Thiển Lam ở nhà vài ngày, Trần gia liền phái người lại đây thúc giục hắn mau trở về, bởi vì rất nhanh sẽ là ngày thành thân. Thiển Lam có muốn lưu lại cũng không có biện pháp.
Nói là thành thân, kỳ thật chỉ là dùng một cái kiệu nhỏ nâng vào cửa tượng trưng. Trần gia tuy lớn, nhưng quản gia cũng chỉ là hạ nhân, không có khả năng đãi tiệc cưới lớn, hơn nữa Thiển Lam chỉ là một tiểu thị. Trần Ngôn là nữ nhi Trần quản gia còn chưa có cưới chính phu, người cũng tốt, còn có một chút học thức, chính là đi đứng tựa hồ không tốt lắm.
Lúc Thiển Lam bị tiếp đi Thiển Thanh đi ra ngoài đưa tiễn, nhìn đệ đệ lên kiệu, trong mắt không tự giác lộ ra lo lắng.
Giản Già đem tay hắn nắm trong lòng bàn tay, hỏi “Như thế nào? Lo lắng cho ‘hắn’?”
Thiển Thanh hơi nhếch môi, thấp giọng nói “Chủ tử Trần gia cũng không phải là dễ sống chung cho lắm……”
“Nhà cao cửa rộng, nước làm sao có thể không sâu,” Giản Già nhếch khóe miệng, nói “Chính là đường do ‘hắn’ chọn, cho dù sai lầm, cũng chẳng thể trách người khác.”
@@@
Lại qua mấy ngày, nương Thiển Thanh nói Trần gia muốn thết mấy bàn tiệc. Người trong nhà ăn một bữa cơm, coi như là lễ thành thân.
Trên mặt của ‘nàng’ tràn ngập hưng phấn, giống như là được nhiều vinh quang.
Giản Già cũng đáp ứng mang theo Thiển Thanh đi dự tiệc. dù sao hai người ở trong đây ở lâu rồi, Thiển Thanh nhìn thấy đệ đệ thành thân xong, bọn họ cũng có thể trở về Tam Li thôn rồi. Chuyện của Hồi Xuân Đường bên kia cũng không thể lại trì hoãn được.
Tiệc rượu này đồ ăn quả thật cũng rất ngon. tuy nói không phải đại tiệc nhưng cũng xem như là náo nhiệt. Thiển Lam quần áo hồng y ngồi ở chủ bàn, dung mạo càng xuất chúng. Bên người là một nữ tử khuôn mặt nhã nhặn, không thể nói là tuấn tú nhưng cũng dễ nhìn, không ngừng mà có người đi qua kính rượu, Trần Ngôn liền mỉm cười tiếp nhận uống hết.
Lúc này đám người Giản Già ngồi cùng một bàn cũng là bàn ở nơi hẻo lánh nhất lạnh lùng nhất.
Ở bàn này trừ bỏ người nhà bọn họ cũng không có khách khác.
Ở trong mắt mọi người, một nhà Thiển Lam thô tục khốn cùng kết thông gia với quản gia Trần gia nhà giàu, rõ ràng là trèo cao. Nếu không phải dựa vào mĩ mạo của đứa con thì… ánh mắt Mọi người mang ý khinh thường, khinh thị đảo qua các nàng, nhưng mà ánh mắt dừng ở trên người Giản Già lại mang theo nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
Tuy rằng quần áo thực bình thường, nhưng quanh thân nữ tử này chính là một loại cảm giác cao quý lại lạnh nhạt, liếc mắt một cái liền thấy được bất đồng.
Loại bất đồng này, đương nhiên trốn không thoát cặp mắt của Trần quản gia khôn khéo.
Trần quản gia phá lệ tiêu sái đến bàn của đám người Giản Già. Thiển Thanh cùng cha mẹ đều sợ hãi đứng dậy,nhưng nữ nhân này ngay cả cái ánh mắt đều lười nhìn đến, quản gia lập tức đến trước mặt Giản Già, khách khí nói “Không biết vị này là……”
Giản Già đạm cười ( cười nhạt) “Ta là thê chủ của Thiển Thanh, Lâm Kiếm Gia.”
Lâm Kiếm Gia?
Là Lâm Kiếm Gia hèn mạt khốn cùng không chịu nổi kia sao?
Trần quản gia có chút không thể tin, nữ tử trước mặt có một tướng mạo tốt khó được, khí độ lại bất phàm. Lúc Thiển Thanh bị bán đi là ‘nàng’ ủy thác cho bà buôn người cố ý tìm một nữ nhân kém cỏi tới cực điểm, nhưng vị này……
Trần quản gia nhất thời nói không ra lời.
Đang giằng co, không biết Trần Ngôn đi tới khi nào mở miệng nói “Thiển Lam ca ca gả cho một thê chủ tốt, có phải hay không, nương?”
Trần quản gia sắc mặt cứng ngắc.
Trần Ngôn lễ phép hướng Giản Già chắp tay nói “Lâm tiểu thư.”
Giản Già đáp lễ, sau đó cầm lấy tay của Thiển Thanh đang cương cứng lại lạnh ngắc, ôn hòa trấn an.
Các bàn khác cũng thấy bàn bên không bình thường, không nhịn được hướng bên này nhìn xung quanh xem náo nhiệt. Bỗng dưng, một phụ nhân có chút mập mạp kinh hỉ thô thanh kêu lên “Này…… Này không phải Lâm đại phu sao!”
Nói xong, vội vã chạy vội tới, cung kính hướng Giản Già hạ một cái lễ, vui vẻ nói “Lâm đại phu, ngài gần đây không ở Hồi Xuân Đường ta còn nghĩ đến ngài rời khỏi trấn Nam Kiều, không thể tin được lại có thể gặp ngài ở đây. Ta cần phải hảo hảo cám ơn ngài, Bệnh nhân ở nhà ta rốt cục đã tốt lắm, thật sự là thật cám ơn ngài! Ngài xem ngài khi nào thì có thời gian, ta muốn mời ngài ăn một bữa cơm rau dưa với nhà ta có được không?”
Trần quản gia cau mày hỏi “Cái gì mà Lâm đại phu?”
Phụ nhân cười híp cả mắt, giương giọng nói “Nam Kiều ai chẳng biết Lâm đại phu a! Lâm đại phu y thuật rất cao a!”
Trần quản gia ánh mắt chợt lóe, Lâm, đại, phu?
Trần Ngôn ở một bên cũng không khỏi hơi nhếch môi, ánh mắt mang theo điểm thâm ý đảo qua Thiển Thanh thần sắc có chút cứng ngắc, cười khẽ “Ta còn nghĩ đến…… thật là tốt.”
Về phần tốt cái gì, lại không có câu dưới.
Trần quản gia miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cười nói “Lâm tiểu thư vừa thấy đã biết không phải là người thường, Thiển đại công tử…… trèo cao a.”
Ba chữ cuối cùng nói tuy nhỏ, nhưng vài người chung quanh đều nghe rành mạch. Thiển Thanh nguyên bản sắc mặt tái nhợt lại càng trắng bệch vài phần.
Giản Già thu lại ý cười lãnh đạm, ánh mắt lạnh đi, đem Thiển Thanh đang cuối đầu thấp đến ngập vào ngực lại không chịu nâng lên_kéo vào trong lòng, nhìn thẳng Trần quản gia nói “Ta chỉ là người thường, trèo cao thì không dám nhận, chẳng qua đệ đệ của phu thị tại hạ gả cho …….hạ nhân Trần gia, không biết là ai trèo cao ai.”
Hai chữ “hạ nhân” nói chậm mà nặng nề, làm cho Trần quản gia sắc mặt một trận xanh một trận trắng.
Nương của Thiển Thanh đứng ở một bên ngay cả thở cũng không dám, trưng ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc không biết nói cái gì.
Không khí giằng co, làm cho phụ nhân lại đây nói lời cảm tạ cũng khó xử không biết hoà giải như thế nào. Giản Già lại không them quan tâm cúi đầu trấn an người trong lòng, ánh mắt sâu thẳm ôn nhu, bàn tay chậm rãi mơn trớn lưng Thiển Thanh, một lần lại một lần.
“Nương, khách nhân bên kia đều sốt ruột chờ, chúng ta đi qua đi.”
Trần Ngôn ôn hòa mở miệng, Trần quản gia sau một lúc lâu mới gật gật đầu, thở hổn hển bước nhanh đi khỏi.
Trần Ngôn quay lại nhìn nhìn Thiển Thanh lui ở trong lòng Giản Già, lại nhìn Giản Già ngay cả cái con mắt cũng lười nâng lên, nở nụ cười liền theo Trần quản gia rời đi.
###
Từ tiệc rượu trở về Thiển Thanh trầm mặc dị thường, bởi vì đã nhìn thấy đệ đệ thành thân, hắn cũng biết việc của Giản Già ở hiệu thuốc cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa, cho nên loay hoay thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau quay về Tam Li thôn.
Giản Già từ đầu đã ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, nhưng lạ là đọc đã lâu cũng không lật được một tờ. Ánh mắt nàng mang theo suy nghĩ sâu xa thỉnh thoảng dừng ở trên người Thiển Thanh đang vội vàng thu thập mọi thứ.
Vì thế, hắn lại càng thêm luống cuống tay chân.
Giản Già thấy Thiển Thanh kích động đến nỗi ngay cả gấp quần áo cũng phải làm đi làm lại, bất đắc dĩ thở dài gọi hắn “Thanh Nhi.”
Thiển Thanh dừng động tác lại, cũng không quay người lại, đứng tại chỗ trầm mặc không nói.
Giản Già buông sách xuống, đi đến bên người Thiển Thanh, tay nâng khuôn mặt của hắn từ nã vẫn cuối xuống không chịu ngẩng lên, hôn lên trán của Thiển Thanh một cái, thấp giọng nói “Chàng từ lúc cùng ta trở về liền mất hồn mất vía, có phải là nghĩ tới Trần Ngôn kia không?”
Thiển Thanh vừa nghe thấy liền ngẩng mặt lên, kinh ngạc trừng lớn mắt, liều mạng lắc đầu, hốc mắt chậm rãi hồng lên, nước mắt liền chuẩn bị rơi xuống.
Giản Già không nghe câu trả lời lại cười khẽ, lại hôn Thiển Thanh một chút, nói “Không phải sao?”
Lời này chỉ là muốn trêu đùa một chút, nhưng Thiển Thanh lại nghĩ Giản Già không tin mình, nước mắt liền rơi xuống ta trên bàn tay của Giản Già đang nắm tay hắn,hơi thử đứt quãng giải thích “ Không phải như vậy, thật sự…… Nàng tin tưởng ta……”
“Ta tin chàng ah, đừng khóc” Giản Già lau nước mắt trên mặt Thiển Thanh, đem hắn kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói “Ta đã nói ta sẽ không thương tổn chàng, cũng sẽ không bao giờ không tin tưởng chàng.”
Thiển Thanh tựa vào trong lòng Giản Già chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau một lúc lâu mới do dự mở miệng “ Ba người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.”
Giản Già nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thiển Thanh, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
“Trần Ngôn so với Lam nhi thì lớn hơn một chút, Lam nhi cũng thích đi theo ‘nàng’. Dần dần hai người nảy sinh cảm tình, nhưng Trần quản gia không đồng ý, bởi vì Trần Ngôn rất được công tử Trần gia ưu ái (ưa thích). Nhưng có một lần……”
Thiển Thanh thanh âm dần dần giống như là biến mất, nhưng hắn vẫn cố gắng tiếp tục nói.
“ Hôm đó Trần Ngôn mang theo Lam nhi đi ra ngoài cưỡi ngựa, ngựa của Lam nhi nổi chứng, Trần Ngôn đi cứu ‘hắn’, lại bị ngựa làm đứt chân……”
Giản Già nghĩ nghĩ một chút, đã đoán được đại khái, lên tiếng nói “Chàng sợ Trần quản gia sẽ càng phản đối hai người bọn họ, cho nên đem mọi chuyện nhận lên người mình, nói là chính chàng đã làm hại Trần Ngôn bị chặt đứt chân?”
Thiển Thanh chậm rãi gật gật đầu.
Giản Già thở dài nói “ Thanh Nhi ngốc.”
“Bởi vì Trần Ngôn bị chặt đứt chân, công tử Trần gia không muốn gả cho ‘nàng’, Trần quản gia mới đồng ý hôn sự của Lam nhi cùng Trần Ngôn……”
Giản Già nheo mắt lại, nhìn Thiển Thanh hỏi “Cho nên, Trần quản gia mới cố tình khiến người tìm một kẻ kém cỏi đến cực điểm đem chàng bán đi đúng không?”
“Nàng không kém cỏi……”
Giản Già không khỏi nở nụ cười “Chàng a…… Nếu ta không kém cỏi, chàng cũng sẽ không phải chịu nhiều cực khổ như vậy.”
“Không phải,” Thiển Thanh lắc đầu, bướng bỉnh nói “Nàng đối với ta tốt lắm.”
Nhìn người trước mắt một bộ dáng nhận định sự thật, Giản Già đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian khi mình vẫn là một linh hồn trôi bên người Lâm Kiếm Gia. Lúc đó mỗi ngày nàng đều có thể thấy một người với ánh mắt trống rỗng suốt ngày bị đánh đến mình đầy thương tích.
Hắn rất dễ dàng thỏa mãn.
Giản Già cũng nhìn lại Thiển Thanh, chậm rãi mở miệng nói “Ta sẽ đối với chàng thật tốt.”
Nhất định.
Đột nhiên nàng nhớ tới lúc nãy Thiển Thanh nói ba người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Giản Già mở miệng cười nói “Trần Ngôn thực không tinh mắt, thế nhưng không có nhìn thấy chàng thật sự rất tốt, rất đẹp nha.”
Thiển Thanh mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nói “Ta không đẹp……”
Khi đó hắn quả thật không đẹp, mỗi ngày đều phải làm thật nhiều việc làm cho hắn luôn mặt xám mày tro, không có đứa nhỏ nào nguyện ý cùng hắn chơi đùa, trong khi đó đệ đệ lại xinh đẹp đáng yêu như vậy……
“Không, chàng thật sự tốt lắm.”
Giản Già ánh mắt sáng ngời, ngữ khí vô cùng xác định “Cho nên, ta thực may mắn.”
Có thể dễ dàng có được chàng như vậy.
Ta so với bất luận kẻ nào đều may mắn hơn.
Thiển Lam ở nhà vài ngày, Trần gia liền phái người lại đây thúc giục hắn mau trở về, bởi vì rất nhanh sẽ là ngày thành thân. Thiển Lam có muốn lưu lại cũng không có biện pháp.
Nói là thành thân, kỳ thật chỉ là dùng một cái kiệu nhỏ nâng vào cửa tượng trưng. Trần gia tuy lớn, nhưng quản gia cũng chỉ là hạ nhân, không có khả năng đãi tiệc cưới lớn, hơn nữa Thiển Lam chỉ là một tiểu thị. Trần Ngôn là nữ nhi Trần quản gia còn chưa có cưới chính phu, người cũng tốt, còn có một chút học thức, chính là đi đứng tựa hồ không tốt lắm.
Lúc Thiển Lam bị tiếp đi Thiển Thanh đi ra ngoài đưa tiễn, nhìn đệ đệ lên kiệu, trong mắt không tự giác lộ ra lo lắng.
Giản Già đem tay hắn nắm trong lòng bàn tay, hỏi “Như thế nào? Lo lắng cho ‘hắn’?”
Thiển Thanh hơi nhếch môi, thấp giọng nói “Chủ tử Trần gia cũng không phải là dễ sống chung cho lắm……”
“Nhà cao cửa rộng, nước làm sao có thể không sâu,” Giản Già nhếch khóe miệng, nói “Chính là đường do ‘hắn’ chọn, cho dù sai lầm, cũng chẳng thể trách người khác.”
@@@
Lại qua mấy ngày, nương Thiển Thanh nói Trần gia muốn thết mấy bàn tiệc. Người trong nhà ăn một bữa cơm, coi như là lễ thành thân.
Trên mặt của ‘nàng’ tràn ngập hưng phấn, giống như là được nhiều vinh quang.
Giản Già cũng đáp ứng mang theo Thiển Thanh đi dự tiệc. dù sao hai người ở trong đây ở lâu rồi, Thiển Thanh nhìn thấy đệ đệ thành thân xong, bọn họ cũng có thể trở về Tam Li thôn rồi. Chuyện của Hồi Xuân Đường bên kia cũng không thể lại trì hoãn được.
Tiệc rượu này đồ ăn quả thật cũng rất ngon. tuy nói không phải đại tiệc nhưng cũng xem như là náo nhiệt. Thiển Lam quần áo hồng y ngồi ở chủ bàn, dung mạo càng xuất chúng. Bên người là một nữ tử khuôn mặt nhã nhặn, không thể nói là tuấn tú nhưng cũng dễ nhìn, không ngừng mà có người đi qua kính rượu, Trần Ngôn liền mỉm cười tiếp nhận uống hết.
Lúc này đám người Giản Già ngồi cùng một bàn cũng là bàn ở nơi hẻo lánh nhất lạnh lùng nhất.
Ở bàn này trừ bỏ người nhà bọn họ cũng không có khách khác.
Ở trong mắt mọi người, một nhà Thiển Lam thô tục khốn cùng kết thông gia với quản gia Trần gia nhà giàu, rõ ràng là trèo cao. Nếu không phải dựa vào mĩ mạo của đứa con thì… ánh mắt Mọi người mang ý khinh thường, khinh thị đảo qua các nàng, nhưng mà ánh mắt dừng ở trên người Giản Già lại mang theo nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
Tuy rằng quần áo thực bình thường, nhưng quanh thân nữ tử này chính là một loại cảm giác cao quý lại lạnh nhạt, liếc mắt một cái liền thấy được bất đồng.
Loại bất đồng này, đương nhiên trốn không thoát cặp mắt của Trần quản gia khôn khéo.
Trần quản gia phá lệ tiêu sái đến bàn của đám người Giản Già. Thiển Thanh cùng cha mẹ đều sợ hãi đứng dậy,nhưng nữ nhân này ngay cả cái ánh mắt đều lười nhìn đến, quản gia lập tức đến trước mặt Giản Già, khách khí nói “Không biết vị này là……”
Giản Già đạm cười ( cười nhạt) “Ta là thê chủ của Thiển Thanh, Lâm Kiếm Gia.”
Lâm Kiếm Gia?
Là Lâm Kiếm Gia hèn mạt khốn cùng không chịu nổi kia sao?
Trần quản gia có chút không thể tin, nữ tử trước mặt có một tướng mạo tốt khó được, khí độ lại bất phàm. Lúc Thiển Thanh bị bán đi là ‘nàng’ ủy thác cho bà buôn người cố ý tìm một nữ nhân kém cỏi tới cực điểm, nhưng vị này……
Trần quản gia nhất thời nói không ra lời.
Đang giằng co, không biết Trần Ngôn đi tới khi nào mở miệng nói “Thiển Lam ca ca gả cho một thê chủ tốt, có phải hay không, nương?”
Trần quản gia sắc mặt cứng ngắc.
Trần Ngôn lễ phép hướng Giản Già chắp tay nói “Lâm tiểu thư.”
Giản Già đáp lễ, sau đó cầm lấy tay của Thiển Thanh đang cương cứng lại lạnh ngắc, ôn hòa trấn an.
Các bàn khác cũng thấy bàn bên không bình thường, không nhịn được hướng bên này nhìn xung quanh xem náo nhiệt. Bỗng dưng, một phụ nhân có chút mập mạp kinh hỉ thô thanh kêu lên “Này…… Này không phải Lâm đại phu sao!”
Nói xong, vội vã chạy vội tới, cung kính hướng Giản Già hạ một cái lễ, vui vẻ nói “Lâm đại phu, ngài gần đây không ở Hồi Xuân Đường ta còn nghĩ đến ngài rời khỏi trấn Nam Kiều, không thể tin được lại có thể gặp ngài ở đây. Ta cần phải hảo hảo cám ơn ngài, Bệnh nhân ở nhà ta rốt cục đã tốt lắm, thật sự là thật cám ơn ngài! Ngài xem ngài khi nào thì có thời gian, ta muốn mời ngài ăn một bữa cơm rau dưa với nhà ta có được không?”
Trần quản gia cau mày hỏi “Cái gì mà Lâm đại phu?”
Phụ nhân cười híp cả mắt, giương giọng nói “Nam Kiều ai chẳng biết Lâm đại phu a! Lâm đại phu y thuật rất cao a!”
Trần quản gia ánh mắt chợt lóe, Lâm, đại, phu?
Trần Ngôn ở một bên cũng không khỏi hơi nhếch môi, ánh mắt mang theo điểm thâm ý đảo qua Thiển Thanh thần sắc có chút cứng ngắc, cười khẽ “Ta còn nghĩ đến…… thật là tốt.”
Về phần tốt cái gì, lại không có câu dưới.
Trần quản gia miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cười nói “Lâm tiểu thư vừa thấy đã biết không phải là người thường, Thiển đại công tử…… trèo cao a.”
Ba chữ cuối cùng nói tuy nhỏ, nhưng vài người chung quanh đều nghe rành mạch. Thiển Thanh nguyên bản sắc mặt tái nhợt lại càng trắng bệch vài phần.
Giản Già thu lại ý cười lãnh đạm, ánh mắt lạnh đi, đem Thiển Thanh đang cuối đầu thấp đến ngập vào ngực lại không chịu nâng lên_kéo vào trong lòng, nhìn thẳng Trần quản gia nói “Ta chỉ là người thường, trèo cao thì không dám nhận, chẳng qua đệ đệ của phu thị tại hạ gả cho …….hạ nhân Trần gia, không biết là ai trèo cao ai.”
Hai chữ “hạ nhân” nói chậm mà nặng nề, làm cho Trần quản gia sắc mặt một trận xanh một trận trắng.
Nương của Thiển Thanh đứng ở một bên ngay cả thở cũng không dám, trưng ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc không biết nói cái gì.
Không khí giằng co, làm cho phụ nhân lại đây nói lời cảm tạ cũng khó xử không biết hoà giải như thế nào. Giản Già lại không them quan tâm cúi đầu trấn an người trong lòng, ánh mắt sâu thẳm ôn nhu, bàn tay chậm rãi mơn trớn lưng Thiển Thanh, một lần lại một lần.
“Nương, khách nhân bên kia đều sốt ruột chờ, chúng ta đi qua đi.”
Trần Ngôn ôn hòa mở miệng, Trần quản gia sau một lúc lâu mới gật gật đầu, thở hổn hển bước nhanh đi khỏi.
Trần Ngôn quay lại nhìn nhìn Thiển Thanh lui ở trong lòng Giản Già, lại nhìn Giản Già ngay cả cái con mắt cũng lười nâng lên, nở nụ cười liền theo Trần quản gia rời đi.
Từ tiệc rượu trở về Thiển Thanh trầm mặc dị thường, bởi vì đã nhìn thấy đệ đệ thành thân, hắn cũng biết việc của Giản Già ở hiệu thuốc cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa, cho nên loay hoay thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau quay về Tam Li thôn.
Giản Già từ đầu đã ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, nhưng lạ là đọc đã lâu cũng không lật được một tờ. Ánh mắt nàng mang theo suy nghĩ sâu xa thỉnh thoảng dừng ở trên người Thiển Thanh đang vội vàng thu thập mọi thứ.
Vì thế, hắn lại càng thêm luống cuống tay chân.
Giản Già thấy Thiển Thanh kích động đến nỗi ngay cả gấp quần áo cũng phải làm đi làm lại, bất đắc dĩ thở dài gọi hắn “Thanh Nhi.”
Thiển Thanh dừng động tác lại, cũng không quay người lại, đứng tại chỗ trầm mặc không nói.
Giản Già buông sách xuống, đi đến bên người Thiển Thanh, tay nâng khuôn mặt của hắn từ nã vẫn cuối xuống không chịu ngẩng lên, hôn lên trán của Thiển Thanh một cái, thấp giọng nói “Chàng từ lúc cùng ta trở về liền mất hồn mất vía, có phải là nghĩ tới Trần Ngôn kia không?”
Thiển Thanh vừa nghe thấy liền ngẩng mặt lên, kinh ngạc trừng lớn mắt, liều mạng lắc đầu, hốc mắt chậm rãi hồng lên, nước mắt liền chuẩn bị rơi xuống.
Giản Già không nghe câu trả lời lại cười khẽ, lại hôn Thiển Thanh một chút, nói “Không phải sao?”
Lời này chỉ là muốn trêu đùa một chút, nhưng Thiển Thanh lại nghĩ Giản Già không tin mình, nước mắt liền rơi xuống ta trên bàn tay của Giản Già đang nắm tay hắn,hơi thử đứt quãng giải thích “ Không phải như vậy, thật sự…… Nàng tin tưởng ta……”
“Ta tin chàng ah, đừng khóc” Giản Già lau nước mắt trên mặt Thiển Thanh, đem hắn kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói “Ta đã nói ta sẽ không thương tổn chàng, cũng sẽ không bao giờ không tin tưởng chàng.”
Thiển Thanh tựa vào trong lòng Giản Già chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau một lúc lâu mới do dự mở miệng “ Ba người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.”
Giản Già nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thiển Thanh, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
“Trần Ngôn so với Lam nhi thì lớn hơn một chút, Lam nhi cũng thích đi theo ‘nàng’. Dần dần hai người nảy sinh cảm tình, nhưng Trần quản gia không đồng ý, bởi vì Trần Ngôn rất được công tử Trần gia ưu ái (ưa thích). Nhưng có một lần……”
Thiển Thanh thanh âm dần dần giống như là biến mất, nhưng hắn vẫn cố gắng tiếp tục nói.
“ Hôm đó Trần Ngôn mang theo Lam nhi đi ra ngoài cưỡi ngựa, ngựa của Lam nhi nổi chứng, Trần Ngôn đi cứu ‘hắn’, lại bị ngựa làm đứt chân……”
Giản Già nghĩ nghĩ một chút, đã đoán được đại khái, lên tiếng nói “Chàng sợ Trần quản gia sẽ càng phản đối hai người bọn họ, cho nên đem mọi chuyện nhận lên người mình, nói là chính chàng đã làm hại Trần Ngôn bị chặt đứt chân?”
Thiển Thanh chậm rãi gật gật đầu.
Giản Già thở dài nói “ Thanh Nhi ngốc.”
“Bởi vì Trần Ngôn bị chặt đứt chân, công tử Trần gia không muốn gả cho ‘nàng’, Trần quản gia mới đồng ý hôn sự của Lam nhi cùng Trần Ngôn……”
Giản Già nheo mắt lại, nhìn Thiển Thanh hỏi “Cho nên, Trần quản gia mới cố tình khiến người tìm một kẻ kém cỏi đến cực điểm đem chàng bán đi đúng không?”
“Nàng không kém cỏi……”
Giản Già không khỏi nở nụ cười “Chàng a…… Nếu ta không kém cỏi, chàng cũng sẽ không phải chịu nhiều cực khổ như vậy.”
“Không phải,” Thiển Thanh lắc đầu, bướng bỉnh nói “Nàng đối với ta tốt lắm.”
Nhìn người trước mắt một bộ dáng nhận định sự thật, Giản Già đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian khi mình vẫn là một linh hồn trôi bên người Lâm Kiếm Gia. Lúc đó mỗi ngày nàng đều có thể thấy một người với ánh mắt trống rỗng suốt ngày bị đánh đến mình đầy thương tích.
Hắn rất dễ dàng thỏa mãn.
Giản Già cũng nhìn lại Thiển Thanh, chậm rãi mở miệng nói “Ta sẽ đối với chàng thật tốt.”
Nhất định.
Đột nhiên nàng nhớ tới lúc nãy Thiển Thanh nói ba người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Giản Già mở miệng cười nói “Trần Ngôn thực không tinh mắt, thế nhưng không có nhìn thấy chàng thật sự rất tốt, rất đẹp nha.”
Thiển Thanh mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nói “Ta không đẹp……”
Khi đó hắn quả thật không đẹp, mỗi ngày đều phải làm thật nhiều việc làm cho hắn luôn mặt xám mày tro, không có đứa nhỏ nào nguyện ý cùng hắn chơi đùa, trong khi đó đệ đệ lại xinh đẹp đáng yêu như vậy……
“Không, chàng thật sự tốt lắm.”
Giản Già ánh mắt sáng ngời, ngữ khí vô cùng xác định “Cho nên, ta thực may mắn.”
Có thể dễ dàng có được chàng như vậy.
Ta so với bất luận kẻ nào đều may mắn hơn.