Tỷ tỷ, hắn muốn đi Thương Mãng Sơn."
"Ta biết."
"Ngươi có muốn đi xem hắn hay không?"
"Có cái gì đẹp mắt. Từ ngày đó, khi hắn đem bản cô nương vứt bỏ, bản cô nương đã phát thệ không còn quan hệ đến hắn."*
"Không đi thật chứ?"
"Đương nhiên."
"Thật?"
" Chẳng lẻ là giả sao."
"Xác định?"
"Đi thôi. Tiểu hài tử quản nhiều như vậy làm gì, nếu không ngươi ở lại đây mà hóng mát a."
......
Thân hình phiêu dật từ trong rừng hiện ra, nương theo tiếng rên rỉ, rống giận của ma thú trước khi chết, phóng đầy ra một đạo huyết hoa màu đỏ thẫm.
Lăng Vân lấy tốc độ cực nhanh, không ngừng xuyên qua rừng rậm như con thoi, hướng về phía giải đất tiếp cận khu trung tâm ở Thương Mãng Sơn mà đi.
Một người một kiếm, tâm lý bình tĩnh, cước đạp mặt đất, trực tiếp xé ra phòng ngự bên ngoài của Thương Mãng Sơn, tiến nhập vào khu vực trung tâm.
"Uỳnh!"
Một con ma thú dưới kiếm chỉ của Lăng Vân làm máu tươi tung tóe, kêu lên thảm thiết rồi "ra đi".
"Các hạ, ngươi đã vượt ranh giới, nơi này là địa bàn của ta."
Lăng Vân cũng không quay đầu lại, ngưng chỉ thành kiếm. Một đạo kiếm quang sắc bén mang theo tốc độ kinh người bắn về phía vị trung niên Kiếm Sư vừa nói. Trên yết hầu vị trung niên đó đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, máu tươi không ngừng chảy ra!
Bất cứ địa phương nào có người, tất sẽ có tranh đấu!
Thương Mãng Sơn là nơi thí luyện, mục tiêu thí luyện không chỉ là ma thú, còn có con người.
Lý do để tranh đấu ở phiến khu vực này nhiều không kể xiết. Có thể là nhất thời cao hứng, có thể là tìm người nghiệm chứng kiếm kỹ mới hiểu được, cũng có khả năng chỉ là đơn thuần vì thích mà giết. Giết người, thường thường cũng không cần lý do.
Thế giới này con người thật sự rất nhiều, về phần......
......
Nơi này là lãnh địa sinh tồn của phổ thông lục giai ma thú.
Bên trong rừng cây!
Một nam tử tuổi còn trẻ mặc một bộ quần áo mộc mạc lập tức bắn ra từ phiến rừng cây này, hơn nữa nhẹ nhàng mượn lực một bụi cỏ rừng trên mặt đất, lại một lần nữa bay lên.
Ngoài phiến rừng cây, lúc này đang có một đội ngũ thí luyện gồm một vị lục giai Đại Kiếm Sư cầm đầu và ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư khác đi giết một con lục giai ma thú cường đại! Con lục giai ma thú này mặc dù không phải là chủng tộc kế thừa huyết thống truyền thuyết, nhưng lực chiến đấu của nó lại rất mạnh, tuyệt đối không kém hơn một vị lục giai cao thủ nắm giữ Tất Sát kiếm kĩ. Mặc dù bốn vị Đại Kiếm Sư này chiếm cứ số lượng cùng ưu thế trang bị, nhưng nhất thời vẫn bị con lục giai ma thú áp chế.
Chiến đấu ở phía trước, không thể ngăn cản vị nam tử trẻ tuổi kia đang dần đi tới.
Phảng phất ở trong mắt hắn, bốn vị Đại Kiếm Sư kia không tồn tại, con ma thú cường đại cũng không tồn tại.
Cả người hắn giống như không có chút lực nào, tà tà trôi về phía trước, giống như một phiến là cây bay theo gió!
Khi đạo thân ảnh này xuất hiện, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của những người ở đây.
Sau khi những người đó nhìn rõ ràng tướng mạo của vị nam tử tuổi trẻ này, sắc mặt cả bọn nhất thời kịch biến, phảng phất như thấy được cái gì kinh khủng nhất thế gian: "Huyết kiếm A Cửu!"
"Hưu!"
Một đạo kiếm khí màu lam nhạt bắn về phía một vị ngũ giai Đại Kiếm Sư với tốc độ khiến kẻ khác không thể tưởng tượng được. Vị lục giai cường giả ở bên cạnh nàng lập tức hét lớn: "Phù muội tránh ra." Đồng thời một kiếm cũng bắn về phía kiếm khí màu lam nhạt kia.
Nhưng mà...... tốc độ của kiếm khí thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua cực hạn mà ngũ giai Đại Kiếm Sư có khả năng phản ứng!
Thừa dịp đối phương phân tâm, con lục giai ma thú kia rít gào một tiếng, móng vuốt cực lớn trực tiếp cào vào trên người vị lục giai cường giả kia, khiến cả người hắn huyết nhục mơ hồ!
"Anh ca!" Hai người khác thống khổ, sợ hãi kêu lên một tiếng, nhào tới bên cạnh vị lục giai cường giả không ra hình người kia.
Giải trừ uy hiếp lớn nhất là vị Kiếm Sư đó, con lục giai ma thú lập tức phát ra một tiếng rít gào rất lớn, tựa hồ tuyên dương sự thắng lợi của mình. Nhưng mà, nó tuyên cáo thắng lợi không kéo dài được bao lâu, vị nam tử mộc mạc được xưng là Huyết kiếm A Cửu đã như u linh không có hơi thở nhẹ nhàng xẹt qua. Mũi chân hắn điểm nhẹ lên thân hình to lớn của nó, sau đó thân thể lại lướt ra, biến mất ở phiến rừng cây phía đối diện.
Trên thân hình to lớn của con lục giai ma thú lập tức bạo xạ ra một đạo huyết hoa như ánh sáng ngọc. Một cỗ sương mù tràn ngập mùi máu tanh từ trong hô hấp của nó hiện ra. Bộ phận thân thể bên trong của nó lúc này đã hoàn toàn bị kiếm khi rót vào từ một cước của Huyết kiếm A Cửu làm cho nát bấy.
Trong miệng lục giai ma thú phát ra một tiếng rống giận mãnh liệt ẩn dấu sự không cam lòng, cuối cùng mất đi khống chế đối với thân thể, ầm ầm ngã xuống.
Thân hình to lớn va chạm trên mặt đất, làm một khu vực nhỏ ở đây sinh ra đại lượng bụi mù.
Hai người còn lại mang vẻ mặt thù hận nhìn về phương hướng mà đạo thân ảnh kia biến mất. Bộ dáng đau đớn của họ tựa như muốn chính tay xé rách đạo thân ảnh đó thì mới có thể giải hận!
......
Hận?
Vì sao mà hận?
Nếu như cùng con ma thú kia tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ bọn họ cũng hẳn là phải chết ít nhất một hoặc cả hai người. Trái phải đều chết, vì sao lại hận hắn?
Trong lòng A Cửu không thể giải thích được.
Hận, cảm giác rất quen thuộc, dường như thật lâu trước kia hắn cũng đã từng có, nhưng đã bao lâu? Hẳn là đã rất lâu rồi.
Chẳng qua, cái này cũng không trọng yếu, trọng yếu là Lăng Vân ở ngay phía trước, ta mau đuổi theo hắn a. Người mà thần linh vừa ý, khẳng định rất lợi hại, ha ha ha ha...... Thần linh......
......
Mấy tháng rồi?
Ánh mắt Lăng Vân tán loạn, mang vẻ mặt không yên lòng đem con ma thú không biết phẩm giai kia kéo tới bên đống lửa.
Thực vật ở không gian giới chỉ?
Nhìn thoáng qua bàn tay phải giống như của trẻ con mới sinh, Lăng Vân lắc lắc đầu, bắt đầu nướng thịt.
Tới.
Bảy ngày trước, khi cùng một con lục giai ma thú có được huyết thống cự long chém giết, cơ hồ toàn bộ cánh tay phải của hắn đều bị đứt hết, không gian giới chỉ trong tay tự nhiên cũng theo lần chiến đấu nọ mà mất đi! Tất cả những đồ dùng sinh hoạt trong giới chỉ, thân phận tạp phiến, thậm chí là Thần chi điển tịch mà cơ hồ bất cứ vị Kiếm Sư tuổi trẻ xuất chúng nào đều có được, toàn bộ mất. Hắn bây giờ, trừ bỏ một thân y phục có chút rách rưới, cùng một thanh ám lam chi kiếm ở trong không gian giới chỉ bên tay trái, đã là lưu manh một nghèo hai trắng.
Sau khi đạt tới Tiên Thiên, mặc dù có thể vài ngày không ăn gì, nhưng cũng không hề đại biểu là có thể không ăn. Nhất là tiêu hao kịch liệt về thể lực do chiến đấu thì lại càng cần thực vật để bổ sung.
Đột nhiên, ánh mắt mê mang của Lăng Vân lập tức liền khôi phục trấn tĩnh, ám lam chi kiếm trong thời gian ngắn liền cảm nhận được dẫn dắt do kiếm ý của hắn.
Từ giữa phiến rừng cây, đi ra một vị nam tử vô cùng tuấn mỹ mặc một bộ hồng y.
Tuấn tú, đẹp trai, xinh đẹp, mỹ lệ.
Những thứ khác nhau khi ở trên người nam tử tuổi trẻ này, lại bất khả tư nghị dung hợp với nhau. Hơn nữa dung hợp còn rất tự nhiên, hài hòa, phối hợp với khuôn mặt có nụ cười tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tiêu tán của hắn, quả thực là......
Một vị nam tử hoàn mỹ!
Vị nam tử mà có thể làm Lăng Vân trên phương diện tướng mạo đánh giá tỉ mỉ như thế, đại biểu rằng hắn không tầm thường.
Chẳng qua, chân chính khiến Lăng Vân càng coi trọng hơn, là thân pháp của hắn.
Một người, một người sống sờ sờ cứ như vậy đứng ở trước mặt hắn, nhưng từ trên người vị nam tử này Lăng Vân lại không cảm ứng được chút hơi thở nào. Cho dù là hắn dùng mắt thường tập trung trên người nam tử tuổi trẻ này, vẫn như cũ không cách nào tìm kiếm ra hơi thở của hắn, phảng phất thế giới này căn bản là không tồn tại một người như thế.
Không chỉ là hơi thở, ngay cả lúc hắn đi lại thì cũng có chút không khí nào ba động xung quanh hắn. Hắn phảng phất như hoàn toàn là một u linh trong suốt, ngăn cách và có vẻ xa lại với toàn bộ thế giới này.
"Cao thủ!"
Mặc dù nam tử này khiến Lăng Vân cảm giác được tu vi của hắn tựa hồ không bằng Thánh Kiếm Sư của Vân Lai đế quốc. Nhưng một loại trực giác đáng sợ nói cho hắn, nếu như thật sự chiến đấu, vị nam tử tuấn mỹ này lại càng nguy hiểm hơn so với vị Thánh Kiếm Sư của Vân Lai đế quốc.
"Ta có thể ngồi xuống không?"
Không cần hỏi, bởi vì hắn đã ngồi xuống ở trước mặt Lăng Vân.
Động tác của hắn, rất tao nhã!
Phảng phất như hoàng thất đệ tử ở cao cấp văn minh đã được giáo dục quá tốt, nhất cử nhất động của hắn đều tràn ngập sự cao quý và tao nhã không cách nào hình dung. Loại cao quý tao nhã này phảng phất như sinh ra đã có, rất tự nhiên làm người ta nhìn không ra có chút nào là làm bộ. Dựa vào cử chỉ mà nói, Vạn La đế quốc La Khai hoàng tử, Hải Sâm đế quốc Hải Lâm công chúa so với hắn, quả thực giống như người nông quê so với thành thị.
"Ngươi có thể phá tan kiếm thế của Thánh Kiếm Sư, hơn nữa còn được thần linh nhìn trúng. A a, không được nha." Hồng y nam tử nhìn vào Lăng Vân. Mặc dù trong mắt hắn mơ hồ có vẻ tươi cười, giọng nói cũng mang theo một tia kính nể, lễ phép. Nhưng nơi sâu nhất ở tròng mắt của hắn, Lăng Vân lại không thấy vẻ kính nể, chỗ đã thấy thì chỉ có một loại mất mác đã hình thành, không thay đổi.
Phảng phất cả thế giới làm hắn hoàn toàn mất đi hy vọng.
"Mất mác?" Trong lòng Lăng Vân không thể giải thích được.
Chẳng qua khi hắn nhìn lại, vị tuấn mỹ nam tử kia đã thu hồi ánh mắt của mình.
"Ta là Hồng Diệp." Nam tử tự giới thiệu.
Lăng Vân không gật đầu, cũng không giới thiệu thân phận của hắn. Từ lúc Hồng Diệp nói ra một câu kia, cho dù là kẻ ngu cũng biết, hắn hiển nhiên đã thập phần hiểu rõ về mình.
"Ta đang đợi người."
Nam tử tiếp tục nói những lời mà Lăng Vân nghe không hiểu.
"Lấy tốc độ của hắn, hẳn là phải tới rồi."
Lăng Vân vẫn duy trì trầm mặc, nướng thịt, cũng không cần suy nghĩ Hồng Diệp nói cái gì. Dù sao một lát nữa người hắn nói sẽ tới, đến lúc đó bọn họ muốn làm gì, tự nhiên là sẽ sáng tỏ.
Hồng Diệp phảng phất chính là một người thích lầm bầm lầu bầu tự mình nói chuyện. Nhìn về phía Lăng Vân vẫn bảo trì trầm mặc, hắn cười khẽ, lơ đễnh từ trên người lấy ra một đạo cụ, loay hoay một chút, sau đó để trên mặt đất.
Lăng Vân nhìn lướt qua. Đó là một vật cùng loại với thiết bị tính giờ trên địa cầu, mặt trên biểu hiện chính xác đến một trăm phần trăm.
Không cần Lăng Vân hỏi, Hồng Diệp đã nhiệt tình giải thích: "Cái này quan hệ rất trọng đại, ta đang thử tính toán, ngươi có thể ở trên tay A Cửu chống đỡ được mấy giây."
Lăng Vân tiếp tục nướng thịt.
Nửa canh giờ sau, A Cửu mặc một bô y phục đạm mạc lặng yên không phát ra hơi thở xuất hiện ở bên cạnh đống lửa, phảng phất như đột nhiên xuất hiện ở nơi đây. Sau đó không nói lời nào mà chỉ nhìn vào đống lửa, cúi đầu suy tư cái gì, trong mắt lấp lánh tựa hồ lộ vẻ mê man, vĩnh viễn không rõ.
Đã có chuẩn bị tâm lý nên Lăng Vân cũng không vì sự xuất hiện của người này mà cảm thấy thần kỳ.
Nhìn thoáng qua thiết bị đo thời gian, Hồng Diệp đột nhiên vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của hai người: "Nhìn thời gian, Sương Vô hẳn là đã buông tha. Lấy tính cách của nàng, đích xác rất khó làm ngươi hứng thú. Đã như vậy......" Vừa nói, hắn hướng về phía Lăng Vân nhếch miệng khẽ cười, lộ ra một hàm răng sáng bóng: "Chúng ta không chờ nữa, bắt đầu đi."
Lăng Vân liếc mắt nhìn Hồng Diệp và A Cửu, đem khối thịt nướng cuối cùng để vào trong miệng.