Cố Phù Du: "..."
Lục lạc nằm bất động trên mặt đất, Cố Phù Du ngờ vực đi tới, nhặt lên đặt ở trước mặt xem tỉ mỉ.
Lục lại lại bắt đầu đinh linh linh điên cuồng, đâm vào màng nhĩ Cố Phù Du một cách đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều bồn chồn không yên, hận không thể ném cái lục lạc này xuống đất.
"Đây là Yểm Nhĩ Linh?"
Cố Phù Du quay đầu nhìn.
Chung Mị Sơ đứng ở sau lưng nàng, đang thu hồi Canh Thần, sắc mặt của nàng đã khôi phục như thường, sừng rồng trên trán cũng đã biến mất, ngoại trừ dáng vẻ mệt nhọc, viền mắt ửng đỏ thì đã không nhìn ra cái gì khác thường.
"Hẳn là nó." Liền một khắc sơ suất như vậy, lục lạc đã thoát ra khỏi tay nàng.
Cố Phù Du buồn bực nói: "Này!"
Yểm Nhĩ Linh bay thẳng đến trước mặt Chung Mị Sơ, bay quanh Chung Mị Sơ một vòng, tựa như đang quan sát nàng, cuối cùng lắc hai lần trước mặt nàng, âm thanh lần này có thể nói là dịu dàng.
Cố Phù Du cười mắng: "Còn là cái pháp khí xem người như đồ ăn."
Chung Mị Sơ nhìn trên Yểm Nhĩ Linh có vết máu, ánh mắt chuyển qua trên người Cố Phù Du: "Tay của ngươi..."
Cố Phù Du nghe vậy, mờ mịt giơ hai tay lên, tay phải của nàng có một vết thương sâu có thể thấy được xương, máu tươi chảy dài theo mu bàn tay nhỏ lên trên đất, lúc trước thể xác và tinh thần đều đặt ở trên người Chung Mị Sơ, hồn nhiên quên mất trên tay còn có vết thương.
"Đưa tay ra."
Cố Phù Du vâng lời nghe theo.
Chung Mị Sơ nắm lấy tay nàng, dẫn động một dòng nước thật nhỏ rửa sạch vết máu cho nàng, truyền linh lực vào khiến cho máu ngừng chảy.
Cố Phù Du mỉm cười nhìn nàng làm tất cả những điều này, cũng không cảm thấy vết thương đau chút nào.
Yểm Nhĩ Linh khẽ vang lên đinh linh linh, đáp xuống đỉnh đầu Chung Mị Sơ.
Mắt thấy Chung Mị Sơ hơi rũ đầu, đầu đẩy lục lạc một cái, dáng dấp thật là dễ gần.
Cố Phù Du không nhịn được cười ra tiếng: "Nó thật giống như rất thích tỷ."
Chung Mị Sơ lơ đãng đáp một tiếng: "Ừm."
Cố Phù Du nghĩ thầm, Yếm Nhĩ Linh này từ đầu tới cuối không có tỏ ra tính công kích rất mạnh, nếu thật sự giống y như trong sách, Yểm Nhĩ Linh triển khai hết toàn bộ thần uy thì không chỉ là mức độ này.
Nàng cân nhắc nói: "Nói không chừng là chúng ta đi nhầm vào lĩnh vực của nó, mà không phải nó chủ động công kích chúng ta."
Các nàng sẽ rơi vào ảo cảnh khó có thể tự thoát ra, chỉ vì khúc mắc trong lòng chưa được giải.
Cố Phù Du nghĩ, Cửu Cung Bát Quái Trận bên ngoài là để bảo hộ Yểm Nhĩ Linh này, có khả năng Tư thế thúc cũng đi nhầm vào nơi này, bị Yểm Nhĩ Linh gây thương tích mới dẫn đến linh đài bị tổn thương.
Nàng suy nghĩ bay xa, trên tay đột nhiên tê rần.
Chung Mị Sơ dùng khăn tay băng bó đơn giản cho nàng một chút rồi dùng sức buộc kết lại.
Cố Phù Du nhìn kết trên mu bàn tay, giống như một đôi tai của thỏ trắng.
Nàng dùng tay gảy một cái.
Chung Mị Sơ nói: "Lần sau đừng làm việc ngốc như dùng tay nắm kiếm như vậy nữa." Giọng điệu của nàng tràn đầy bất đắc dĩ.
Hóa ra nàng đã nhớ lại những chuyện xảy ra khi trầm mê ảo cảnh.
Cố Phù Du đang muốn mở miệng nói chuyện.
Mặt đất ầm vang chấn động, đất trời rung chuyển.
Sắc mặt Cố Phù Du biến sắc: "Là Cố Hoài Ưu bọn họ!?"
Chung Mị Sơ nói: "Đi qua nhìn xem."
Hai người chạy về phương hướng truyền đến động tĩnh.
Trên đường đi, Chung Mị Sơ nắm lấy Yểm Nhĩ Linh trên đầu, đặt vào trong tay Cố Phù Du, nói: "Yểm Nhĩ Linh này là vật vô chủ, ngươi thử điều khiển nó một chút xem, giữ lại hộ thân."
Cố Phù Du cầm Yểm Nhĩ Linh, Yểm Nhĩ Linh leng keng leng keng vang lên, hiển nhiên là đang phản đối.
Khóe miệng Cố Phù Du xụ xuống.
Yểm Nhĩ Linh này không có ngoan chút nào, điều khiển nó? Điều khiển Canh Thần còn dễ hơn điều khiển nó.
Hai người ra khỏi hành lang đá, đi theo một cái thông đạo thì đột nhiên trước mắt hiện ra một tòa cung điện nguy nga.
Trước cung điện có hai nhóm người đang giao thủ, một phương trong đó chính là Cố Hoài Ưu và Tư Miểu.
Tư Miểu tức giận mắng một người: "Đồ khốn nạn! Đê tiện vô liêm sỉ, không ai trên thế gian này có thể phù hộ ngươi!"
Cố Phù Du nghĩ thầm tuy có lúc miệng Tư Miểu không lưu tình, nhưng dù gì cũng là một tiểu thư khuê các, hiếm khi nói những lời thô tu.c.
Bây giờ nói lời thô tu.c nhục mạ, tất nhiên đã vô cùng tức giận.
Tu vi của hai người Cố Hoài Ưu và Tư Miểu không yếu, hai bên ngang tài ngang sức.
Có ba người khác đứng ở trên bậc thang của điện, đứng ở trên quan sát.
Người đứng ở giữa một thân cẩm bào tuyết trắng viền vàng, gương mặt gầy gò, cười khinh thường nhìn xuống, chính là Tả Thiên Y.
Lời kia của Tư Miểu là mắng hắn.
Tả Thiên Y khinh thường hừ một tiếng, nói: "Đám tiện dân kia không biết điều, tự mình tìm chết.
Cha ngươi bởi vì hai cái mạng tiện gây rắc rối.
Tả gia ta chính là con trai của Thiên Đạo, được Thiên Mệnh che chở.
Chọc ta? Kết quả như thế nào, cha ngươi rơi vào hầm ngầm, lâm vào tầng tầng nguy hiểm.
Còn muốn tìm ta hỏi tội, rơi vào kết cục như vậy là đầu óc hắn có vấn đề, tự mình chuốc lấy cực khổ, không thể trách ta không phù hộ hắn được."
Hai tên thuộc hạ của Tả Thiên Y đột nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí cửa động nơi hai người Cố Phù Du đang đứng, nói: "Thành chủ, có người tới."
Cố Phù Du và Chung Mị Sơ thấy đã bị phát hiện, cũng không hề trốn, đơn giản đi ra ngoài.
Bên trong mấy câu nói của Tả Thiên Y ẩn giấu không ít tin tức.
Cố Phù Du liền có thể đoán ra được một hai, cho nên ngữ khí thập phần không tốt: "Tả Thiên Y, sao ngươi lại ở chỗ này."
Cố Hoài Ưu nghe được âm thanh, trong lúc giao thủ nhìn qua, thấy là hai người các nàng, tâm trạng cũng nhẹ nhõm, hét lớn: "A Man, bá tánh Ninh thành rơi xuống đều ở trong cung điện, Chung sư tỷ, làm phiền tỷ đưa bọn họ và A Man nhanh chóng rời đi, không cần dây dưa với Tả Thiên Y."
Cố Phù Du thấy Cố Hoài Ưu và Tư Miểu đang đánh hòa với hai tên thủ hạ của Tả Thiên Y, có tâm muốn Chung Mị Sơ ra tay giúp đỡ, đồng thời lại nghi hoặc Cam Phụng Trung đi đâu rồi.
Đang suy nghĩ đến chỗ này, mặt đất lại chấn động, rầm vang một tiếng lớn.
Mái ngói của tòa cung điện trước mặt mọi người bị phá tan.
Linh lực xao động, hai bóng người bay ra, một trên một dưới, đang giao thủ.
Một người bảo đao hàn quang, một người chưởng phong mạnh mẽ, mọi người nhìn lại chỉ thấy được ngàn đạo ánh đao, vạn đạo chưởng ảnh.
Chính là Cam Phụng Trung và thủ hạ Yến Chi của Tả Thiên Y.
Nếu không phải hai người đánh khắc chế, nơi này lại có phòng ngự trận pháp, chỗ này sớm đã bị hai người bọn họ xé nát.
Lúc Yến Chi giao thủ với Cam Phụng Trung, vẫn chú ý đến an nguy của Tả Thiên Y, dư quang liếc thấy hai người Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, con ngươi bỗng nhiên trừng lên, hô: "Thành chủ, Yểm Nhĩ Linh ở trên tay Cố Phù Du."
Một lời như sấm nổ ở bên tai mấy người.
Ánh mắt của Tả Thiên Y luôn bị Chung Mị Sơ hấp dẫn, ngược lại chưa từng để ý đến Cố Phù Du, bây giờ được Yến Chi nhắc nhở, hắn liền nhìn về phía Cố Phù Du.
Cố Phù Du vẫn luôn muốn thu hồi Yểm Nhĩ Linh, nhưng Yểm Nhĩ Linh trước sau không chịu hợp tác, kết quả bị Yến Chi và Tả Thiên Y nhìn thấy.
Tả Thiên Y lần này vẫn luôn ở trong bóng tối đi theo phía sau đám người Cố Phù Du, đi theo bọn họ lại vào nơi này một lần nữa, một là vì diệt khẩu bá tánh Ninh thành ở hầm ngầm, hai chính là vì pháp khí Yểm Nhĩ Linh.
Lần trước hắn ở đây thấy Yểm Nhĩ Linh hiện thân một lần, chỉ cảm thấy quen mắt, trở về tra mới biết đó là pháp khí Yểm Nhĩ Linh.
Thấy loại bảo vật như vậy, tự nhiên lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn thu làm của riêng.
Tả Thiên Y cười to hai tiếng: "Ông trời phù hộ, Vũ Phách, Vân Hồn, đoạt lấy Yểm Nhĩ Linh."
Ở bên trên Tả Thiên Y coi như là nhìn vừa mắt, cũng tốt xấu gì cũng phải làm dáng một chút, bây giờ rơi xuống hầm ngầm, càng muốn trực tiếp động thủ cướp đồ.
Cố Phù Du không khỏi nói: "Không biết xấu hổ!"
Tiếng nói vừa dứt, hai người phía sau Tả Thiên Y lóe lên, thoáng chốc đã đến trước mặt Cố Phù Du.
Cố Phù Du toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Hai bàn tay của hai người kia đè xu'ng về phía nàng, nàng không thể phản kháng được chút nào.
Chớp mắt một cái, phảng phất như bị kéo dài vô hạn.
Liền ở lúc hai cái tay kia gần chạm vào cánh tay nàng, nàng có thể cảm nhận được lông tơ của mình chậm rãi dựng lên.
Chợt, bên hông siết chặt, thấy hoa mắt, đến lúc nhìn rõ thì phát hiện mình đã vòng qua mọi người, đứng ở dưới hành lang cung điện.
Trước người của nàng có một bóng người, tóc đen khẽ tung bay, tay áo lướt nhẹ, vốn là thướt tha tinh tế nhưng lại như núi cao, kiên cố không thể phá vỡ.
Hai người mới đứng yên, chỉ là một hơi thở, Vũ Phách và Vân Hồn đã đuổi theo.
Chung Mị Sơ cầm Canh Thần trong tay, che ở trước mặt Cố Phù Du, ngăn cản hai người bọn hắn.
Tư Miểu kêu lên: "Đại sư tỷ, cẩn thận, hai người bọn họ là tu sĩ Kim Đan trung kỳ."
Tu vi tương đương với Chung Mị Sơ.
Cố Phù Du lo lắng.
Chung Mị Sơ tuy là nội ngoại song tu, nhưng lấy một địch hai cũng khó tránh khỏi vất vả.
Nàng muốn giúp Chung Mị Sơ, nhưng Kim Đan kỳ tranh tài nàng khó mà nhúng tay vào được, chỉ tới gần một bước đều bị linh khí hai bên ép đến run chân.
Chung Mị Sơ tránh đi một đòn của hai người, tranh tài cùng với hai tên cao thủ, nàng vẫn là không nhanh không chậm, nói với Cố Phù Du: "Ngươi đi vào, tạm thời không cần đi ra."
"Nhưng là tỷ..."
"Bá tánh Ninh thành ở trong điện, ngươi có người cần ngươi giúp đỡ."
Cố Phù Du bị một lời của nàng thức tỉnh, nghĩ thầm: "Ta ở đây ngược lại làm cho nàng bó tay bó chân, trì hoãn là muốn đảm bảo an nguy của bá tánh Ninh thành, đây mới là mục đích chủ yếu mà chúng ta đến đây."
Nàng gật đầu, nói: "Được." Sau đó vẻ mặt trịnh trọng căn dặn: "Tỷ phải cẩn thận."
"Ngươi cũng vậy."
Cố Phù Du vẫn nhìn nàng, lui hai bước mới xoay người đi vào trong điện, đi qua cửa điện, lúc lơ đãng lại quét đến tấm biển ở cửa điện.
Nhị Châu Cung.
Đồng tử của Cố Phù Du hơi co lại, ngẩn người, trong lòng chợt hiện lên một cảm giác kỳ lạ.
Tại sao lại là Nhị Châu Cung.
Sau khi vào điện, trong điện ánh sáng ảm đạm, ngoại trừ một tầng điện trụ ở ngoài cũng không có vật gì khác, trống trải cao lớn, thoạt nhìn qua nhìn không thấy được đầu.
"Có ai không?"
"Phù Du tỷ tỷ?"
Giọng nói quen tai, Cố Phù Du tiếng nhìn sang, một tố y thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi trốn ở sau điện trụ.
"A Mông?!"
Cố Phù Du đi tới, từ ánh sáng của ánh nến chuồn chuồn chiếu mới phát hiện nàng hình dung chật vật, trên người có vết máu, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt đau khổ.
A Mông ôm chặt nàng, khóc lên.
Cố Phù Du không khỏi kinh ngạc, nhẹ giọng, xoa xoa đầu nàng nói: "Làm sao vậy?"
"Tại sao muội ở chỗ này? Mông thúc đâu?"
Mông thúc trong miệng Cố Phù Du là thuộc hạ của Tư Cung Hầu, A Mông là nữ nhi của hắn.
Cố Phù Du đến Ninh thành chơi đùa, lúc nào cũng là A Mông đến hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng, là cùng nàng quen biết, luôn đối đãi thâm hậu với nàng.
Tiếng khóc bi thương của A Mông dẫn đến sự chú ý của người trong điện, có hai người từ trong chỗ sâu trong điện đi ra, thấy Cố Phù Du kêu lên: "Tam tiểu thư."
A Mông khóc không thể kìm được, cũng không hỏi được gì.
Cố Phù Du hỏi hai người kia: "Nơi này còn có những người khác không?"
"Tam tiểu thư mời đi theo ta."
Hai người dẫn Cố Phù Du đi vào nơi sâu trong điện, chỉ thấy trên đất trống có một phòng ngự trận pháp, linh quang của trận pháp đã tương đối mỏng manh, sắp tán loạn.
Trong trận pháp có năm, sáu người ngồi, đều là bá tánh Ninh thành, hai mắt trũng sâu, đỏ ngầu.
Cố Phù Du hỏi chuyện xảy ra dưới hầm ngầm, hai người dẫn đường liền đem ngọn nguồn sự tình đơn giản nói ra.
—— Lúc trước bọn họ như thường lệ vào núi lấy quặng, đụng phải người Hỏa thành trộm quặng.
Một người tức giận nói: "Bọn họ thật quá đáng.
Ngày thường ở biên giới đào thêm một chút linh quặng chúng ta cũng nhắm mắt làm ngơ, làm sao biết được bọn họ càng ngày càng hung hăng, trắng trợn đào đến nơi chúng ta khai thác quặng."
Chính là nơi sụp xuống trên đường đám người Cố Phù Du đi đến.
"Lão Mông hắn tức không chịu nổi, tìm người của Hỏa thành lý luận, là người bên kia động thủ trước, Lão Mông mới bắt người đến giáo huấn một trận.
Ai ngờ đám súc sinh kia chó cậy thế chủ, không biết nói như thế nào ở bên tai Tả Thiên Y, Tả Thiên Y dẫn người đi xuống, không nói hai lời liền đánh Lão Mông đến chết.
Chúng ta đều đánh không lại bọn họ..."
Hai người thấp giọng khóc lên, cực kỳ oan ức.
"A, A Mông nha đầu này lúc ấy, lúc ấy đang cùng nương của nàng xuống đưa cơm cho chúng ta.
Lão Mông vừa chết, nương của nàng phát điên tại chỗ, muốn liều mạng với Tả Thiên Y, nàng là một phàm nhân, ôi, ôi...!A Mông đáng thương, tận mắt nhìn thấy cha nương chết thảm."
Hai người lại mắng, lại tiếp tục nói —— Sau đó Tư Cung Hầu nghe tin chạy xuống, nổi trận lôi đình, muốn động thủ bắt Tả Thiên Y giao người ra, muốn Tả Thiên Y cho một lời giải thích.
Hai bên động thủ, chính là trong cuộc chiến này, hầm ngầm sụp xuống, mọi người rơi vào trong đó.
Sau khi nghe hai người miêu tả, Cố Phù Du phát hiện bọn họ là trực tiếp rơi từ hầm ngầm xuống đây.
Nhưng sau khi đi vào, lại không ra được.
Sau khi rời khỏi đây từ trên nóc cung điện, căn bản không phải đường cũ.
Mọi người tìm kiếm đường ra, trong lúc tìm đường lại nổi lên tranh chấp, nguyên nhân là Tả Thiên Y đề xuất muốn để những bá tánh tu vi thấp dò đường, đến thăm dò cơ quan, giảm thiểu nguy cơ bọn họ đi nhầm vào cạm bẫy.
Tư Cung Hầu đương nhiên không đồng ý, cuối cùng lại đánh lên.
Tư Cung Hầu kết ra phòng ngự trận pháp, để mấy người tu vi thấp ở trong trận, tránh bị lan đến.
Một người nói: "Chúng ta quan tâm tình hình trận chiến, trốn ở sau cửa điện nhìn lén, thấy Tả Thiên Y sai người đánh lén thành chủ, đang muốn kêu lên để thành chủ phòng bị thì bọn họ đột nhiên biến mắt ở ngay trước mắt, cũng không có xuất hiện lại..."
Người còn lại nói: "Ban đầu chúng ta rất lo lắng, mãi cho đến khi Tư Miểu tiểu thư tìm tới, mới biết được tin thành chủ đã đi ra ngoài."
"Tuy thành chủ đã ra ngoài nhưng vẫn bị trọng thương, nhất định là Tả Thiên Y đã sử dụng thủ đoạn gì."
Cố Phù Du nhìn về Yểm Nhĩ Linh trong tay, Yểm Nhĩ Linh lắc lắc, phát ra hai tiếng vang nhỏ.
Cố Phù Du nghĩ thầm, hẳn là đám người Tư Cung Hầu sau khi đánh nhau thì đi nhầm vào ảo cảnh, Tả Thiên Y đánh lén tất nhiên thành công, nếu không lấy tu vi của Tư Cung Hầu cũng sẽ không ở trong ảo cảnh bị thương nặng như vậy.
Cố Phù Du thở dài một tiếng.
Tuy là vào ảo cảnh, nhưng ít nhiều cũng chạy ra được Cửu Cung Bát Quái Trận, cũng không biết là phúc sinh họa hay họa sinh phúc.
Một người mắng: "Ch' đẻ, Tả Thiên Y kia thật sự chẳng ra gì."
Trong điện vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tiện dân.
Nếu không biết nói chuyện, ta liền rút đầu lưỡi của ngươi!"
Mọi người nhìn lại, cách đó không xa có một bóng người cao gầy đi đến, là Tả Thiên Y..