“Không được, đổi cái khác.” Lăng Vi lắc đầu nói.
Lăng Dịch Sâm vểnh môi, bắt đầu múa rìu qua mắt thợ: “Mami, con không phải là con trai của mami, con được nhặt về phải không, tại sao chuyện của con trai mà mẹ cũng không giúp, lẽ nào mẹ mới là mẹ nuôi, mẹ Niệm Niệm mới là mẹ ruột sao? Mẹ chỉ biết kiếm tiền, xưa nay chưa từng hỏi xem con thích gì, mami, mẹ có giống như mẹ nuôi Niệm Niệm, chơi điện tử với con không, mẹ có giống như chú Dịch Khôn, ôm con xem phim không, chắc chắn là con được nhặt về rồi, nếu không, mami sẽ không từ chối con như thế, hức hức hức……” Lăng Dịch Sâm để tay ở sau lưng, vừa nhéo mình, vừa giả khóc, hôm nay cậu nhất định phải thuyết phục mami đi khám bệnh cho chú cao to.
Lăng Vi trợn mắt há mồm nhìn con trai “khóc lóc” kể lể như thế, Niệm Niệm dắt Dịch Dịch đi chơi điện tử còn không phải vì chuyện của Niệm Niệm cần cô phải đi làm sao, Dịch Khôn ôm nó xem phim, cũng là vì trước đó làm việc giúp Dịch Khôn, anh ta yêu cầu mà…… Thế này là cái gì với cái gì chứ hả, thằng ranh con này lại ôm hận đến giờ.
“Con thấy con tủi thân à?” Lăng Vi hoàn hồn lại nhìn sang Lăng Dịch Sâm không biết từ lúc nào đã ngân ngấn nước mắt.
Lăng Dịch Sâm gật đầu, lấy tay lau nước mắt. Để diễn kịch, cậu vừa lén bôi mù tạt lên tay, nhân cơ hội mami không để ý, cậu liếm hai cái, nước mắt nói có là có ngay.
Thấy mami không để ý đến mình, Lăng Dịch Sâm chạy bước nhỏ vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Hôm nay cậu nhất định phải làm cho mami đồng ý đi khám bệnh cho chú cao to. Mami thương mình như vậy, rồi sẽ yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Ánh mắt Lăng Vi ảm đạm xuống, vốn nghĩ rằng chỉ là vì con trai không có bạn ở thành phố Liêu, muốn trêu mình một chút thôi, để mình dỗ nó. Không ngờ, nó lại kiên quyết như thế.
Thằng nhóc này, không biết là giống mình, hay là giống cha nó nữa. Một khi muốn làm chuyện gì, thì cả ngàn binh lính cũng kéo lại không nổi. Chỉ cần chưa làm được, thì sẽ không từ bỏ.
Cô ngồi trên sô pha, suy nghĩ một lúc lâu, mới đứng lên đi đến phòng của Lăng Dịch Sâm, gõ cửa nói: “Con trai, nếu mẹ đồng ý với con, thì con có thể hứa với mẹ một chuyện không?”
Đồng ý rồi? Lăng Dịch Sâm bỏ đồ ăn vặt trong lòng xuống, nhảy xuống giường, chạy đến sau cửa, lớn tiếng hỏi: “Mami đồng ý rồi hả?”
“Đồng ý rồi, nhưng mami cũng có điều kiện.”
“Điều kiện gì thế?”
“Trước khi mẹ đi khám bệnh cho chú cao to kia của con, con phải rời khỏi thành phố Liêu, trở về Mỹ.”
“Sao thế được chứ?” Lăng Dịch Sâm dậm chân một cái, tức giận nói: “Sao thế được chứ? Mami, con không thể xa mẹ được.” Báo cáo ADN kia còn chưa lấy được, sao có thể đi chứ.
“Lăng Dịch Sâm, đây là điều kiện của mẹ, nếu như không đồng ý, thì mẹ sẽ không chữa bệnh cho chú ấy.” Giọng nói của Lăng Vi hơi lên cao một chút, nói xong liền xoay người đi làm việc của mình.
Lăng Dịch Sâm mở cửa phòng, dựa vào cạnh cửa, ngước lên nhìn mami đang dọn dẹp nhà cử, giọng điệu cực kỳ không vui nói: “Chú ấy có thù oán gì với mẹ sao?”
Động tác của Lăng Vi cứng lại, cúi người nhìn nhau với Lăng Dịch Sâm.
“Mami đừng nhìn con như vậy, con chỉ đoán thôi, mẹ nhìn cục cưng như vậy, cục cưng sợ lắm đó, mami ôm ôm.” Lăng Dịch Sâm sợ lời nói của mình sẽ chọc cho mami nghi ngờ, cậu lập tức tỏ vẻ đáng yêu.
Lăng Vi để đồ trong tay xuống, khom người bế Lăng Dịch Sâm lên, xoa nhẹ lên lưng của cậu, giống như lúc nhỏ dỗ cậu ngủ vậy, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Dịch Dịch, con còn là con nít, có một số chuyện, mami không thể nói thẳng với con, đợi đến khi con lớn lên dần dần thì sẽ hiểu thôi.”
Đầu của Lăng Dịch Sâm gối lên vai của mami, trong lòng chất đầy cảm giác an toàn. Tuy cậu không hiểu tại sao mami cứ trốn tránh đề tài này, nhưng cậu là cục cưng thân thiết của mami, vào những lúc cần thiết, cho dù hiểu cũng phải vờ như khờ khạo.
Thế này gọi là gì ấy nhỉ? Nhìn thấu mà không nói ra. Kỹ thuật diễn của mami thế này, ngay cả con trai mình cũng không gạt được nữa, huống chi là…… ai kia.
“Mami, vậy con nghe lời của mẹ là được rồi.” Lăng Dịch Sâm nhe răng, chọc cho Lăng Vi cười lên.
Đợi đến khi mami đi làm việc khác, Lăng Dịch Sâm chạy vào phòng ngủ của mình, gọi điện cho Viêm Bá Nghị.
“Chú cao to ơi, phí khám bệnh có thể chuyển vào tài khoản của cháu trước rồi đó, con đã thuyết phục được Vi Vi đến khám bệnh cho chú rồi.”
Không biết đối phương nói gì, vẻ mặt của Lăng Dịch Sâm có chút nặng nề, sau đó từ từ cúp điện thoại.
--- ---
Lăng Dịch Sâm vểnh môi, bắt đầu múa rìu qua mắt thợ: “Mami, con không phải là con trai của mami, con được nhặt về phải không, tại sao chuyện của con trai mà mẹ cũng không giúp, lẽ nào mẹ mới là mẹ nuôi, mẹ Niệm Niệm mới là mẹ ruột sao? Mẹ chỉ biết kiếm tiền, xưa nay chưa từng hỏi xem con thích gì, mami, mẹ có giống như mẹ nuôi Niệm Niệm, chơi điện tử với con không, mẹ có giống như chú Dịch Khôn, ôm con xem phim không, chắc chắn là con được nhặt về rồi, nếu không, mami sẽ không từ chối con như thế, hức hức hức……” Lăng Dịch Sâm để tay ở sau lưng, vừa nhéo mình, vừa giả khóc, hôm nay cậu nhất định phải thuyết phục mami đi khám bệnh cho chú cao to.
Lăng Vi trợn mắt há mồm nhìn con trai “khóc lóc” kể lể như thế, Niệm Niệm dắt Dịch Dịch đi chơi điện tử còn không phải vì chuyện của Niệm Niệm cần cô phải đi làm sao, Dịch Khôn ôm nó xem phim, cũng là vì trước đó làm việc giúp Dịch Khôn, anh ta yêu cầu mà…… Thế này là cái gì với cái gì chứ hả, thằng ranh con này lại ôm hận đến giờ.
“Con thấy con tủi thân à?” Lăng Vi hoàn hồn lại nhìn sang Lăng Dịch Sâm không biết từ lúc nào đã ngân ngấn nước mắt.
Lăng Dịch Sâm gật đầu, lấy tay lau nước mắt. Để diễn kịch, cậu vừa lén bôi mù tạt lên tay, nhân cơ hội mami không để ý, cậu liếm hai cái, nước mắt nói có là có ngay.
Thấy mami không để ý đến mình, Lăng Dịch Sâm chạy bước nhỏ vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Hôm nay cậu nhất định phải làm cho mami đồng ý đi khám bệnh cho chú cao to. Mami thương mình như vậy, rồi sẽ yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Ánh mắt Lăng Vi ảm đạm xuống, vốn nghĩ rằng chỉ là vì con trai không có bạn ở thành phố Liêu, muốn trêu mình một chút thôi, để mình dỗ nó. Không ngờ, nó lại kiên quyết như thế.
Thằng nhóc này, không biết là giống mình, hay là giống cha nó nữa. Một khi muốn làm chuyện gì, thì cả ngàn binh lính cũng kéo lại không nổi. Chỉ cần chưa làm được, thì sẽ không từ bỏ.
Cô ngồi trên sô pha, suy nghĩ một lúc lâu, mới đứng lên đi đến phòng của Lăng Dịch Sâm, gõ cửa nói: “Con trai, nếu mẹ đồng ý với con, thì con có thể hứa với mẹ một chuyện không?”
Đồng ý rồi? Lăng Dịch Sâm bỏ đồ ăn vặt trong lòng xuống, nhảy xuống giường, chạy đến sau cửa, lớn tiếng hỏi: “Mami đồng ý rồi hả?”
“Đồng ý rồi, nhưng mami cũng có điều kiện.”
“Điều kiện gì thế?”
“Trước khi mẹ đi khám bệnh cho chú cao to kia của con, con phải rời khỏi thành phố Liêu, trở về Mỹ.”
“Sao thế được chứ?” Lăng Dịch Sâm dậm chân một cái, tức giận nói: “Sao thế được chứ? Mami, con không thể xa mẹ được.” Báo cáo ADN kia còn chưa lấy được, sao có thể đi chứ.
“Lăng Dịch Sâm, đây là điều kiện của mẹ, nếu như không đồng ý, thì mẹ sẽ không chữa bệnh cho chú ấy.” Giọng nói của Lăng Vi hơi lên cao một chút, nói xong liền xoay người đi làm việc của mình.
Lăng Dịch Sâm mở cửa phòng, dựa vào cạnh cửa, ngước lên nhìn mami đang dọn dẹp nhà cử, giọng điệu cực kỳ không vui nói: “Chú ấy có thù oán gì với mẹ sao?”
Động tác của Lăng Vi cứng lại, cúi người nhìn nhau với Lăng Dịch Sâm.
“Mami đừng nhìn con như vậy, con chỉ đoán thôi, mẹ nhìn cục cưng như vậy, cục cưng sợ lắm đó, mami ôm ôm.” Lăng Dịch Sâm sợ lời nói của mình sẽ chọc cho mami nghi ngờ, cậu lập tức tỏ vẻ đáng yêu.
Lăng Vi để đồ trong tay xuống, khom người bế Lăng Dịch Sâm lên, xoa nhẹ lên lưng của cậu, giống như lúc nhỏ dỗ cậu ngủ vậy, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Dịch Dịch, con còn là con nít, có một số chuyện, mami không thể nói thẳng với con, đợi đến khi con lớn lên dần dần thì sẽ hiểu thôi.”
Đầu của Lăng Dịch Sâm gối lên vai của mami, trong lòng chất đầy cảm giác an toàn. Tuy cậu không hiểu tại sao mami cứ trốn tránh đề tài này, nhưng cậu là cục cưng thân thiết của mami, vào những lúc cần thiết, cho dù hiểu cũng phải vờ như khờ khạo.
Thế này gọi là gì ấy nhỉ? Nhìn thấu mà không nói ra. Kỹ thuật diễn của mami thế này, ngay cả con trai mình cũng không gạt được nữa, huống chi là…… ai kia.
“Mami, vậy con nghe lời của mẹ là được rồi.” Lăng Dịch Sâm nhe răng, chọc cho Lăng Vi cười lên.
Đợi đến khi mami đi làm việc khác, Lăng Dịch Sâm chạy vào phòng ngủ của mình, gọi điện cho Viêm Bá Nghị.
“Chú cao to ơi, phí khám bệnh có thể chuyển vào tài khoản của cháu trước rồi đó, con đã thuyết phục được Vi Vi đến khám bệnh cho chú rồi.”
Không biết đối phương nói gì, vẻ mặt của Lăng Dịch Sâm có chút nặng nề, sau đó từ từ cúp điện thoại.
--- ---