Thiển Thanh cầm lấy hai cái trứng gà trên bàn còn tỏa ra nhiệt khí, vẻ mặt nghi hoặc.
Hắn tính dậy làm điểm tâm, nhưng lúc tỉnh dậy thì thấy Giản Già đã sớm đi ra ngoài, trên bàn lại có hai cái trứng gà, Thiển Thanh mím môi, đem trứng gà thả lại, sau đó chuẩn bị nấu cơm.
Thiển Thanh vừa nhóm lửa xong, thì Giản Già từ ngoài cửa đi vào trong tay cầm cái khăn bọc lấy thứ gì đó, thấy Thiển Thanh đang nấu cơm thì nhíu mi, nhìn trứng gà trên bàn không hề có dấu hiệu được động tới, hỏi “Sao lại không ăn?”
Thiển Thanh sợ run, động tác trên tay dừng lại, Giản Già nhìn đối phương vẫn có chút ngơ ngác thì bật cười, đem Thiển Thanh kéo đến ôm vào trong lòng, đặt trán lên trán hắn nói “Đứa ngốc, không phải là ngày hôm nay là sinh nhật chàng cũng quên mất chứ?”
Thiển Thanh kinh ngạc mở to mắt, lúng ta lúng túng nói “Nàng…… Làm sao biết……”
“Ta làm sao có thể không biết?” Giản Già hôn lên trán đối phương “lần đó chúng ta trở về cha chàng nói cho ta biết, chờ một chút ta đi nấu cho chàng bát mỳ.”
“Ừm.” Thiển Thanh ánh mắt rất sáng, lén lút vươn tay ôm lấy thắt lưng Giản Già, mặt chôn ở trong lòng nàng nở nụ cười.
Chợt nhớ nàng còn có thứ khác muốn đưa cho Thiển Thanh, Giản Già đem thứ đang đặt ở trên bàn cầm lên, mở khăn tay ra, bên trong là một cái hộp gỗ khéo léo mà tinh xảo. Giản Già cầm cái hộp nói “Tìm thật lâu mới tìm được gỗ hương, nếu không tương mà chống đỡ này phiến sơn có vẻ thục, thật không biết khi nào thì có thể tìm được.” (câu này không hỉu)
Thiển Thanh tiếp nhận, thật cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một cây mộc trâm tinh xảo, tất cả đều dung gỗ đàn hương khắc thành, rất là xinh đẹp.
“Thích không?”
“Ân.” Thiển gật đầu, trong mắt ngập nước.
“Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ tìm đến ta.”
Nam tử tao nhã nhấp một ngụm trà, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh xẹt qua sườn chén, đáy mắt không dấu được ý cười châm chọc.
Tiểu Kha ngồi ở một bên nở nụ cười, nhìn bộ dáng Triệu Dương bình thản cũng cười trào phúng “Đừng nói giống như ngươi vô tội vậy, Thanh Phong bị ngươi chỉnh thực thảm. ngươi không phải vẫn không có gì tiến triển sao?”
“Là tiện nhân kia không biết thức thời!” Triệu Dương đặt cái chén, hừ lạnh “ Chỉ là một kẻ từ thanh lâu ra thì có thể được sủng bao lâu? Lúc thẩm thẩm mới đem ‘hắn’ trở về thì ta còn chút cố kỵ hiện tại đã thất sủng còn dám không nghe lời!”
“Chỉ là một Thanh Phong mà thôi, cho dù nghe lời thì có thể làm cái gì?” Tiểu Kha nheo mắt “Triệu gia đại công tử, Lâm gia hiện tại loạn thành một đoàn, Lâm Kiếm Gia chẳng qua chí là một kẻ bị trục xuất, thật không biết ngươi làm sao lại chấp nhất như vậy.”
“Ngươi biết cái gì?” Triệu Dương không kiên nhẫn “Ngươi được đem gả cho người cũng đừng tưởng có gì ghê gớm. Tốt nhất là đem tin tức tìm hiểu được từ Lâm gia báo cho ta, người kia không phải bây giờ rất sủng ngươi sao? Nắm chắc cơ hội nếu không về sau có muốn cũng không có chỗ mà khóc đâu.”
“Được.” Tiểu Kha từ từ đứng lên “Lâm Tuyên sẽ không được nữa, Lâm Giản Chi thỉnh rất nhiều đại phu cũng không có lấy một biện pháp. Lâm Kiếm Gia đã lâu không có xuất hiện ở Hồi Xuân Đường, chỉ dựa vào một cái bao cỏ như Lâm Giản Chi, cũng không thể làm được chuyện gì to lớn.”
“Nàng đúng là không thể làm được gì nhưng đừng quên, bên người nàng còn có một Tiêm Hòa.”
“Có ai cũng vậy thôi tìm không thấy thứ kia, Tiêm Hòa sẽ không khinh địch mà tùy tiện giúp bất kì ai.”
Triệu Dương giương mắt nhìn Tiểu Kha, nam hài này mới hơn mười tuổi nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã mất đi tất cả đơn thuần, làm cho ‘hắn’ không khỏi có vài phần kính trọng.
“Tiểu Kha, Lâm Kiếm Gia không cần ngươi thật sự là tổn thất của nàng.”
“Cho nên, ta mới muốn nàng hối hận không kịp a……”
Cây thuốc phiện nở nụ cười, mị hoặc, nhưng có độc.
“Hắc, Lâm đại phu ngài đã tới!”
Giản Già vừa xuất hiện ở cửa Hồi Xuân Đường, tiểu nhị liền nhanh chóng đi tới đón, trên mặt là một bộ dáng kinh hỉ quá độ.
Cửa hiệu của Giản Già ở Lâm huyện cần phải tu sửa, nhưng Hồi Xuân Đường lại phái người đến Tam Li thôn nói là có việc gấp, cần nàng nhất định phải đi một chuyến. Giản Già đành phải dành một chút thời gian, chẳng qua……
“Lâm đại phu, chúng ta cũng là thật sự không có cách nào khác ah. Ngày nào nàng cũng tới đây làm ầm ĩ, có muốn buôn bán cũng không được.” Tiểu nhị một vẻ mặt khó xử “Lâm đại phu, người xem……”
Ở giữa chính sảnh của Hồi Xuân Đường là một nữ tử có vẻ tiều tụy đến cực điểm, nhìn thấy Giản Già cũng không có bộ dáng kiêu ngạo như trước đây, ngược lại rất quy củ cúi đầu thi lễ rồi nói “Lâm đại phu, gia mẫu đang bị bệnh, hi vọng Lâm đại phu có thể giúp đỡ.”
“Đúng vậy Lâm đại phu, nàng cũng là đủ thành tâm rồi…… Ngươi phá lệ một lần đi……”
Tiểu nhị đứng ở một bên nhỏ giọng nói nhỏ. Thấy Giản Già vẫn không có phản ứng, Lâm Giản Chi khẽ cắn môi, sau đó thấp giọng nói “Trước kia tất cả đều là lỗi của ta hi vọng Lâm đại phu có thể bao dung……”
Lâm Giản Chi ăn nói khép nép như vậy, ai từng nhìn thấy?
Giản Già nhíu mày, thở dài.
Trong phòng tràn ngập vị thuốc, Giản Già xốc mạn giường nhìn người nhắm mắt nằm ở trên giường. đó cính là Lâm Tuyên đã từng gặp mặt một lần nhưng bây giờ ‘nàng’ sắc mặt xám trắng, gầy yếu không chịu nổi, quanh thân bao trùm một tầng tử khí. Giản Già xem mạch một hồi rồi nói với người nhà Lâm gia đứng một bên “Xin thứ lỗi, ta bất lực.”
Vừa nghe thấy những lời này, một người đứng bên cạnh có vẻ là phu thị của Lâm Tuyên nhất thời khóc lên tiếng. Lâm Giản Chi vẻ mặt thảm đạm, gian nan nói “…… Một chút biện pháp cũng không có sao?”
“Ta có thể dùng châm cứu để kéo dài một khoảng thời gian, nhưng nhiều lắm cũng được ba tháng mà thôi.”
Giản Già lau tay đứng lên, sắc mặt Lâm Giản Chi biến đổi không chừng “…… Có thể bảo trì thanh tỉnh không?”
Giản Già nhướng mày, có chút kinh ngạc nói “Có thể.”
Lâm Giản Chi ngồi xuống, thở dốc, sau một lúc lâu mới nói “Ba tháng thì ba tháng…… Làm phiền…… Lâm đại phu.”
Nghe thấy Lâm Giản Chi kêu Giản Già là Lâm đại phu, mấy người nhà Lâm gia đứng chung quanh đều là một bộ dạng kinh nghi bất định(nghi ngờ không dám xác định). Tiêm Hòa nhỏ giọng nói “Kiếm Gia, ta đưa ngươi đi.”
“Không cần.” Giản Già nhìn cũng không nhìn Tiêm Hòa một cái, lãnh đạm nói.
Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của mấy người bên cạnh, vác hòm thuốc đi mất. Sau đó lúc đi tới hoa viên thì phía sau lại truyền tới một vài thanh âm, Giản Già quay nhìn lại thì nhìn thấy Tiêm Hòa. Tiêm Hòa thấy Giản Già quay lại cũng không kích động, mà ôn ôn nhã nhã bước tới, thanh âm nhu hòa “Kiếm Gia, khoảng thời gian này, ngươi có khỏe không?”
Giản Già không nói gì.
“Kiếm Gia kỳ thật ta biết ngươi luôn trách ta. Nhưng ta cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu ở Lâm gia nên làm sao có thể cự thuyệt yêu cầu của cô. Kiếm Gia, ngươi đừng hận ta.”
Giản Già vẫn trầm mặc, chẳng qua là bước nhanh hơn một chút.
Tiêm Hòa miễn cưỡng đuổi kịp, nói tiếp “Kiếm Gia chỉ cần có thể lấy được thứ đó thì chúng ta không cần phải cố kỵ bất kỳ ai nữa. ta cũng không cần phải gả cho Lâm Giản Chi nữa. Kiếm Gia ngươi biết rõ mà.”
Nam tử vấp nhánh cây dưới chân suýt nữa té ngã. Nhưng Giản Già chỉ lạnh lung nhìn Tiêm Hòa hô đau, đáng thương nửa ngồi dưới đất, một chút ý tứ muốn đi tới giúp đỡ cũng không có.
“Kiếm Gia, ngươi đừng đi……”
Thanh âm của Tiêm Hòa dần khuất ở phía sau, Giản Già bước nhanh tới, chỉ chớp mắt liền biến mất ở chỗ rẽ.
Người còn ngồi lại trên mặt tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.