Kể từ hôm đó, trong phòng Yên Cửu thỉnh thoảng lại có ánh lửa lập lòe hoặc mùi kỳ lạ bay ra.
Có một lần Triệu sư huynh cách vách đi luyện kiếm về muộn đã sợ điếng hồn khi trông thấy ánh lửa lập lòe bay qua bay lại trong phòng chàng rồi gặp ác mộng về lửa ma trơi suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, hắn ôm cặp mắt thâm quầng sang phòng bên gõ cửa hỏi, “Yên sư đệ, tối qua đệ có trông thấy ánh lửa quái lạ nào không?”
Yên Cửu ngu mặt.
Kể từ lúc Trường Ly luyện tập cách điều khiển lửa bất kể ngày đêm thì chàng bắt đầu đeo bịt mắt ngủ.
“Ta chẳng trông thấy gì cả.”
Triệu sư huynh thấy lòng rét căm, chẳng lẽ chỉ mình hắn trông thấy ánh lửa quái lạ kia sao?
Triệu sư huynh thất thểu rời khỏi đó, hắn quyết định sẽ tới đỉnh Chu Minh mua một lá bùa trừ tà để xua đuổi ma quỷ.
Trường Ly đã cật lực luyện tập pháp thuật suốt đêm giờ đang say giấc nồng không hề biết mình đã tạo ra bóng ma thế nào cho Triệu sư huynh.
Lần này nàng tỉnh giấc vì tiếng chuông xa xăm.
Trường Ly mơ màng nhổm dậy khỏi giá kiếm hỏi, “Tiếng gì thế?”
Yên Cửu đứng trước cửa sổ trông về hướng đỉnh Lăng Tiêu, “Bí cảnh đóng cửa rồi, chắc Ninh sư tỷ đã ra ngoài.”
Trường Ly bỗng tỉnh như sáo.
Mấy hôm nay nàng học pháp thuật tới tối tăm mặt mũi nên suýt quên mất chuyện Ninh Tầm còn ở trong bí cảnh.
Chẳng bao lâu sau, đám đệ tử trẻ ưa hóng hớt mang tin nóng hổi đến.
“Ninh sư tỷ đã gặp được cơ duyên lớn trong bí cảnh nên vừa ra tới nơi đã chuẩn bị bế quan kết Kim Đan ngay.”
Trường Ly lén liếc Yên Cửu một cái, chẳng biết đến bao giờ chàng mới kết đan nữa.
Yên Cửu nhạy bén phát hiện ánh mắt của nàng bèn thẳng thắn nhìn lại không chút chột dạ.
Tuy chàng không có kim đan nhưng trong người chàng có một viên yêu đan tròn xoe nhé.
Yên Cửu không rảnh bận tâ m đến sự ồn ào bên ngoài.
Chàng lặng lẽ lấy cái nồi nhỏ của mình ra, chuẩn bị xuống tay với một quả bích linh nữa.
Song lần này chàng không tự nhóm lửa mà gọi Trường Ly: “Ê bé Trường Ly, phun giùm miếng lửa coi.”
Trường Ly phun phụt ra một đốm lửa.
“Huynh không có đá đánh lửa à?”
Yên Cửu cẩn thận giữ cho ngọn lửa kia không tắt, “Lửa bình thường làm sao so được với lửa nuốt địa hỏa của nàng chứ? Chất lượng lửa cũng là điểm mấu chốt quyết định chất lượng món ăn đấy.”
Trường Ly không khỏi chửi thầm: Mấu chốt nhất là tài nấu nướng mới đúng.
Hôm này thứ nấu xong không phải là nồi cháo xanh lè mà là một thứ dịch đen xì.
Trường Ly lướt qua ngửi thử, nói chắc nịch: “Nó có mùi y như nước chà nồi á.”
Yên Cửu gãi đầu, “Xem ra lửa chứa địa hỏa cháy hơi đượm thì phải.”
Trường Ly nhìn cái nồi đen xì kia mà thở dài thườn thượt, “Huynh tính giải quyết nồi cháo bích linh này thế nào?”
Yên Cửu cẩn thận cất cháo vào hộp ngọc, “Thái Diễn chân nhân đã nói sẽ bao thầu hết cháo bích linh này ta nấu.”
Trường Ly im bặt hồi lâu.
Bây giờ trong lòng nàng, trên trán Thái Diễn chân nhân đã khắc mấy chữ “Coi tiền như rác”to tướng.
Nàng nói: “Ta muốn tới điện chính với huynh.”
Yên Cửu kinh ngạc nhìn Trường Ly một cái.
Trường Ly chậm rãi nói: “Chẳng biết kiếm Thái Diễn còn sống thêm bao lâu nữa nếu cứ liên tục bị đầu độc như vậy, ta sợ gặp một lần là ít đi một lần.”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp, “Nàng yên tâm, kiếm ăn vào không chết nổi đâu.”
Trường Ly đáp tỉnh bơ: “Đâu có, chủ yếu là ta lo kiếm Thái Diễn nhất thời nghĩ quẩn làm liều thôi.”
Yên Cửu: “Vậy nàng cố gắng khuyên nhủ nó nhé.
Bây giờ Kiếm huynh hễ thấy ta là trốn, Dư sư huynh kéo kiểu gì cũng không được, bọn mình phải quý trọng thanh linh kiếm thứ hai có thể thử đồ ăn này.”
Một người một kiếm đi vào điện chính đỉnh Vô Danh.
Không khéo lại gặp ngay lúc Chưởng môn Thái Hư chân nhân tới tìm Thái Diễn chân nhân nói chuyện.
Chưởng môn hiền từ mân mê cây phất trần trong tay, nói với Yên Cửu: “Con có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần kiêng dè ta đâu.”
Thái Diễn chân nhân đang tính ngăn Yên Cửu lại thì chàng đã móc chiếc hộp ngọc trong tay áo ra.
“Thưa chân nhân, đây là cháo bích linh con nấu cho kiếm Thái Diễn ạ.”
Chưởng môn giơ tay lên, dùng một sợi linh khí cuốn lấy cái hộp ngọc kia.
Thái Diễn chân nhân vội la lên: “Sư huynh, đây là quà đệ tử biếu ta mà.”
Chưởng môn vừa mở hộp ngọc ra là mùi nước chà nồi xộc thẳng vào mũi ngay, ông ta bèn tỉnh rụi dời nó ra xa chút.
“Thái Diễn, lần trước đệ vay ta linh thạch để bảo dưỡng kiếm Thái Diễn nhưng người của đỉnh Chu Minh bảo họ không nhận được linh kiếm của đệ, chẳng lẽ đệ đã đổ sạch tiền vào thứ này à?”
Thái Diễn chân nhân cười gượng gạo, tính giơ tay giật lấy hộp ngọc.
“Đây chỉ là món đồ chơi do đệ tử trong môn, chẳng vẻ vang gì mà khoe ra, sư huynh nên trả ta thì hơn.”
Chưởng môn vung phất trần lên chặn tay Thái Diễn chân nhân lại.
Ông ta cười khanh khách hỏi: “Thái Diễn à, đệ nói thế là sai rồi, nếu có thứ tốt thì phải chia sẻ chứ sao lại giấu riêng thế?”
“Lần nào bảo dưỡng kiếm mà đệ chẳng phải viết giấy nợ cho ta, nếu lần này ta không cho mượn thì đệ có linh thạch để mua món đồ chơi này chắc?”
Nghe vậy, ngay cả râu của Thái Diễn chân nhân cũng rầu rĩ rủ xuống.
“Sư huynh, chỗ huynh ngập ngụa đồ tốt cơ mà, sao còn đòi lấy đồ của đỉnh Vô Danh một nghèo hai trắng này làm gì?”
Mặt Chưởng môn vẫn tươi như hoa, ông ta nhìn sang Yên Cửu hỏi: “Thái Diễn hứa trả cho con linh thạch à?”
Yên Cửu gật đầu, “Với một loại linh quả nữa ạ.”
Chưởng môn bèn móc cái túi chứa đồ trong tay áo ra, “Đây là linh thạch và hai quả tử kim, ta sẽ cầm chiếc hộp ngọc này đi nhé.”
Yên Cửu do dự nhìn sang Thái Diễn chân nhân.
Chưởng môn cũng nhìn sang ông ta, “Thái Diễn à, đệ cũng biết con bé đồ nhi của ta mới ra khỏi bí cảnh đây thôi.
Ta không có thứ gì mới mẻ nên đang tính tìm một thứ độc lạ làm quà mừng nó ra khỏi bí cảnh.”
Chưởng môn đã nói thế thì Thái Diễn chân nhân sao còn dám mặt dày mày dạn giành đồ với tiểu bối chứ.
Ông ta xua tay rồi hỏi chưởng môn: “Thế giấy nợ ta viết lúc trước thì sao?”
Chưởng môn nói với giọng công chính liêm minh: “Nên trả thì phải trả chứ còn sao nữa, nhưng ta có thể thư thư cho đệ ít bữa.”
Nói xong, chưởng môn bèn vung tay áo rồi về đỉnh Lăng Tiêu của mình.
Nhìn bóng chưởng môn rời đi, Trường Ly há hốc miệng.
Nếu Chưởng môn tặng cái nồi cháo bích linh mùi nước chà nồi cho Ninh Tầm làm quà thì chẳng phải kiếm Xích Tiêu sẽ ăn nó à?
Trường Ly thầm thấy líu lưỡi.
Thế là lại có thêm một thanh kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông bị Yên Tiểu Cửu đầu độc nữa rồi.
Bên kia, Yên Cửu nhìn Thái Diễn chân nhân chật vật hết đường xoay sở vì đống nợ kia, e dè hỏi: “Thưa chân nhân, thế số linh thạch này...”
Thái Diễn chân nhân nhìn túi chứa đồ của Yên Cửu mà thèm rỏ dãi, song vẫn cắn răng nói: “Nếu chưởng môn cho con thì con cứ nhận đi.”
Yên Cửu cất kỹ cái túi trước ánh nhìn lom lom của Thái Diễn chân nhân.
Thái Diễn chân nhân vuốt râu, nói với Yên Cửu: “Đấy con xem, vì ta mà món cháo bích linh của con mới bán được giá hời thế cho Chưởng môn.
Thế thì có phải con nên giúp ta một chuyện nhỏ không?”
Yên Cửu: “Chân nhân muốn con làm gì ạ?”
Thái Diễn chân nhân chà xát tay, “Sắp đến đợt Kiếm tông bình xét các đỉnh rồi, chỉ tiêu bình xét quan trọng nhất chính là số lượng và cấp bậc nhiệm vụ mà đệ tử các đỉnh hoàn thành, nếu đỉnh Vô Danh chúng ta không cố lên thì năm nay lại đứng chót nữa.”
Yên Cửu ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Chân nhân muốn con nhận nhiều nhiệm vụ hơn ạ?”
Thái Diễn chân nhân gật đầu lia lịa, “Chuẩn đấy, đúng lúc Ninh Tầm đỉnh Lăng Tiêu sắp phải bế quan, Giang Sách đỉnh Bích Vân và Lâm Diệu Toàn đỉnh Ngọc Hoa bị chuyện Ninh Tầm kch thích chắc chắn cũng tập trung tìm cơ hội đột phá cảnh giới, chúng ta có thể thừa lúc này để cày điểm.”
Trường Ly nhủ thầm: Bàn tính của Thái Diễn chân nhân kêu rõ vang.
Thái Diễn chân nhân nói tiếp: “Con có thể đi cùng Dư Hằng, vừa khéo cũng đến lúc các con nên xuống núi rèn luyện chứ ngày ngày nhốt mình trong tông môn luyện kiếm thì khó dày dặn lên lắm.”
Yên Cửu gật đầu đồng ý.
Thái Diễn chân nhân dõi theo bóng Yên Cửu khuất nẻo, lẩm bẩm: “Nếu được tông môn xếp hạng tốt thì chắc số linh thạch được phát sẽ đủ trả nợ cho sư huynh.”
Yên Cửu ra khỏi điện chính, gửi một lá bùa đưa tin cho Dư sư huynh rồi mang Trường Ly tới Sự Vụ Đường.
Dọc đường, Trường Ly bắt đầu ríu rít nói chuyện cứ như học sinh cấp Một nghe tin được đi du xuân.
Dù sao bí cảnh lúc trước họ vào cũng chỉ là một bí cảnh nhỏ của tông môn.
Chuyến này xuống núi làm nhiệm vụ mới thật sự phải đi xa nhà.
Trường Ly: “Đây là lần đầu tiên ta xuống núi, dưới chân núi có chợ nhỉ? Có phải bọn mình sẽ đi qua rất nhiều thành trấn, còn có thể gặp đủ loại tu sĩ, chứ chẳng phải gặp Kiếm tu khắp chốn như bây giờ không?”
Yên Cửu nghe Trường Ly nói liến thoắng thì cũng thấy khấp khởi chờ mong.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên chàng đi xa nhà nhưng lại là lần đầu mang cô nhóc kiếm linh ra ngoài, cảm giác thật sự khác hẳn lúc đi một mình.
Một người một kiếm đi vào Sự Vụ Đường.
Quản sự của Sự Vụ Đường vẫn còn nhớ Yên Cửu, vừa thấy chàng đã kêu lên: “Cậu lại tới nhận nhiệm vụ à?”
Yên Cửu đáp: “Vâng ạ.”
“Có nhiệm vụ nào phù hợp với chuyện ra ngoài tông môn luyện tập mà có điểm tích lũy cao chút không ạ?”
Quản sự vừa nghe là hiểu luôn, lại là một đứa tới vì thành tích.
Ông ta chỉ vào mớ thẻ nhiệm vụ trên tường, “Nếu cậu muốn nhận điểm tích lũy cao thì chắc sẽ chướng mắt mấy nhiệm vụ cấp vàng thông thường, còn mấy nhiệm vụ cấp trời và cấp đất thì đệ tử Trúc Cơ không gánh nổi đâu, dư lại mấy nhiệm vụ cấp đen đều treo cả trên tường đấy.”
Yên Cửu liếc nhìn một tấm thẻ nhiệm vụ...
“Mấy tháng nay trấn Hồng Sơn liên tiếp gặp chuyện trộm cắp, quan phủ địa phương đã điều tra suốt một tháng mà không có kết quả nên nghi ngờ là do người tu tiên làm.”
Quản sự thấy vậy bèn giải thích: “Trước đó cũng có đệ tử nhận nhiệm vụ này rồi nhưng tiếc là không tra được gì.
Tuy nhiệm vụ này có điểm tích lũy cao nhưng tốn thời gian công sức nên hầu hết đệ tử đều không muốn nhận.”
Ông ta chỉ vào nhiệm vụ giết yêu thú bên cạnh, “Mấy nhiệm vụ đó được hoan nghênh hơn, bọn mình là Kiếm tu mà, cứ xách kiếm xông lên là xong.”
Nghĩ tới cảnh giết rắn kinh dị trong bí cảnh, Trường Ly run rẩy mấy cái.
Yên Cửu vuốt v e chuôi kiếm để trấn an nàng rồi gỡ tấm thẻ nhiệm vụ trấn Hồng Sơn xuống, “Ta nhận cái này.”
Trong trấn hẳn sẽ đầy ắp những chuyện thú vị, phù hợp để dẫn cô nhóc kiếm linh đi mở mang tầm mắt hơn là vào chốn rừng sâu núi thẳm giết yêu thú.
Quản sự hỏi: “Cậu chắc chưa? Đây không phải nhiệm vụ thích hợp để cày điểm nhanh lẹ đâu.”
Yên Cửu quả quyết đáp: “Ta chọn cái này.”
Quản sự vừa lắc đầu vừa điền nhiệm vụ vào sổ.
Thằng nhãi này còn xanh non quá, đợi nó đâm đầu vào ngõ cụt thì mới biết phải trái đúng sai ra sao.
Yên Cửu nhận nhiệm vụ xong thì Dư sư huynh mới hớt hải chạy tới.
“Xin lỗi Yên sư đệ, ta tới muộn.”
“Không sao.” Yên Cửu huơ tấm thẻ nhiệm vụ trấn Hồng Sơn với hắn, “Dư sư huynh, ta đã nhận nhiệm vụ trấn Hồng Sơn, huynh không ngại chứ?”
Dư Hằng hiền hoà đáp: “Ta làm nhiệm vụ nào cũng được.”
Trường Ly thấy Kiếm huynh có vẻ khá khẩm hơn hẳn mấy hôm trước bèn hỏi thăm: “Kiếm huynh, dạo này huynh thấy sao?”
Kiếm huynh rụt rè gật khẽ, “Khá hơn nhiều rồi, nếu không phải xuống núi cùng bọn cô thì chắc ổn hơn.”
Trường Ly có cảm giác mình bị hắt hủi, “Kiếm huynh, ta vô tội mà.”
Kiếm huynh chậm rãi đáp: “Cứ nghĩ tới chuyện Dư Hằng còn giữ những quả bích linh là ta lại thấy nhấp nhổm bất an.”
Trường Ly hùng hồn đáp ngay: “Với tư cách đệ tử, đáng nhẽ Dư Hằng nên biếu hết chúng cho Thái Diễn chân nhân mới phải, chỉ có quả bích linh bèo bọt chắc là kiếm Thái Diễn vẫn chịu được.”
Kiếm huynh yên lòng ngay.
Tục ngữ có câu: Thà để bạn ngỏm còn hơn mình toi.
Đạo lý này cũng chuẩn không cần chỉnh với kiếm.
Ở điện chính trên đỉnh Vô Danh phía xa xa, kiếm Thái Diễn tự dưng hắt xì một cái, lẩm bẩm: “Chẳng biết đứa bạn kiếm nào đã nhớ mình nữa...”.