Hoàng Phủ Hoàng Thiên lập tức cảm giác được trên thân kiếm của Sở Mộ có một cỗ lực lượng kỳ dị, không phải kiếm nguyên, không phải kiếm ý, lại càng không phải là áo nghĩa, đó là một loại lực lượng đặc thù có thể ảnh hưởng tới không gian bốn phía, lôi kéo thân thể hắn, khiến cho phản ứng của hắn chậm lại một nhịp.
Một kiếm đánh qua, kiếm quang lạnh lẽo như hàn mang xé rách không trung, đầu của Hoàng Phủ Hoàng Thiên bay lên, lăn lông lốc giữa khong trung. Thân thể không đầu của hắn cũng chậm rãi đổ ập về phía trước.
Tiếp theo, cái đầu đang lăn cùng với thân thể không đầu hóa thành hai đạo quang mang màu trắng rời khỏi Vạn chiến thai, xuất hiện ở trên bàn tiệc. Quang mang trên bàn tiệc cũng bị dập tắt.
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoàng Thiên tái nhượt, tuy rằng tử vong trong Vạn Chiến thai không phải là tử vong chân chính. Nhưng mà bị một kiếm chặt đầu, đau đớn kia là thực, loại thống khổ và tuyệt vọng này, nghĩ lại trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Lại khiến cho Hoàng Phủ Hoàng Thiên cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, giống như luôn có một thanh lợi kiếm vô hình treo trên cổ.
Muốn tiêu trừ loại ám ảnh tâm lý này còn cần một đoạn thời gian.
So với việc đau đớn vì tử vong, Hoàng Phủ Hoàng Thiên càng thêm khiếp sợ vì một kiếm miểu sát của Sở Mộ. Hóa ra giữ hắn và Sở Mộ lại cách biệt lớn tới như vậy.
Nực cười, hắn còn vọng tưởng muốn ganh đua cao thấp với Sở Mộ. Thậm chí là đánh bại đối phương, hóa ra bất quá đó chỉ là một loại mơ mộng hão huyền mà thôi.
Những Kiếm Tôn khác cũng cảm thấy khiếp sợ, sự thực không giống như dự đoán trước đó của bọn họ. Không có kịch chiến, mà chỉ là một kiếm, thậm chí không có thi triển kiếm kỹ gì mà Sở Mộ đã đánh bại Hoàng Phủ Hoàng Thiên.
Rung động thì rung động, chiến đấu vẫn còn tiếp tục. Sau mười tức, trận đấu tiếp theo lại được tiếp tục.
- Kiếm thuật của Sở Mộ này quả thực vô cùng cao thâm, chỉ sợ đã đạt tới trình độ ta không thể nào so sánh được.- Thiên phú chiến đấu rất không tệ, nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác.
Đây là thần niệm của đám Kiếm Thánh đang lặng lẽ nói chuyện, trao đổi với nhau.
Một kiếm đánh bại Hoàng Phủ Hoàng Thiên, Sở Mộ không có chút vui mừng nào, bởi vì đây là lẽ đương nhiên.
Hắn có chiến lực Kiếm Tôn đỉnh cấp, mà Hoàng Phủ Hoàng Thiên chỉ là Kiếm Tôn cao cấp. Song phương chênh lệch cực lớn, huống chi Hư thực áo nghĩa của Sở Mộ vô cùng cao thâm, khiến cho Hoàng Phủ Hoàng Thiên không có cách nào phân biệt được thật giả. Thiên phú chiến đấu càng vượt qua Hoàng Phủ Hoàng Thiên, trong tích tắc, lực lượng kiếm thuật lĩnh vực càng làm cho phản ứng của Hoàng Phủ Hoàng Thiên bị ảnh hưởng, thua là điều tất nhiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại có hai Kiếm Tôn tiến vào trong Vạn Chiến thai, thắng tấn cấp, thua thì bị đào thải.
Vòng thứ nhất tổng cộng có năm ngàn trận chiến. Có trận thì ba tức là phân cao thấp, có trận thì một phút đồng hồ mới phân ra thắng bại được.
Tính ra khoảng thời gian này cũng rất lâu. Nhưng mà đối với đám Kiếm Tôn mà nói, bọn hắn như không cảm nhận được thời gian trôi qua. Cố gắng quan sát mỗi một trận chiến. Bởi vì một mỗi Kiếm Tôn chiến thắng rất có thể trở thành đối thủ vòng tiếp theo của bọn họ.
Về phần những Kiếm Tôn bị thua, bọn họ coi mình là khán giả, vừa quan sát, đồng thời còn tưởng tưởng mình nếu như ở trong đó sẽ đối phó, né tránh, thậm chí là phản kích thế nào để thay đổi cục diện bất lợi này.
Kiếm Thánh Vạn Chiến cung đứng một bên, chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình nhìn qua Vạn Chiến thai. Ngẫu nhiên lắm mới có thể nhìn thấy một tia tinh mang trong mắt hắn.
Năm ngàn trận vòng đầu kết thúc, Kiếm Tôn thập cường cũng thể hiện ra chiến lực kinh người. Đối thủ của bọn họ đều có thực lực Kiếm Tôn đỉnh cấp, nhưng mà lúc đối mặt với bọn họ chỉ một kiếm đã bị chém giết.
Loại chiến đấu không đồng cấp này khó có thể nhìn ra thực lực chân chính, cường hãn của Kiếm Tôn. Chỉ có gặp đối thủ thực lực không kém mình mới có thể bộc phát ra thực lực chân chính để chiến đấu mà thôi.
Thi đấuvòng thứ nhất chấm dứt, trạng thái của đám Kiếm Tôn đều bảo trì ở đỉnh phong, tiếp đó, đợt chiến đấu thứ hai bắt đầu.
Thiên Hạ Vô Song Kiếm tôn hội, vòng thứ nhất có năm ngàn người tấn cấp, đào thải năm ngàn người.
Không có nghỉ ngơi, đợt thứ hai bắt đầu ngay sau đó.
Ai có thể chiến thắng tới cuối cùng? Ai có thể đạt được vinh quang Chiến lực vô song đây?
- Giết.
Trong Vạn Chiến thai, hai Kiếm Tôn đối chọi gay gắt, xuất kiếm chém giết. Kiếm quang sáng lạn xé rách không trung, phong mang sắc bén vô tận, lực lượng khôn cùng, long trời lở đất, giống như lưu tinh sáng chói.
Thực lực Kiếm giả càng mạnh, cảnh giới càng cao thì lúc chiến đấu càng chú trọng khống chế lực lượng và nắm bắt thời cơ.
Kiếm kỹ va chạm rồi nổ tung, vô số gợn sóng rung động, khuếch tán ra, trùng kích ra bốn phương tám hướng. Hai đạo thân ảnh giống như quỷ mị, xuyên thẳng qua gợn sóng. Nhanh chóng tiếp cận nhau, kiếm qunag xẹt qua không trung, va chạm với nhau, tia lửa bắn ra.
Quần nhau, giao thoa, lại chém trở lại, kiếm kỹ kinh người.
Thực lực hai Kiếm Tôn này đều không kém nhau nhiều, lại đều xuất ra thực lực chân chính, cố gắng đạt tới trình độ có thể đánh bại đối phương.
Cho dù là biết rõ bản thân mình vô duyên với vinh quang Chiến lực vô song, nhưng mà cũng cố đánh bại đối thủ. Nhìn xem cực hạn mình tới đâu, như vậy mới không còn bất kỳ chút tiếc nuối nào.
Dưới một phen kịch chiến, trong đó có một yếu thế, Kiếm Tôn kia nóng lòng cầu thành, nắm bắt sơ hở này toàn lực chém ra một kiếm. Lại bị đối phương né tránh khiến cho hắn lập tức rơi vào thế hạ phong, bị một kiếm chặt đứng cánh tay.
Mất đi một cánh tay, trong thời gian ngắn khó có thể điều chỉnh được. Hoàn toàn ở thế hạ phong, miễn cưỡng tránh né ba kiếm, bị đối phương chém giết, bị thua rồi bị đào thải.
Sau mười tức, lại có hai Kiếm Tôn tiến vào trong Vạn chiến thai quyết đấu.
Từng trận chiến diễn ra, Trần Bất Nhị và Thượng Quan Cầm Âm đỡ hơn Hoàng Phủ Hoàng Thiên một ít. Vòng thứ nhất gặp phải đối thủ so với bọn hắn yếu hơn một ít, trải qua khổ chiến mà thủ thắng. Bất quá đợt thứ hai lại gặp đối thủ mạnh hơn bọn họ, sau một phen chiến đấu gian nan, cuối cùng vẫn bị đối thủ đánh bại, vô duyên với vòng thứ ba.
Kiếm giả xuất thân từ Đại Khôn kiếm phủ, trước mắt trừ Sở Mộ ra, ba người khác đã bị đào thải.
Bất quá ba người bọn hắn có thể tiến vào Thiên Hạ Vô Song Kiếm tôn hội đã vượt qua rất nhiều Kiếm Tôn khác. Kiếm Tôn tham dự lần này là hơn mười vạn, nhưng Kiếm Tôn trên Cổ Kiếm đại lục tuyệt đối không chỉ có vậy. Rốt cuộc có bao nhiêu Kiếm Tôn, vì nguyên nhân gì mà không tới, không có ai biết đươc.