Năm hai trăm tám mươi tám, trên trời xuất hiện dị tượng, một vết rách lóe lên phía chân trời!
Thiên uy cuồn cuộn dẫn phát nguyên khí đại loạn, mưa rền gió giật, sấm sét vang dội, trời nghiêng đất lỡ, sinh linh đồ thán, kéo dài một tháng không dứt!
Sau khi thiên uy hơi có chuyển biến tốt, các phái đều cho tu sĩ ào ào đi đến xem xét. Toàn bộ những người tới gần cũng đều hữu tử vô sinh.
Từ đó, vùng đất được thiên uy bao phủ trở thành cấm địa.
Một tháng sau, thiên địa lại đột biến, vô số dị nhân từ trên trời giáng xuống, thần thông quãng đại, tự xưng là con dân của Thần linh, ai cũng có khả năng khai thiên phách địa, mưu toan chinh phục thế giới. Nhất thời huyết vũ phủ xuống, người chết vô số.
Lời đồn đãi về dị tộc lan ra ngàn dặm, bọn họ đi tới đâu là hôi phi yên diệt tới đó. Cho dù là đại môn phái, tiểu môn phái cũng không thể ngăn chặn.
Từ các đại tiên cảnh phúc địa, cho tới nhân gian đều hãm nhập trong nước sôi lửa bỏng, tràn ngập nguy cơ!
Chư phái bị vùi lấp, dị tộc như hổ ngự cửa châu, không có việc ác gì không làm.
Thừa Tam Thanh ta không đành lòng nhìn muôn dân bị tiêu diệt, hiệu triệu chi sĩ trong thiên hạ, tề tụ tại Trung Nguyên Côn Lôn Tiên Cảnh, muốn lấy thần thông nghịch thiên, cứu vãn vạn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Đột nhiên thế lực dị tộc bành trướng, phóng nhãn khắp thiên địa, nơi nơi đều bị dị tộc dùng thủ đoạn huyết tinh trấn áp. Thần Châu đại địa đất đai mênh mông, tuy có tâm chống cự, nhưng chỉ là thế đơn lực bạc. Tu sĩ các nơi tuy có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng khi đối mặt với với thần thông quỷ dị của dị tộc thần bí khó lường, cuối cùng cũng không địch lại, hốt hoảng bỏ chạy!
Dị tộc vô tận. Giết đâu thắng đó. Đạo thống có khả năng bị hủy hoại. Ta cùng với đạo hữu các phương bàn bạc một hồi lâu, liền tập trung tiên thiên thần thức của mọi người, ẩn vào bên trong Thần ngọc. Hi vọng khi đại kiếp qua đi, về sau người hữu duyên có thể nhận được đạo thống của Thần Châu ta, đem nó truyền lưu vĩnh cửu!
Mắt thấy đạo hữu các phương lần lượt đi xuống hoàng tuyền, thiên nhân vĩnh cách, ta đau đớn vô cùng, không muốn sống bằng hơi thừa, liền lấy thân huyết tế trời xanh, tụ tập linh lực của địa mạch, dẫn phát Tử Tiêu Thần Lôi, cùng kẻ địch đồng quy vu tận...
Thương Mang đạo nhân tuyệt bút!
...
Trinh Quán lịch. Chính là triều đại nhà Đường. Cuối năm hai trăm chín mươi đúng là thời điểm Đường triều bị diệt vong...
Lăng Vân cau mày, tỉ mỉ sắp xếp lại những kiến thức trong não hải, bỗng nhiên lại chú ý đến một thứ.
Huyết tế trời xanh, tụ tập linh lực của địa mạch, dẫn phát Tử Tiêu Thần Lôi...
Địa mạch linh lực...
Ký ức đã chôn sâu trong não hải của Lăng Vân không biết bao nhiêu năm lại bị đoạn tin tức này khơi ra!
"Địa mạch linh lực... Chẳng lẽ nói..."
Hơn ngàn năm trước, từng có người có thể lấy khí ngự kiếm, lấy ý ngự kiếm, phi thiên độn địa, uy lực vô cùng. Một kiếm liệt địa, sông nước đảo lưu. Thậm chí có người lấy kiếm làm hồn, lấy ý làm phách, hồn phách hợp nhất ngưng tụ kiếm hồn, kiếm còn người còn, trường sinh bất tử, cho đến lúc cuối cùng, kiếm phá hư không, phi thăng mà đi, thành tựu vĩnh hằng!
Ở trước đó, truyền thuyết về thần tiên được trực tiếp lưu truyền tới hậu thế, dã sử của dân gian ghi lại nhiều điều về thần ma quỷ quái. Nhất là những câu chuyện lưu truyền trong dân gian về những điển tích, về thần phật đầy trời, yêu ma đầy đất, có thể thấy được lúc đó thế giới tu tiên hưng vượng tới bực nào. Nhưng từ sau khi nhà Đường diệt vong, cũng không thấy người phàm gặp được thần tiên, những truyền lưu về thần tiên cũng ít dần, cho đến hiện nay thì gần như tuyệt tích...
Chuyện hơn ngàn năm trước đúng là những điều đã thuật lại trên Thần ngọc!
Ghi chép về nhà Đường rất là ít, thậm chí so với những triều đại lâu hơn trong lịch sử còn ít hơn. Hiển nhiên là lịch sử đã bị gián đoạn, theo như Thần ngọc ghi lại, thì sự gián đoạn này là do dị nhân xâm lấn!?
Tất cả tu sĩ của tu luyện giới đã cùng dị tộc huyết chiến tại Côn Luân tiên cảnh, cuối cùng đồng quy vu tận, tiêu thất khỏi thế giới? Hoặc là bởi vì linh mạch của cả vùng đại địa dùng để dẫn phát Tử Tiêu Thần Lôi, đem linh khí tiêu hao hết, những tu tiên giả này không thể di chuyển vào trong vũ trụ mưu cầu sinh lộ?
Nếu sự thật là như thế, tất cả chỉ có thể có một lời giải thích hợp lý...
Ngàn năm trước Đông Thắng Thần Châu gặp nạn...
Xuất hiện ở cái thế giới này, Thần ngọc truyền thừa đạo thống của Thần Châu...
Chí Cao Thần Giới cũng xảo hợp mở ra ngàn năm một lần...
Đem hết thảy liên hệ lại, một sự thật kinh hãi hiển nhiên đã triển khai rõ ràng ở trước mặt hắn. xem tại TruyenFull.vn
"Thông đạo đi tới Chí Cao Thần Giới, chính là thông đạo thần bí nối liền không gian của địa cầu với vũ trụ này, mà Chí Cao Thần Giới trong miệng bọn họ, hiển nhiên là chỉ phiến không gian của địa cầu."
Suy nghĩ cẩn thận Suy nghĩ cẩn thận điểm này, một số bí mật trước kia cũng dần dần rõ ràng - Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang không có bất kỳ lai lịch xuất thân nào, hiển nhiên là từ phiến không gian của địa cầu tới đây. Hơn nữa theo những việc hắn đã làm không khó để nhìn ra, hắn đối với hết thảy người tu luyện của thế giới này có sự căm thù nhất định, nếu không, cũng sẽ không có cái tên sát thần trong vũ trụ.
Công pháp mà Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang tu luyện, rõ ràng là thuộc về kiếm tu nhất mạch trong Tu Tiên Giới, hơn nữa còn là một loại thập phần lợi hại! Hơn nữa còn có một chút sâu xa với Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí... Nếu Chí Cao Thần Giới là phiến không gian của địa cầu, sự xuất thế của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đã là một lời giải thích hoàn mỹ - hắn, chính là một tu kiếm giả của địa cầu không gian, dưới cơ duyên xảo hợp tiến nhập vào thế giới này.
Chân tướng bỗng nhiên hiện lên, mặc dù khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn, nhưng là Lăng Vân vốn đã kinh lịch qua đủ loại sóng gió trong những năm gần đây, rất nhanh đã tỉnh táo lại từ trong chấn kinh, đem lực chú ý của mình rơi vào Thần Châu đạo thống bên trong Trấn Phái Thần Ngọc.
...
Thương Mang thượng nhân có thể hiệu triệu nhiều tu sĩ như vậy, thân phận tuyệt không phải bình thường, hắn cùng với đạo hữu làm ra Thần ngọc, công pháp ghi lại bên trong tất nhiên là bao la vạn tượng, có một ít kỹ xảo thần diệu, cho dù Lăng Vân mới liếc nhìn, cũng là nhịn không được mà cảm thán về tài năng kinh thiên tuyệt diễm.
Bất quá Lăng Vân đã có kiếm đạo của mình, nếu kêu hắn buông bỏ kiếm đạo của mình đi tu luyện những công pháp khác, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không cho phép. Cũng giống như một khoa học gia có thành tựu trên thế giới, đột nhiên lại biết được phương pháp trở thành nghệ thuật gia đứng đầu thế giới, có chết hắn cũng không làm theo.
Tuy thế, những phương pháp là có giá trị tham khảo không nhỏ, một số bí quyết vận dụng pháp lực đối với một kẻ mới tiến nhập Bán Thần cảnh giới như Lăng Vân có trợ giúp thật lớn.
Thời gian cấp bách, hắn sau khi hao tổn một tháng thì mới lọc ra được một số đồ hữu ích với mình, đồng thời đem chân tướng của đại chiến thảm liệt ở địa cầu ngàn năm trước tiêu hóa.
Mắt thấy Chí Cao Thần Giới sắp mở ra, Lăng Vân không thể không xác định lập trường của mình một phen!
Vô luận là ở địa cầu không gian hay ở cái thế giới này, hắn cũng chỉ giống như một vị khách qua đường giữa mênh mông chúng sinh mà thôi. Cũng không bất kỳ sự giao hữu nào với thế gian, cho dù là giao hữu đi nữa, cũng chỉ là giết chóc, tai họa và cừu hận. Về phần lưu luyến tâm linh của hắn, trước không có và sau này cũng không có... Đạo hạnh của hắn đã tiếp cận viên mãn, dĩ nhiên là không biết trên thế gian này tình là vật chi.
Tuy rằng là như thế, lá rụng về cội, là người ai cũng có tâm tính này, dù cho là Lăng Vân cũng không ngoại lệ. Nếu bảo hắn trơ mắt mình địa cầu bị người của thế giới này hủy diệt, hắn nhất định không làm được...
Lắc lắc đầu, Lăng Vân buông bỏ sự lo lắng vô ý nghĩa trong lòng.
"Theo Thần ngọc, ở thời kỳ thượng cổ có một không gian thần bí do Cửu Châu linh khí tụ tập cấu tạo thành, tên là Hồng Hoang đại địa! Bất quá sau đó ở thời kỳ Thương triều, đại kiếp hàng lâm, dẫn đến rất nhiều chủ tể của vũ trụ - mấy vị thánh nhân xuất thủ, có Giới Bài Quan tứ thánh phá tru tiên, Vạn Tiên Trận tam giáo lại có Thông Thiên nữa! Lực lượng của ngũ thánh thì khủng bố bực nào? Một trận chiến năm đó, trực tiếp đánh cho Hồng Hoang phá toái, hóa thành vô số tinh tú rơi rụng khắp nơi, nhân mã tam giáo tử thương vô số, cho dù là bất tử bất diệt Thông Thiên thánh nhân, cũng gặp phải trọng thương, đại thương nguyên khí! Bất quá dù như thế vẫn có vô số tu tiên phúc địa được bảo tồn khắp phàm nhân giới! Giống như Côn Luân Tiên Cảnh được Nguyên Thủy Thiên Tôn che chở kia vậy!
Nghĩ tới đây, Lăng Vân trong lòng hiểu rõ:
- Nếu một cái Côn Luân Tiên Cảnh có thể đem dị tộc đánh lui, những tu tiên phúc địa khác tự nhiên cũng có năng lực này... Hơn nữa, lịch sử nhìn chung... Tai nạn chân chính của tu tiên giới tựa hồ cũng chỉ có một ít lần mà thôi. Có thể thấy được thông đạo đi Chí Cao Thần Giới ngàn năm mở ra một lần, cũng không có vấn đề gì lớn xảy ra, hiện tại ta lo lắng cho an nguy của địa cầu, không khỏi có phần giống như người mà lại đi lo chuyện trên trời. (Ăn khoai lang nói chuyện thế giới! kaka!)
Ở trong mắt Lăng Vân, lần này tiến nhập Chí Cao Thần Giới, Kiếm Thánh thậm chí là Bán Thần cường giả tuy rằng lợi hại, nhưng nhiều nhất cũng tầm cỡ địa tiên mới vừa vượt qua tiểu thiên kiếp, so với những kim tiên chân chính trong truyền thuyết thì hoàn toàn không thuộc về một cái cấp bậc.
Nhất là mấy đại thánh nhân, là tồn tại vô địch có khả năng hủy diệt thế giới, trọng khai địa thủy hỏa phong kia, há những Kiếm Thánh, Bán Thần có thể bằng được? Cho dù là Chân Thần đi nữa, Lăng Vân cũng cho rằng bọn họ không có sức phản kháng trước thánh nhân, trước thập nhị kim tiên của Xiển Giáo.
(Mọi người thấy gì khó hiểu thì đọc thêm truyện - DG)
Hiện tại Lăng Vân đã hoàn toàn hơn xưa rất nhiều. Lúc trước hắn muốn ly khai địa cầu chính là vì muốn có một hoàn cảnh linh khí sung túc để hảo hảo tu luyện, bất quá bây giờ... Hắn hoàn toàn có thực lực đi ra vũ trụ, cho dù là địa cầu linh khí không đủ, hắn cũng có thể đi những tinh vực khác để tìm kiếm nơi linh khí sung túc, hơn nữa nơi đó chung quy là cố hương của mình, hắn có lòng hướng tới nhất định, bởi vậy sau khi tiến nhập Chí Cao Thần Giới, hắn cũng không có ý định phản hồi lại dị tộc không gian với cường địch vây quanh này.
Nếu không có ý định trở lại, lấy những phiền toái mà mình đã tạo ra, tất phải chuẩn bị một chút, thay đám người Lâm Tuyết lưu lại một đường lui.