Ánh mắt Chu Hằng không khỏi nghiêm lại, lập tức sáng ngời, chiến ý toàn thân bùng lên hừng hực.
- Mọi người đều nói ta cùng Ứng Thừa Ân là hai đại tuyệt thế thiên kiều, là kẻ địch cả đời! Hắc hắc! Triệu Đoạt Thiên lắc đầu. - Ta chưa từng coi kẻ yếu hơn ta là đối thủ, người ta muốn đánh ngã, là Kết Thai Cảnh Ứng gia Ứng Thiên Ấn!
Hắn bỗng nhiên xoay người lại, bóng sáng hình người sau đầu giơ hai nắm đấm, cũng phát tán ra chiến ý mạnh mẽ kinh thế hãi tục.
Tâm tình Chu Hằng như chiếc hồ bị ném vào tảng đá, dập dờn không ngừng.
Đây mới đúng là đàn ông!
Hắn cũng không coi võ giả cùng cấp là đối thủ, trong mắt hắn chỉ nhắm vào võ giả mạnh mẽ hơn mình, đây mới là đối tượng mà hắn cần phải vượt qua!
Giống như Triệu Hoành Thành coi các đối thủ cạnh tranh là đối tượng phải vượt qua, không phải nói bọn họ không có chí khí, chỉ có thể nói kết cấu quá nhỏ, tầm mắt quá hạn hẹp.
Mục tiêu của Triệu Đoạt Thiên rất rõ ràng, hắn muốn vượt qua lão tổ Ứng gia, đây mới là mục tiêu phấn đấu của hắn! Ứng Thừa Ân... căn bản không nằm trong mắt hắn!
Cũng không phải nói là Ứng Thừa Ân không chịu nổi một đòn, mà là căn bản không đáng làm đối tượng mà hắn đạp lên!
Bá khí!
Chu Hằng cười ha hả, trong lòng trào dâng chiến ý, nói: - Trong vòng ba năm ta có thể vượt qua Ứng Thừa Ân?
- Thiên phú của ngươi, cộng thêm bồi dưỡng của ta, nhất định có thể! Triệu Đoạt Thiên chắc như đinh đóng cột nói: - Ứng Thừa Ân, cũng chỉ là có vận số tốt một chút! Tuy nhiên, chỉ có ba năm, ba năm sau, hắn nhất định có thể đột phá Kết Thai Cảnh!
Kết Thai Cảnh!
Đó chính là kết thành Thần chích, nhảy ra khỏi giới hạn người phàm, mỗi một hành động, trời sụp đất lở, làm được điều mà con người không làm được!
- Nếu không có gì bất ngờ, ta cũng cần ba năm mới đột phá Kết Thai Cảnh, đến lúc đó nhất định sẽ có một trận đại chiến với Ứng gia! Triệu Đoạt Thiên nói tiếp. - Nếu khi đó Ứng Thừa Ân cũng đột phá, ta hai tay khó địch lại bốn quyền!
- Cho nên, ta muốn ngươi trong vòng ba năm cũng đột phá Kết Thai Cảnh!
Đúng là kỳ vọng thật lớn mà!
Hiện tại Chu Hằng chỉ mới Khai Thiên nhị trọng thiên, người bình thường một chút thì có tính toán cường điệu cỡ nào, cùng lắm chỉ định ra mục tiệu cho hắn là đột phá Khai Thiên tam trọng thiên, mà không phải vượt qua Sơn Hà, Linh Hải, phá thẳng Kết Thai!
Đây chính là chênh lệch ba đại cảnh giới!
Võ đạo càng đi lên trên, chỉ riêng tích lũy linh lực đã là một quá trình dài dòng, ba năm có thể hoàn thành tích lũy tu vi một tiểu cảnh giới đã coi như không tệ, còn muốn liên tiếp phá ba đại cảnh giới?
Nếu không phải lời này là do Triệu Đoạt Thiên nói ra, mặc kệ là ai cũng sẽ chỉ cười nhát
Chu Hằng nghiêm mặt, lúc trước Triệu Đoạt Thiên nói ra muốn hắn ở lại Triệu gia ba năm, thì ra là đã sớm có tính toán này.
- Ngươi không cần phải lo Ứng gia! Triệu Đoạt Thiên tràn đầy uy thế khoát tay: - Ứng Thiên Ấn tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, mà hắn cũng sẽ không để Ứng Thừa Ân ra tay, sợ thiên tài gia tộc này phá hủy trong tay ta!
- Tuy nhiên, những người khác sẽ không bị giới hạn này, dưới sự kiềm chế lẫn nhau, ta cũng sẽ không tự tay giúp ngươi!
- Thân pháp của ngươi rất nhanh, chỉ cần đừng gặp Linh Hải Cảnh nắm giữ Vực, tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề! Hắc hắc, Vực... Toàn bộ Lãng Nguyệt, ngoài ta cùng Ứng Thừa Ân ra, cũng chỉ có ba lão già Kết Thai Cảnh nắm giữ cảnh giới này, ngươi không cần phải lo, bọn họ cũng sẽ không ra tay với ngươi!
Trên mặt Triệu Đoạt Thiên tràn đầy tự tin đó là một loại khí thế thần uy vô địch có thể làm người ta cảm hóa.
Tuy rằng Chu Hằng không thích ông cậu này, nhưng phải thừa nhận, ông cậu này đúng là "rồng giữa đám người", bá khí vô song, khó trách toàn bộ Triệu gia đều coi hắn là thần minh, dù có bị dẫn vào hố lửa cũng cam lòng tình nguyện.
Theo lý thuyết, Kết Thai Cảnh đã là cấp bậc nửa bước tiên nhân, muốn trấn áp Linh Hải Cảnh còn không phải chỉ cần một ý niệm, vì cái gì Ứng Thiên Ấn phải ngồi xem Triệu Đoạt Thiên trưởng thành, để hắn uy hiếp càng lớn hơn?
Hẳn là Triệu Đoạt Thiên nắm giữ pháp khí mạnh mẽ gì đó, có thể sinh ra uy hiếp rất lớn tới Kết Thai Cảnh, lúc này mới khiến cho Ứng Thiên Ấn sợ ném chuột vỡ đồ, trước sau vẫn không dám ra tay.
Có thể tạo thành uy hiếp tới Kết Thai Cảnh, vậy chỉ có thể là pháp khí tuyệt thế!
- Ngươi đi đi! Triệu Đoạt Thiên khoát tay, căn bản không để ý tới suy nghĩ của Chu Hằng.
Chu Hằng xoay bước đi, nhưng đi ra ba bước, hắn ngừng lại, nói: - Nếu ta đột phá Kết Thai Cảnh, nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Nói xong, hắn sải bước đi ra khỏi sân viện.
Triệu Đoạt Thiên sững sốt, trên mặt xẹt qua một tia cười khẽ, tiếp theo sắc mặt liền lạnh lùng trở lại, ánh mắt nhìn thẳng trời cao, như có thể nhìn thấu bóng tối vô biên, nhìn thấy tận cuối vòm trời.
............
- Hằng nhi, có khách đến, sao con về trễ như vậy! Khi Chu Hằng trở lại sân viện của mình, liền thấy mẫu thân ra đón, trên mặt có trách cứ, nhưng cũng có tươi cười cổ quái.
- Tèn ten, đầu gỗ, đã quên bổn công tử rồi? Chỉ thấy một công tử văn nhã bước ra từ phía sau Triệu Khả Hân, dáng người thướt tha, tỉ lệ eo mông xinh đẹp khiến người ta liếc một cái nhìn ra là hàng giả, nữ mặc nam trang.
Là Mai Di Hương.
Đại tiểu thư thân thể cao quý này dường như đặc biệt thích giả nam nhân, áo dài màu trắng, phối hợp vẻ tuyệt mỹ của nàng, tạo thành một loại mị lực âm nhu, đủ mê chết cả đống nữ nhân không rõ sự thật.
- Cô tới đây làm gì? Chu Hằng tức giận nói, nữ nhân này chính là ngôi sao gây họa, nếu để nàng gặp được Phong Liên Tình, hai nữ nhân cộng thêm một con gấu nói không chừng sẽ lộn ngược cả đế đô.
Nói đến gấu, cọp con Tiểu Kim đâu rồi?
[CHARGE=3]
Rống! Tiếng gầm khẽ vang lên, trong phòng xông ra một con mèo đáng yêu, nhưng bốn chân to khỏe, hoàn toàn không nhỏ nhắn như mèo, toàn thân lông vàng, thân thể nho nhỏ nhưng rất có khí phách.
- Tiểu Kim! Chu Hằng giang tay ra, con mèo đáng yêu kia liền vội chạy tới, nhào vào lòng hắn, lấy cái đầu lông xù cọ cọ, đầy vẻ nịnh nọt.
Đã nhiều ngày qua, con hổ đáng yêu này không thấy lớn ra thêm.
Chu Hằng không khỏi cười, nói: - Có phải cô ngược đãi nó đúng không, sao mà vẫn nhỏ gầy như vậy?
- Bậy bậy bậy, bổn tiểu thư cho nó ăn rồi ngủ, làm sao ngược đãi nó? Mai Di Hương hừ một tiếng, chống eo chỉ vào Tiểu Kim nói: - Tiểu tử không có lương tâm, còn không qua đây cho ta!
Con hổ đáng yêu đổi tư thế ở trong lòng Chu Hằng, không thèm để ý tới.
- A! Tức chết ta! Tức chết ta! Mai Di Hương dậm chân không thôi, tên nhóc này đúng là không có lương tâm mà, sớm biết thế nên bắt nó làm hổ sữa nướng cho xong!
- Oa, náo nhiệt như vậy! Tiếng nói lung linh vang lên, Phong Liên Tình cưỡi Đại Hôi Hùng đi vào cửa, trên tách xách một cái giò heo, miệng đầy dầu mỡ. Nàng liếc một cái liền thấy được Chu Hằng đang ôm Tiểu Kim, lập tức nổi hừng thú, nhảy vọt tới.
Chu Hằng lùi lại một bước, hắn cũng có chút cảm tình với con hổ nhỏ này, tuyệt đối không muốn cọp con rơi vào ma chưởng của Phong Liên Tình.
- Hả, sao ta lại không khống chế được nó! Phong Liên Tình toát ra vẻ kinh ngạc.
Chu Hằng cũng không khỏi giật mình, dã nha đầu này trời sinh dị bẩm, ngay cả yêu thú cao hơn một đại cảnh giới cũng có thể kết nối, khống chế. Tiểu Kim chỉ mới vừa bước qua Tụ Linh Cảnh, nhưng lại không bị nàng khống chế, đúng là chuyện kỳ lạ mà.
Trong lúc ngẩn ngơ, bỗng nhiên Tiểu Kim nhảy ra khỏi lòng hắn, bịch bịch, chỉ mấy bước liền đến trước mặt Tiểu Hôi, vung chân trước với con gấu lớn này.
Ngao! Con gấu lớn há miệng lớn rít gào, thần thái hung dữ.
Chu Hằng lập tức xiết tay, Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã chuẩn bị sẵn, có thể ra tay cứu viện bất cứ lúc nào --- Yêu thú càng coi trọng cấp bậc hơn loài người, con hổ nhỏ chỉ là Tụ Linh Cảnh, nhưng lại dám khiêu khích con gấu lớn Sơn Hà Cảnh!
- Rống! Tiểu Kim cũng gầm lên, tiếng hổ gầm như xuyên đá phá kim loại, mang theo lực uy hiếp to lớn.
- Ô.... Đại Hôi Hùng lập tức héo rũ, thân thể nằm xuống, rất là ngoan ngoãn.
Tiểu Kim nhảy lên, ngồi lên trên đầu gấu, nhìn trái ngó phải, quả thật có vài phần bá đạo vua của muôn thú.
Hả!
Mấy người Chu Hằng thấy mà ngạc nhiên, không nhịn được chép miệng.
Nếu thành yêu thú, vậy đã thoát khỏi phạm trù dã thú, quy luật tự nhiên mạnh được yếu thua đã không còn được áp dụng nữa! Một con thỏ yêu Tụ Linh Cảnh sẽ sợ một con hổ dữ hay sao? Đạp một cái là đá chết tươi!
Hơn nữa, ngay cả hổ và gấu bình thường cũng sẽ kiêng kỵ lẫn nhau, rất khó nói bên nào mạnh hơn, cơ bản không có khả năng chém giết nhau. Vì sao một con yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh lại lộ ra vẻ thần phục trước Tiểu Kim Tụ Linh Cảnh?
Phong Liên Tình có được năng lực trời sinh, có thể kết nối, khống chế yêu thú, chẳng lẽ Tiểu Kim cũng có năng lực như thế?
Nếu là như vậy, nhóc con này sẽ lợi hại hơn, từ Tụ Linh đến Sơn Hà, đây là nhảy qua bốn đại cảnh giới đấy!
- Hay quá! Phong Liên Tình hai mắt tóe sao, lập tức ôm lấy Tiểu Kim. - Người ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nó là sủng vật của ta!
- Nói bậy, nó là của bổn công tử! Mai Di Hương bất mãn nói.
- Của ta!
- Của ta!
Hai nàng đấu mắt một hồi, Mai Di Hương nói: - Vậy chơi oẳn tù tì!
....................
Chu Hằng không để ý hai nàng làm rối, lấy ra Nguyệt Châu đút cho Tiểu Kim, hắn đỡ mẫu thân trở vào phong. Dù rằng Triệu Khả Hân đều tỏ ra rất thích hai nàng, một người hồn nhiên không hạt bụi, một người tuyệt đẹp động lòng người, đều là lựa chọn làm con dâu thật tốt.
Nàng đã rời đi khi Chu Hằng còn nhỏ, không có cơ hội tận mắt nhìn quá trình đứa bé lớn lên, lòng mẹ tràn đầy, hận không thể bảo Chu Hằng lập tức sinh cho nàng mấy đứa cháu.
Trên vấn đề con dâu, nàng tự nhiên vội vàng đến không vội hơn được.
Mai Di Hương cùng Phong Liên Tình nháo một hồi liền không còn âm thah, Chu Hằng đi ra xem, lại thấy hai nàng đã thành bạn tốt, cùng nhau cưỡi Đại Hôi Hùng, ôm Tiểu Kim đi ra, thật không biết sẽ gây ra họa lớn gì.
Dù sao lão cha của Mai Di Hương chính là lão tổ Kết Thai Cảnh, nàng có chọc trời ra cái lỗ thủng cũng không cần sợ.
Trong người trẻ tuổi đế đô, chỉ có hậu đài của nàng là cứng nhất.
Triệu Đoạt Thiên không nói khoác, tuy rằng Ứng gia bị nhục lớn như thế, nhưng không đánh tới Triệu gia đòi bọn họ giao ra Chu Hằng, ngược lại không có một chút tiếng nào, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng Chu Hằng biết, đây chỉ là yên lặng trước bão táp.
Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, Ứng Thiên Ấn kiềm chế lẫn nhau, sẽ không ra tay với hắn, nhưng những người khác thì không nằm trong đó.
Cường giả Linh Hải Cảnh vẫn đủ tạo thành uy hiếp chí mạng tới hắn!
Tuy rằng ở lại Triệu gia sẽ rất an toàn, nhưng muốn leo lên võ đạo, đặc biệt là trong vòng ba năm phải theo kịp Ứng Thừa Ân, co đầu trong Triệu gia thì làm sao được?
Tuy nhiên, chỗ đầu tiên Chu Hằng đi lại là Hàn gia.
Ánh mắt Chu Hằng không khỏi nghiêm lại, lập tức sáng ngời, chiến ý toàn thân bùng lên hừng hực.
- Mọi người đều nói ta cùng Ứng Thừa Ân là hai đại tuyệt thế thiên kiều, là kẻ địch cả đời! Hắc hắc! Triệu Đoạt Thiên lắc đầu. - Ta chưa từng coi kẻ yếu hơn ta là đối thủ, người ta muốn đánh ngã, là Kết Thai Cảnh Ứng gia Ứng Thiên Ấn!
Hắn bỗng nhiên xoay người lại, bóng sáng hình người sau đầu giơ hai nắm đấm, cũng phát tán ra chiến ý mạnh mẽ kinh thế hãi tục.
Tâm tình Chu Hằng như chiếc hồ bị ném vào tảng đá, dập dờn không ngừng.
Đây mới đúng là đàn ông!
Hắn cũng không coi võ giả cùng cấp là đối thủ, trong mắt hắn chỉ nhắm vào võ giả mạnh mẽ hơn mình, đây mới là đối tượng mà hắn cần phải vượt qua!
Giống như Triệu Hoành Thành coi các đối thủ cạnh tranh là đối tượng phải vượt qua, không phải nói bọn họ không có chí khí, chỉ có thể nói kết cấu quá nhỏ, tầm mắt quá hạn hẹp.
Mục tiêu của Triệu Đoạt Thiên rất rõ ràng, hắn muốn vượt qua lão tổ Ứng gia, đây mới là mục tiêu phấn đấu của hắn! Ứng Thừa Ân... căn bản không nằm trong mắt hắn!
Cũng không phải nói là Ứng Thừa Ân không chịu nổi một đòn, mà là căn bản không đáng làm đối tượng mà hắn đạp lên!
Bá khí!
Chu Hằng cười ha hả, trong lòng trào dâng chiến ý, nói: - Trong vòng ba năm ta có thể vượt qua Ứng Thừa Ân?
- Thiên phú của ngươi, cộng thêm bồi dưỡng của ta, nhất định có thể! Triệu Đoạt Thiên chắc như đinh đóng cột nói: - Ứng Thừa Ân, cũng chỉ là có vận số tốt một chút! Tuy nhiên, chỉ có ba năm, ba năm sau, hắn nhất định có thể đột phá Kết Thai Cảnh!
Kết Thai Cảnh!
Đó chính là kết thành Thần chích, nhảy ra khỏi giới hạn người phàm, mỗi một hành động, trời sụp đất lở, làm được điều mà con người không làm được!
- Nếu không có gì bất ngờ, ta cũng cần ba năm mới đột phá Kết Thai Cảnh, đến lúc đó nhất định sẽ có một trận đại chiến với Ứng gia! Triệu Đoạt Thiên nói tiếp. - Nếu khi đó Ứng Thừa Ân cũng đột phá, ta hai tay khó địch lại bốn quyền!
- Cho nên, ta muốn ngươi trong vòng ba năm cũng đột phá Kết Thai Cảnh!
Đúng là kỳ vọng thật lớn mà!
Hiện tại Chu Hằng chỉ mới Khai Thiên nhị trọng thiên, người bình thường một chút thì có tính toán cường điệu cỡ nào, cùng lắm chỉ định ra mục tiệu cho hắn là đột phá Khai Thiên tam trọng thiên, mà không phải vượt qua Sơn Hà, Linh Hải, phá thẳng Kết Thai!
Đây chính là chênh lệch ba đại cảnh giới!
Võ đạo càng đi lên trên, chỉ riêng tích lũy linh lực đã là một quá trình dài dòng, ba năm có thể hoàn thành tích lũy tu vi một tiểu cảnh giới đã coi như không tệ, còn muốn liên tiếp phá ba đại cảnh giới?
Nếu không phải lời này là do Triệu Đoạt Thiên nói ra, mặc kệ là ai cũng sẽ chỉ cười nhát
Chu Hằng nghiêm mặt, lúc trước Triệu Đoạt Thiên nói ra muốn hắn ở lại Triệu gia ba năm, thì ra là đã sớm có tính toán này.
- Ngươi không cần phải lo Ứng gia! Triệu Đoạt Thiên tràn đầy uy thế khoát tay: - Ứng Thiên Ấn tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, mà hắn cũng sẽ không để Ứng Thừa Ân ra tay, sợ thiên tài gia tộc này phá hủy trong tay ta!
- Tuy nhiên, những người khác sẽ không bị giới hạn này, dưới sự kiềm chế lẫn nhau, ta cũng sẽ không tự tay giúp ngươi!
- Thân pháp của ngươi rất nhanh, chỉ cần đừng gặp Linh Hải Cảnh nắm giữ Vực, tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề! Hắc hắc, Vực... Toàn bộ Lãng Nguyệt, ngoài ta cùng Ứng Thừa Ân ra, cũng chỉ có ba lão già Kết Thai Cảnh nắm giữ cảnh giới này, ngươi không cần phải lo, bọn họ cũng sẽ không ra tay với ngươi!
Trên mặt Triệu Đoạt Thiên tràn đầy tự tin đó là một loại khí thế thần uy vô địch có thể làm người ta cảm hóa.
Tuy rằng Chu Hằng không thích ông cậu này, nhưng phải thừa nhận, ông cậu này đúng là "rồng giữa đám người", bá khí vô song, khó trách toàn bộ Triệu gia đều coi hắn là thần minh, dù có bị dẫn vào hố lửa cũng cam lòng tình nguyện.
Theo lý thuyết, Kết Thai Cảnh đã là cấp bậc nửa bước tiên nhân, muốn trấn áp Linh Hải Cảnh còn không phải chỉ cần một ý niệm, vì cái gì Ứng Thiên Ấn phải ngồi xem Triệu Đoạt Thiên trưởng thành, để hắn uy hiếp càng lớn hơn?
Hẳn là Triệu Đoạt Thiên nắm giữ pháp khí mạnh mẽ gì đó, có thể sinh ra uy hiếp rất lớn tới Kết Thai Cảnh, lúc này mới khiến cho Ứng Thiên Ấn sợ ném chuột vỡ đồ, trước sau vẫn không dám ra tay.
Có thể tạo thành uy hiếp tới Kết Thai Cảnh, vậy chỉ có thể là pháp khí tuyệt thế!
- Ngươi đi đi! Triệu Đoạt Thiên khoát tay, căn bản không để ý tới suy nghĩ của Chu Hằng.
Chu Hằng xoay bước đi, nhưng đi ra ba bước, hắn ngừng lại, nói: - Nếu ta đột phá Kết Thai Cảnh, nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Nói xong, hắn sải bước đi ra khỏi sân viện.
Triệu Đoạt Thiên sững sốt, trên mặt xẹt qua một tia cười khẽ, tiếp theo sắc mặt liền lạnh lùng trở lại, ánh mắt nhìn thẳng trời cao, như có thể nhìn thấu bóng tối vô biên, nhìn thấy tận cuối vòm trời.
............
- Hằng nhi, có khách đến, sao con về trễ như vậy! Khi Chu Hằng trở lại sân viện của mình, liền thấy mẫu thân ra đón, trên mặt có trách cứ, nhưng cũng có tươi cười cổ quái.
- Tèn ten, đầu gỗ, đã quên bổn công tử rồi? Chỉ thấy một công tử văn nhã bước ra từ phía sau Triệu Khả Hân, dáng người thướt tha, tỉ lệ eo mông xinh đẹp khiến người ta liếc một cái nhìn ra là hàng giả, nữ mặc nam trang.
Là Mai Di Hương.
Đại tiểu thư thân thể cao quý này dường như đặc biệt thích giả nam nhân, áo dài màu trắng, phối hợp vẻ tuyệt mỹ của nàng, tạo thành một loại mị lực âm nhu, đủ mê chết cả đống nữ nhân không rõ sự thật.
- Cô tới đây làm gì? Chu Hằng tức giận nói, nữ nhân này chính là ngôi sao gây họa, nếu để nàng gặp được Phong Liên Tình, hai nữ nhân cộng thêm một con gấu nói không chừng sẽ lộn ngược cả đế đô.
Nói đến gấu, cọp con Tiểu Kim đâu rồi?
[CHARGE=3]
Rống! Tiếng gầm khẽ vang lên, trong phòng xông ra một con mèo đáng yêu, nhưng bốn chân to khỏe, hoàn toàn không nhỏ nhắn như mèo, toàn thân lông vàng, thân thể nho nhỏ nhưng rất có khí phách.
- Tiểu Kim! Chu Hằng giang tay ra, con mèo đáng yêu kia liền vội chạy tới, nhào vào lòng hắn, lấy cái đầu lông xù cọ cọ, đầy vẻ nịnh nọt.
Đã nhiều ngày qua, con hổ đáng yêu này không thấy lớn ra thêm.
Chu Hằng không khỏi cười, nói: - Có phải cô ngược đãi nó đúng không, sao mà vẫn nhỏ gầy như vậy?
- Bậy bậy bậy, bổn tiểu thư cho nó ăn rồi ngủ, làm sao ngược đãi nó? Mai Di Hương hừ một tiếng, chống eo chỉ vào Tiểu Kim nói: - Tiểu tử không có lương tâm, còn không qua đây cho ta!
Con hổ đáng yêu đổi tư thế ở trong lòng Chu Hằng, không thèm để ý tới.
- A! Tức chết ta! Tức chết ta! Mai Di Hương dậm chân không thôi, tên nhóc này đúng là không có lương tâm mà, sớm biết thế nên bắt nó làm hổ sữa nướng cho xong!
- Oa, náo nhiệt như vậy! Tiếng nói lung linh vang lên, Phong Liên Tình cưỡi Đại Hôi Hùng đi vào cửa, trên tách xách một cái giò heo, miệng đầy dầu mỡ. Nàng liếc một cái liền thấy được Chu Hằng đang ôm Tiểu Kim, lập tức nổi hừng thú, nhảy vọt tới.
Chu Hằng lùi lại một bước, hắn cũng có chút cảm tình với con hổ nhỏ này, tuyệt đối không muốn cọp con rơi vào ma chưởng của Phong Liên Tình.
- Hả, sao ta lại không khống chế được nó! Phong Liên Tình toát ra vẻ kinh ngạc.
Chu Hằng cũng không khỏi giật mình, dã nha đầu này trời sinh dị bẩm, ngay cả yêu thú cao hơn một đại cảnh giới cũng có thể kết nối, khống chế. Tiểu Kim chỉ mới vừa bước qua Tụ Linh Cảnh, nhưng lại không bị nàng khống chế, đúng là chuyện kỳ lạ mà.
Trong lúc ngẩn ngơ, bỗng nhiên Tiểu Kim nhảy ra khỏi lòng hắn, bịch bịch, chỉ mấy bước liền đến trước mặt Tiểu Hôi, vung chân trước với con gấu lớn này.
Ngao! Con gấu lớn há miệng lớn rít gào, thần thái hung dữ.
Chu Hằng lập tức xiết tay, Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã chuẩn bị sẵn, có thể ra tay cứu viện bất cứ lúc nào --- Yêu thú càng coi trọng cấp bậc hơn loài người, con hổ nhỏ chỉ là Tụ Linh Cảnh, nhưng lại dám khiêu khích con gấu lớn Sơn Hà Cảnh!
- Rống! Tiểu Kim cũng gầm lên, tiếng hổ gầm như xuyên đá phá kim loại, mang theo lực uy hiếp to lớn.
- Ô.... Đại Hôi Hùng lập tức héo rũ, thân thể nằm xuống, rất là ngoan ngoãn.
Tiểu Kim nhảy lên, ngồi lên trên đầu gấu, nhìn trái ngó phải, quả thật có vài phần bá đạo vua của muôn thú.
Hả!
Mấy người Chu Hằng thấy mà ngạc nhiên, không nhịn được chép miệng.
Nếu thành yêu thú, vậy đã thoát khỏi phạm trù dã thú, quy luật tự nhiên mạnh được yếu thua đã không còn được áp dụng nữa! Một con thỏ yêu Tụ Linh Cảnh sẽ sợ một con hổ dữ hay sao? Đạp một cái là đá chết tươi!
Hơn nữa, ngay cả hổ và gấu bình thường cũng sẽ kiêng kỵ lẫn nhau, rất khó nói bên nào mạnh hơn, cơ bản không có khả năng chém giết nhau. Vì sao một con yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh lại lộ ra vẻ thần phục trước Tiểu Kim Tụ Linh Cảnh?
Phong Liên Tình có được năng lực trời sinh, có thể kết nối, khống chế yêu thú, chẳng lẽ Tiểu Kim cũng có năng lực như thế?
Nếu là như vậy, nhóc con này sẽ lợi hại hơn, từ Tụ Linh đến Sơn Hà, đây là nhảy qua bốn đại cảnh giới đấy!
- Hay quá! Phong Liên Tình hai mắt tóe sao, lập tức ôm lấy Tiểu Kim. - Người ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nó là sủng vật của ta!
- Nói bậy, nó là của bổn công tử! Mai Di Hương bất mãn nói.
- Của ta!
- Của ta!
Hai nàng đấu mắt một hồi, Mai Di Hương nói: - Vậy chơi oẳn tù tì!
....................
Chu Hằng không để ý hai nàng làm rối, lấy ra Nguyệt Châu đút cho Tiểu Kim, hắn đỡ mẫu thân trở vào phong. Dù rằng Triệu Khả Hân đều tỏ ra rất thích hai nàng, một người hồn nhiên không hạt bụi, một người tuyệt đẹp động lòng người, đều là lựa chọn làm con dâu thật tốt.
Nàng đã rời đi khi Chu Hằng còn nhỏ, không có cơ hội tận mắt nhìn quá trình đứa bé lớn lên, lòng mẹ tràn đầy, hận không thể bảo Chu Hằng lập tức sinh cho nàng mấy đứa cháu.
Trên vấn đề con dâu, nàng tự nhiên vội vàng đến không vội hơn được.
Mai Di Hương cùng Phong Liên Tình nháo một hồi liền không còn âm thah, Chu Hằng đi ra xem, lại thấy hai nàng đã thành bạn tốt, cùng nhau cưỡi Đại Hôi Hùng, ôm Tiểu Kim đi ra, thật không biết sẽ gây ra họa lớn gì.
Dù sao lão cha của Mai Di Hương chính là lão tổ Kết Thai Cảnh, nàng có chọc trời ra cái lỗ thủng cũng không cần sợ.
Trong người trẻ tuổi đế đô, chỉ có hậu đài của nàng là cứng nhất.
Triệu Đoạt Thiên không nói khoác, tuy rằng Ứng gia bị nhục lớn như thế, nhưng không đánh tới Triệu gia đòi bọn họ giao ra Chu Hằng, ngược lại không có một chút tiếng nào, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng Chu Hằng biết, đây chỉ là yên lặng trước bão táp.
Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, Ứng Thiên Ấn kiềm chế lẫn nhau, sẽ không ra tay với hắn, nhưng những người khác thì không nằm trong đó.
Cường giả Linh Hải Cảnh vẫn đủ tạo thành uy hiếp chí mạng tới hắn!
Tuy rằng ở lại Triệu gia sẽ rất an toàn, nhưng muốn leo lên võ đạo, đặc biệt là trong vòng ba năm phải theo kịp Ứng Thừa Ân, co đầu trong Triệu gia thì làm sao được?
Tuy nhiên, chỗ đầu tiên Chu Hằng đi lại là Hàn gia.