- Tạp toái? Lâm Phức Hương xì một tiếng bật cười, Mai Di Hương bên cạnh cũng toát ra cười khẽ, về phần Phong Liên Tình đã cười đến ngã ngửa ra sau. Trong hậu viện của Chu Hằng, cũng chỉ có ba người các nàng là không có bụng dạ nhất.
- Là Tra Tuế, không phải tạp toái! Tra Tuế vội vàng nói rõ, chỉ là vừa nói vậy, chẳng những ba nàng Lâm Phức Hương vẫn cười không ngừng, ngay cả mấy người Chu Hằng cũng toát ra ý cười. (2 chữ này đọc trùng âm trong tiếng Hán)
- Tra Tuế ở Tây Mùi Tuyết Lĩnh Thành!
Tử Anh Minh lại lộ ra vẻ thận trọng. - Ta đã sớm nghe nói tới ngươi!
- Thì ra ta còn nổi danh như vậy! Tra Tuế vui vẻ cười to bộ dáng như người vô tâm.
Tử Anh Minh đến từ Tây Ngọ Thành, từ cấp bậc Tiên Thành thì tự nhiên cao hơn Tây Mùi Thành một bậc, nhưng hai tòa Tiên Thành đều là cấp bậc Nhật Diệu Cảnh, thế lực sau lưng hai người dù có khác biệt, nhưng cũng chỉ là chênh lệch số lượng cường giả đỉnh cao, mà không phải cảnh giới võ đạo.
Cũng như là hào môn Tây Dậu Thành cũng chỉ có Nguyệt Minh Đế đỉnh phong mà thôi, nhưng số lượng lại lên tới trăm người, vượt xa số lượng ở Tư Đồ gia.
Từ điểm này mà nói, Tra Tuế quả thật không cần phải e ngại Tử Anh Minh.
- Tạp toái, ngươi làm gì lại lấy cái tên cổ quái như thế? Lâm Phức Hương tò mò hỏi, mấy năm qua nàng vẫn còn chưa mất tâm tính như trẻ con.
Tra Tuế nhăn nhăn nhó nhó một hồi mới nói: - Hai vị sư phụ của ta căn bản lười đặt tên cho ta, cứ gọi tạp toái tạp toái, ta đành phải tự gọi là Tra Tuế!
Mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi, thì ra tạp toái mới đúng là nghĩa chính, Tra Tuế mới là đọc sai!
Sư phụ người này là ai, sao mà không đáng dựa vào như thế?
Nhưng lời này cũng lộ ra một tin tức khác, đó là hắn hẳn là trẻ mồ côi, bằng không làm sao có vấn đề về đặt tên.
- Kim tiên sinh cùng Ngân bà bà vẫn khỏe chứ? Tử Anh Minh lại đứng lên, có phần cung kính hỏi.
- Hai vị sư phụ ăn được ngủ được, vô cùng khỏe! Tra Tuế lại không quan tâm, xé một cái đùi gà liền gặm, dầu mỡ chảy tràn qua khóe miệng, còn không khách khí cầm bầu rượu dưới đất uống ùng ục.
- Sư phụ ngươi là ai, sao tên kia lại có vẻ rất kính sợ! Phong Liên Tình hỏi Tra Tuế, nàng cũng cùng một tính cách không biết sợ là gì.
- Kim tiên sinh cùng Ngân bà bà vốn là một đôi tán tu, nhưng mấy ngàn năm trước cùng nhau đột phá tới Thăng Hoa Vương! Tử Anh Minh lại tiếp lời.
- Hả, không phải Tiên Thành bậc thấp không cho phép tồn tại tu giả bậc cao hay sao? An Ngọc Mị kỳ quái hỏi.
- Không phải không cho phép tồn tại tu giả bậc cao, là không cho phép tu giả bậc cao thành lập thế lực ở Tiên Thành bậc thấp! Tử Anh Minh nói. - Kim tiên sinh cùng Ngân bà bà từ mấy vạn năm trước vẫn ẩn cư ở Tây Mùi Tuyết Lĩnh Thành. Thẳng đến 2000 năm trước mới nghe nói thu một đồ đệ, trước kia vẫn không có duyên gặp mặt, cuối cùng hôm nay may mắn được gặp Tra huynh!
Hắn rất nhiệt tình nhìn Tra Tuế, tựa như gặp huynh đệ ruột thịt.
Chu Hằng cười, hắn biết Tử Anh Minh có chủ ý gì, Tra Tuế cùng thuộc loại tán tu, là đối tượng đáng để chiêu mộ. Hơn nữa, hậu trường của Tra Tuế rất cứng rắn, nếu như có thể kéo Tra Tuế vào chiến xa nhà mình, vậy thì tương đương tăng thêm hai vị Thăng Hoa Vương!
Đối với nhiệt tình của Tử Anh Minh, Tra Tuế chỉ mỉm cười, hắn gặp nhiều tình huống này, bản thân hắn đúng là thiên tài, nhưng mà mọi người lại nhắm vào hậu trường của hắn.
Đừng nhìn Tử Anh Minh cao ngạo, nhưng ngạo khí của hắn cũng chia người. Ví dụ hắn biết thân phận của Chu Hằng cùng Tra Tuế, liền khá là khách sáo, thậm chí nhiệt tình với hai người, không khó đoán được dụng ý.
Đối với thế công nhiệt tình của Tử Anh Minh, Tra Tuế lại không hề tỏ vẻ, gặp nhiều tràng cảnh này thì tự nhiên sẽ biết phải đối phó thế nào.
- Tra huynh, trước khi tìm được Nguyệt Hoa Liên, chúng ta tạm thời liên thủ hợp tác, thế nào? Tử Anh Minh dứt khoát nói thẳng với Tra Tuế, ba người bọn họ liên thủ liền có nắm chắc đấu với đám người kia một trận.
- Được! Tra Tuế nhếch miệng cười, thật giống như không có tâm kế.
Có thể tu luyện tới Nguyệt Minh Đế, lại có ai là ngu ngốc? Tính cách tên này quả thật có chút phóng khoáng, nhưng nếu nói hắn không có đầu óc thì không thể nào.
- Tinh Phong Thí Luyện lần này thu hút không ít người mà! Đột nhiên Tử Anh Minh có chút cảm khái nói. - Chu Khiếu Nhiên, Tôn Vũ Xuyên, Trương Ngọc Đình, cộng thêm Chu huynh, Tra huynh cùng ta, đã có 6 người rồi!
Hắn hoàn toàn coi Chu Hằng là người Tiên Thành bậc cao đi xuống, con rể Dương gia chỉ là dùng để che giấu thân phận - cũng như hắn đại biểu Kim gia xuất chiến.
Xem ra, lực hấp dẫn của Nguyệt Hoa Liên quả thật rất lớn!
Chu Hằng đã nói lai lịch của mình, nhưng nếu Tử Anh Minh không tin thì hắn cũng không có tâm tình giải thích nữa. Trong lòng hắn nghĩ tới Tinh Phong Thí Luyện lần này, bởi vì Nguyệt Hoa Liên chín muồi liền dẫn tới rất nhiều người Tiên Thành bậc cao, quả thật là tràn ngập cạnh tranh.
Cơm no rượu say, mọi người tiếp tục lên đường, nửa giờ su mới đến cuối hẻm núi thứ 4.
Chu Hằng lấy ra một tấm lệnh phù ấn lên, trong một luồng sáng vàng lóe lên, cấm chế lập tức mở ra.
Mọi người nhanh chóng thông qua, vù, luồng gió lạnh ập tới, mọi người không khỏi phát lạnh cả người.
- Sao mà lạnh như vậy? An Ngọc Mị ôm chặt hai vai, run rẩy nói.
- Yêu thú trấn thủ hẻm núi thứ 4 là Băng Sương Cự Viên! Tử Anh Minh tiếp lời, hắn thật sự không rõ tại sao Chu Hằng lại dẫn theo nhiều nữ nhân như vậy vào đây, bọn họ rõ ràng là trói buộc mà.
Nhưng đứng ở lập trường của hắn thì không thể nói gì hơn, chỉ có thể mong là Chu Hằng còn bài tẩy gì, không để những nữ nhân này liên lụy bọn họ.
- Băng Sương Cự Viên! Dương Lan Hinh sắc mặt căng thẳng, lộ ra sợ hãi rõ ràng.
- Thứ này rất lợi hại ư? Chu Hằng hỏi.
- Không phải rất lợi hại, là hết sức lợi hại!
Tử Anh Minh cười nói, tuy rằng vẻ mặt không căng thẳng như Dương Lan Hinh, nhưng cũng không dám sơ xuất gì. - Truyền thuyết loại yêu thú này là do băng tuyết thai nghén thành, chẳng những thân thể cực lạnh, lại còn có thể ảnh hưởng hoàn cảnh xung quanh!
Chu Hằng tính toán khoảng cách, không khỏi khẽ nhíu mày.
Chiều dài mỗi một hẻm núi hẳn là không chênh lệch mấy, lấy tốc độ của bọn họ cũng phải đi suốt nửa canh giờ mới đến cuối, nhưng nhìn hiện tại, hẳn là bọn họ còn cách Băng Sương Cự Viên ở rất xa.
Nhưng khoảng cách xa như vậy, nhiệt độ nơi này đã thấp đến mức làm người ta phát điên, thế này mà đến gần chỗ Băng Sương Cự Viên thì sẽ lạnh đến cỡ nào nữa?
Nguyệt Minh Vương còn không bị đông lạnh chết tươi, Nguyệt Minh Hoàng cũng sẽ không thể động đậy được tay chân!
Chu Hằng không khỏi nhìn sang Hoặc Thiên, hắn đã có tu vi cấp bậc Nguyệt Minh Đế, vẫn có đủ khả năng chống đỡ loại cực lạnh này, nhưng chúng nữ Ứng Mộng Phạm thì sao, các nàng cũng chỉ mới có tu vi Nguyệt Minh Vương.
Nếu như Hoặc Thiên không có cách chiếu cổ, vậy để các nàng tạm thời ở lại chỗ này, chờ làm thịt xong Băng Sương Cự Viên rồi đi qua.
Hoặc Thiên vốn luôn nhìn mặt đất, như là nơi đó có thứ gì rất thu hút nàng, nhưng thần thức vô cùng nhạy bén, lập tức phát hiện ánh mắt của Chu Hằng nhìn sang. Nàng ngẩng đầu liếc Chu Hằng, sau đó gật đầu.
Giữa hai người đã có ăn ý tương đối, không cần phải nói gì cũng hiểu được ý mà đối phương muốn biểu lộ.
Chu Hằng yên tâm, nếu Hoặc Thiên gật đầu thì mọi chuyện không thành vấn đề.
- Đi!
Mọi người tiếp tục đi tới, chỉ mới được 5 phút, nhiệt độ càng thêm lạnh lẽo, gió trong khe núi quét qua người như dao cắt. Dù là ba người Chu Hằng, Tử Anh Minh, Tra Tuế cũng phải vận chuyển linh lực để chống đỡ.
Con lừa đen kêu oa oa, mạnh mẽ lấn vào trong vòng phòng ngự linh lực của Chu Hằng, nói: - Cho nhờ lửa!
Nó chỉ là Nguyệt Minh Vương, dù là kiếm được cả đống lớn bảo vật ở Phàm giới, nhưng căn bản không có mấy món dùng được ở Tiên giới. Huống chi đây là cực lạnh do Nguyệt Minh Đế đỉnh phong hình thành, có thể chống đỡ được lạnh giá này thì có thế nào cũng phải là tiên cấp bậc Nguyệt Minh Đế.
- Hả! Tử Anh Minh cùng Tra Tuế đột nhiên giật mình, bỗng quay đầu lại, chỉ thấy chúng nữ Ứng Mộng Phạm đi cùng nhau, mỗi người tự nhiên như thường, căn bản không có vẻ gì là bị đông lạnh không chịu nổi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi ở cửa hẻm núi đã có vẻ không chịu nổi, sao mà đi tới lại không sợ lạnh nữa? Đây không phải lạnh giá bình thường, lưu thông khí huyết là có thể chống đỡ được! Đây là hơi lạnh phát ra từ Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, tích lũy không biết bao nhiêu năm, ngay cả Nguyệt Minh Đế đỉnh phong khác đến đây cũng phải cẩn thận!
Bọn họ đã đi tới được 5 phút, đã lạnh hơn không biết bao nhiêu lần, tại sao những người này lại như không có chuyện gì?
Trước đó hai người đã hoài nghi trong chúng nữ có một đại cao thủ sâu không lường, hiện tại thấy thế này, đã quá rõ ràng!
Lợi hại quá, có thể mở ra lá chắn linh lực lớn như thế, bảo vệ được đông người thế này!
Chỉ là mở lá chắn linh lực lớn thêm một tấc, vậy tiêu hao linh lực không phải nhiều thêm một phần, mà là tăng lên mấy lần! Trừ khi Nhật Diệu Vương giá lâm, bằng không Nguyệt Minh Đế cùng cấp thì có thể duy trì lá chắn này được bao lâu?
Nhật Diệu Vương?
Không có khả năng, Tinh Phong Thí Luyện Tây Hợi Thành nếu cho Nhật Diệu Vương đi vào thì đúng là chọc thủng trời, không ai gánh nổi trách nhiệm này! Dẫn tới Tuyệt Tiên Thành nổi giận, mọi người có trách nhiệm đều khó thoát cái chết!
Không chỉ bọn họ phải chết, ngay cả người nhà, tộc nhân của bọn họ đều sẽ bị chém!
Uy nghiêm của Tuyệt Tiên Thành không thể xâm phạm!
Vậy nhất định là trên mình đám người Chu Hằng mang theo chí bảo gì, mới có thể chống đỡ được hơi lạnh.
Chỉ là rõ ràng không cảm ứng được dao động lực lượng gì, giống như hơi lạnh vừa tới gần chúng nữ liền biến mất vào hư không, đúng là cổ quái!
- Hắc hắc, nếu như báo trước cho bổn tọa, bổn tọa có thể luyện chế một ít Cực Dương Hoàn, đừng nói loại hơi lạnh như mưa bụi này, ngay cả Cửu U Băng Diễm cũng không thành vấn đề! Hỏa Thần Lô nói ở trong đan điền Chu Hằng.
- Nói chuyện đã rồi! Chu Hằng dùng thần thức nói, hắn suy ngẫm lại, nói: - Sau khi trở về liền luyện chế một ít đan dược chống lạnh, chống lửa, chống độc!
- Tiểu tử, ngươi đã hứa dị hỏa của bổn tọa...
- Chuyện đã hứa với ngươi thì đương nhiên sẽ không quên, nhưng ngươi lại không biết dị hỏa ở đâu, bảo ta đi đâu tìm cho ngươi?
- Ôi, cái Tiên Thành rách nát này khẳng định không có, chờ về sau ngươi đi... Hỏa Thần Lô đột nhiên khựng lại.
- Đi chỗ nào? Chu Hằng lập tức cảnh giác, dường như Hỏa Thần Lô này che giấu gì đó.
- Hiện tại nói cho ngươi biết cũng vô dụng, ngươi cũng không đi được, tu vi quá yếu! Hỏa Thần Lô tràn ngập khinh bỉ nói.
----------oOo----------