Một lúc lâu sau lão giả gầy gò này mới tỉnh lại, vội vàng thi triển thân pháp chạy như điên.
Trời xanh vạn dặm, xanh thẳm bát ngát.
Ngẫu nhiên còn có thân ảnh từ trên không nhanh chóng bay vút ra, đó là các Kiếm giả đang phi hành.
Sở Mộ là một người trong đó.
Dung nhập Không Chi áo nghĩa vào trong phi hành, Sở Mộ chỉ cảm thấy mình và không gian bốn phía như dung nhập vào làm một thể, như cá gặp nước vậy. Lực trói buộc hạ thấp trên phạm vi lớn, khiến cho tốc độ của Sở Mộ so với trước đó nhanh hơn gấp bội. Đã vượt qua tốc độ nhanh nhất của Kiếm giả Nguyên cực cảnh viên mãn đỉnh phong.
Vừa rời khỏi Man Hoang cổ vực, Sở Mộ lập tức không ngừng nghỉ chạy đi, dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía Vạn Nguyên cung.
...
Vạn Nguyên cung ở phía Tây bắc trung ương Chủ Kiếm vực, có một ngọn núi, bởi vì Vạn Nguyên cung cho nên được gọi là Vạn Nguyên sơn.
Vạn Nguyên cung ở vị trí cao nhất của Vạn Nguyen sơn này.
nơi này giống như Thông Thiên sơn vậy, vô cùng náo nhiệt, dòng người nối liền không dứt, bất luận lúc nào cũng vậy.
Chỉ có điều Kiếm giả Thông Thiên sơn có đi lại cũng có rất nhiều người là người quen. Nhưng Vạn Nguyên sơn thì khác, người quen cực nhỏ, tuyệt đại đa số đều là nhân vật mới. Bởi vì Thông Thiên kiếm tháp có thể nhiều lần tiến vào. Nhưng mà Vạn Nguyên cung, mỗi người chỉ vẻn vẹn có một cơ hội tiến vào.
Mọi người đều biết Vạn Nguyên sơn cấm bay, đây không phải là quy định gì, mà lúc tiến vào Vạn Nguyên sơn không có cách nào phi hành.Dùng thời gian gần một tháng, rốt cuộc Sở Mộ cũng đặt chân lên Vạn Nguyên sơn.
Trừ Sở Mộ ra, từ bốn phương tám hướng không ngừng có người chạy tới, liên tục đáp xuống chân núi Vạn Nguyên sơn.
Có người như Sở Mộ một mình đi tới, có người thì cả đám đi tới, có tán Kiếm giả cũng có Kiếm giả các môn phái, rất nhiều người.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, Vạn Nguyên sơn tương đối cao, so với Thông Thiên sơn còn cao hơn rất nhiều. Độ cao so với mặt biển hơn năm ngàn thước.
Bước chân ra, Sở Mộ chính thức đi vào trong Vạn Nguyên sơn, hắn lập tức cảm giác được khí tức bốn phía như biến đổi. Có một loại cảm giác cổ quái không nói nên lời. Đủ loại lực lượng áo nghĩa trong thế giới tinh thần bị quấy phá, trở nên như có như không, duy chỉ có kiếm ý và kiếm nguyên trong cơ thể là không bị ảnh hưởng.
Sở Mộ thử phi hành một chút, trong đầu hiên lên loại suy nghĩ này, nhưng thân thể lại không nghe hắn chỉ huy. Hắn thử thi triển thân pháp, cũng có cảm giác gặp lực cản trùng trùng điệp điệp, giống như không khí trở nên đặc sệt, tiêu hao khi thi triển thân pháp đột nhiên tăng lên gấp trăm lần.
- Đã như vậy thì đi bộ lên vậy.
Sở Mộ nhìn bậc thang xám trắng cách đó vài trăm thước, miệng lầm bầm nói một tiếng.
Bậc thang màu xám trắng dài trăm trượng, mỗi một bậc thang rộng nửa trượng. Vạn Nguyên sơn năm ngàn trượng, vừa vặn có một vạn bậc thang.
Đối với phàm nhân mà nói, một vạn bậc thang đủ để khiến cho bọn hắn mệt chết.
Thân thể Kiếm giả trong khi tu luyện lần lượt thay đổi, cường hóa. Nhưng mà dưới tình huống không thi triển thân pháp, leo lên một vạn bậc thang cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Có phải là một chuyện mệt nhọc hay không cũng khó nói. Thời gian cần để leo hết cũng không ngắn.
Bậc thang dài trăm trượng, đủ để dung nạp mấy chục Kiếm giả đồng thời leo lên, bởi vậy rất nhiều Kiếm giả đi tới cầu thang Vạn Nguyên sơn nhưng cũng không có chen chúc một chút nào.
Có Kiếm giả cười cười nói nói, chậm rãi leo lên. Có một ít Kiếm giả thì không nói một lời nào, đẩy nhanh cước bộ, muốn nhanh chóng leo lên tới đỉnh, tiến vào Vạn Nguyên cung.
Sở Mộ bảo trì tốc độ, không nhanh không chậm leo lên. Bởi vì hắn biết rõ, coi như leo nhanh hơn thì cũng chỉ tiến vào trong Vạn Nguyên cung sớm hơn một ít. Bởi vậy quá trình không nhanh không chậm leo lên cũng là một loại quá trình điều tiết.
Kiếm giả không nhanh không chậm gióng như Sở Mộ cũng không ít, chỉ là không có ai nói chuyện với nhau mà thôi.
Rừng cây hai bên cầu thang xanh um tươi tốt, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mà nhìn nhiều cũng chết lặng, mọi người đều dùng tinh lực để leo lên cầu thang.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Mộ cũng không tính được rốt cuộc mình đã bước qua bao nhiêu cầu thang, thể lực của hắn vẫn như trước, bảo trì ở trạng thái đỉnh phong.
Tầng thứ hai Thiên Hoang kiếm thể khiến cho thân thể Sở Mộ so với Kiếm giả Nguyên cực cảnh khác mạnh mẽ hơn gấp mười lần có thừa. Trên phương diện sức chịu đựng tự nhiên cũng hơn rất nhiều. Tốc độ khôi phục thể lực cũng cường hãn như vậy. Chỉ cần không phải tiêu hao quá nhiều trong thời gian ngắn, thể lực của Sở Mộ có thể luôn bảo trì ở trạng thái đỉnh phong. Bởi vì vừa mới tiêu hao đã lập tức khôi pục.
Mặt trời lặn xuống phía tây, những áng mây màu hồng tràn ngập trên bầu trời. Đám mây phảng phất như bị ngọn lửa thiêu đốt. Giống như một bức họa mỹ lệ trong thiên địa.
Trước mắt Sở Mộ, cầu thang dần dần giảm bớt, bước ra một bước cuối cùng, đi lên bậc thang cuối cùng. Trước mắt Sở Mộ xuất hiện một tòa cung điện.
Đây là một tòa cung điện hết sức kỳ lạ, nhìn như rất lớn, nhưng lại giống như rất nhỏ. Giống như cao mà lại không cao, lại giống như rất thấp mà lại không thấp. Có thể là màu đỏ, cũng có thể là màu xanh, còn có thể là màu xanh lam.
- Cung điện này thật đặc biệt.
- Đúng vậy, ta nghe nói qua nhiều rồi nhưng hôm nay mới tận mắt nhìn thấy, thực sự quá thần kỳ.
- Không ai biết Vạn Nguyên cung xuất hiện từ khi nào, cũng không biết Vạn Nguyên cung tới từ đâu. Cũng không biết Vạn Nguyên cung rốt cuộc cao bao nhiêu, rốt cuộc là hình dáng như thế nào. Bởi vì một hơi trước chứng kiến là vậy, một hơi sau sẽ lập tức biến thành hình dáng khác...
Một Kiếm giả dường như tương đối hiểu Vạn Nguyên cung, chậm rãi nói.
Sở Mộ cũng cảm thấy quả thực như vậy, một hơi trước vừa mới chứng kiến Vạn Nguyên cung có hình dạng thé này, một hơi sau đã biến thành một mảnh phế tích cung điện.
Chỉ trong chốc lát, Vạn Nguyên cung trước mắt xuất hiện nhiều biến hóa kỳ dị, không thể nào nắm bắt.
- Kỳ thực Vạn Nguyên cung tổng cộng có chín tầng. Nếu như có người có thể trong thời gian hạn định xông tới tầng chín, Vạn Nguyên cung sẽ hiện ra chân thân. Kéo dài tới mười tức.
Nói chuyện là một Kiếm giả hơn bốn mươi tuổi.
- Làm sao ngươi biết.
Có người bên cạnh hỏi.
- Bởi vì ta từng xông qua Vạn Nguyên cung, cũng từng nhìn qua bộ dáng chân thật của Vạn Nguyên cung.
Kiếm giả trung niên này nhếch miệng cười nói, chợt thở dài:
- Chỉ có điều đã trăm năm qua, chưa từng có ai xông tới tầng thứ chín.