"Chung sư tỷ, ta không phải cố ý..." Cố Phù Du cầm tấm bùa, cảm thấy câu giải thích này của mình có chút nhạt, còn không bằng không giải thích.
Chung Mị Sơ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vén một bó hoa tử đằng rũ xuống trước mặt lên, bước ra.
A Phúc vội vàng chạy đến trước mặt nàng, Chung Mị Sơ xoa xoa cằm của nó.
Nó rũ đầu xuống, dùng đầu cọ Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ hỏi: "Ngươi phải về nhà?"
Giọng nói của nàng bình bình đạm đạm, không tức giận cũng không vui vẻ, giống như bình thường vậy.
Gió ấm thổi trên sơn đạo, lá cây xào xạc, hương hoa triền miên, thời gian yên tĩnh.
Cố Phù Du nhìn ánh mặt trời chiếu xuống người nàng, đáy lòng lập tức bình tĩnh lại, cũng giống như bình thường, mặt mày cong thành trăng lưỡi liềm: "Ừm."
Thật kỳ diệu, nàng đã biết nàng không có tức giận.
"Ta muốn đi một chuyến đến thành Vạn Thông trước, năm nay Du Tẩu Thị Môn khai trương ở đó, sau đó sẽ về nhà."
Chung Mị Sơ nói: "Du Tẩu Thị Môn..."
Chung Mị Sơ ý vị không rõ nói ra bốn chữ này.
Cố Phù Du hỏi: "Chung sư tỷ đi qua sao?"
Chung Mị Sơ có lúc trả lời vấn đề rất chậm, Cố Phù Du thường xuyên không biết nàng là không muốn nói chuyện, hay là đang suy nghĩ trả lời thế nào.
Lần này cũng như vậy, thật lâu, Chung Mị Sơ mới nói: "Chưa từng, chỉ nghe nói qua."
Chung Mị Sơ nghiêng người sờ sờ đầu của A Phúc, nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Không biết là đang nói với ai, Cố Phù Du tạm thời coi là nàng đang nói lời này với mình.
Cố Phù Du trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ bất chợt, nói: "Chung sư tỷ, tỷ có muốn cùng đi với ta không?"
Lời này của nàng ở trong lòng quanh quẩn một vòng, cũng không có suy nghĩ qua, trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Chung Mị Sơ vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng cự tuyệt.
Cố Phù Du không ngạc nhiên chút nào, tuy rằng bị cự tuyệt là chuyện đương nhiên, nhưng ý tưởng này của nàng ngược lại càng kiên định.
Nàng cảm thấy Chung Mị Sơ kỳ thật là muốn đi, ý nghĩ này không hề có căn cứ, nhưng nàng chính là cảm thấy như vậy, trong lòng nghĩ, nếu như nghĩ sai rồi thì coi như tự mình đa tình thôi.
"Sư tỷ, cùng đi xem đi.
Du Tẩu Thị Môn náo nhiệt, con rối tự động, mặt nạ dịch hình, ánh nến chuồn chuồn, đồ chơi mới mẻ gì cũng đều có, bánh táo, phô mai, thịt khô, đồ ăn vặt gì cũng đều có, linh thú linh thực hiếm thấy, thiên kỳ bách quái linh bảo pháp khí, có lẽ có thể có được dị bảo khó gặp với giá rẻ đấy, nếu là may mắn tỷ gặp được một cái, nói không chừng mấy ngày nữa tỷ có thể đột phá đến Nguyên Anh, nơi đó còn có các loại đấu pháp, tranh tài với người là cách mở mang kiến thức tu vi nhanh nhất, Du Tẩu Thị Môn có đủ loại, từ ngữ trong miệng người khác không thể miêu tả đặc sắc trong một hai câu, nói tóm lại, chỗ này người tu hành nhất định phải đi."
"Hơn nữa thời gian này thành Vạn Thông vừa vặn có Ngày Của Hoa, muôn tía nghìn hồng, ngàn kiều bách diễm, ngắm hoa mùa hè là không thể thiếu, đây là việc phong nhã nhất ở nhân gian, trà nhài ở nơi đó tỷ nhất định phải nếm thử, tỷ sẽ thích."
Cố Phù Du một bên nói một bên khoa tay múa chân với Chung Mị Sơ, sinh động như thật, hận không thể đem hết thảy đặc sắc ở nơi đó bày ra trước mặt Chung Mị Sơ.
"Ta..." Chung Mị Sơ vốn định cự tuyệt lần nữa, nàng hẳn là phải cự tuyệt, sư tôn cùng mấy vị lão sư cũng dặn dò nàng ít xuống núi, chính là lời này chưa kịp ra nói ra thì lại do dự.
Cố Phù Du để tay ra sau lưng ra hiệu với A Phúc.
A Phúc vòng tới phía sau Chung Mị Sơ, đẩy nàng đi về phía chân núi, trong miệng kêu ô ô gào gào.
"Tỷ xem, A Phúc muốn tỷ đi."
Cố Phù Du giữ chặt tay áo của nàng, cười rồi cũng kéo nàng xuống dưới chân núi.
"Ta cũng muốn tỷ đi.
Năm nay chỉ có một mình ta đi Du Tẩu Thị Môn, ta sợ hãi, Chung sư tỷ cùng ta đi đi, tỷ xem, nếu như ta ở chỗ đó gặp phải phiền toái gì cũng phải gọi tỷ qua."
"Cố Phù Du, ta đi bẩm báo với sư tôn trước..."
Cố Phù Du thấy nàng rốt cuộc thả ra, trong lòng nhảy nhót, lại đã quên gì đó, đưa tay nắm lấy cổ tay Chung Mị Sơ, quay đầu mỉm cười: "Không cho, ta phải để cho Chung sư tỷ giống như ta, làm học sinh hư."
Cố Phù Du là một kẻ ngốc, nghĩ rằng Chung Mị Sơ thật sự chính là trai sông, bên ngoài cứng bên trong mềm, nàng trước kia nhất định là một người tươi tắn, đều là trưởng lão của Huyền Diệu Môn sai, để cho tính tình nàng trở nên lãnh đạm như vậy.
Nàng phải uốn Chung sư tỷ lại!
"A Phúc, nhanh, đẩy Chung sư tỷ đến truyền tống trận pháp, miễn cho nàng đổi ý."
Cố Phù Du ở phía trước nắm lấy Chung Mị Sơ chạy, A Phúc ở phía sau đẩy, Chung Mị Sơ muốn tránh tất nhiên có thể tránh ra, nhưng nàng không có.
Hai người một thú vội vàng xuống núi, Cố Phù Du ném linh thạch, truyền tống trận pháp mở ra, nháy mắt ngàn dặm, một cái chớp mắt đã ở đại lộ trung tâm của thành Vạn Thông.
Phòng ốc tráng lệ, con đường trống trải.
Người lui tới phần nhiều là tu sĩ, hoặc ngồi kỳ trân dị thú, hoặc là ngự kiếm mà đi.
Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ, hôm nay chúng ta tùy tiện đi dạo trước, ta đã truyền tin cho Trúc tỷ tỷ, buổi tối chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của nàng.
A Phúc, theo kịp!"
Ngày khai trương của Du Tẩu Thị Môn, trên đường náo nhiệt càng hơn xưa, tiếng người ầm ĩ, Cố Phù Du phải cất cao giọng hơn để nói chuyện.
Cố Phù Du cũng không đi trước, chờ Chung MỊ Sơ ra Truyền Tống Trận, nàng và A Phúc ở hai bên trái phải đi ở phía sau Chung Mị Sơ, sợ Chung Mị Sơ thay đổi chủ ý rời đi.
Chung Mị Sơ dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Cố Phù Du liền khẩn trương, cùng với A Phúc chặn đường đi: "Chung sư tỷ, làm sao vậy?"
Chung Mị Sơ: "..."
Chung Mị Sơ than nhẹ một tiếng: "Ta không biết đường đi."
Cố Phù Du lúc này mới sóng vai đi với nàng, một đường đi về hướng thành đông.
Thành Vạn Thông xây dựng trên một ngọn núi tọa lạc ở trên dãy núi Trường Thọ, bên ngoài thành đông chính là Xuất Nguyệt Quan, bên ngoài quan chính là hẻm núi Vân Đoan hiểm yếu nổi danh.
Lần này từ thành đông đến toàn bộ hẻm núi Vân Đoan đều ở trong phạm vi chợ, một hai ngày tuyệt đối không xem xong.
Cố Phù Du mang theo Chung Mị Sơ nhập chợ đã là giữa trưa, liền chỉ đi dạo ở phía ngoài một chút.
Tuy là như vậy, trò chơi mới mẻ cũng là nhiều đến chóng mặt.
Cố Phù Du dĩ vãng đều là theo ca ca đến, ca ca của nàng chủ đạo, bây giờ nàng kéo Chung Mị Sơ đến đây, Chung Mị Sơ chưa có đến bao giờ, mà nàng đã tới mấy lần, lòng liền sinh ra ý thức trách nhiệm của chủ nhà, nhất định phải để Chung Mị Sơ chơi vui vẻ.
Mỗi lần nàng cảm thấy có đồ vật thú vị nhất định phải mang Chung Mị Sơ nhìn xem, đồ ăn mỹ vị nhất định phải mua cho Chung Mị Sơ nếm thử.
Hai người đi dạo một vòng, Cố Phù Du trong tay ôm một đống đồ ăn, trong miệng nhai mứt hoa quả, nhìn cái gương trong tay rồi cười khanh khách.
"Chung sư tỷ, Chung sư tỷ, tỷ xem."
Chung Mị Sơ quay đầu lại nhìn, Cố Phù Du vươn đầu lưỡi ra một chút, đầu lưỡi màu hồng chuyển thành màu xanh.
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du lại đút mứt hoa quả cho A Phúc, một người một thú ở bên cạnh ầm ĩ.
"Coi một chút, nhìn một chút, thổ nguyên thạch vừa mới khai quật.
Liều một phen, không ngại ngàn vạn linh thạch, đánh một canh bạc, nhà tranh rách nát biến thành tiên phủ."
Chung Mị Sơ bị hấp dẫn chú ý, đi tới trước sạp hàng, chỉ thấy trên quầy bày mấy tảng đá, sạp bên cạnh còn có một đống, những tảng đá hình dạng khác nhau, bình thường không có gì lạ, nhìn qua chính là tảng đá.
Lão bản bụng hơi to, dùng quạt hương bồ, vừa thấy Chung Mị Sơ bực này dung mạo, đoán chừng là tiểu thư của đại gia tộc tu tiên nào, là một khách quý, vội vàng cười nói: "Đại tiểu thư, có muốn tới chọn hai khối nguyên thạch xem thử không, ta thấy đại tiểu thư vầng trán cao, phong độ êm dịu, phúc khí đầy mình, vận may tuyệt đối tốt, nhất định có thể mở ra dị bảo!"
Cố Phù Du đi tới, hỏi: "Chung sư tỷ, tỷ muốn chơi cái này?"
Lão bản mập vừa nhìn thấy Cố Phù Du, chào hỏi, cười nói: "Hồng thủy cuốn trôi miếu Long Vương[], người một nhà không không biết người một nhà, hóa ra là bằng hữu của tam tiểu thư."
[] Câu này nghĩa bóng là không nhận ra người quen.
Cố Phù Du cười nói: "Đừng nhận quan hệ lung tung, ai là người nhà của ngươi.
Bưu lão bản, ta nhớ cơ hội kiếm lời từ nguyên thạch này của ngươi là thấp nhất."
Trong thiên địa này rất nhiều linh vật, chẳng hạn như những loại linh thực lớn lên ở trong núi như linh chi, hay linh vật sinh ra ở dưới lòng đất như thái tuế địa linh, hoặc trân châu, san hô dưới đáy biển, cùng với các loại linh đan của linh thú, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà bị bao bọc bởi bùn đất đá vụn, từng lớp từng lớp, năm này tháng nọ, minh châu phủ bụi trần, bên ngoài nhìn giống như một tảng đá, linh lực phát ra từ linh vật bên trong đều bị ngăn cách như có như không.
Mọi người gọi đó là nguyên thạch.
Rất nhiều thương nhân buôn bán nguyên thạch, người mua nếu may mắn có thể mở ra nội đan linh thú quý hiếm, nếu như xui xẻo, mở ra cũng chỉ là một khối linh thạch.
Loại này lấy vốn nhỏ thắng lớn, giỏi nhất kch thích tâm lý đánh cược của mọi người, bởi vậy hình thức kinh doanh này rất được hoan nghênh, càng ngày càng nhiều người buôn bán nguyên thạch.
Nguyên thạch nếu như có thể mở ra linh vật thì giá trị của linh vật còn cao hơn giá phải trả ra mua nguyên thạch nhiều, thấp nhất cũng có thể hòa vốn.
Bưu lão bản cười nói: "Sao có thể chứ, tam tiểu thư ngươi nhớ nhầm."
Cố Phù Du không tỏ rõ ý kiến, chỉ là nói với Chung Mị Sơ: "Chung sư tỷ, nếu tỷ muốn chơi cái này thì chúng ta đi chỗ khác đi, còn có mấy chỗ bán nguyên thạch, tất cả đều tốt hơn chỗ này."
"Ai, tam tiểu thư, trời đất chứng giám, nguyên thạch chỗ này của ta tuyệt đối là công bằng nhất."
Chung Mị Sơ ánh mắt vẫn ở luôn ở trên bàn, nghe thấy phải đi, nàng chỉ vào một tảng đá trên bàn, nói: "Ta muốn khối này."
Bưu lão bản vừa nghe, tinh thần phấn chấn, vội vàng nói: "Ánh mắt của cô nương thật tốt, liếc mắt một cái liền có thể chọn ra được thứ tốt nhất."
Cố Phù Du nhìn theo ngón tay Chung Mị Sơ, tảng đá kia to bằng trứng đà điểu, tròn vo, bên ngoài ẩm ướt, phủ đầy rêu xanh, có một cổ hôi tanh của biển cả, từ trong tảng đá chảy ra linh lực mỏng manh, rất khó phát hiện.
Nhìn qua bình thường cực kỳ, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Chung Mị Sơ nói: "Giá bao nhiêu?"
Bưu lão bản ánh mắt lóe lên, trực tiếp hỏi giá đều là người giàu nứt đố đổ vách [], hắn tính toán trong lòng, mở miệng nói: "Mười lăm vạn linh thạch!"
[] Giàu nứt đố đổ vách: Giàu đến mức của cải không biết để đâu cho hết.
Cố Phù Du trừng mắt kêu lên: "Mười lăm vạn, sao ngươi không đi cướp đi!"
Bưu lão bản nói: "Tam tiểu thư, trời đất chứng giám, ta vẫn là xem mặt mũi của ngươi mà giảm giá.
Nói đến khối nguyên thạch này, lai lịch chính là không đơn giản, đây là một khối nguyên thạch dưới đáy biển ở Đông Hải, ngủ say ít nhất vạn năm, chín mươi tám năm trước Đông Hải có một trận sóng thần, long trời lở đất, khối nguyên thạch này mới bị cuốn trôi lên bờ, được một ngư dân nhặt được, sau nhiều lần trăn trở [] mới nằm trong tay ta."
[] Trăn trở chỗ này nghĩa là đã qua tay nhiều người nhe, không phải là băn khoăn không yên lòng.
"Ngươi cứ khoác lác đi!"
"Ai, cũng không dám nói bậy, bên trong khối nguyên thạch này nhất định có linh vật, Bưu lão bản ta lấy đầu đảm bảo! Mười lăm vạn, tuyệt không hai giá."
Chung Mị Sơ đáp: "Được."
Nhưng trả lời xong liền gặp rắc rối, nàng không thường xuống núi, trên người cũng ít khi mang theo linh thạch, lần này đột nhiên bị Cố Phù Du triệu hoán, càng không thể mang linh thạch.
Nàng định gỡ ngọc bài trên thắt lưng xuống, khi ra bên ngoài, thân phận ngọc bài của đệ tử Tiên Môn có thể dùng làm linh thạch.
Cố Phù Du thấy nàng là thiệt tình muốn khối nguyên thạch này, lập tức đè tay nàng lại, cười nói: "Chung sư tỷ, không đáng, chỗ này của ta có chút linh thạch, nếu tỷ thật sự muốn, ta mua cho tỷ."
Chung Mị Sơ buông ngọc bài, nói: "Được, trở về môn phái ta trả lại ngươi."
Cố Phù Du trong lòng nói, kỳ thật không cần, nếu như tỷ thích, mười lăm vạn linh thạch cũng không tính là gì.
Nhưng chung quy cảm thấy lời này có chút xấu hổ vì thế không có mở miệng.
Cố Phù Du nói với Bưu lão bản: "Mười lăm vạn liền mười lăm vạn..."
Một lời chưa xong, bỗng nhiên có giọng nói vang lên: "Hai mươi vạn, nguyên thạch này ta muốn."
Ba người nhìn về phía người nói chuyện, người đến là một nam tử, diện mạo chừng ba mươi tuổi, da mặt ố vàng, tóc trắng đen xen kẽ, một thân tử bào, trên cổ tay trái mang theo một vòng tay huyết đằng nạm ngân.
"Ui, đây là Dư sư phó của Vạn Dược Các, chuyện này..." Bưu lão bản nghênh đón, quay đầu lại nhìn nhìn Cố Phù Du.
Cố Phù Du nói: "Này, mọi việc đều nói đến thứ tự trước sau."
Dư Đông Thăng hơi nâng cằm: "Ba mươi vạn."
Bưu lão bản lập tức cười và nói với Cố Phù Du: "Tam tiểu thư, đạo lý ai trả giá cao hơn thì được này ngươi cũng hiểu, ngươi xem..."
Cố Phù Du trong lòng biết ở đây nhận tiền không nhận đạo lý, hừ lạnh một tiếng: "Giá cao liền giá cao, tưởng bản tiểu thư không có tiền sao, bốn mươi vạn."
Dư Đông Thăng nhàn nhạt nói: "Năm mươi vạn."
Tranh chấp.
Cố Phù Du cũng không ngốc, đây cũng không phải đến gây chuyện mà chính là bên trong khối nguyên thạch này thật sự có đồ vật..