòng xoáy vòng quanh thân thể, hấp lực kinh người bộc phát và kéo Liệt Hồn Trảo, ngay sau đó hắn huy kiếm tay trái, ngàn vạn mây mù hiện xuất hiện, một đạo kiếm quang vô thanh vô tức nhắm thẳng vào Trịnh Lệ.
Trong tích tắc song kiếm của Sở Mộ liên tục thi triển các kiếm pháp khác nhau.
- Không ngờ nắm giữ tinh túy song kiếm.
- Sống nhiều năm như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy có người nắm giữ tinh túy song kiếm.
Cái gọi là nắm giữ tinh túy song kiếm kỳ thật là một loại tiêu chuẩn, dùng song kiếm trong tay cùng lúc thi triển kiếm pháp khác nhau.
Độ khó thập phần cao.
Sở Mộ làm được, hơn nữa còn làm không chút áp lực, cho nên mọi người đánh giá hắn cao hơn trước.
Một chiêu này hoàn toàn vượt quá Trịnh Lệ dự kiến, hắn thân là cường giả tuyệt thế, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, lập tức tránh Xuyên Vân kiếm thức của Sở Mộ.
Trong nháy mắt tránh đi, song kiếm của Sở Mộ lại thi triển kiếm thức đánh tới.
Luận kỹ xảo chiến đấu hai người tương xứng với nhau, trong tình huống lực lượng và kỹ xảo tương đương nhau, Sở Mộ đạt được một tia tiên cơ, hắn có khả năng nắm bắt thời cơ rất đặc biệt, lập tức chiếm tiên cơ không cho Trịnh Lệ cơ hội nào.
Song kiếm nơi tay, trong phạm vi lĩnh vực sẽ do ta khống chế.
Giật mình, Sở Mộ sinh ra một tia cảm giác hào hùng, đó là cảm giác tự tin, trong bất tri bất giác dưới song kiếm của hắn hình thành lĩnh vực độc lập.