Ỷ vào thân pháp linh hoạt cùng tốc độ nhanh chóng của mình, Minh Không không ngừng chuyển dời, không ngừng né tránh, lần lượt muốn rút kiếm, lại lần lượt bị áp chế, loại cảm giác này để cho hắn gần như muốn nổi giận.
Mình đường đường là một cường giả Thánh cấp Bát Tinh sơ giai, đường đường Bạch Ngân vệ đại đội trưởng, lại bị người áp chế đến nỗi ngay cả kiếm cũng không thể rút ra, đây đối với một Kiếm Thánh cường đại mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục, sỉ nhục lớn lao.
Những người khác ở bên cạnh, toàn bộ đều ngây dại, tuy bọn hắn thấy không rõ lắm, lại có thể phân biệt ra được, Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai kia, vậy mà ở dưới Minh Không đại nhân ra tay, cùng hắn chống lại, thậm chí Ngôn chưởng quầy cùng Lâm đội trưởng nhìn ra được, Minh Không đại nhân tựa hồ bị áp chế, rơi xuống hạ phong.
Điều này sao có thể?
Điều này sao có thể!
Ngôn chưởng quầy càng thêm hối hận, một cường giả như vậy, mình vậy mà đi trêu chọc.
Lâm Bích Nhược thấy hoa mắt, cái gì cũng không rõ lắm, nhưng nội tâm của nàng lại vô cùng kích động, bởi vì nàng rốt cuộc biết, thực lực của công tử nhà mình tuyệt đối rất cường hoành.
Chẳng lẽ, công tử nhà mình ẩn tàng tu vi?
Hẳn là vậy, nếu không làm sao có thể đối kháng Thánh cấp Bát Tinh.
Phạm vi trong cửa hàng quá nhỏ, bất lợi cho phát huy thực lực, nếu không sẽ tạo thành phá hư càng lớn, cho dù là Minh Không, cũng phải bận tâm điểm này, mà Sở Mộ, dưới tình huống hắn không sử dụng át chủ bài, kỳ thật thực lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng Thánh cấp Bát Tinh sơ giai mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, Minh Không là Thánh cấp Bát Tinh sơ giai bình thường, dĩ nhiên sẽ bị Sở Mộ áp chế, mà kiếm của Sở Mộ, lại chuyên môn nhằm vào hai tay của hắn, để cho hắn căn bản không cách nào rút kiếm.
Một Kiếm Thánh không có kiếm trong tay, một thân thực lực sẽ giảm bớt đi nhiều.
Luận cận thân chém giết, vẫn là đối phương ở vào hoàn cảnh xấu, Sở Mộ làm sao có thể thất bại.
Áp chế áp chế áp chế, toàn diện áp chế.
Phạm vi né tránh của Minh Không dần dần thu nhỏ lại, lần lượt muốn rút kiếm, lại lần lượt bị cắt đứt, hắn rất muốn mạo hiểm rút kiếm, nhưng không có nắm chắc kháng trụ mũi kiếm sắc bén kia.Hậu quả bị áp chế, là bộc phát.
Minh Không rốt cục chịu đựng không nổi, liều lĩnh triệt để bạo phát.
Khí thế vô cùng khủng bố từ trên người hắn phóng lên trời, tựa như sơn băng địa liệt, từng tia chớp khủng bố chạy trên thân, trải rộng bốn phía.
Dưới khí thế khủng bố xung kích, cả gian cửa hàng đều đang run rẩy, bị chấn nát bấy.
Những người khác ở bốn phía, dưới khí thế khủng bố của Minh Không đã bị đánh bay ra xa, nhao nhao bị thương, ngoại trừ Sở Mộ, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Đột nhiên xuất hiện bộc phát, cũng cản trở kiếm của Sở Mộ trong tích tắc, vậy là đủ rồi.
Minh Không thò tay bắt lấy chuôi kiếm sau lưng, đột nhiên rút ra, phảng phất như sấm sét ngang trời, hóa thành tia chớp vô cùng cuồng bạo, xé rách trường không, dưới khí thế kinh người, khí lưu khủng bố chấn nát hai bên, thẳng hướng Sở Mộ.
Một kiếm này, là một kiếm tràn ngập phẫn nộ của Minh Không, là một kích toàn lực của hắn bộc phát ra, vô cùng cường hoành, cho dù là Thánh cấp Bát Tinh trung giai bình thường, cũng khó có thể ngạnh kháng.
Một kiếm này, nhìn không tới kiếm, chỉ có tia chớp, không chỉ cuồng bạo, hơn nữa cực kỳ nhanh chóng.
Quá nhanh, ngay cả Sở Mộ có cảm thấy, cũng khó có thể tránh đi.
Không cách nào tránh đi, vậy thì phòng ngự.
Lục Đạo Kiếm Thức!
Từng vòng xoáy màu đen ngưng tụ ở dưới thân kiếm, sáu vòng xoáy màu đen bị Sở Mộ xếp đặt, hòa thành một đường thẳng tắp.
Vòng xoáy màu đen thứ nhất bị Minh Không đánh tan, đạo thứ hai, đón lấy đạo thứ ba.
Theo từng vòng xoáy màu đen bị đánh tan, uy lực của Kinh Lôi cũng bị hấp thu không ngừng, càng ngày càng yếu.
Sau khi đánh nát vòng xoáy màu đen thứ năm, uy lực của Kinh Lôi hạ đến thấp nhất, lúc đánh nát vòng xoáy thứ sáu, chỉ còn lại có một chút, nhưng mà chút này, y nguyên có uy lực đánh chết Thánh cấp Thất Tinh đỉnh phong, Sở Mộ huy kiếm, đánh nát Kinh Lôi.
Phảng phất bị phong bạo phá hủy, tàn sát bừa bãi mà qua, cả gian cửa hàng hoàn toàn bị hủy hoại, khí tức cường đại chấn động, kinh động bát phương.
- Xảy ra chuyện gì?
- Có người chiến đấu.
- Cũng dám ra tay ở trong thành, còn tạo thành động tĩnh lớn như thế, thật sự là tự tìm đường chết.
- Đi, đi xem.
Vây xem là thiên tính của con người, lập tức có không ít người từ bốn phương tám hướng chạy tới vây xem.
Đón lấy, đội đội chiến sĩ mặc áo giáp màu bạc, từ trong đám người xuất hiện, phi tốc chạy tới, là Bạch Ngân vệ đội.
Lập tức, Bạch Ngân vệ đội liền phong tỏa bốn phía.
Đây là một loại bảo hộ, đồng thời cũng là một vòng vây, ngăn chặn đường lui.
Bất kể là ai, dám can đảm ở trong Bạch Ngân Thành ra tay đại chiến, đều sẽ bị trừng phạt.
Lúc này, lại một người nhanh chóng đi đến, mặc áo giáp màu bạc, thân hình cao lớn cường tráng, cực kỳ có lực áp bách.
- Chuyện gì xảy ra?
Hắn hỏi là bọn người Lâm đội trưởng.
- Cương Nham đại đội trưởng, là Minh Không đại đội trưởng chiến đấu.
Lâm đội trưởng vội vàng đứng thẳng hồi đáp, vị này gọi Cương Nham đại đội trưởng, là đại đội trưởng hắn lệ thuộc trực tiếp.
- Nguyên nhân?
Thần sắc của Cương Nham khẽ động, lần nữa trầm giọng hỏi.
Lâm đội trưởng vội vàng dùng ngôn ngữ đơn giản, nói nguyên nhân sự tình một lần.
Cương Nham nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.
Loại chuyện tham ô này, hắn cực kỳ chán ghét, nhưng mà, khi hắn nghe được đối phương bày ra khí tức, gần kề chỉ là Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, lại có thể đối kháng Minh Không, còn một lần áp chế đến Minh Không thúc thủ vô sách, cuối cùng không thể không triệt để bộc phát, nội tâm vô cùng khiếp sợ.
- Hẳn là một cường giả đã ẩn tàng tu vi a.
Cương Nham thầm nghĩ.
Bằng không thì, hắn không thể tin được, một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, thực lực có thể so sánh Thánh cấp Bát Tinh sơ giai.
Hắn cũng không có nhúng tay, bởi vì đây là chiến đấu thuộc về Minh Không.
Mặc kệ nguyên nhân gây ra sự tình rốt cuộc là cái gì, nói ngắn lại, đối phương ở trong Bạch Ngân Thành động thủ, hơn nữa tạo thành phá hư cùng chấn động rất lớn, đây là ảnh hưởng tồi tệ, thân là Bạch Ngân vệ, chức trách là bảo vệ Bạch Ngân Thành an toàn.
Hiện tại, đối phương trái với quy củ của Bạch Ngân Thành, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Mà bây giờ Minh Không ra tay, nếu Cương Nham lại ra tay, ở trên trình độ nhất định sẽ khiến Minh Không không vui, phá hư cảm tình đồng liêu.
Trừ khi là Minh Không không cách nào giải quyết.