Kiếm Lực cấp bảy, cần hiến tế Bạch Ngân chi tâm, đối với bọn họ mà nói, Bạch Ngân chi tâm quá mức xa xôi, cái kia đại biểu chính là Tội Dân Bạch Ngân cấp, loại thực lực cường đại này, căn bản không phải bọn hắn có thể đối kháng.
Đương nhiên, còn có một ít phương pháp khác, có thể đạt được Bạch Ngân chi tâm, ví dụ như bán Linh Dược hoặc khoáng thạch Bạch Ngân cấp, bất quá, Linh Dược khoáng thạch Bạch Ngân cấp này, ít nhất phải tiến vào tầng thứ hai huyệt động của Tội Dân mới có thể có được, hơn nữa không nhiều lắm, còn cần là lần đầu tiên tiến vào, thuộc về người khai hoang mới được.
Nếu là huyệt động bị người vơ vét qua, có thể tìm được một ít Linh Dược Thanh Đồng cấp thấp cũng không tệ rồi.
Mà Thánh cấp Thất Tinh như bọn hắn, ở đâu có cơ hội khai hoang huyệt động, coi như có, cũng không quá đáng là một ít người may mắn mà thôi, số lượng ít đến thương cảm.
Cho nên, bọn hắn cơ hồ chảy nước miếng, nhìn Sở Mộ lấy ra mười viên Bạch Ngân chi tâm.
Chỉ là, động tâm quy động tâm, nhưng không dám hành động, lúc trước Sở Mộ một kiếm miểu sát một Thánh cấp Thất Tinh trung giai, phảng phất vẫn còn ở trước mắt, về sau Sở Mộ ở trong tay Tội Dân Bạch Ngân cấp thành công thoát thân, cũng làm cho bọn hắn nhớ vô cùng rõ ràng.
Mười viên Bạch Ngân chi tâm bị hòa tan, hóa thành một đạo quang mang ngân sắc, phóng lên trời, chui vào Hắc Thần Cự Kiếm, một tia sáng bóng chợt lóe lên.
Bạch Ngân chi tâm, tựa hồ có hiệu quả tẩm bổ càng lớn.
Kiếm quang màu bạc càng thêm sáng chói, từ trong Hắc Thần Cự Kiếm xuất hiện, kích xạ mà xuống, chui vào mi tâm của Sở Mộ, tiến vào trong cơ thể, không bao lâu, kiếm quang màu bạc kia lần nữa ly khai, phản hồi Hắc Thần Cự Kiếm.
- Lại thất bại?
- Chẳng lẽ hắn nắm giữ Kiếm Lực cấp bảy?
Tiếng kinh hô liên tục.
Chợt, hai mắt bọn hắn trừng lớn, hít một hơi lãnh khí.Bọn hắn nhìn thấy gì?
Sở Mộ vậy mà lấy ra 100 viên Bạch Ngân chi tâm, đặt ở trên tế đàn.
100 viên Bạch Ngân chi tâm a, đây chính là 100 viên Bạch Ngân chi tâm, người này phát rồ sao.
Liệt Dương treo cao, hào quang nóng bỏng phổ chiếu đại địa, Hắc Thần Cự Kiếm đứng vững, hư ảnh cao mấy ngàn thước, cách xa mười mấy vạn mét cũng y nguyên có thể thấy được, phảng phất như Thần để sừng sững Thiên Địa Thái Cổ.
Một đạo thân ảnh phi tốc từ đằng xa mà đến, tiếp cận Hắc Thần Cự Kiếm.
Không phải Phi Toa, mà là một người.
Một lão giả toàn thân ở trong trường bào màu xám, hắn chỉ có một con mắt, một con mắt khác đeo bịt mắt màu đen, thân bối trường kiếm, mỗi một bước bước ra, mặt đất phảng phất như bị rút ngắn, một bước vài trăm mét.
Tốc độ này, cơ hồ có thể so với tốc độ của Phi Toa bình thường.
Phải biết rằng, tốc độ của Phi Toa là căn cứ tốc độ phi hành của Tu Luyện giả, mà lúc Tu Luyện giả không phi hành, chỉ có thể ở trên mặt đất chạy vội, tốc độ kia xa xa không cách nào so sánh với trực tiếp phi hành.
Dưới tình huống bình thường, một Thánh cấp Cửu Tinh chạy trên mặt đất, tốc độ không sai biệt lắm tương đương một Thánh cấp Thất Tinh toàn lực phi hành.
Phi hành gặp nguy hiểm, dưới tình huống bình thường, không có người nào nguyện ý mạo hiểm, không cẩn thận, nhẹ thì rơi vào vết nứt không gian, rơi vào không gian loạn lưu, nặng thì bị vết nứt không gian xé nát tại chỗ.
Một cái là rơi vào nơi không biết, một cái là trực tiếp tử vong, kết quả như vậy, không có người nguyện ý tiếp nhận.
Lão giả này nhìn phía trước, tập trung Hắc Thần Cự Kiếm, hắn biết rõ, người hắn muốn giết lúc này đang ở dưới Hắc Thần Cự Kiếm.
...
- Nhất định là không cách nào nắm giữ Kiếm Lực.
- Đúng vậy a, bằng không thì chẳng lẽ hắn đã nắm giữ Kiếm Lực cấp tám sao?
Hiến tế 100 viên Bạch Ngân chi tâm đạt được hồi báo, Kiếm Lực cấp tám chui vào mi tâm của Sở Mộ, bất quá hai hơi, lại từ mi tâm của hắn lao ra, phản hồi Hắc Thần Cự Kiếm.
Chợt, bọn hắn lại chấn kinh lần nữa rồi.
Phát rồ phát rồ, dĩ nhiên là một ngàn Bạch Ngân chi tâm.
Con mắt mỗi người đều tái rồi, hô hấp trở nên dồn dập, hận không thể rút kiếm xung phong liều chết, cướp đoạt một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm kia xuống.
Một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, tài phú cực lớn, coi như là rất nhiều Thánh cấp Cửu Tinh cũng cầm không ra được, chẳng lẽ cứ như vậy bị dùng để hiến tế sao?
Phải biết rằng, nếu bọn họ có thể đạt được một ngàn Bạch Ngân chi tâm kia, đổi thành tài nguyên tu luyện, tuyệt đối có thể ở trong thời gian ngắn, tăng thực lực lên mức độ rất lớn, không lấy ra hiến tế, cũng có thể tăng lên đẳng cấp Kiếm Lực của bản thân, không đến mức lãng phí mất như vậy.
Đúng vậy, ở bọn hắn xem ra, Sở Mộ đã phát rồ đến tình trạng tùy ý lãng phí Bạch Ngân chi tâm rồi.
Rõ ràng đã thử qua hai lần, tổn thất một trăm mười viên Bạch Ngân chi tâm, chứng minh hắn căn bản không cách nào nắm giữ Kiếm Lực, hiện tại còn không chết tâm sao?
Còn muốn lãng phí một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm?
Sao có thể như vậy.
Đã có người mất đi ý chí, rống to, thậm chí có người xông lên phía trước, rút kiếm, ý đồ công kích Sở Mộ, lại bị lực lượng tế đàn chấn bay.
Đúng vậy, người đứng ở trên tế đàn, liền được tế đàn bảo hộ. Bất luận công kích gì, cũng không thể đột phá tế đàn bảo hộ, ít nhất ở thật lâu trước, đã từng có Thánh cấp Cửu Tinh cao cấp thử qua một kích toàn lực.
Sở Mộ buông một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, lạnh lùng nhìn người xuất kiếm, ánh mắt băng hàn, thẳng thấu trái tim, để cho toàn thân người nọ run lên, sợ hãi không tự chủ được từ sâu trong nội tâm bay lên.
Con mắt hắn xám ngắt, cũng ý thức được, Sở lúc này Mộ đang đứng trên tế đàn, mặc cho bọn hắn ra tay như thế nào, cũng không làm gì được mảy may, trái lại còn có thể đắc tội Sở Mộ.
Bọn hắn không thể không đè xuống tham niệm trong lòng, lại đang âm thầm mắng không ngớt.
Lúc này, Sở Mộ buông một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, bỗng nhiên cảm giác được một tia nguy cơ, cảm giác nguy cơ phát ra từ nội tâm, đột nhiên xuất hiện.
- Chuyện gì xảy ra?
Sở Mộ khẽ chau mày, hơi trì hoãn, lại tự hỏi, tập trung Cự Kiếm trước mắt.
- Không, nơi phát ra nguy cơ không phải Hắc Thần Cự Kiếm, mà là cái khác.
- Bạch Ngân Thành?
- Hay là ai khác?
Không cách nào xác định nơi phát ra nguy cơ cụ thể, nhưng Sở Mộ biết rõ, có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, địch nhân nhất định cực kỳ cường hoành, khả năng là tồn tại mình không cách nào chống lại.