Bởi vì không thể mua hiệu thuốc của Trần Ảnh, Giản Già chỉ có thể đi tìm ở một nơi xa hơn xem thử có chỗ nào thích hợp hay không. Lão bản Hồi Xuân Đường rất ngượng ngùng, Giản Già cũng không để ý, chuyện mua bán này, quan trọng nhất là ngươi tình ta nguyện.
Lâm huyện là cái dựa vào bàng thủy thành trấn, góc chi trấn Nam Kiều tắc hơn đại chút , Giản Già đi dạo thật lâu mới ở một góc yên lặng nhìn trúng một tiểu điếm, trước mặt là một cái hồ, hơn nữa bởi vì nơi này hẻo lánh nên giá cũng không cao, thương lượng một chút, Giản Già liền quyết định mua.
Vấn đề cửa hiệu rốt cục đã được giải quyết. Thiển Thanh muốn đến xem, Giản Già bèn nhân ngày đi trả tiền mang theo Thiển Thanh đến. Quả nhiên là hắn rất thích nơi này, trên mặt luôn mang ý cười làm cho Giản Già cũng không tự giác cũng trở nên cao hứng.
Đem ngân phiếu đưa cho người bán, sau khi đối phương nhận lấy lại do dự nói “Kỳ thật, cửa tiệm này không phải của chúng ta. Chủ của chúng ta. Ý ta là lão bản nơi này muốn gặp mặt người mua một chút. Ngươi…”
Giản Già không dấu vết nhíu mi, nói “Thật có lỗi, trong nhà chúng ta còn có việc, hôm nay không được.”
“Ai, sẽ không chậm trễ ngài bao lâu……”
“Chúng ta không quấy rầy nữa.” Nói xong, Giản Già liền lôi kéo Thiển Thanh chuẩn bị rời đi. Ngoài cữa lại đột nhiên có một nữ tử mặc đồ trắng tiến. Nữ tử này trong tay cầm một chiết phiến(quạt), bộ dáng rất là nhã nhặn, đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, mang theo ý cười đi vào –
“Lâm đại phu nguyện ý rời đi trấn Nam Kiều đến Lâm huyện của chúng ta lại còn khéo như vậy mua được cửa hiệu của tại hạ. không gặp một chút làm sao được?”
Nói xong liền chắp tay “Lâm đại phu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta là lão bản nơi này, Phong Hoa.”
“Không dám nhận.”
Giản Già hồi lễ, sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra vui hay giận.
Phong Hoa mở chiết phiến quạt quạt, nói tiếp “Lâm đại phu y thuật cao như vậy, không bằng đến Phong Hoa lâu của chúng ta, tài năng của ngài nhất định sẽ có nơi phát huy.”
“Ta chỉ là đại phu nho nhỏ mà thôi, cũng không phải là cao minh gì.Là Phong tiểu thư cất nhắc,” Giản Già cười nhẹ “Mấy bệnh lặt vặt thì có thể xem một chút. Về sau nếu có cần thì ta có thể xem cho Phong tiểu thư miễn phí.”
Phong Hoa cười “Vậy cảm tạ.”
Thời tiết tốt, nên Giản Già vốn không có kêu xe ngựa, nắm lấy tay Thiển Thanh chậm rãi thả bộ.
Trầm mặc một hồi, Thiển Thanh nhỏ giọng nói “Giản Già, nàng lo lắng chuyện gì sao?”
Giản Già sắc mặt có chút trầm trọng, điều này làm cho hắn rất lo lắng.
“Không có” Giản Già ôn nhu cười “Chẳng qua Phong tiểu thư này, xem ra không đơn giản.”
“ ‘Nàng’ sẽ gây bất lợi cho nàng sao?”
“Làm sao có thể” Giản Già bật cười, xoa xoa đầu Thiển Thanh “Ta cũng không phải đại nhân vật gì, chỉ biết một chút y thuật mà thôi, mà sau này cũng không còn quan hệ gì với những người phiền toái dó nữa.”
“Chúng ta có cuộc sống bình thường của chúng ta, là tốt rồi.”
Thiển Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, an tâm đáp “Ừm.”
Hai người các nàng quả thật cũng khôg có nhiều quan hệ lắm nhưng không biết cái người kia là thật muốn giúp nàng hay là có ý gì khác.
“Giản Già chúng ta đi đường núi, được không?”
Thiển Thanh nhìn núi rừng nhuốm một màu xanh thăm thẳm, có chút chờ mong hỏi Giản Già.
Giản Già vừa định cự tuyệt, liền thấy trong ánh mắt Thiển Thanh có chút chờ mong. Thiển Thanh bình thường đều ở trong nhà không ra khỏi cửa, nàng biết như vậy quả thật là bị đè nén, nhưng thân thể Thiển Thanh……
Ánh sáng trong mắt Thiển Thanh chậm rãi ảm đạm, cười cười nói “Không có vấn đề gì…… Ta, ta chỉ là thuận miệng……”
“Được.”
Giản Già thân thủ điểm hạ Thiển Thanh ngạch(không hiểu), nói “Nếu mệt thì nói cho ta biết.”
Nơi này hầu hết là cổ thụ nhưng ở phía dưới có người đốn củi với hái thuốc tạo thành một cái đường mòn nhỏ nên cũng không phải khó đi lắm. Trên mặt Thiển Thanh mang theo vui sướng, trong ánh mắt giống như tỏa sáng làm cho khuôn mặt thanh tú trong lúc nhất thời xinh đẹp làm người ta không thể dời tầm mắt.
“Thích leo núi vậy sao?”
Nghe được câu hỏi của Giản Già, Thiển Thanh mím môi, nụ cười có chút buồn bã “Lúc ta còn nhỏ, thường xuyên cùng đám người Lam nhi cùng nhau lên núi chơi……”
Giản Già ôm lấy thân thể đơn bạc của hắn, nhẹ nhàng hôn lên tóc Thiển Thanh, nói “Nếu thích, về sau ta sẽ thường xuyên mang chàng đi, được không?”
“Ừm.”
Tựa vào trong lòng Giản Già, tất cả thống khổ, tựa hồ đều tan biến hết.
Lúc bắt đầu không may, Giản Già cảm thấy, chính mình hiện tại cũng rất không may.
Rõ ràng trước đó một khắc vẫn là tinh không vạn lí(trời trong xanh trải ngàn dặm), kết quả chỉ chớp mắt liền mây đen dầy đặc đổ mưa tầm tã. Mưa ta bất ngờ làm hai người đều ướt đẫm. Giản Già kéo Thiển Thanh vội vàng tìm chỗ trú mưa, vừa đi vừa cởi ngoại sam phủ lên đầu Thiển Thanh.
Thiển Thanh lại bướng bỉnh không chịu nhận, muốn đem quần áo trên người để cho nàng mặc lại, Giản Già đè lại tay hắn, khẽ cười nói “Ngoan ngoãn khoác lên đi, nếu lại nhiễm phong hàn, ta sẽ để chàng uống một tháng thuốc bổ.”
Thiển Thanh lúc này mới gục đầu xuống, nhu thuận tùy ý nàng lôi kéo vào một sơn động vừa tìm được để trú mưa.
Trong động có mấy nhánh cây khô héo, Giản Già đi vào liền đem mấy nhánh cây gom lại thành một đống sau đó dùng đá đánh lửa châm lên rồi nói với Thiển Thanh đang đứng ngốc ở một bên “Lại đây bên này ấm áp hơn, chàng đã ướt đẫm rồi?”
Thiển Thanh tiến đến bên người Giản Già ngồi xổm xuống, thân mình mảnh khảnh lạnh run, quần áo ướt sũng dán trên người cảm giác thật không tốt chút nào, còn bị gió thổi lâu như vậy, sắc mặt Thiển Thanh trắng bệch.
Giản Già nhíu mi, may mà có sơn động này để trú mưa nếu không quả thật là không xong .Giản Già suy nghĩ rồi nói “Đem quần áo ướt sũng cởi ra, ta hong khô cho.”
Thiển Thanh hơi nhếch môi,trên gương mặt tái nhợt phiếm hồng, nhưng vẫn nghe lời đem ngoại sam ướt đến có thể vắt ra nước cởi ra chỉ còn lại áo lót. Giản Già đem Thiển Thanh kéo tới gần đống lửa, sau đó nàng ngồi ở chỗ đầu gió, không dấu vết ngăn trở những cơn gió lạnh thổi vào trong động.
“Cẩn thận một chút, khói rất lớn, coi chùng bị hun.”
Giản Già vừ dặn dò vừa đem quần áo ẩm ướt của mình cởi ra, cũng may là áo kép bên trong cũng chắn được một ít mưa, bằng không thật đúng là thành “chuột lột”……
Thiển Thanh giương mắt nhìn Giản Già một cái, sắc mặt càng thêm đỏ. Giản Già bởi vì mắc mưa nên tóc tai có chút hỗn độn, lại làm cho khuôn mặt vốn lãnh liệt thêm một phần tà khí,rong đôi mắt thâm trầm vì ánh lửa nên thêm một một phần tinh lượng làm cho hắn như bị lạc vào đó.
“Làm sao vậy?” Nhân thấy Thiển Thanh đang chăm chú nhìn, Giản Già ngừngđộng tác trên tay lại, đi qua ôm ấy hắn “Vẫn lạnh hử?”
Độ ấm trên người Giản Già xuyên thấu qua quần áo mỏng manh truyền tới làm hai má Thiển Thanh nóng lên, không khỏi gục đầu xuống, nhưng từ đáy lòng lại sinh ra quyến luyến, cho nên động tác muốn lắc đầu dừng một chút, sau đó chậm rãi gật gật.
Giản Già khẽ thở dài, lại càng thêm ôm chặt người vào trong ngực, trong giọng nói là lo lắng thản nhiên “Thân thể vẫn yếu như vậy thì làm sao ta có thể yên tâm để chàng rời khỏi ta chứ.”
Nghe thấy nàng thở dài Thiển Thanh chôn mặt ở trong lòng nàng, vụng trộm cười.
***
Lúc về tới nhà trời đã tối trận mưa này vừa to vừa kéo dài làm cho hai người có chút chật vật. Giản Già vừa mở cửa phòng, giữa trời chiều một cục xù lông nho nhỏ liền nhảy tới, tiểu Viên nguyên bản là lông màu tuyết trắng lại trở nên thật bẩn, hiển nhiên là đã sục sạo khắp nơi một hồi lâu.
Thiển Thanh vừa định đem tiểu viên ôm lấy đã bị Giản Già ngăn cản. Giản Già nhìn lướt qua mỗ con thỏ nào đó, nói “Thanh Nhi, chàng hẳn là mệt muốn chết rồi? Đi trước ngủ đi, ta đi nấu nước, một lát sẽ gọi chàng dậy tắm rửa.”
Thiển Thanh còn muốn nói cái gì, lại bị Giản Già đẩy mạnh phòng ngủ, sau đó Giản Già cũng đi vào, cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Mỗ con thỏ nào đó bị vứt bỏ lại ngồi xổm xuống trong đôi mắt đen như mực tràn đầy lên án –
Đây là vì sao vì sao vì sao…… Thật sự là muốn đói chết ta sao……
Bởi vì không thể mua hiệu thuốc của Trần Ảnh, Giản Già chỉ có thể đi tìm ở một nơi xa hơn xem thử có chỗ nào thích hợp hay không. Lão bản Hồi Xuân Đường rất ngượng ngùng, Giản Già cũng không để ý, chuyện mua bán này, quan trọng nhất là ngươi tình ta nguyện.
Lâm huyện là cái dựa vào bàng thủy thành trấn, góc chi trấn Nam Kiều tắc hơn đại chút , Giản Già đi dạo thật lâu mới ở một góc yên lặng nhìn trúng một tiểu điếm, trước mặt là một cái hồ, hơn nữa bởi vì nơi này hẻo lánh nên giá cũng không cao, thương lượng một chút, Giản Già liền quyết định mua.
Vấn đề cửa hiệu rốt cục đã được giải quyết. Thiển Thanh muốn đến xem, Giản Già bèn nhân ngày đi trả tiền mang theo Thiển Thanh đến. Quả nhiên là hắn rất thích nơi này, trên mặt luôn mang ý cười làm cho Giản Già cũng không tự giác cũng trở nên cao hứng.
Đem ngân phiếu đưa cho người bán, sau khi đối phương nhận lấy lại do dự nói “Kỳ thật, cửa tiệm này không phải của chúng ta. Chủ của chúng ta. Ý ta là lão bản nơi này muốn gặp mặt người mua một chút. Ngươi…”
Giản Già không dấu vết nhíu mi, nói “Thật có lỗi, trong nhà chúng ta còn có việc, hôm nay không được.”
“Ai, sẽ không chậm trễ ngài bao lâu……”
“Chúng ta không quấy rầy nữa.” Nói xong, Giản Già liền lôi kéo Thiển Thanh chuẩn bị rời đi. Ngoài cữa lại đột nhiên có một nữ tử mặc đồ trắng tiến. Nữ tử này trong tay cầm một chiết phiến(quạt), bộ dáng rất là nhã nhặn, đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, mang theo ý cười đi vào –
“Lâm đại phu nguyện ý rời đi trấn Nam Kiều đến Lâm huyện của chúng ta lại còn khéo như vậy mua được cửa hiệu của tại hạ. không gặp một chút làm sao được?”
Nói xong liền chắp tay “Lâm đại phu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta là lão bản nơi này, Phong Hoa.”
“Không dám nhận.”
Giản Già hồi lễ, sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra vui hay giận.
Phong Hoa mở chiết phiến quạt quạt, nói tiếp “Lâm đại phu y thuật cao như vậy, không bằng đến Phong Hoa lâu của chúng ta, tài năng của ngài nhất định sẽ có nơi phát huy.”
“Ta chỉ là đại phu nho nhỏ mà thôi, cũng không phải là cao minh gì.Là Phong tiểu thư cất nhắc,” Giản Già cười nhẹ “Mấy bệnh lặt vặt thì có thể xem một chút. Về sau nếu có cần thì ta có thể xem cho Phong tiểu thư miễn phí.”
Phong Hoa cười “Vậy cảm tạ.”
Thời tiết tốt, nên Giản Già vốn không có kêu xe ngựa, nắm lấy tay Thiển Thanh chậm rãi thả bộ.
Trầm mặc một hồi, Thiển Thanh nhỏ giọng nói “Giản Già, nàng lo lắng chuyện gì sao?”
Giản Già sắc mặt có chút trầm trọng, điều này làm cho hắn rất lo lắng.
“Không có” Giản Già ôn nhu cười “Chẳng qua Phong tiểu thư này, xem ra không đơn giản.”
“ ‘Nàng’ sẽ gây bất lợi cho nàng sao?”
“Làm sao có thể” Giản Già bật cười, xoa xoa đầu Thiển Thanh “Ta cũng không phải đại nhân vật gì, chỉ biết một chút y thuật mà thôi, mà sau này cũng không còn quan hệ gì với những người phiền toái dó nữa.”
“Chúng ta có cuộc sống bình thường của chúng ta, là tốt rồi.”
Thiển Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, an tâm đáp “Ừm.”
Hai người các nàng quả thật cũng khôg có nhiều quan hệ lắm nhưng không biết cái người kia là thật muốn giúp nàng hay là có ý gì khác.
“Giản Già chúng ta đi đường núi, được không?”
Thiển Thanh nhìn núi rừng nhuốm một màu xanh thăm thẳm, có chút chờ mong hỏi Giản Già.
Giản Già vừa định cự tuyệt, liền thấy trong ánh mắt Thiển Thanh có chút chờ mong. Thiển Thanh bình thường đều ở trong nhà không ra khỏi cửa, nàng biết như vậy quả thật là bị đè nén, nhưng thân thể Thiển Thanh……
Ánh sáng trong mắt Thiển Thanh chậm rãi ảm đạm, cười cười nói “Không có vấn đề gì…… Ta, ta chỉ là thuận miệng……”
“Được.”
Giản Già thân thủ điểm hạ Thiển Thanh ngạch(không hiểu), nói “Nếu mệt thì nói cho ta biết.”
Nơi này hầu hết là cổ thụ nhưng ở phía dưới có người đốn củi với hái thuốc tạo thành một cái đường mòn nhỏ nên cũng không phải khó đi lắm. Trên mặt Thiển Thanh mang theo vui sướng, trong ánh mắt giống như tỏa sáng làm cho khuôn mặt thanh tú trong lúc nhất thời xinh đẹp làm người ta không thể dời tầm mắt.
“Thích leo núi vậy sao?”
Nghe được câu hỏi của Giản Già, Thiển Thanh mím môi, nụ cười có chút buồn bã “Lúc ta còn nhỏ, thường xuyên cùng đám người Lam nhi cùng nhau lên núi chơi……”
Giản Già ôm lấy thân thể đơn bạc của hắn, nhẹ nhàng hôn lên tóc Thiển Thanh, nói “Nếu thích, về sau ta sẽ thường xuyên mang chàng đi, được không?”
“Ừm.”
Tựa vào trong lòng Giản Già, tất cả thống khổ, tựa hồ đều tan biến hết.
Lúc bắt đầu không may, Giản Già cảm thấy, chính mình hiện tại cũng rất không may.
Rõ ràng trước đó một khắc vẫn là tinh không vạn lí(trời trong xanh trải ngàn dặm), kết quả chỉ chớp mắt liền mây đen dầy đặc đổ mưa tầm tã. Mưa ta bất ngờ làm hai người đều ướt đẫm. Giản Già kéo Thiển Thanh vội vàng tìm chỗ trú mưa, vừa đi vừa cởi ngoại sam phủ lên đầu Thiển Thanh.
Thiển Thanh lại bướng bỉnh không chịu nhận, muốn đem quần áo trên người để cho nàng mặc lại, Giản Già đè lại tay hắn, khẽ cười nói “Ngoan ngoãn khoác lên đi, nếu lại nhiễm phong hàn, ta sẽ để chàng uống một tháng thuốc bổ.”
Thiển Thanh lúc này mới gục đầu xuống, nhu thuận tùy ý nàng lôi kéo vào một sơn động vừa tìm được để trú mưa.
Trong động có mấy nhánh cây khô héo, Giản Già đi vào liền đem mấy nhánh cây gom lại thành một đống sau đó dùng đá đánh lửa châm lên rồi nói với Thiển Thanh đang đứng ngốc ở một bên “Lại đây bên này ấm áp hơn, chàng đã ướt đẫm rồi?”
Thiển Thanh tiến đến bên người Giản Già ngồi xổm xuống, thân mình mảnh khảnh lạnh run, quần áo ướt sũng dán trên người cảm giác thật không tốt chút nào, còn bị gió thổi lâu như vậy, sắc mặt Thiển Thanh trắng bệch.
Giản Già nhíu mi, may mà có sơn động này để trú mưa nếu không quả thật là không xong .Giản Già suy nghĩ rồi nói “Đem quần áo ướt sũng cởi ra, ta hong khô cho.”
Thiển Thanh hơi nhếch môi,trên gương mặt tái nhợt phiếm hồng, nhưng vẫn nghe lời đem ngoại sam ướt đến có thể vắt ra nước cởi ra chỉ còn lại áo lót. Giản Già đem Thiển Thanh kéo tới gần đống lửa, sau đó nàng ngồi ở chỗ đầu gió, không dấu vết ngăn trở những cơn gió lạnh thổi vào trong động.
“Cẩn thận một chút, khói rất lớn, coi chùng bị hun.”
Giản Già vừ dặn dò vừa đem quần áo ẩm ướt của mình cởi ra, cũng may là áo kép bên trong cũng chắn được một ít mưa, bằng không thật đúng là thành “chuột lột”……
Thiển Thanh giương mắt nhìn Giản Già một cái, sắc mặt càng thêm đỏ. Giản Già bởi vì mắc mưa nên tóc tai có chút hỗn độn, lại làm cho khuôn mặt vốn lãnh liệt thêm một phần tà khí,rong đôi mắt thâm trầm vì ánh lửa nên thêm một một phần tinh lượng làm cho hắn như bị lạc vào đó.
“Làm sao vậy?” Nhân thấy Thiển Thanh đang chăm chú nhìn, Giản Già ngừngđộng tác trên tay lại, đi qua ôm ấy hắn “Vẫn lạnh hử?”
Độ ấm trên người Giản Già xuyên thấu qua quần áo mỏng manh truyền tới làm hai má Thiển Thanh nóng lên, không khỏi gục đầu xuống, nhưng từ đáy lòng lại sinh ra quyến luyến, cho nên động tác muốn lắc đầu dừng một chút, sau đó chậm rãi gật gật.
Giản Già khẽ thở dài, lại càng thêm ôm chặt người vào trong ngực, trong giọng nói là lo lắng thản nhiên “Thân thể vẫn yếu như vậy thì làm sao ta có thể yên tâm để chàng rời khỏi ta chứ.”
Nghe thấy nàng thở dài Thiển Thanh chôn mặt ở trong lòng nàng, vụng trộm cười.
Lúc về tới nhà trời đã tối trận mưa này vừa to vừa kéo dài làm cho hai người có chút chật vật. Giản Già vừa mở cửa phòng, giữa trời chiều một cục xù lông nho nhỏ liền nhảy tới, tiểu Viên nguyên bản là lông màu tuyết trắng lại trở nên thật bẩn, hiển nhiên là đã sục sạo khắp nơi một hồi lâu.
Thiển Thanh vừa định đem tiểu viên ôm lấy đã bị Giản Già ngăn cản. Giản Già nhìn lướt qua mỗ con thỏ nào đó, nói “Thanh Nhi, chàng hẳn là mệt muốn chết rồi? Đi trước ngủ đi, ta đi nấu nước, một lát sẽ gọi chàng dậy tắm rửa.”
Thiển Thanh còn muốn nói cái gì, lại bị Giản Già đẩy mạnh phòng ngủ, sau đó Giản Già cũng đi vào, cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Mỗ con thỏ nào đó bị vứt bỏ lại ngồi xổm xuống trong đôi mắt đen như mực tràn đầy lên án –
Đây là vì sao vì sao vì sao…… Thật sự là muốn đói chết ta sao……