Đêm đến, đợi Trường Ly ngủ say, Yên Cửu lục túi chứa đồ, kiếm một cái tua kiếm Trường Ly không đeo rồi gỡ nó ra.
Gỡ xong, chàng tính bên mớ dây đó lại như cũ.
Một canh giờ sau, một cái tua kiếm méo xẹo xấu xí đã ra đời.
Yên Cửu nhíu mày, chàng nhớ mình làm đúng các bước mà sao lúc bện xong trông lại khác hẳn thế này?
Chàng bèn lấy cái tua kiếm thứ hai ra khỏi túi chứa đồ...
Mãi đến tảng sáng, Yên Cửu mới chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, nhét ba cái tua kiếm đã biến dạng trên bàn vào túi chứa đồ, bắt đầu nghĩ xem nên tặng gì cho bà phu nhân kia.
Lúc Trường Ly dậy đã bị đống quà chất cao như núi trước mặt dọa hết hồn.
Yên Cửu vừa kiểm kê đồ đạc trên bàn vừa lẩm bẩm: “Ba thước lụa lưu vân tộc giao nhân cống, một bộ trang sức tám món bằng phỉ thúy, hai bình thuốc bổ cấp chín, ...”
Trường Ly dụi mắt hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đang làm gì đó?”
Yên Cửu cũng không ngẩng lên đáp: “Kiểm kê quà tặng phu nhân kia, dù sao người ta cũng chăm sóc nàng một thời gian nên ta muốn cảm ơn thật chu đáo.”
Trường Ly nghe ra chút địch ý trong câu nói đay nghiến của chàng.
Trường Ly chớp chớp mắt, tuy nàng không hiểu vì sao Yên Cửu lại thế, nhưng rõ ràng phu nhân là người tốt, bao giờ Yên Tiểu Cửu gặp nàng chắc chắn sẽ đổi thái độ ngay.
Lúc ra ngoài, Yên Cửu kiếm cớ tách khỏi Tân Thập Tam bằng cách sai hắn đi dò la xem gần đây có cặp nam nữ nào tới mấy quán trọ thuê phòng không.
Đợi Tân Thập Tam đi khuất, Trường Ly mới dẫn Yên Cửu tới phường Vĩnh Ninh.
Trong thời gian ở Quỷ vực, hai người toàn mặc đồ đen và đội mũ choàng giả trang thành Quỷ tu.
Nhưng vì hôm nay dùng hình người đi gặp phu nhân nên Trường Ly đã cố ý mặc bộ váy màu hồng nhạt nàng thích nhất bên trong bộ đồ đen.
Bọn họ đi tới căn nhà hôm qua, Trường Ly khẽ gõ cửa hai cái.
Cổng nhanh chóng mở ra, hé lộ khuôn mặt dịu dàng của phu nhân.
Trường Ly khẽ vén một góc mũ choàng lên chào, “Phu nhân, là con ạ.”
Sau đó, Trường Ly túm lấy tay áo Yên Cửu, dắt chàng rảo bước đi vào sân, sợ đứng ngoài cổng lâu sẽ khiến hàng xóm xung quanh chú ý.
Phu nhân vẫn cứ ngắm Trường Ly mãi, nhìn nàng cởi mũ choàng xuống, để lộ khuôn mặt tươi tắn xinh xắn đáng yêu thì mới chớp mắt mấy cái để kìm nước mắt lại, “A Ly của chúng ta lớn thật rồi.”
Đôi mắt hạnh của Trường Ly sáng lấp lánh, nàng kéo Yên Cửu phía sau lên, nói với phu nhân: “Con mang huynh ấy đến gặp người đây ạ.”
Nhưng nàng nói xong mà Yên Cửu vẫn cứng đơ không nhúc nhích gì.
Trường Ly lấy làm lạ nhìn chàng một cái, bình thường Yên Tiểu Cửu đâu có ngáo thế?
Thấy phu nhân tỏ vẻ thắc mắc, nàng vội đằng hắng hai tiếng, kiếm cớ hộ chàng: “Phu nhân à, huynh ấy hơi sợ người lạ.”
Phu nhân nhíu mày lại, cái tên Kiếm tu trùm mũ choàng này giống y như hũ nút, trông đụt thế kia thì làm sao chăm sóc A Ly chu đáo được.
Dù không hề ưng bụng, phu nhân vẫn dịu giọng nói: “Vào nhà trước đã.”
Trường Ly khoác tay phu nhân đi vào nhà, Yên Cửu im lặng theo sau.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chàng đang đi cùng tay cùng chân trông cứng ngắc.
Sau khi ba người ngồi xuống, Trường Ly lại liếc sang Yên Cửu, thấy chàng vẫn ngẩn ngơ như lạc vào cõi tiên thì không kìm được mà thò tay sang chọt chàng một phát, “Chẳng phải huynh đã chuẩn bị quà tặng phu nhân rồi à?”
Yên Cửu vô thức lôi hết số quà đã chuẩn bị ra, đống quà lập tức chất đầy bàn, suýt thì rớt cả xuống đất.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Phu nhân giật giật khóe môi, tên này đúng là một thằng ngốc, lần đầu nàng thấy có người tặng quà kiểu này luôn ấy.
Phu nhân liếc nhìn đống quà chất đống trên bàn, bỗng cứng người lại.
Sao hộp quà lụa xanh kia trông quen quen nhỉ?
Cả cái hộp vàng bên trên hộp xanh nữa, hình như nàng cũng thấy ở đâu rồi thì phải.
Còn cả hình khắc trên bình sứ bạch ngọc nữa...
Phu nhân đứng dậy đi tới trước bàn, ôn tồn hỏi: “Nếu đã là quà cậu tặng ta thì chắc cậu không phiền nếu giờ ta mở ra xem đâu nhỉ?”
Yên Cửu còn chưa kịp ừ hử gì thì Trường Ly đã đáp luôn: “Phu nhân cứ xem tự nhiên đi ạ, đừng khách sáo làm gì.”
Phu nhân mỉm cười với Trường Ly rồi cầm cái bình bạch ngọc kia lên ngắm kỹ.
Giới tu tiên có rất nhiều bình bạch ngọc đựng đan dược, nhưng rõ ràng dấu ấn khắc trên chiếc bình này là kiểu phổ biến ở Yêu giới.
Nàng lại mở chiếc hộp màu vàng kia ra xem, bên trong là một cây trâm bát bửu lộng lẫy bằng ngọc phỉ thúy.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì mấy trăm năm trước, nàng từng vứt thứ này vào nhà kho.
Phu nhân lại vươn tay cầm hộp quà bằng lụa xanh lên, mở nắp ra, thấy xấp lụa lưu vân lấp lánh bên trong.
Nàng thoáng giật mình, hình như đây là số vải ngày xưa Yên Huyền may váy cho nàng còn dư mà.
Thấy mặt phu nhân thường xuyên biến sắc, Trường Ly chợt thấy lo lắng: “Phu nhân, chỗ quà này có gì không ổn ạ?”
Phu nhân cụp mắt xuống, chỗ nào không ổn ư? Rõ ràng mấy thứ này nên nằm im trong kho của Yêu chúa, sao lại xuất hiện trong tay một tên Kiếm tu chứ?
Nàng lập tức nhìn Yên Cửu đang ngồi ngay ngắn trên ghế hỏi, “Rốt cuộc cậu là ai?”
Trường Ly hoảng hồn, hết nhìn phu nhân lại nhìn Yên Cửu.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Nàng sực nhớ ra một chuyện, à đúng, Yên Tiểu Cửu là yêu mà!
Chẳng lẽ huynh ấy bị phu nhân phát hiện lai lịch rồi?
Trường Ly đang tính mở miệng giải thích hộ chàng thì bị phu nhân giơ tay cản lại.
“A Ly, con đừng nói gì cả, ta muốn nghe cậu ta nói.”
Giọng Yên Cửu nghe hơi khàn khàn và rầu rĩ dưới chiếc mũ choàng, “Bà nghĩ ta là ai?”
Trường Ly lại càng hoang mang, sao bọn họ nói chuyện khó hiểu dữ vậy?
Phu nhân nhíu chặt mày lại, nếu không vì nể mặt A Ly thì nàng đã ra đòn từ lâu, đâu thèm nhiều lời với tên này làm gì.
Có thể đồ đạc trong kho xuất hiện ở đây là vì bị trộm rồi bán sang tay.
Hoặc cũng có thể do Bạch Bạch lên ngôi lúc còn nhỏ quá nên nhà kho bị kẻ khác quản lý rồi tuồng của nả ra ngoài.
Dù thế nào thì đều chẳng phải tin tốt.
Thấy bầu không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng, mặt phu nhân đã tối lại mà Yên Cửu vẫn ngồi im không nói câu nào, Trường Ly sốt ruột đến nỗi đá Yên Cửu một cái dưới gầm bàn, “Yên Tiểu Cửu, huynh nói gì đi chứ!”
Phu nhân bỗng giật phắt mình, ngơ ngác nhìn Yên Cửu, hỏi khẽ: “A Ly, con gọi cậu ta là gì?”
Trường Ly vội đáp: “Yên Tiểu Cửu ạ, vừa rồi con quên chưa giới thiệu với người...!Huynh ấy tên là Yên Cửu, thật ra huynh ấy là tiểu yêu chứ không phải Kiếm tu, huynh ấy không cố ý nói dối đâu ạ.”
Mắt phu nhân bỗng đỏ hoe, đương nhiên nàng biết Yên Cửu là yêu, sao nàng lại không biết kia chứ.
Thấy phu nhân phản ứng mạnh như vậy, Trường Ly sợ hết hồn, cái tên Yên Tiểu Cửu có gì cấm kỵ à?
Sao phu nhân vừa nghe đã đỏ hoe mắt vậy?
Phu nhân chầm chậm đi về phía Yên Cửu, run rẩy vươn tay chạm vào mũ choàng của chàng như muốn xốc nó lên xem một cái nhưng chẳng hiểu sao lại chần chừ.
Trong lúc phu nhân nao núng, Yên Cửu bỗng nắm lấy tay phu nhân đặt lên mũ choàng của mình, từ từ kéo nó xuống, để lộ khuôn mặt khôi ngô.
Lông mi phu nhân rung lên, một giọt nước mắt trong suốt nóng hôi hổi lăn xuống má, rồi tình cờ rớt xuống mu bàn tay Yên Cửu.
Yên Cửu bất giác co tay lại, trái khế chàng nhấp nhô mấy cái như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào.
Đúng lúc này, một tiếng quát đanh thép vọng từ ngoài cửa vào, “Thằng ranh kia mày đang làm cái gì thế hả!”
Yên Huyền xách túi bánh bò trắng, nổi giận đùng đùng đi vào nhà, đặt nó lên bàn, rồi gạt phắt bàn tay Yên Cửu đặt trên tay phu nhân ra, giận dữ mắng: “Ai cho mày lá gan cầm tay A Triêu hả!”
Sau đó, hắn quay sang nhìn phu nhân, thấy mắt nàng rướm lệ thì dịu giọng hỏi: “A Triêu, có phải thằng ôn con này làm nàng khóc không? Nàng đừng buồn, để ta giúp nàng dạy cho nó một bài học!”
Yên Huyền xắn tay áo lên toan ra tay thì bị phu nhân cầm hộp quà bên cạnh phang cho một cái, “Chàng đòi dạy ai hả? Ai cho chàng dạy? Người đáng bị dạy cho một bài học là chàng mới đúng!”
Yên Huyền bị phu nhân mắng ngu người, cứ đứng đực ra đó chịu đòn chứ không dám né.
“Khoan đã, A Triêu à, có gì thì từ từ nói.”
Đánh đến mệt lử, phu nhân mới trỏ ra ngoài cửa nói: “Chàng ra ngoài tự ngẫm lại đi, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa, hễ thấy chàng là ta lại nổi khùng!”
Yên Huyền tự dưng bị đuổi, đến lúc ra tới ngoài sân vẫn ngơ ngác không hiểu mô tê gì.
Ủa hắn phải ngẫm lại cái gì mới được?
A Triêu còn chưa nói cho hắn biết mà.
Trường Ly nhìn biến cố xảy ra trước mắt, tuy không hiểu rõ nguồn cơn nhưng nàng vẫn cất bước lại gần, cầm lấy hộp quà trên tay phu nhân bảo: “Phu nhân ơi, coi chừng đau tay ạ.”
Phu nhân cúi xuống nhìn tay mình, thấy nó đã bị cạnh hộp quà cạ đỏ hai vết.
Từ lúc bước vào nhà, thâm tâm Yên Cửu bắt đầu dậy sóng dữ dội.
Song những cảm xúc khó tả thành lời đã bị vở hài kịch vừa rồi xóa sạch, chàng vội chớp mắt hai cái, cố phớt lờ cảm giác cay cay nơi sống mũi, lấy một lọ thuốc ra.
“Bôi cái này lên tay sẽ hết đau ạ.”
Trường Ly vội cầm lấy lọ thuốc, tỉ mẩn bôi thuốc lên tay phu nhân.
Cảm giác nóng rát ở lòng bàn tay nhanh chóng bị sự mát lạnh của thuốc át mất.
Phu nhân ngắm Trường Ly cúi gằm mặt, lấy khăn bọc tay mình lại, còn nghiêm túc thắt một chiếc nơ bướm, dần lấy lại bình tĩnh.
Băng bó xong, phu nhân ngước lên nhìn Yên Cửu, chậm rãi hỏi: “Mấy năm qua con sống thế nào?”
Yên Cửu hơi cụp mắt xuống, nhìn sàn gạch xanh dưới chân, đáp: “Trong tộc dạy con thuật pháp, ba bữa một ngày đều có người lo, công kia việc nọ cũng có các trưởng lão phụ giúp...”
Thấy hai người bắt đầu chuyên mục vấn đáp, Trường Ly càng thắc mắc hơn.
Yên Tiểu Cửu là người quen cũ của phu nhân à? Sao trước đây nàng chưa nghe nói bao giờ?
Nghe Yên Cửu thủng thẳng trả lời xong, khóe mắt phu nhân lại ươn ướt, “Do mẹ không tốt, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
Yên Cửu đưa một chiếc khăn tay cho nàng, khàn giọng nói: “Không đâu ạ, mẹ cũng đâu có muốn đến Quỷ vực, nếu con biết sớm một chút...”
Trường Ly như bị sét đánh, trợn tròn mắt nhìn Yên Cửu.
Hoá ra phu nhân là mẹ của Yên Tiểu Cửu à?
Yên Tiểu Cửu là con trai phu nhân à?
Thế chẳng phải huynh ấy chính là Bạch Bạch mà phu nhân luôn canh cánh trong lòng hay sao?
Và là cục bột trắng từng giẫm nàng một phát sau khi phu nhân gặp chuyện không may ư?.