Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình bằng cách còm nhiều nhiều nhaaa
_________________
Sáng sớm hôm sau, Yên Cửu và Dư sư huynh chào từ biệt Lục Vị chân nhân rồi tiếp tục lên đường.
Vì vụ sóc chó lần trước mà Dư Hằng đinh ninh rằng Yên Cửu thích đi một mình hơn nên tính tách ra.
“Yên sư đệ, thôi bọn mình chia tay nhau ở đây nhé.”
Yên Cửu vừa nghe là giãy nảy ngay.
Chàng vội nói: “Dư sư huynh, bí cảnh lớn thế mà huynh và ta lại liên tục chạm mặt những hai lần chứng tỏ bọn mình rất có duyên với nhau, hay cứ đi chung nhé?”
Yên Cửu nhìn chằm chằm Dư Hằng, rất sợ hắn mở miệng từ chối.
Nếu thả Dư Hằng chạy mất thì trong bí cảnh mênh mông này, chàng biết đi đâu tìm một thanh linh kiếm khác thử đồ ăn giùm mình đây.
Nghe Yên Cửu nói vậy, Trường Ly vô thức liếc sang chàng.
Không ngờ một người chuyên thích ở một mình như Yên Tiểu Cửu lại chủ động rủ rê Dư sư huynh.
Chàng đang có âm mưu gì?
May mà tuy Dư sư huynh lấy làm lạ khi thấy Yên Cửu đổi nết nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thực đơn Lục Vị chân nhân cho rất đầy đủ, thậm chí ông còn ghi chép kỹ lưỡng về nguyên liệu nấu ăn của từng món cũng như tập tính sinh trưởng của chúng.
Trong đó có một món chay là cháo bích linh nấu từ quả bích linh mọc cách đây không xa.
Yên Cửu bàn với Dư Hằng: “Dư sư huynh, hình như từ đây đi về phía Tây tầm trăm dặm có một cây bích linh, quanh đó rất có thể sẽ có yêu thú bảo vệ, sư huynh có bằng lòng cùng ta diệt yêu thú và chia đều số qủa bích linh không?”
Mắt Dư Hằng sáng rỡ, quả bích linh rất bổ dưỡng.
Đáng giá nghìn vàng, có chứa linh khí, ăn vào sẽ giúp bình tâm, rất hữu ích cho việc tu luyện.
Yên sư đệ chịu tiết lộ tin mật này cho hắn chứng tỏ chàng không xem hắn là người ngoài.
Dư sư huynh trịnh trọng đáp: “Sư đệ cứ yên tâm, ta hứa sẽ dốc hết sức giúp đệ đánh chết yêu thú.”
Trường Ly càng cảm thấy Yên Cửu bất ổn.
Nàng khẽ hỏi: “Sao tự dưng huynh lại nổi hứng yêu thương đồng môn thế?”
Yên Cửu bất mãn lườm Trường Ly một cái, hùng hồn cãi: “Ta với Dư sư huynh đều ngụ cùng một núi, vốn nên giúp đỡ nhau, trở thành cánh tay đắc lực của nhau trong bí cảnh chứ.”
Trường Ly cười khinh khỉnh mấy tiếng, có khướt nàng mới tin nhé.
Yên Cửu vân vê tai mình, tính giấu chuyện thực đơn với cô nhóc kiếm linh.
Nhỡ chàng nấu hỏng chẳng phải sẽ khiến nàng mừng hụt à.
Độ hai khắc sau, hai người hai kiếm đã đến nơi quả bích linh mọc, bọn họ không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân.
Quả bích linh mọc gần nước nên nơi này có một cái hồ sâu.
Yên Cửu nhìn xuyên qua rừng cây um tùm, thấy một cây bích linh mọc nghiêng bên hồ.
Trên ngọn cây kết mười mấy quả màu xanh lơ căng tròn bóng loáng, tươi ngon mơn mởn, vừa nhìn đã muốn cắn một cái.
Trường Ly nhác thấy là thèm ngay.
“Yên Tiểu Cửu, quả này ăn có ngon không?”
Yên Cửu cũng chưa ăn thử bao giờ, nhưng nếu Lục Vị chân nhân đã bỏ nó vào thực đơn thì chắc chắn không dở được.
Chàng đáp chắc nịch: “Ngon chắc luôn.”
Ánh mắt Trường Ly đong đầy nỗi chờ mong, dù không ăn được thì ngửi mùi thơm cũng thích.
Cùng lúc đó, Yên Cửu và Dư Hằng đưa mắt nhìn nhau.
Yên Cửu nhặt một hòn sỏi dưới đất lên, dùng sức ném thẳng về hướng quả bích linh xanh tươi căng mọng.
Ngay lúc hòn sỏi sắp sửa chạm vào quả bích linh, một con rắn khổng lồ màu xanh lơ vọt lên từ dưới hồ, dùng đuôi hất hòn sỏi đi, hướng cặp mắt màu vàng sẫm lạnh băng về phía Yên Cửu đang núp sau cây đại thụ.
Khoảnh khắc ấy, Dư Hằng nhảy bổ ra từ hướng khác, rút linh kiếm xông ngay tới chỗ con rắn to bảy tấc.
Con rắn khổng lồ quẫy đuôi né đòn, bắt đầu đấu với Dư Hằng.
Trong lúc đánh nhau, linh kiếm đã đâm thủng mình rắn khiến máu đen túa ra khỏi thân mình xanh lơ của nó.
Trường Ly bất giác hít hà một hơi.
Nàng quả thật không dám nghĩ tới cảnh mình bị máu rắn đen xì dội đầy đầu rồi toàn thân đầm đìa máu me kiểu đó đâu.
Nghe tiếng hít hà, Yên Cửu liếc sang Trường Ly rồi ngẫm nghĩ gì đó.
Đoạn, chàng bẻ một cành cây, dùng linh lực làm lưỡi dao rồi xông tới chỗ con rắn khổng lồ.
Sau trận chiến kịch liệt, con rắn khổng lồ rên lên như sắp chết, cái đuôi kiệt sức quật xuống mặt hồ khiến nước bắn tung tóe.
Trường Ly ở gần đó vội bay sang một bên tránh bị nước bắn phải, đến khi ngẩng lên đã thấy Kiếm huynh bị nước tạt ướt sũng, vệt nước trộn với vết máu chảy khắp thân kiếm thoạt trông cực kỳ thảm hại.
Dư Hằng vẫy linh kiếm trong tay, nhìn Yên Cửu đầy thắc mắc.
“Yên sư đệ, sao đệ không dùng kiếm?”
Yên Cửu nói tránh đi: “Dạo này đang nuôi kiếm nên không thể để nó dính máu được.”
Dư Hằng ngập ngừng muốn nói lại thôi, hắn chỉ mới nghe chuyện nuôi kiếm bằng chiến trận để lưỡi kiếm được lim máu chứ chưa nghe chuyện kiếm không thể dính máu bao giờ.
Kiếm không dính máu mà còn gọi là kiếm sao?
Có vẻ Yên Cửu cũng nhận ra sự rối rắm của hắn, bèn bồi thêm: “Linh kiếm của ta không giống bình thường.”
Nuôi một cô nhóc làm sao giống nuôi mấy thằng oắt con được.
Dư Hằng không tiện hỏi thêm.
Hắn khuấy kiếm vào hồ cho sạch rồi tra vào vỏ.
Nhìn xác rắn trong hồ, Trường Ly không kìm được mà quan tâm Kiếm huynh: “Kiếm huynh, huynh ổn không?”
Giọng Kiếm huynh lộ chút tang thương: “Ta quen rồi.”
Trường Ly bỗng thấy thương hại Kiếm huynh.
So với cách nuôi kiếm tục tằn của Dư sư huynh thì Yên Tiểu Cửu đúng là thiên thần!
Xử xong con rắn khổng lồ canh giữ bích linh, Yên Cửu và Dư sư huynh chia đều số quả.
Trên cây có tổng cộng quả, vừa khéo mỗi người lấy quả.
Trường Ly nhìn Yên Cửu cất trái cây vào hộp ngọc mà nuốt nước miếng ừng ực.
Chẳng biết tới lúc nàng hóa hình thì mấy quả đó còn ăn được không.
Tiếp theo, Yên Cửu và Dư sư huynh xử lý xác rắn.
Đây là con rắn khổng lồ có tu vi kỳ cuối Trúc Cơ nên thứ gì trên người nó cũng quý.
Da rắn, mật rắn, nọc rắn, xương rắn, ...!đều là vật liệu tuyệt hảo để rèn đúc vũ khí.
Thấy Dư sư huynh định rút kiếm phanh thây con rắn, Yên Cửu thình lình nói đỡ cho Kiếm huynh.
“Dư sư huynh, huynh lấy dao phanh thây rắn là được rồi, đừng dùng linh kiếm.”
Bấy giờ Dư sư huynh mới thu kiếm lại, lấy con dao găm trong túi chứa đồ ra bắt tay vào việc.
Kiếm huynh thở phào một hơi, hắn chẳng muốn chạm vào con rắn hôi hám kia nữa đâu.
Hắn than với Trường Ly: “Yên sư đệ đúng là người tốt.”
Ánh mắt Trường Ly nhìn Yên Cửu càng phức tạp hơn.
Nàng dám lấy tua kiếm yêu quý của mình ra thề rằng chắc chắn Yên Cửu không có ý gì tốt.
Đêm đó, Yên Cửu và Dư sư huynh nghỉ tạm bên hồ.
Nếu không phải tay nghề nấu nướng của họ quá sức vô vọng thì đã có thể nướng thịt rắn ăn.
Giờ đành phải mạnh ai nấy nốc một viên Tích Cốc Đan rồi ngồi xếp bằng tu luyện thôi.
Đêm dần khuya, Yên Cửu lấy một khối đá gần đó đẽo thành chiếc nồi đá nho nhỏ rồi bắc lên đống lửa.
Mặt Dư Hằng biến sắc, khẽ hỏi: “Yên sư đệ, đệ tính nấu cháo rắn hả?”
Yên Cửu lắc đầu, “Không phải cháo rắn mà là cháo bích linh.”
Con ngươi Dư sư huynh run lên.
Hắn cứ có linh cảm Yên sư đệ sẽ nấu hỏng.
Hắn không kìm được khuyên nhủ: “Quả bích linh hiếm lắm đấy.”
Yên Cửu vội nói: “Đây là thực đơn Lục Vị chân nhân cho ta, chuyên dùng để nấu cho kiếm linh, là cách rất hay để nuôi kiếm.”
Dư sư huynh lập tức tỏ vẻ kính nể, nếu do Lục Vị chân nhân dạy thì ắt không có vấn đề lớn.
Dù sao hắn cũng từng mục kích sở thị cảnh Lục Vị chân nhân dạy Yên sư đệ nướng được một củ khoai hoàn hảo mà.
Yên Cửu bắt đầu nghiêm túc nấu theo công thức.
Một khắc sau, một nồi cháo xanh kỳ dị ra đời.
Yên Cửu liếc nhìn Trường Ly đang ngủ say mê rồi dời mắt sang Dư sư huynh.
“Dư sư huynh, ta lỡ nấu hơi nhiều, huynh có muốn cho kiếm của mình nếm thử không?”
Dư sư huynh thoáng cảm động, trước đó hắn không hề biết Yên sư đệ lại tốt bụng thế.
Chẳng những đề nghị chia quả bích linh cho hắn mà ngay cả canh tẩm bổ kiếm được nấu theo công thức bí mật của Lục Vị chân nhân cũng muốn chia cho hắn một nửa.
Kiếm huynh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng choàng tỉnh, đột nhiên có linh cảm không lành.
Dư sư huynh quyết đoán xách Kiếm huynh tới ngồi cạnh Yên Cửu, “Phải cho kiếm ăn món này thế nào?”
Chẳng biết Yên Cửu móc đâu ra một cái cọ nhỏ, “Huynh cứ quét đều khắp lưỡi kiếm rồi đợi nó từ từ hấp thu hết là được.”
Dư sư huynh nhanh nhẹn rút kiếm khỏi vỏ, giơ ra trước mặt Yên Cửu, “Yên sư đệ, làm luôn đi.”
Kiếm huynh không rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này.
Nhìn cái cọ chấm mớ cháo xanh lè kia càng lúc càng đến gần mình, hắn sợ hãi toan né tránh thì bị Dư sư huynh ấn chặt xuống.
Dư Hằng vừa giữ chặt kiếm, vừa nói với kiếm của mình: “Quả bích linh bổ lắm, ngươi gắng hấp thu cật lực vào, đừng có lãng phí giọt nào đấy.”
Yên Cửu quét khắp người Kiếm huynh khiến thân kiếm phủ một lớp cháo xanh.
Kiếm huynh bất giác nôn khan, cái mùi này khiếp quá đi mất!
Yên Cửu nhìn thanh kiếm khẽ run lên thì chẳng biết mình nên tiếp tục hay thôi.
Chàng ngờ ngại hỏi: “Nó có thích không?”
Dư sư huynh cười khanh khách đáp: “Tất nhiên là thích rồi, Yên sư đệ cứ quét tiếp đi.”
Tục ngữ có câu thuốc đắng dã tật, mấy thứ đồ bổ có vị dở tệ là chuyện thường, hễ có tác dụng thì mùi vị chỉ là mây bay.
Kiếm huynh: Mình đã tạo nghiệt gì mà phải chịu cái tội này thế…
Bên này, Yên Cửu và Dư sư huynh đang cùng nhau đầu độc kiếm.
Bên kia, Trường Ly mơ màng tỉnh ngủ.
Trong lúc lơ ngơ, hình như nàng trông thấy Yên Cửu đang thoa dầu bảo dưỡng cho thanh kiếm khác rất với nét mặt rất mực dịu dàng thì phải?
Trường Ly tỉnh như sáo liền.
Nàng nhảy dựng lên, quát lớn: “Yên Tiểu Cửu, không ngờ huynh lại dám bảo dưỡng thanh kiếm khác sau lưng ta!”
Tay Yên Cửu run lên, quét chệch đi.
Thấy Trường Ly nổi khùng xông tới, chàng cuống quýt giải thích: “Khoan, khoan đã, đây là kiếm của Dư sư huynh, ta chỉ quét phụ thôi...”
Trường Ly phanh gấp trên không.
Nàng cúi xuống nhìn, thấy Kiếm huynh trông đầy tang tóc, có vẻ đã không thiết sống.
Trường Ly hơi ngần ngừ.
Bảo dưỡng là một chuyện vui sướng, sao lại hành kiếm ra nông nỗi đó?
Dư sư huynh thấy Trường Ly tức giận thế vội thành khẩn giải thích với nàng: “Là ta nhờ Yên sư đệ giúp, ngươi đừng hiểu lầm đệ ấy!”
Trường Ly nghi ngờ quét mắt tới lui giữa hai người một kiếm, cuối cùng hỏi Kiếm huynh chỉ còn thở thoi thóp: “Huynh kể ta nghe xem chuyện gì đã xảy ra thế.”
Kiếm huynh: “Ọe!”
Bây giờ hắn đã yếu tới độ không nói nên lời nữa.
Dư sư huynh vội giật lấy cái cọ trong tay Yên Cửu, “Đệ mau dỗ linh kiếm nhà đệ đi, chỗ còn lại cứ để ta tự làm.”
Yên Cửu vẫy tay gọi Trường Ly, sau đó một người một kiếm đi tới một chỗ cách đó không xa để nói chuyện hoà bình với nhau.
Trường Ly lướt trên không, cố ý bay cao thêm một khúc so với bình thường để trông khí thế hơn.
Yên Cửu thấy Trường Ly chỉ ước xiên mình luôn thì cố kìm nụ cười trên môi, dịu giọng nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đoạn, chàng kể lại từ đầu chí cuối chuyện Lục Vị chân nhân cho mình cuốn thực đơn rồi bảo, “Ta sợ cháo bích linh không ngon nên để Kiếm huynh thử trước, tính cải tiến nó rồi mới cho nàng nếm.”
Mớ lông dựng ngược của Trường Ly bị vuốt mượt ngay.
Nàng nhìn Kiếm huynh với lòng trắc ẩn, vừa nhìn Kiếm huynh là biết cái món cháo kia dở ẹt rồi, có khi còn kinh không tả nổi ấy chứ.
Bên đống lửa, Dư Hằng vừa lén để ý động tĩnh bên chỗ Yên Cửu, vừa lơ đễnh ngồi quét cháo bích linh cho linh kiếm.
Bất tri bất giác, một nồi cháo bích linh đầy ứ đã sắp trơ đáy.
Dư Hằng thầm bất an lẩm bẩm với linh kiếm của mình: “A Kiếm à, rõ ràng Yên sư đệ chỉ muốn giúp đỡ bọn mình thôi mà không ngờ lại khiến kiếm linh nhà đệ ấy hiểu lầm...”
Kiếm huynh:...Hắn đột nhiên nhận ra sự bất công giữa những mảnh đời kiếm.
Trường Ly gặp được một gã khôn khéo như Yên Cửu nên sống đời hạnh phúc.
Còn hắn vớ phải thằng nhóc ngốc nghếch như Dư Hằng nên đời toàn đắng cay.
Lúc Trường Ly và Yên Cửu quay lại bên đống lửa, thấy cái nồi đá trống trơn thì đều đứng hình.
Trường Ly nhìn Kiếm huynh chỉ còn thở thoi thóp, tự dưng sinh lòng áy náy.
“Kiếm huynh, giờ huynh thấy sao rồi?”
Kiếm huynh: “...!Để ta nghỉ chút đi.”
Dường như Dư sư huynh cũng cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Yên Cửu, vội ngoái đầu nhìn cái nồi đá.
“Xin lỗi Yên sư đệ, ban nãy ta không để y nên đã quét sạch nồi cháo bích linh rồi.”
Yên Cửu: “Không sao, nhưng kiếm của huynh không có phản ứng gì à?”
Thấy linh kiếm im lìm, Dư Hằng hoang mang hỏi: “Phản ứng gì cơ? Nó đâu có phản ứng gì.”
Dư sư huynh vắt óc nghĩ, “Nhưng đúng là nó hơi im lặng so với bình thường, đây là công dụng của quả bích linh à?”
Yên Cửu nín thinh một lúc lâu, rồi ra cạnh hồ rửa nồi đá.
Ngày hôm sau, Dư sư huynh cẩn thận ngắm nghía linh kiếm rồi mừng rỡ hỏi: “Yên sư đệ, đệ xem lưỡi kiếm này, có phải trông sáng bóng hơn trước không?”
Dư sư huynh nói xong bèn vung kiếm một phát.
Ánh kiếm bạc xẹt ngang mang theo tiếng xé gió.
Hắn thu kiếm về rồi ngắm tiếp, “Nhưng hình như giữa kiếm có một tia màu xanh, chẳng lẽ nó bị nhuộm màu cháo à?”
Trường Ly nghe vậy không khỏi nhủ thầm trong bụng: Chắc vì mặt Kiếm huynh vẫn còn xanh lè đó.
Yên Cửu cười gượng gạo, “Sư huynh, huynh thấy cháo bích linh có tác dụng là tốt rồi.”
Trường Ly hỏi Kiếm huynh vẫn câm như thóc: “Kiếm huynh, hôm nay huynh thấy khá hơn chút nào chưa?”
Kiếm huynh chầm chậm đáp: “Nếu không nói gì thì sẽ không thấy mắc ói.”
Đoạn, Kiếm huynh vội ngậm miệng ngay.
Trường Ly: Xem ra di chứng hơi lớn.
Ngay lúc Yên Cửu và Dư sư huynh đang bàn xem nên đi về hướng nào thì bí cảnh đột nhiên rung chuyển.
Ở đằng xa có một ánh kiếm đỏ rực vút thẳng lên trời.
Yên Cửu hơi híp cặp mắt phượng lại, “Đó là kiếm của Ninh sư tỷ.”
Trường Ly: Nàng biết ngay thể nào Ninh Tầm cũng gây ra chuyện gì đó mà.
E là bọn họ không thể nán lại trong bí cảnh này lâu.
Núi đá quanh đó bắt đầu sạt lở rơi ầm ầm khiến chim muông náo động.
Mặt hồ bất an dậy sóng như có thứ gì đó chực xông từ dưới nước lên.
Thấy đủ kiểu dấu hiệu bất thường, Yên Cửu nói với Dư sư huynh: “Sư huynh, bọn mình tới chỗ nào trống trải trước đã.”
Dư sư huynh nghiêm túc gật đầu, tuy hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng chắc chắn nơi này không ở lâu được.
Yên Cửu lấy linh thuyền ra, mang Trường Ly xoay người ngồi lên thuyền.
Dư sư huynh cũng giẫm lên linh kiếm bay vèo đi.
Hai người hai kiếm bay độ một khắc thì khung cảnh thay đổi, trước mắt xuất hiện một cánh đồng bát ngát.
Mặt đất mỗi lúc một rung mạnh hơn, ánh đỏ đằng chân trời cũng càng thêm chói lóa.
Dư sư huynh nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Chẳng rõ Ninh sư tỷ gặp cơ duyên gì mà lại gây náo động lớn thế.”
Hắn còn chưa dứt lời thì lệnh bài dịch chuyển tức thời của hai người họ đã bắt đầu lóe sáng.
Yên Cửu nắm chặt lệnh bài, nghiêm giọng nói: “Bí cảnh đang bài xích bọn mình...”
Ngay sau đó, hai người hai kiếm đột nhiên biến mất khỏi cánh đồng bát ngát.
Trường Ly có cảm giác như bị bỏ vào máy giặt quăng quật vô số lần, cuối cùng loạng choạng rơi xuống chỗ lối ra bí cảnh.
Yên Cửu lặng lẽ đỡ kiếm rồi nhìn sang bên cạnh, thấy Dư sư huynh cũng chật vật y như mình.
Hai người liếc nhau, bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Ngoài Ninh Tầm ra, những đệ tử khác tiến vào bí cảnh đều lần lượt bị bí cảnh đào thải.
Chân nhân các núi đứng chờ ngoài bí cảnh không khỏi hướng mắt về phía Chưởng môn.
Chưởng môn khép hờ mắt, thủng thẳng nói: “Có lẽ A Tầm bị cơ duyên gì đó giữ chân.
Ta sẽ ở đây chờ con bé, những đệ tử khác hãy về nghỉ ngơi trước đi.”
Mấy hôm nay Thái Diễn chân nhân luôn đứng đống lửa ngồi đống than.
Ông ta vừa lo hai đệ tử ngựa non háu đá, cứ xông bừa trong bí cảnh rồi gặp phải chuyện không may, lại vừa lo bọn họ chẳng làm gì ra hồn, phải ra về tay trắng.
Bây giờ thấy Yên Cửu và Dư Hằng trở ra bình yên, ông ta vội dẫn họ về đỉnh Vô Danh hỏi han chi tiết một phen.
Sau khi Dư Hằng kể sơ những chuyện mình trải qua thì đến lượt Yên Cửu.
Chàng giấu chuyện Trường Ly lấy được địa hỏa, chỉ kể vắn tắt những chuyện khác mình gặp phải.
Thái Diễn chân nhân lườm Yên Cửu: “Thế là con vào bí cảnh một chuyến mà chỉ lấy được mỗi cuốn thực đơn thôi hả?”
Dư Hằng ngồi cạnh lí nhí bổ sung: “Yên sư đệ còn học được cách nướng khoai nữa ạ.”
Thái Diễn chân nhân bất cẩn túm đứt một cọng râu của mình.
Ông ta đau lòng than: “Mấy đứa là Kiếm tu mà sao lại để đám Thực tu mưu mô xảo quyệt dụ đi nấu ăn chứ?”
Yên Cửu chột dạ giây lát, nếu Thái Diễn chân nhân mà biết chàng còn chẳng phải Kiếm tu thật thì chắc sẽ tức đến độ túm đứt nguyên chòm râu mất.
Dư Hằng vội giơ linh kiếm của mình ra, “Tuy thế nhưng thứ Yên sư đệ nấu rất hữu ích cho linh kiếm.
Sư tôn hãy xem kiếm của con này, ngài có thấy sau khi nó được tẩm bổ bằng món ăn bí truyền của Yên sư đệ thì trông tốt hơn trước nhiều không?”
Thái Diễn chân nhân hoài nghi cầm kiếm lên ngắm kỹ một lượt.
Ông ta nhìn từ chuôi kiếm tới đuôi kiếm rồi dí sát mặt vào lưỡi kiếm xem xét, sau khi ước lượng bằng tay mới đằng hắng hai tiếng, nói: “Thoạt trông có vẻ cái thực đơn kia cũng có chút tác dụng đấy.”
Thái Diễn chân nhân lặng lẽ rút kiếm của mình ra, nhìn Yên Cửu hỏi, “Bao giờ con rảnh thì nấu một nồi cháo bích linh cho kiếm của ta với nhé?”
Thấy ánh mắt ngỡ ngàng thảng thốt của Yên Cửu, Thái Diễn chân nhân vội nói: “Con yên tâm, ta không để con chịu thiệt đâu.
Lần nào ta đưa linh kiếm tới đỉnh Chu Minh bảo dưỡng đều tốn linh thạch mà hiệu quả còn không bằng cháo bích linh của con nữa.”
“Ta sẽ trả con theo giá đỉnh Chu Minh niêm yết và sẽ đền bù số quả bích linh con cần dùng bằng thứ khác.”
Trường Ly sợ điếng người.
Món cháo bích linh khiến Kiếm huynh sống không bằng chết do Yên Cửu nấu thực sự hiệu quả thế cơ à?
Nàng nhìn kiếm của Thái Diễn chân nhân.
Thanh kiếm này trông rất trầm ổn, nghe Thái Diễn chân nhân nói xong cũng chỉ hơi sáng lên một tẹo.
Với chuyện có thêm một thanh linh kiếm giúp mình thử đồ ăn, Yên Cửu cầu còn chẳng được.
Nhưng chàng có phần dè dặt vì đây là kiếm của Thái Diễn chân nhân.
Yên Cửu thận trọng rào trước: “Thưa chân nhân, tuy món cháo bích linh này rất hiệu quả nhưng có lẽ vị không ngon lắm đâu ạ.”
Thái Diễn chân nhân không bận tâm, xua tay nói, “Kiếm dám chịu khổ thì mới xứng là kiếm đỉnh của chóp.
Chẳng lẽ chút vị khó ăn lại quật ngã kiếm của Thái Diễn ta chắc?”
Nghe đoạn đối thoại này, Kiếm huynh lập tức sinh lòng đồng cảm giữa những kẻ cùng khổ với kiếm của Thái Diễn.
Mà lúc này đây, kiếm của Thái Diễn vẫn không hề hay biết mình sắp phải gặp kiếp nạn gì.
Hiện thời hắn cực kỳ trông đợi cách bảo dưỡng hoàn toàn mới này.
Trường Ly hơi hoảng hốt.
Nàng nhìn Kiếm huynh – Con chuột bạch số .
Rồi nhìn kiếm của Thái Diễn – Con chuột bạch số .
Cuối cùng hướng mắt về phía Yên Tiểu Cửu – Gã đàn ông này thật đáng sợ!.