Sở Mộ nắm bắt tiên cơ, không nương tay một chút nào. Song kiếm cuồng bạo giống như là cơn bão, sấm chớp, lại giống như cực quang xuyên thủng hư vô. Dưới Tâm kiếm như một, sơ hở trên người Nhất Đạo Tử lần lượt bị hắn nắm bắt, cho dù Nhất Đạo Tử nhanh chóng bù đắp, che kín sơ hở. Nhưng mà dưới loại tình huống này hắn đã thực sự mất đi cơ hội phản kích, cho nên chỉ có thể không ngừng né tránh, đón đỡ mà thôi.
Vốn Nhất Đạo Tử đã đúc thành Hắc Bạch song kiếm, định dùng song kiếm này chém giết người áo xanh chặt đứt tay hắn năm đó, không ngờ lại lâm vào trong khốn cảnh như vậy. Bị một con sâu cái kiến trước đó bức bách tới tình trạng như vậy.
Lửa giận thiêu đốt trong lòng, muốn bộc phát, như phát điên nhưng lại không thể làm được gì. Mấy lần hắn cho rằng cơ hội đã tới, nhưng mà còn chưa kịp nắm bắt thì đã bị kiếm của Sở Mộ đánh gãy. Loại cảm giác có lực lượng nhưng lại không có chỗ phát tiết này khiến cho hắn vô cùng khó ochiju.
Sở Mộ không ngừng xuất kiếm, thế công dường như càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung mãnh. Hai mắt lại tỉnh táo dị thường. Dưới tâm kiếm như một, tư duy nhanh chóng vận chuyển, không ngừng tính toán.
Hắn xuất kiếm nhìn như lộn xộn, kỳ thực lại có mục đích của chính mình, đó chính là bố cục.
Dùng thực lực của hắn hiện tại, so với Nhất Đạo Tử của Hắc Bạch viên cung không kém quá nhiều. Nhiều nhất chỉ sàn sàn với nhau. Chẳng qua đối phương ngay từ đầu xem thường hắn, mất đi tiên cơ cho nên mới rơi xuống hạ phong. Nhưng mà chỉ cần để đối phương nắm lấy cơ hội trong tích tắc là có thể lập tức thoát khỏi hoàn cảnh xấu. Đến lúc đó đại chiến sẽ càng thêm kịch liệt. Mà Sở Mộ muốn chém giết đối phương cũng càng trở nên khó khăn, thậm chí khó mà làm được.
Dù sao thực lực Tuyệt Thế cường giả không phải là chuyện đùa, trừ phi dưới tình huống hơn kém quá lớn, nếu không muốn giết chết đối phương rất khó, nhiều nhất chỉ đánh bại, đả thương đối phương mà thôi.
Giống như Thanh Diệp năm đó vậy, thực lực còn hơn Nhất Đạo Tử, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ chặt đứt một cánh tay của Nhất Đạo Tử mà thôi.Thực lực của Sở Mộ hôm nay còn không bằng Thanh Diệp lúc ấy, mà Nhất Đạo Tử so với ba mươi năm trước lại có tăng trưởng. Bởi vậy hắn muốn chém giết Nhất Đạo Tử cũng không có dễ dàng như vậy.
Mỗi một kiếm đều đang bố trí, bố cục, cho Nhất Đạo Tử một chút hi vọng, lại khiến cho hắn ta không tới mức không nhìn thấy hi vọng mà liều lĩnh trốn chạy. Giống như là nước ấm nấu ếch xanh vậy, từng bước một dẫn dắt đối phương, trong lúc bất tri bất giác đi tới vực sâu tử vong.
Mắt thấy thời cơ dần dần thành thục, lúc này Sở Mộ mới thi triển ra Xuyên Vân kiếm thức.
Song kiếm, nhất kiếm xuyên vân, mây mù tràn ngập bốn phía, tầng tầng lớp lớp, từng đạo, từng đạo kiếm quang xuyên qua mây mù, vô thanh vô tức, cực kỳ ngưng tụ, tràn ngập lực lượng không gì so bì nổi.
Kiếm quang sắc bén của Xuyên Vân kiếm thức từ tất cả góc độ bắn về phía Nhất Đạo Tử, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho hắn né tránh và miễn cưỡng chống cự được. Bởi vậy Sở Mộ biết rõ, chỉ bằng vào Xuyên Vân kiếm thức thì đừng mơ chính thức dồn đối phương vào chỗ chết.
- Ta không tin kiếm pháp như vậy ngươi có thể liên tục thi triển.
Trong lòng Nhất Đạo Tử tức giận không thôi, nhưng mà hắn cũng biết kiếm pháp như vậy uy lực cường đại. Mỗi một lần thi triển đều tiêu hao không ít lực lượng, căn bản không thể nào kéo dài, thi triển nhiều được. Cho nên hắn đang chờ cơ hội, chỉ cần để cho hắn chờ đợi tới lúc Sở Mộ không thể nào thi triển kiếm pháp như vậy nữa, đó chính là thời điểm hắn bắt đầu phản kích.
Đến lúc đó phản kích của hắn sẽ vô cùng cuồng bạo.
Liên tục thi triển hai mươi mấy lần Xuyên Vân kiếm thức, mây mù chồng chất, tràn ngập bốn phía, ảnh hưởng tới lực lượng thần hòn. Kiếm của Sở Mộ có chút dừng lại, giống như vì thi triển nhiều lần Xuyên Vân kiếm thức mà lực lượng bị đứt quãng vậy.
- Cơ hội tới.
Tinh mang trong mắt chợt lóe lên, sát ý từ trong lòng bộc phát ra. Song kiếm trắng đen trong tay tạo thành một vòng tròn, một vòn tròn màu đen và một vòn tròn màu trắng chồng chất lên nhau, lập tức hóa thành vòng xoáy, dường như muốn thôn phệ cả thiên địa. Uy năng kia một khi bạo phát ra chắc chắn sẽ dẫn tới kiếp nạn đáng sợ, phá hủy sơn nhạc là chuyện không cẩn phải nói chơi.
Nhưng mà hắn lại không biết đây là cơ hội mà Sở Mộ muốn.
Liên tiếp chèn ép khiến cho Nhất Đạo Tử giận dữ, lửa giận tăng vọt tới mức cơ hồ mất đi lý trí. Sau khi đạt được cơ hội phản kích sẽ liều lĩnh công kích.
Vòng xoáy màu trắng và màu đen trực tiếp cuốn tới, đánh nát thân thể Sở Mộ. Không thể nghi ngờ, đó chỉ là tàn ảnh mà thôi.
Trong lúc mây mù màu trắng cuồn cuộn, chân thân Sở Mộ xuất hiện ở một nơi khác, song kiếm giơ lên, giao nhau. Lực lượng kiếm vực rót vào.
- Thiên Địa... Thập tự trảm.
Một đạo kiếm quang cắt ngang tứ phương, một đạo kiếm quang từ hai cực nam bắc giao nhau, tạo thành một kiếm quang thập tự vô cùng sáng chói, huy hoàng mà khí phách, sắc bén khôn cùng.
Thiên Địa Thập Tự trảm.
Đây là chiêu kiếm thức Sở Mộ mới tự nghĩ ra, dưới tâm kiếm như một, xé rách mây mù nồng đậm, chém về phía Nhất Đạo Tử.
Trong nháy mắt khi vòng xoáy trắng đen đánh trúng Sở Mộ, Nhất Đạo Tử chợt hiểu rõ mình đã thất thủ cho nên hắn cảnh giác không thôi. Lúc này kiếm quang thập tự vô cùng đáng sợ chém tới, lực lượng mới của Nhất Đạo Tử còn chưa kịp sinh ra. Hắn không để ý tới bản thân bị thương, cưỡng ép thúc giục lực lượng, kinh mạch lập tức vỡ vụn ra.
Thúc dục lực lượng toàn thân rót vào song kiếm trong tay, màu đen càng thêm thâm thúy, màu trắng thì quang mang đại thịnh, dùng toàn lực ngăn cản một kích này của Sở Mộ.
Chỉ là một kích bố cục đã lâu của Sở Mộ, há có thể để cho hắn dễ dàng ngăn cản như vậy được?
Kiếm quang thập tự sáng chói mà kinh diễm chiếu rọi không trung, kinh động bát phương. Tất cả mọi thứ trên đường đều không thể chống cự. Kiếm quang trực tiếp chém qua thân thể Nhất Đạo Tử, rơi xuống, đánh vào trên Thánh sơn, in dấu thật sâu, tạo thành một dấu vết thập tự, ngang dọc cũng có mấy trăm trượng. Chỗ bị cắt vô cùng bóng loáng, tản mát ra kiếm khí chấn động vô cùng kinh người. Loại phong mang này dù là cách xa mười vạn trượng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.