Cái tên này khiến người ta vừa nghe trong lòng liền sợ hãi, khẳng định không phải là thứ tốt gì!
- Tiểu tử có phải muốn biết Nhân Đan là gì hay không? Tà Vân Dược sư hỏi với vẻ mặt hưng phấn, xem ra cho dù Chu Hằng nói không biết hắn cũng sẽ hưng trí bừng bừng để giải thích: - Cái gọi là Nhân Đan, chính là dùng thân thể người làm lò luyện đan, không ngừng rót vào các loại độc dược, chỉ cần đỉnh lô không chết, như vậy sau khi rót vào 999 loại độc dược, rồi đem luyện hóa đỉnh lô, đó chính là Nhân Đan!
Oái, tàn nhẫn như vậy!
Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh đều biến sắc mặt. Nhân Đan này thật đúng với cái tên, là dùng máu người thịt người xương người luyện hóa thành.
- Nhân Đan chính là đồ tốt đấy! Sau khi ăn vào, chẳng những có thể tu vi tiến nhanh, mà lại không sợ phần lớn độc tố. Chỉ sợ là mang tới Tiên Thành tầng thứ sáu, thậm chí tầng thứ năm, đều có thể bán ra với cái giá trên trời! Thậm chí, là vô giá!
Tà Vân Dược sư nói ra đều có hơi lắp bắp, nước miếng chảy dài, may mà Chu Hằng và Dương Lan Hinh đứng ở khoảng cách khá xa, nếu không khó giữ không bị phun đầy mặt, đầy đầu cổ.
Dương Lan Hinh quá độ nữ tính, ghê tởm mắng to với Tà Vân Dược sư.
Nàng từng giết qua rất nhiều người, có hung danh hiển hách là Huyết La Sát, cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng dùng một người sống luyện làm Nhân Đan... Điều này ngay cả nàng cũng không thể tiếp thụ được.
Chu Hằng phất tay áo ngăn nàng, nói: - Một con chó cắn cô nương, chẳng lẽ cô nương còn định cắn lại? Không đáng làm vậy!
999 loại độc dược rót vào, khi luyện hóa thành lực lượng hẳn là có thể phá vỡ cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên kia, đợi tới khi hắn khôi phục linh lực trước tiên giết lão biến thái này, sau đó mai phục bên trong cửa, dùng Lăng Thiên Cửu Thức phát động một kích chí mạng với Mặc Ngọc Nghiên!
Hắn đã quan sát qua, khi Mặc Ngọc Nghiên xuống tới, bất kể nàng ở lại thời gian bao lâu đều không có người nào tới thôi thúc.
Bởi vậy, chỉ cần hắn có thể chém chết Mặc Ngọc Nghiên, rồi dùng Tinh Hạch khôi phục linh lực, hẳn có thể trong thời gian cực ngắn hồi phục đến trạng thái tốt nhất, sau đó đi tìm lấy Lưu Vân Toa.
Lưu Vân Toa là một tinh thuyền loại nhỏ, dùng để thăm dò hoặc là chạy trốn lúc khẩn cấp: đúng là thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Trong lòng có kế hoạch, dĩ nhiên Chu Hằng không nhanh không chậm, nói khiêu khích với Tà Vân Dược sư: - Lão biến thái, độc dược của ngươi thiếu lợi hại một ít, mấy ngày hôm trước không đủ cấp bậc, cấp cho ta không đủ để nhét kẽ răng!
- Ha ha ha ha... Lão phu cũng hy vọng ngươi có thể chịu đựng, đợi sau khi ngươi nuốt vào 999 loại độc dược, lão phu sẽ rất vui vẻ tự tay luyện hóa ngươi thành Nhân Đan! Tà Vân Dược sư cười to nói.
Tuy rằng hắn đúng là một lão biến thái, nhưng cũng không thích có người chửi mình ở trước mặt như thế.
Mấy ngày kế tiếp, Tà Vân Dược sư bắt đầu cho Chu Hằng ăn độc dược, mỗi ngày đều là chín loại. Không nhiều không ít, chỉ cần Chu Hằng kiên trì được 111 ngày, là có thể "làm thuốc"!
Chu Hằng rất phối hợp, hơn nữa, linh lực hắn bị phong ấn, man lực chỉ tương đương với Nguyệt Minh nhất trọng thiên sơ kỳ, muốn phản kháng cũng không phản kháng được. Dù sao hắn cũng cần những độc dược này chuyển hóa thành linh lực để phá vỡ cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Nhưng Dương Lan Hinh cũng không biết Chu Hằng còn có bản lãnh này, thấy mỗi lần uống thuốc Chu Hằng đều kêu gào thảm thiết không thôi, nhưng mỗi lần đều có thể khó khăn lắm mà sống sót, không khỏi cũng có chút tin tưởng Chu Hằng là dược nhân.
Nàng có phần phát mộng, Chu Hằng nếu đã có huyết thống Phệ Kim tộc, hiện tại lại là dược nhân gì đó, về sau còn có thể biến đổi thân phận hay không?
Tà Vân Dược sư cho Chu Hằng ướng vào độc chất lần này có thể nói là đủ loại, hỏa tính, âm tính, hàn tính... nhưng cũng không phải là hắn cho uống lung tung, mà là dựa theo tổ hợp nhất định, phân lượng pha chế nhất định mà thành.
Khi đến ngày thứ 103, cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên thi triển trên người hắn đã sắp hoàn toàn giải trừ. Linh lực bị áp chế trong cơ thể trào ra không ngừng điên cuồng đánh thẳng vào đê đập. Chỉ cần uống thêm một lần độc dược là đủ rồi!
Sáng sớm hôm sau, Tà Vân Dược sư theo thường lệ lại cho Chu Hằng uống vào 9 vị độc dược.
Chu Hằng đã ngựa quen đường cũ, dẫn đạo từng vị độc tố đi tới thiên linh cái. Dĩ nhiên có đại gia Cốt phù ra tay, lại có đại gia hắc kiếm kết thúc, hai vị đại gia hợp tác thật vui vẻ khoái trá.
Sau khi tiêu diệt loại độc tố thứ 6, Chu Hằng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ một chút, linh lực bị áp chế hơn 100 ngày lập tức mãnh liệt như nước, cấp tốc bắt đầu vận hành ở trong cơ thể hắn!
Cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên thiết hạ cuối cùng cũng giải trừ!
Chu Hằng cũng không có nóng vội hành động, trên người hắn còn có ba loại độc tố chưa có hóa giải.
Loại thứ bảy, giải quyết thuận lợi; loại thứ tám, giải quyết thuận lợi; loại thứ 9... Hả! Không ngờ Cốt phù không có phản ứng!
Chu Hằng vô cùng cả kinh, lại đột nhiên phát hiện loại độc tố thứ 9 này nhưng cũng không có tính công kích chút nào!
Nếu không có tính công kích, dĩ nhiên đại gia Cốt phù mặc kệ không quản tới.
Thân thể hắn phát nóng lên, máu toàn thân chảy mạnh, hiện lên bản năng của một loại sinh vật giống đực nguyên thủy nhất.
Đơn giản mà nói, hắn động tình rồi! Con bà nó! Không ngờ loại độc tố thứ 9 này lại là xuân dược!
Chu Hằng đỏ mắt nhìn về phía Tà Vân Dược sư, quát: - Lão biến thái! Ngươi cho ta uống thuốc gì vậy? Hắn giữ lại một phần lòng may mắn cuối cùng.
- Ồ! Là mị độc phát tác? Tà Vân Dược sư gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: - Thể chất của dược nhân ngươi này cũng quá không thuần túy đi, thậm chí ngay cả mị độc đều không thể hấp thu!
Dược nhân em gái ngươi hả!
Chu Hằng có thể hóa giải bách độc, thực ra nhờ trong cơ thể có một góc phù văn, độc dược gì gặp phải vị đại gia Cốt phù này đều chỉ có thể tiêu tan, nhưng món xuân dược này, về bản chất mà nói là vô hại với thân thể, chỉ là khoa trương kích thích lên một loại bản năng mà thôi.
Đối với loại chuyện nhỏ này, dĩ nhiên là đại gia Cốt phù mặc kệ không lý tới.
- Lão biến thái ngươi này! Chu Hằng mắng to. Hiện tại hắn trúng mị độc, hơn nữa bị nhốt trong lồng giam, bên ngoài còn có một lão biến thái quan sát, hắn phải làm thế nào "giải quyết"?
- Khặc khặc khặc... May mà lão phu sớm có sở liệu, không hóa giải được mị độc thì không hóa giải được, dù sao bên cạnh ngươi không phải là vợ của ngươi sao, cứ việc dùng, lão phu cũng không phải là chưa từng chứng kiến! Tà Vân Dược sư bĩu môi, là một Dược sư cuồng nhiệt, hắn từng quan sát bất kỳ loại hành vi nào, chuyện phòng the đương nhiên cũng nằm trong đó.
Đương nhiên, cũng không phải hắn ham thích rình coi, mà chỉ coi một đôi chuột trắng nhỏ dính chung một chỗ, thuần túy là để thử dược thể mà thôi.
Trước đây thật lâu hắn cũng không hề có ham thích tình dục nam nữ, trong lòng chỉ luôn cuồng nhiệt theo đuổi về đan dược.
Chu Hằng nổi trận lôi đình, giờ khắc này sát khí của hắn nóng như lửa đốt, từ lúc chào đời tới nay hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy!
Hắn đang định phá lồng giam, tung một kiếm xử lý Tà Vân Dược sư, đột nhiên máu nóng xông lên đầu, trong đầu tất cả đều là nhưng thân thể nữ nhân trần trụi. Hắn khát vọng nữ nhân, hắn cần nữ nhân, hắn không chịu nổi!
Chu Hằng xoay mạnh người, ánh mắt giống như mãnh thú nhìn chòng chọc về phía Dương Lan Hinh.
Dương Lan Hinh không khỏi sợ hãi, nhiều ngày qua ở chung như vậy, dù sao nàng cũng sinh ra vài phần cảm tình với Chu Hằng, tuy nhiên phần cảm tình này chỉ là tình nghĩa bằng hữu cùng chung hoạn nạn, không dính dấp mảy may tới chuyện tình nam nữ.
Nếu Chu Hằng đột nhiên dùng sức mạnh đối với nàng... nhất định nàng sẽ ra sức chống cự, cho dù là bị Chu Hằng đánh chết nàng cũng sẽ không tiếp nhận kết quả sỉ nhục đó.
Nàng là Huyết La Sát, là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, không phải là dâm phụ!
Bị nam nhân không phải trượng phu thân cận, hoặc là giết hắn, hoặc là giết mình, chính là kiên quyết như thế.
Lửa dục thiêu đốt trong cơ thể Chu Hằng, máu nóng kích động nhanh hơn dường như lớp da ngoài đều đỏ bừng như bỏng lửa; hai mắt hắn đỏ thẫm, từng bước một ép tới hướng Dương Lan Hinh, trên mặt nổi lên gân máu, trông hắn tăng thêm vài phần dữ tợn.
Đáng sợ hơn là, bụng dưới của hắn rõ ràng nhô lên một cái đồi lớn.
- Đừng... đừng tới đây! Dương Lan Hinh quát to với Chu Hằng. Nàng cũng biết cho dù thực sự bị Chu Hằng xâm phạm cũng không thể trách hắn, nhưng dù thế nào cũng không nhịn được oán hận Chu Hằng.
Chu Hằng đột nhiên ngừng lại.
Mạch máu nổi lên trên mặt chậm rãi lặn xuống, hắn không ngừng hít sâu vào, tuy rằng hai mắt vẫn đỏ thẫm như cũ, nhưng lý trí đang chậm rãi khôi phục, vật thể dưới bụng kia cũng bình tĩnh lại.
Hắn cố đè dục hỏa xuống!
Dương Lan Hinh không khỏi tràn đầy ngạc nhiên vui mừng và cảm kích: người này quả thật biết dừng cương trước bờ vực a! Giờ khắc này trong lòng nàng dâng lên cảm kích sâu đậm với Chu Hằng.
Lúc trước còn có thể nghĩ rằng Chu Hằng là thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của nàng, mới sinh tính anh hùng. Nhưng lần này thì sao? Rõ ràng nàng không còn có mảy may sức phản kháng, mà Chu Hằng lại trúng mị độc, có đầy đủ sức lực để xâm phạm nàng! Nhưng người ta không làm! Điều này nói rõ cái gì? Người ta chính là anh hùng chân chính!
Cuối cùng Dương Lan Hinh hiện lên một tia tình ý với Chu Hằng, mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng phóng mắt nhìn toàn bộ Tây Hợi Thành, đâu có tuấn kiệt nhà ai có thể làm cho nàng sinh ra cảm tình? Càng đừng nói là tình ý!
- Cám ơn ngươi!
Nàng ôn nhu nói.
Trong mắt đối phương màu đỏ thẫm chưa lui, hiển nhiên mị độc trong cơ thể cũng chưa tiêu tan, mà là bị hắn cố gượng áp chế xuống! Điều này, mới càng thể hiện ra Chu Hằng đáng quý, cần phải có nghị lực và quyết tâm to lớn cỡ nào?
- Không cần khách sáo! Bộ dáng cô nương kia, quả thực ta không xuống tay được! Chu Hằng nghẹn cổ họng nói.
Vốn trong đầu hắn lúc này tất cả đều là nữ nhân trần trụi, chỉ nghĩ tới là làm cho nam nhân đều phải động tình, nhưng vừa bị Dương Lan Hinh quát to, hắn hơi khôi phục thần trí, liền nhìn thấy một bà béo giống như một con heo mẹ.
Lập tức hắn hoảng sợ tới mức mềm nhũn...
Hắn biết rất rõ ràng bà béo kia chỉ là ngụy trang, bên trong là một vưu vật thiên kiều bách mị, hòa thượng thấy đều sẽ động tâm, nhưng dù sao tồn tại chỉ trong tưởng tượng, nhìn hình dạng mập ú tròn xoe kia, Chu Hằng lập tức chỉ có thể dừng cương trước bờ vực.
Đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không, muốn nhảy lên bà béo... quả thực không làm được!
Hiện tại Dương Lan Hinh vô cùng cảm kích Chu Hằng, tự nhiên sẽ xem như mỗi câu nói của Chu Hằng đều hướng về mặt giải thích tốt. Rõ ràng Chu Hằng nói hoàn toàn là lời nói thật, nhưng ở trong lòng nàng lại là Chu Hằng khiêm tốn nên nói như vậy.
"Thi ân không cầu báo! Là nam nhân chân chính!"
Nàng không khỏi lại thêm một phần cảm tình với Chu Hằng, nhưng nàng cũng thầm nhắc nhở mình: về sau phải chăm sóc kỹ Chu Hằng một chút, đừng để cho hắn đối với mỹ nữ nào đều tốt như vậy!
"Phì phì phì" thân hãm trong nhà tù, tính mạng ở trong tay người khác, không ngờ nàng còn suy nghĩ miên man!
Chu Hằng cũng không có tâm tình để ý tới Dương Lan Hinh, hắn chỉ cố đè ép mị độc xuống mà cũng không phải hóa giải! Hiện tại, hắn cần phải tìm một ít chuyện làm, nếu không khẳng định mị độc này còn có thể đánh úp lại, dù sao đó cũng không phải độc dược chân chính mà chỉ là kích phát bản năng của hắn.
Có thể áp chế, nhưng chung quy cần một lần phát tiết.
- Lão biến thái! Có muốn biết bí mật bách độc bất xâm của ta hay không? Hắn quay qua lớn tiếng hỏi Tà Vân Dược sư.
- - - - - oOo- - - - -