Diệu Nhật trưởng lão khẽ cau mày, nhìn Tô Khải Lai, nói.
- Trưởng lão, là như vậy.
Tô Khải Lai nói:
- Hơn một tháng trước, Hóa Long sư huynh khi vẫn còn là đệ tử ngoại môn, đã từng dùng kiếm khiêu chiến với Thanh Thủy Kiếm Phái ngoại môn, lại khiêu chiến với Thanh Phong Kiếm Phái ngoại môn. Vốn đã kết thúc, cuối cùng lại xuất hiện một đệ tử ngoại môn tên là Sở Mộ. Không ngờ tên đó chỉ dùng một kiếm, đánh bại Hóa Long sư huynh. Cho nên lúc này đây Hóa Long sư huynh theo trưởng lão ngài tới Thanh Phong Kiếm Phái khiêu chiến ba viện, cũng có ý nghĩ tìm tên Sở Mộ kia để rửa sạch nỗi nhục trước đó.
- Hóa Long hơn một tháng trước bị một kiếm đánh bại sao?
Diệu Nhật trưởng lão cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi. Bất chợt, hắn tràn đầy tự tin gật đầu:
- Đó là chuyện hơn một tháng trước. Hơn một tháng qua, ở dưới sự chỉ điểm tận tâm của bản trưởng lão, thiên phú kiếm thuật của bản thân Hóa Long lại vượt qua người thường. Trình độ kiếm thuật của hắn, đã sớm đột nhiên tăng mạnh. Vừa lúc, tên Sở Mộ này không đến thì thôi. Nếu đến, hắn chỉ có một kết quả là thua ở dưới kiếm của Hóa Long, cũng không có khả năng trở mình.
- Trưởng lão nói phải.
Một chút nghi ngờ trong lòng Tô Khải Lai, giờ đã hoàn toàn biến mất.
- Diệu Nhật trưởng lão, nếu chúng ta muốn đánh cược, dù sao cũng phải có tiền đặt cược.
Lâm trưởng lão tiếp tục cười nói, bộ dạng nắm chắc phần thắng:
- Ta đánh cược Sở Mộ đánh bại Tô Hóa Long, ngươi thua, không chỉ phải thu lại lời nói mới rồi, còn phải dùng kiếm lễ xin lỗi đối với chúng ta.
Bảo Diệu Nhật trưởng lão loại người ngang ngược này dùng kiếm lễ xin lỗi, là một chuyện vô cùng khó khăn. Đặc biệt là, đối tượng nói xin lỗi ngoại trừ Lâm trưởng lão ra, còn có nhiều đệ tử. Điều này càng không có khả năng.
- Được. Bản trưởng lão đánh cược Tô Hóa Long đánh bại Sở Mộ. Ngươi thua, thừa nhận nội môn ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái đều là phế vật.
Diệu Nhật trưởng lão đối với bản thân, cũng như đối với Tô Hóa Long, có lòng tin mười phần.
- Được.
Lâm trưởng lão đối với Sở Mộ càng có lòng tin hơn. Hai bên đặt ước thành lập. Trong lòng các đệ tử lại vô cùng kích động, vô cùng chờ mong.
Mặt trời chiều ngã về phía tây. Nơi chân trời lưu lại một màu đỏ sẫm. Sắc trời dần dần tối đi. Từng trận gió lớn thổi tới, mang theo vài phần lạnh giá, khiến tóc người, tung bay, góc áo lay động.
- Chúc mừng ngươi, Sở Mộ, ngươi sáng lập ra một kỷ lục có thể nói là không có khả năng xảy ra.
Tinh quang trong mắt Trần Kim lóe lên, lưu chuyển. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, thực lòng cười nói:
- Ngươi là đệ tử của Thanh Phong Kiếm Phái, người thứ hai thủ kiếm đài đạt được ba mươi ngày từ khi lập phái ra tới nay. Ngươi có tư cách lưu danh ở nơi cao nhất tại bia đấu kiếm. Đây là vinh dự thuộc về ngươi.
- Người thứ nhất là ai?
Sở Mộ cũng không có bao nhiêu kích động, giọng nói thản nhiên hỏi.
- Là La Thanh Lâm tổ sư.
Vẻ mặt Trần Kim sùng bái, ước mơ, nói. Trong lòng hắn còn vô cùng kích động.
Sở Mộ gật đầu. La Thanh Lâm. Hắn không có ấn tượng gì với cái tên này. Dù sao cũng là tổ sư, người không biết bao nhiêu năm trước. Sở Mộ thản nhiên, khiến Trần Kim kích động lại giống như không có cách nào phát tiết ra. Không có mục tiêu, cuối cùng hắn phẫn nộ, lấy ra một bình sứ nho nhỏ, đưa cho Sở Mộ.
- Đây là thứ ngươi nên nhận được.
Trần Kim ném bình sứ cho Sở Mộ, có chút khó chịu nói.
Sở Mộ mỉm cười, tiếp nhận bình sứ. Bên trong chính là một viên Luyện Khí Hoàn. Hắn xoay người lưu lại một câu:
- Ngày mai, ta sẽ không trở lại.
- Ngày mai không trở lại? Đó chính là buông tha thủ kiếm đài sao?
Trần Kim nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi, lẩm bẩm lặp lại một lần, trong thần sắc có chút tiếc nuối:
- Đáng tiếc. Ta còn chờ mong ngươi có thể vượt qua kỷ lục của La Thanh Lâm tổ sư. Đúng rồi, ta quên không nói cho hắn biết về thân phận của La Ngọc Linh...
...
- Viên Luyện Khí Hoàn này đủ để cho ta đạt được thất đoạn đỉnh phong. Tiếp theo, dùng mấy ngày tới củng cố rèn luyện kiếm khí, lại chuẩn bị đột phá bình cảnh đạt được bát đoạn.
Sở Mộ sau khi cất bình sứ xong,đang chậm rãi thi triển thân pháp Phong Trung Du, thân hình thoáng cái lao về phía Lăng Phong Viện.
Trước mặt là bóng dáng của hai đệ tử đang chạy như điên tới, lao về phía Sở Mộ, mang theo từng đợt gió thổi. Thân Sở Mộ theo gió chuyển động, giống như tự nhiên tránh được hai đệ tử.
- Chờ một chút, dường như là Sở sư huynh.
Một tên đệ tử trong đó đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn lại, bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng hô to:
- Sở sư huynh, chờ một chút.
Thân hình Sở Mộ dừng lại, giống như một mảnh lá rụng tự nhiên rơi xuống, có ý vị nói không nên lời.
- Sở sư huynh, cuối cùng đã tìm được sư huynh.
Hai đệ tử thở hổn hển nói.
- Chuyện gì?
Thần sắc Sở Mộ thản nhiên.
- Sở sư huynh, có chuyện rất quan trọng, Lâm trưởng lão bảo chúng ta tới tìm sư huynh.
- Là như vậy, Sở sư huynh...
Tên đệ tử này nói ngắn gọn mấy câu, đã kể chuyện vừa xảy ra một lượt. Trong mắt Sở Mộ xẹt qua một tia tinh quang, xoay người, thi triển thân pháp Phong Trung Du, giống như một cơn gió mát thổi đi, chớp mắt chỉ lưu lại một bóng lưng.
- Không hổ danh là Sở sư huynh. Ngay cả thân pháp cũng tuyệt như vậy.
- Sở sư huynh vừa ra tay, đối phương chắc chắn sẽ thất bại.
- Đi thôi. Một cảnh tượng đặc sắc như vậy, chúng ta lại không thể bỏ qua.
...
- Tên đệ tử gọi là Sở Mộ kia, lúc nào mới đến chứ? Bây giờ trời đã tối, bản trưởng lão còn phải quay về Thanh Lan Kiếm Phái dùng bữa.
Diệu Nhật trưởng lão chờ lâu có chút bực mình, nói:
- Ta thấy, các người hẳn vẫn nên ngoan ngoãn chịu thua đi, để tránh lãng phí thời gian.
- Ngươi sợ rồi sao?
Hai mắt Lâm trưởng lão híp một cái, thuận miệng nói.
- Cái gì? Sợ sao? Bản trưởng lão chưa bao giờ biết sợ?
Bị kích thích, hai mắt Diệu Nhật trưởng lão trợn trừng, lớn một cách hiếm thấy. Khi tức nóng rực giống như mặt trời chói chang từ trong cơ thể tràn ra, xua tan hơi lạnh trong gió, hơi nóng phả ra tập kích đám người xung quanh:
- Hóa Long, đợi lát nữa, hãy ra tay toàn lực. Để cho bọn họ biết kiếm thuật của đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái, bọn họ không cách nào sánh bằng.
- Vâng, sư phụ.
Tô Hóa Long nói năng có khí phách trả lời.
- Tới rồi, tới rồi. Sở sư huynh tới rồi.
Một đệ tử tinh mắt cao giọng la lên, hai tay múa máy, gương mặt đỏ bừng, đặc biệt kích động.
- Tới rồi. Sở sư huynh cuối cùng đã trở về.
- Quá tốt. Sở sư huynh vừa tới, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào.
Bất kể là các đệ tử Minh Lôi Viện, Bích Thủy Viện hay Lăng Phong Viện, tất cả đều vô cùng kích động. Hiện tại, ở trong lòng bọn họ, Sở Mộ chính là một loại ký thác tâm linh, chỗ dựa cuối cùng, tín ngưỡng trên phương diện tinh thần.
- Rốt cuộc đã tới.
Lâm trưởng lão lộ ra ý cười, âm thầm gật đầu nói.
-------