Bắt cóc Lăng Vi là hắn, muốn thả Lăng Vi đi cũng là hắn. Lý Canh là một hợp thể mâu thuẫn, hận Lăng Vi nhưng không làm được chuyện quyết tuyệt tổn hại đến cô, hận Vưu Na, nhưng lại không thể làm gì. Cuối cùng, do dự rất lâu, mới gọi điện cho Viêm Bá Nghị, đòi năm triệu, cũng đã đưa cho anh địa chỉ Lăng Vi bị nhốt. Hắn nghĩ, nếu có thể cứu con gái về, thì hắn sẽ mang con gái rời xa quê hương, không bao giờ quay về thành phố Liêu nữa.
Đi vào căn phòng Vưu Na vừa ở, không có gì khác thường, nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ, giống như chưa từng có người ở vậy, hắn lục soát bên trong lẫn bên ngoài căn phòng một lần, không tìm được gì cả, lúc này mới lặng lẽ xuống lầu, rời khỏi khách sạn.
Hắn không biết vì sao Vưu Na hận Lăng Vi như thế, dường như nỗi hận đó xen lẫn quá nhiều ghen ghét và điên cuồng.
Hôm qua trải qua nhiều chuyện như thế, buổi tối Lăng Vi ngủ rất ngon. Viêm Bá Nghị vỗ nhẹ lên Lăng Dịch Sâm đang thở phì phò ngủ say, nhìn Lăng Vi vừa xoay người qua.
“Tỉnh rồi à?”
Lăng Vi gật đầu, đột nhiên có chút hối hận, tối qua lại quên mất châm cứu cho Viêm Bá Nghị rồi. Hôm qua, khi thấy Viêm Bá Nghị đến cứu mình, cô cảm động đến rối tinh rối mù. Còn thật sự thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nói hết những chuyện mình đã trải qua mấy năm nay, thân phận của mình cho Viêm Bá Nghị biết, may mà Từ Niệm Niệm gọi điện đến, những lời cô sắp nói ra lại nuốt vào. Nghĩ lại, qua một thời gian nữa đi, ngày tháng còn dài mà.
Viêm Bá Nghị vươn tay sờ vầng trán láng mịn của Lăng Vi, tối qua bọn họ đi ăn một nhà hàng tư gia chuyên món Trung, lúc về đã sau nửa đêm rồi, thằng nhóc Dịch Dịch này thuận lợi chắn giữa anh và Vi Vi, làm cho anh dở khóc dở cười. Có được một cơ hội tốt, lại bị nhóc con này…… Haiz, thật là thằng nhóc xấu xa mà.
Dường như cảm nhận được daddy nhà mình đang mắng cậu trong lòng, Dịch Dịch chợt tỉnh lại. Cậu tốn sức mở mắt ra, nhìn sang daddy, phát hiện ba đang nhìn chằm chằm mami, cái tay còn vượt qua khoảng không trên người cậu, sờ trán của mami.
“Khụ khụ, ngại quá, con cản trở rồi, con nghĩ tối nay vẫn nên về nhà daddy đi, ở đó có phòng riêng của con.” Lăng Dịch Sâm dụi dụi mắt nói.
Lăng Vi vốn đã hơi ngượng ngùng, sau khi nhìn nhau với Viêm Bá Nghị một cái, xoay người qua. Viêm Bá Nghị bật cười: “Dịch Dịch, ở đây cũng có phòng của con mà, tối qua là con nhảy lên đây nha.”
Nghe daddy nói vậy, Lăng Dịch Sâm trừng lớn đôi mắt, há miệng, hình như có chút kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ cười xấu xa của daddy, mới bất mãn lẩm bẩm: “Xem ra là daddy cảm thấy con trai cưng của ba không biết nhìn rồi, là ai đã nói, Dịch Dịch đến ngủ chung với daddy mami nhỉ, bây giờ lại không nhận nợ, daddy, ba chính là người nuốt lời, hừ, mami cũng là kẻ xấu.” Nói Viêm Bá Nghị xong, Lăng Dịch Sâm cũng không quên kéo Lăng Vi vào chung luôn.
Lăng Vi ngồi dậy, nghiến răng nói: “Lăng Dịch Sâm, cho con thời gian 5 phút, tự mặc quần áo cho xong rồi xuống giường, sáng nay mẹ sẽ tự tay nấu ăn cho con!”
Nghe thấy Lăng Vi muốn tự tay xuống bếp, Viêm Bá Nghị rất hưng phấn, lần trước đã ăn qua bữa sáng Vi Vi làm, cảm thấy cũng không tồi.
Cục cưng họ Lăng thì bị dọa rồi, mami muốn trừng phạt cậu sao, thế mà lại tự tay xuống bếp, nghĩ đến đã thấy khó ăn rồi, hu hu. Nhìn sang daddy cầu cứu, phát hiện ánh mắt của ba sánh lấp lánh, vẻ mặt như rất mong chờ, Lăng Dịch Sâm nhảy bật lên, bắt đầu mặc quần áo, trong lòng nghĩ nhân lúc mami chưa làm xong, cậu nhất định phải chạy đi.
Nhìn ra suy nghĩ của Lăng Dịch Sâm, Lăng Vi hừ lạnh một tiếng: “Căn hộ cũng chúng ta không thể so với nhà của daddy con đâu, ở đây không ai trông chừng, con cẩn thận bị bắt đi đấy, đến lúc đó mami cũng không cứu con được đâu.”
Ặc, trên mặt Lăng Dịch Sâm đầy màu sắc, xoa bụng nói: “Mami, con, con đâu phải muốn bỏ chạy, con muốn đi phòng vệ sinh ị ị thôi.” Cái đầu nhỏ xoay chuyển nhanh ghê, thấy khóe miệng Lăng Vi nhếch lên, Lăng Dịch Sâm mặc quần áo xong thì vắt chân lên chạy.
Lúc này Viêm Bá Nghị mới nói: “Cái gì mà nhà anh chứ, chẳng lẽ nhà anh không phải nhà em à?”
Nghe ra Viêm Bá Nghị có chút bất mãn, Lăng Vi mím môi không nói gì, trong lòng lại đáp: “Nhà của anh cũng không phải là nhà của tôi!”
Trải qua chuyện bị Tống Thu Minh kiềm kẹp, bị bắt cóc hôm qua, Viêm Bá Nghị cảm thấy, Vi Vi hẳn là đã nhìn thấy tấm lòng chân thành của anh, nhưng tại sao, trái tim của Lăng Vi lại khó đi vào như vậy chứ?
Lúc ăn sáng, chắc là quảng thời gian khó khăn nhất của Lăng Dịch Sâm. Cậu lựa ra cải xanh, cà rốt từng cái một, lại nhìn thấy mami trả lại từng miếng cải xanh, cà rốt vào trong chén của cậu. Gần như là nuốt nước mắt mà ăn xong, sau khi được cho phép, Lăng Dịch Sâm mới xuống bàn cơm.
“Mami, lần sau không thể làm theo lệ này nữa.” Lăng Dịch Sâm ưỡn thẳng sống lưng, nhìn Lăng Vi. Cậu chỉ muốn nói lần sau đừng làm như vậy nữa, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, tổ chức ngôn ngữ không đến đâu cả.
Nhưng Lăng Vi vẫn nghe hiểu được, cô khẽ nhướn mày, múc một muỗng cơm lớn nhét vào miệng, không để ý đến con trai.
Viêm Bá Nghị ngồi một bên, im lặng ăn cơm, anh vẫn cứ cảm thấy Vi Vi nấu rất ngon, còn ngon hơn cơm của đầu bếp nhà hàng năm sao làm nữa. Đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi, người tình trong mắt có năng lực vạn năng,
“Daddy, ba thật sự phải nhìn chằm chằm mami mãi như vậy hả?” Bên phía Lăng Vi, Lăng Dịch Sâm không xuống đài được, vẫn muốn lấy lại chút thể diện, nhóc con mới bây lớn vậy mà đã biết kéo người ta xuống nước rồi, cũng giỏi thật đấy.
Theo nguyên tắc con đã mất mặt, thì ba cũng phải mất mặt, Lăng Dịch Sâm lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Mami, daddy giả tạo lắm phải không. Đã làm chuyện xấu mà cũng không chịu nhận, tối qua rõ ràng con thấy ba hôn trộm mẹ đó.”
“Khụ khụ khụ, Dịch Dịch……” Viêm Bá Nghị ho nhẹ một hồi, thiếu chút nữa là phun cơm ra luôn. Không phải chứ, thằng con này cũng quá…… Hôm qua lúc anh hôm trộm Vi Vi, rõ ràng phát hiện thằng nhóc này đã ngủ rồi mà.
Lăng Vi không nhìn hai cha con đang chèn ép lẫn nhau, cô ăn xong rồi đứng lên đi về phía phòng ngủ thay quần áo, đội nón vào, xách ba lô đeo vai rồi đi ra ngoài, nói với hai cha con: “Mẹ phải đến công ty, hôm nay Dịch Dịch chơi với daddy con đi, tối gặp.”
Viêm Bá Nghị đặt chén đũa xuống, vẻ mặt mê mang nhìn về phía Lăng Vi nói: “Vi Vi, hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, hôm nay còn muốn về đó ư?”
Thấy Lăng Vi gật đầu, Viêm Bá Nghị không nói gì nữa.
“Xe của tôi ở trong bãi đậu xe đó, chìa khóa đưa anh này, tôi thuê xe đến công ty.” Đưa chìa khóa cho Viêm Bá Nghị, Lăng Dịch Sâm giơ tay giành trước.
Thấy điệu bộ nhún vai giả làm người lớn của con trai rất buồn cười, Lăng Vi nhịn cười, đổi giày, mở cửa đi xuống lầu.
Viêm Bá Nghị vốn không muốn để Lăng Vi thuê xe, anh có thể đưa Vi Vi qua đó, rồi anh lại về tổng bộ bang Xích Viêm, hoặc là để cho Vi Vi lái xe đi, anh gọi thuộc hạ đến đón cũng được. Chỉ là, anh còn chưa nói ra, người ta đã ra khỏi cửa rồi, đợi đến khi anh đứng dậy mở cửa, thì thang máy đã đi xuống lầu rồi.
“Dịch Dịch, chúng ta xuống đưa mami con đi.” Nói rồi, Viêm Bá Nghị bế Lăng Dịch Sâm lên chạy vào thang máy, vừa xuống lầu đã đi vào bãi đậu xe, lái xe chạy thẳng ra đường cái ngoài khu chung cư.
Lăng Vi thấy Viêm Bá Nghị đang chạy đến, giấu đi nụ cười bên khóe miệng. Mặt không cảm xúc ngồi vào trong xe, thực ra cô vẫn chưa nghĩ xong phương thức sống chung với Viêm Bá Nghị. Biết là Viêm Bá Nghị yêu cô, nhưng cô lại muốn giữ lại tấm lòng của mình, chậm chạp không muốn dâng ra.
Dọc đường đi Viêm Bá Nghị đều dặn dò Lăng Vi, bảo cô mọi chuyện đều phải cẩn thận, bảo cô nhất định phải gọi điện cho anh, cuối cùng vẫn quyết định phái hai thuộc hạ qua đó, tuần tra khu vực gần công ty cô. Lăng Vi chỉ có thể đồng ý.
Lên đến lầu trên, Lăng Vi đi thẳng vào công ty, những tiếng bàn tán nhỏ giọng trong thang máy, tất cả cô đều coi như không nghe thấy. Không ngờ chuyện hôm qua bị bắt cóc lại lan truyền sôi sục như thế, còn có đủ mọi phiên bản.
Gì mà cô là vợ bé của đại gia, bị người của vợ cả bắt đi. Hoặc là người bắt cóc cô là cha của con trai cô, thật là đủ quá rồi đấy, trí tưởng tượng phong phú như thế, thích hợp đi viết tiểu thuyết rồi đó!
Đi vào công ty, các nhân viên đều nhìn cô với một kiểu ánh mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô. Lăng Vi đi xuyên qua khu vực làm việc, đi vào văn phòng của mình.
Còn chưa ngồi cho ấm mông, Ngô Mỹ Mỹ đã gõ cửa đi vào.
Lăng Vi không ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, mới hài lòng mỉm cười mời Ngô Mỹ Mỹ ngồi xuống chỗ đối diện mình.
“Em nghe nói, chị nhạy cảm với nước hoa, nên không xịt nước hoa nữa.” Ngô Mỹ Mỹ nghênh nagng ngồi xuống đối diện Lăng Vi, cười nói.
Lăng Vi nhận lấy tài liệu trong tay cô ta, sau khi xem xong từng trang, hài lòng gật đầu nói: “Không ngờ cô rất có thiên phú, dùng những thiết kế này của cô để tham gia đấu thầu vậy, buổi chiều tôi đưa cô đi làm một bộ thành phẩm, qua mấy ngày nữa đấu thầu thì trực tiếp đem qua đó.”
Ngô Mỹ Mỹ nhìn Lăng Vi với vẻ mặt đầy vui mừng, nói: “Chị có thể mang em đi tự mình đánh bóng vật liệu ạ? Thế này chẳng phải là học nghề rồi sao?” Cô rất sùng bái Monica, không nghĩ tới nhà thiết kế trang sức nổi danh trên quốc tế, lại chạy đến chỗ địa phương nhỏ như vậy làm tổng giám đốc.
Lăng Vi cười mà không nói, mở ngăn kéo đã khóa ra, lấy ra một phần tài liệu đưa cho Ngô Mỹ Mỹ nói: “Cái này là tư liệu lúc trước học thiết kế mà tôi giữ lại, vẫn luôn mang theo bên người, cô có thể xem một chút, có thể sẽ giúp ích cho cô.”
Ngô Mỹ Mỹ hưng phấn nhận lấy, nói cám ơn một tiếng lại một tiếng, lại làm cho Lăng Vi cảm thấy thực ra Ngô Mỹ Mỹ không kém mình bao nhiêu tuổi.
Nghĩ đến thì liền hỏi ra miệng: “Mỹ Mỹ, tuổi trên lý lịch và tuổi thật của cô giống nhau à?” Sao cô cảm thấy cô Ngô Mỹ Mỹ này cố ý ăn mặc cho trưởng thành như thế này?
Nghe Lăng Vi hỏi thế, Ngô Mỹ Mỹ bật cười ra tiếng: “Bị chị phát hiện rồi, chỉ là em không muốn có bất cứ nhân tố nào quấy nhiễu ở chỗ làm việc thôi, yêu đương nè, kẻ theo đuổi nè, tất cả đều không muốn, vậy nên mới…… Tổng giám đốc, không phải em cố tình gạt chị đâu.”
Lăng Vi hiểu rõ, đây vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc với kiểu con gái cố ý làm cho mình già đi, xấu đi như thế, không muốn để cho đàn ông theo đuổi, không muốn yêu đương, chẳng lẽ…… Biết là mình nghĩ lệch đi rồi, Lăng Vi lắc đầu.
“Cứ chuẩn bị như thế đi, đối thủ cạnh tranh lớn nhất lần này là tập đoàn Thượng Lạc, bởi vì vấn đề danh tiếng của công ty, phần thắng của chúng ta không lớn, may mà bên cấp cao của Cartier rất công bằng, xưa nay không bao giờ có thành kiến, đến lúc đó có thể cố gắng thử xem.”
Nghe Lăng Vi nói như thế, Ngô Mỹ Mỹ vén tóc con bên tai lên, cắn cắn môi hỏi: “Tổng giám đốc Lăng, chị họ em là tổng giám đốc tập đoàn Thượng Lạc, lẽ nào chị không hỏi thử tại sao em lại từ chối chị ấy, mà ở lại Thái Đạt sao?”
Lăng Vi cười nói: “Tôi tin tưởng sức quyến rũ của tôi khá lớn, ha ha ha.”
Hai người phụ nữ cười lớn, may mà là trường hợp làm việc, nếu không công lực cười ngất trời thế này chỉ có một người lại cao hơn một người thôi.
Ngô Mỹ Mỹ vừa ra khỏi phòng làm việc không lâu, giám đốc Trương lại gõ cửa đi vào. Lăng Vi ngạc nhiên nhìn các vết cào đầy mặt anh ta, trong lòng lại bất mãn với phó tổng giám đốc Lưu. Chẳng lẽ không biết phải đuổi người đàn ông này đi sao, hay là còn bận tâm đến cái gọi là bạn học cũ của cô?
Thật là nực cười, cô mà phải nể mặt Vương Xảo ư?
Đi vào căn phòng Vưu Na vừa ở, không có gì khác thường, nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ, giống như chưa từng có người ở vậy, hắn lục soát bên trong lẫn bên ngoài căn phòng một lần, không tìm được gì cả, lúc này mới lặng lẽ xuống lầu, rời khỏi khách sạn.
Hắn không biết vì sao Vưu Na hận Lăng Vi như thế, dường như nỗi hận đó xen lẫn quá nhiều ghen ghét và điên cuồng.
Hôm qua trải qua nhiều chuyện như thế, buổi tối Lăng Vi ngủ rất ngon. Viêm Bá Nghị vỗ nhẹ lên Lăng Dịch Sâm đang thở phì phò ngủ say, nhìn Lăng Vi vừa xoay người qua.
“Tỉnh rồi à?”
Lăng Vi gật đầu, đột nhiên có chút hối hận, tối qua lại quên mất châm cứu cho Viêm Bá Nghị rồi. Hôm qua, khi thấy Viêm Bá Nghị đến cứu mình, cô cảm động đến rối tinh rối mù. Còn thật sự thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nói hết những chuyện mình đã trải qua mấy năm nay, thân phận của mình cho Viêm Bá Nghị biết, may mà Từ Niệm Niệm gọi điện đến, những lời cô sắp nói ra lại nuốt vào. Nghĩ lại, qua một thời gian nữa đi, ngày tháng còn dài mà.
Viêm Bá Nghị vươn tay sờ vầng trán láng mịn của Lăng Vi, tối qua bọn họ đi ăn một nhà hàng tư gia chuyên món Trung, lúc về đã sau nửa đêm rồi, thằng nhóc Dịch Dịch này thuận lợi chắn giữa anh và Vi Vi, làm cho anh dở khóc dở cười. Có được một cơ hội tốt, lại bị nhóc con này…… Haiz, thật là thằng nhóc xấu xa mà.
Dường như cảm nhận được daddy nhà mình đang mắng cậu trong lòng, Dịch Dịch chợt tỉnh lại. Cậu tốn sức mở mắt ra, nhìn sang daddy, phát hiện ba đang nhìn chằm chằm mami, cái tay còn vượt qua khoảng không trên người cậu, sờ trán của mami.
“Khụ khụ, ngại quá, con cản trở rồi, con nghĩ tối nay vẫn nên về nhà daddy đi, ở đó có phòng riêng của con.” Lăng Dịch Sâm dụi dụi mắt nói.
Lăng Vi vốn đã hơi ngượng ngùng, sau khi nhìn nhau với Viêm Bá Nghị một cái, xoay người qua. Viêm Bá Nghị bật cười: “Dịch Dịch, ở đây cũng có phòng của con mà, tối qua là con nhảy lên đây nha.”
Nghe daddy nói vậy, Lăng Dịch Sâm trừng lớn đôi mắt, há miệng, hình như có chút kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ cười xấu xa của daddy, mới bất mãn lẩm bẩm: “Xem ra là daddy cảm thấy con trai cưng của ba không biết nhìn rồi, là ai đã nói, Dịch Dịch đến ngủ chung với daddy mami nhỉ, bây giờ lại không nhận nợ, daddy, ba chính là người nuốt lời, hừ, mami cũng là kẻ xấu.” Nói Viêm Bá Nghị xong, Lăng Dịch Sâm cũng không quên kéo Lăng Vi vào chung luôn.
Lăng Vi ngồi dậy, nghiến răng nói: “Lăng Dịch Sâm, cho con thời gian 5 phút, tự mặc quần áo cho xong rồi xuống giường, sáng nay mẹ sẽ tự tay nấu ăn cho con!”
Nghe thấy Lăng Vi muốn tự tay xuống bếp, Viêm Bá Nghị rất hưng phấn, lần trước đã ăn qua bữa sáng Vi Vi làm, cảm thấy cũng không tồi.
Cục cưng họ Lăng thì bị dọa rồi, mami muốn trừng phạt cậu sao, thế mà lại tự tay xuống bếp, nghĩ đến đã thấy khó ăn rồi, hu hu. Nhìn sang daddy cầu cứu, phát hiện ánh mắt của ba sánh lấp lánh, vẻ mặt như rất mong chờ, Lăng Dịch Sâm nhảy bật lên, bắt đầu mặc quần áo, trong lòng nghĩ nhân lúc mami chưa làm xong, cậu nhất định phải chạy đi.
Nhìn ra suy nghĩ của Lăng Dịch Sâm, Lăng Vi hừ lạnh một tiếng: “Căn hộ cũng chúng ta không thể so với nhà của daddy con đâu, ở đây không ai trông chừng, con cẩn thận bị bắt đi đấy, đến lúc đó mami cũng không cứu con được đâu.”
Ặc, trên mặt Lăng Dịch Sâm đầy màu sắc, xoa bụng nói: “Mami, con, con đâu phải muốn bỏ chạy, con muốn đi phòng vệ sinh ị ị thôi.” Cái đầu nhỏ xoay chuyển nhanh ghê, thấy khóe miệng Lăng Vi nhếch lên, Lăng Dịch Sâm mặc quần áo xong thì vắt chân lên chạy.
Lúc này Viêm Bá Nghị mới nói: “Cái gì mà nhà anh chứ, chẳng lẽ nhà anh không phải nhà em à?”
Nghe ra Viêm Bá Nghị có chút bất mãn, Lăng Vi mím môi không nói gì, trong lòng lại đáp: “Nhà của anh cũng không phải là nhà của tôi!”
Trải qua chuyện bị Tống Thu Minh kiềm kẹp, bị bắt cóc hôm qua, Viêm Bá Nghị cảm thấy, Vi Vi hẳn là đã nhìn thấy tấm lòng chân thành của anh, nhưng tại sao, trái tim của Lăng Vi lại khó đi vào như vậy chứ?
Lúc ăn sáng, chắc là quảng thời gian khó khăn nhất của Lăng Dịch Sâm. Cậu lựa ra cải xanh, cà rốt từng cái một, lại nhìn thấy mami trả lại từng miếng cải xanh, cà rốt vào trong chén của cậu. Gần như là nuốt nước mắt mà ăn xong, sau khi được cho phép, Lăng Dịch Sâm mới xuống bàn cơm.
“Mami, lần sau không thể làm theo lệ này nữa.” Lăng Dịch Sâm ưỡn thẳng sống lưng, nhìn Lăng Vi. Cậu chỉ muốn nói lần sau đừng làm như vậy nữa, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, tổ chức ngôn ngữ không đến đâu cả.
Nhưng Lăng Vi vẫn nghe hiểu được, cô khẽ nhướn mày, múc một muỗng cơm lớn nhét vào miệng, không để ý đến con trai.
Viêm Bá Nghị ngồi một bên, im lặng ăn cơm, anh vẫn cứ cảm thấy Vi Vi nấu rất ngon, còn ngon hơn cơm của đầu bếp nhà hàng năm sao làm nữa. Đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi, người tình trong mắt có năng lực vạn năng,
“Daddy, ba thật sự phải nhìn chằm chằm mami mãi như vậy hả?” Bên phía Lăng Vi, Lăng Dịch Sâm không xuống đài được, vẫn muốn lấy lại chút thể diện, nhóc con mới bây lớn vậy mà đã biết kéo người ta xuống nước rồi, cũng giỏi thật đấy.
Theo nguyên tắc con đã mất mặt, thì ba cũng phải mất mặt, Lăng Dịch Sâm lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Mami, daddy giả tạo lắm phải không. Đã làm chuyện xấu mà cũng không chịu nhận, tối qua rõ ràng con thấy ba hôn trộm mẹ đó.”
“Khụ khụ khụ, Dịch Dịch……” Viêm Bá Nghị ho nhẹ một hồi, thiếu chút nữa là phun cơm ra luôn. Không phải chứ, thằng con này cũng quá…… Hôm qua lúc anh hôm trộm Vi Vi, rõ ràng phát hiện thằng nhóc này đã ngủ rồi mà.
Lăng Vi không nhìn hai cha con đang chèn ép lẫn nhau, cô ăn xong rồi đứng lên đi về phía phòng ngủ thay quần áo, đội nón vào, xách ba lô đeo vai rồi đi ra ngoài, nói với hai cha con: “Mẹ phải đến công ty, hôm nay Dịch Dịch chơi với daddy con đi, tối gặp.”
Viêm Bá Nghị đặt chén đũa xuống, vẻ mặt mê mang nhìn về phía Lăng Vi nói: “Vi Vi, hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, hôm nay còn muốn về đó ư?”
Thấy Lăng Vi gật đầu, Viêm Bá Nghị không nói gì nữa.
“Xe của tôi ở trong bãi đậu xe đó, chìa khóa đưa anh này, tôi thuê xe đến công ty.” Đưa chìa khóa cho Viêm Bá Nghị, Lăng Dịch Sâm giơ tay giành trước.
Thấy điệu bộ nhún vai giả làm người lớn của con trai rất buồn cười, Lăng Vi nhịn cười, đổi giày, mở cửa đi xuống lầu.
Viêm Bá Nghị vốn không muốn để Lăng Vi thuê xe, anh có thể đưa Vi Vi qua đó, rồi anh lại về tổng bộ bang Xích Viêm, hoặc là để cho Vi Vi lái xe đi, anh gọi thuộc hạ đến đón cũng được. Chỉ là, anh còn chưa nói ra, người ta đã ra khỏi cửa rồi, đợi đến khi anh đứng dậy mở cửa, thì thang máy đã đi xuống lầu rồi.
“Dịch Dịch, chúng ta xuống đưa mami con đi.” Nói rồi, Viêm Bá Nghị bế Lăng Dịch Sâm lên chạy vào thang máy, vừa xuống lầu đã đi vào bãi đậu xe, lái xe chạy thẳng ra đường cái ngoài khu chung cư.
Lăng Vi thấy Viêm Bá Nghị đang chạy đến, giấu đi nụ cười bên khóe miệng. Mặt không cảm xúc ngồi vào trong xe, thực ra cô vẫn chưa nghĩ xong phương thức sống chung với Viêm Bá Nghị. Biết là Viêm Bá Nghị yêu cô, nhưng cô lại muốn giữ lại tấm lòng của mình, chậm chạp không muốn dâng ra.
Dọc đường đi Viêm Bá Nghị đều dặn dò Lăng Vi, bảo cô mọi chuyện đều phải cẩn thận, bảo cô nhất định phải gọi điện cho anh, cuối cùng vẫn quyết định phái hai thuộc hạ qua đó, tuần tra khu vực gần công ty cô. Lăng Vi chỉ có thể đồng ý.
Lên đến lầu trên, Lăng Vi đi thẳng vào công ty, những tiếng bàn tán nhỏ giọng trong thang máy, tất cả cô đều coi như không nghe thấy. Không ngờ chuyện hôm qua bị bắt cóc lại lan truyền sôi sục như thế, còn có đủ mọi phiên bản.
Gì mà cô là vợ bé của đại gia, bị người của vợ cả bắt đi. Hoặc là người bắt cóc cô là cha của con trai cô, thật là đủ quá rồi đấy, trí tưởng tượng phong phú như thế, thích hợp đi viết tiểu thuyết rồi đó!
Đi vào công ty, các nhân viên đều nhìn cô với một kiểu ánh mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô. Lăng Vi đi xuyên qua khu vực làm việc, đi vào văn phòng của mình.
Còn chưa ngồi cho ấm mông, Ngô Mỹ Mỹ đã gõ cửa đi vào.
Lăng Vi không ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, mới hài lòng mỉm cười mời Ngô Mỹ Mỹ ngồi xuống chỗ đối diện mình.
“Em nghe nói, chị nhạy cảm với nước hoa, nên không xịt nước hoa nữa.” Ngô Mỹ Mỹ nghênh nagng ngồi xuống đối diện Lăng Vi, cười nói.
Lăng Vi nhận lấy tài liệu trong tay cô ta, sau khi xem xong từng trang, hài lòng gật đầu nói: “Không ngờ cô rất có thiên phú, dùng những thiết kế này của cô để tham gia đấu thầu vậy, buổi chiều tôi đưa cô đi làm một bộ thành phẩm, qua mấy ngày nữa đấu thầu thì trực tiếp đem qua đó.”
Ngô Mỹ Mỹ nhìn Lăng Vi với vẻ mặt đầy vui mừng, nói: “Chị có thể mang em đi tự mình đánh bóng vật liệu ạ? Thế này chẳng phải là học nghề rồi sao?” Cô rất sùng bái Monica, không nghĩ tới nhà thiết kế trang sức nổi danh trên quốc tế, lại chạy đến chỗ địa phương nhỏ như vậy làm tổng giám đốc.
Lăng Vi cười mà không nói, mở ngăn kéo đã khóa ra, lấy ra một phần tài liệu đưa cho Ngô Mỹ Mỹ nói: “Cái này là tư liệu lúc trước học thiết kế mà tôi giữ lại, vẫn luôn mang theo bên người, cô có thể xem một chút, có thể sẽ giúp ích cho cô.”
Ngô Mỹ Mỹ hưng phấn nhận lấy, nói cám ơn một tiếng lại một tiếng, lại làm cho Lăng Vi cảm thấy thực ra Ngô Mỹ Mỹ không kém mình bao nhiêu tuổi.
Nghĩ đến thì liền hỏi ra miệng: “Mỹ Mỹ, tuổi trên lý lịch và tuổi thật của cô giống nhau à?” Sao cô cảm thấy cô Ngô Mỹ Mỹ này cố ý ăn mặc cho trưởng thành như thế này?
Nghe Lăng Vi hỏi thế, Ngô Mỹ Mỹ bật cười ra tiếng: “Bị chị phát hiện rồi, chỉ là em không muốn có bất cứ nhân tố nào quấy nhiễu ở chỗ làm việc thôi, yêu đương nè, kẻ theo đuổi nè, tất cả đều không muốn, vậy nên mới…… Tổng giám đốc, không phải em cố tình gạt chị đâu.”
Lăng Vi hiểu rõ, đây vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc với kiểu con gái cố ý làm cho mình già đi, xấu đi như thế, không muốn để cho đàn ông theo đuổi, không muốn yêu đương, chẳng lẽ…… Biết là mình nghĩ lệch đi rồi, Lăng Vi lắc đầu.
“Cứ chuẩn bị như thế đi, đối thủ cạnh tranh lớn nhất lần này là tập đoàn Thượng Lạc, bởi vì vấn đề danh tiếng của công ty, phần thắng của chúng ta không lớn, may mà bên cấp cao của Cartier rất công bằng, xưa nay không bao giờ có thành kiến, đến lúc đó có thể cố gắng thử xem.”
Nghe Lăng Vi nói như thế, Ngô Mỹ Mỹ vén tóc con bên tai lên, cắn cắn môi hỏi: “Tổng giám đốc Lăng, chị họ em là tổng giám đốc tập đoàn Thượng Lạc, lẽ nào chị không hỏi thử tại sao em lại từ chối chị ấy, mà ở lại Thái Đạt sao?”
Lăng Vi cười nói: “Tôi tin tưởng sức quyến rũ của tôi khá lớn, ha ha ha.”
Hai người phụ nữ cười lớn, may mà là trường hợp làm việc, nếu không công lực cười ngất trời thế này chỉ có một người lại cao hơn một người thôi.
Ngô Mỹ Mỹ vừa ra khỏi phòng làm việc không lâu, giám đốc Trương lại gõ cửa đi vào. Lăng Vi ngạc nhiên nhìn các vết cào đầy mặt anh ta, trong lòng lại bất mãn với phó tổng giám đốc Lưu. Chẳng lẽ không biết phải đuổi người đàn ông này đi sao, hay là còn bận tâm đến cái gọi là bạn học cũ của cô?
Thật là nực cười, cô mà phải nể mặt Vương Xảo ư?