Về đến tổng bộ bang Xích Viêm, Viêm Bá Nghị vẫn cứ cảm thấy không yên lòng, anh lấy di động ra gọi điện cho Mộ Bạch, muốn hỏi về tình trạng của Sở Phong, tính ra thì cũng đã lâu không gặp rồi, buổi tối có thể cùng ăn cơm tụ họp một chút.
Trước khi Mộ Bạch đi vào phòng thí nghiệm phối thuốc đã chỉnh di động sang chế độ im lặng, lúc phối thuốc sợ nhất là bị người khác quấy nhiễu. Vậy nên, trong quá trình anh ta đang phối thuốc, di động được đặt trong tủ khử trùng đã vang lên hai lần rồi.
Càng nghĩ càng thấy không yên, tức thì Viêm Bá Nghị quyết định đi đến bệnh viện tổng của Xích Viêm một chuyến, đi vòng qua hành lang, anh đi vào phòng ngủ nói với Lăng Vi một tiếng trước đã, Lăng Vi chỉ gật đầu một cái, bảo anh đi đường cẩn thận. Bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm nhất định muốn đi theo, nói rất là nhớ chú khờ khạo, còn có chú kỳ lạ mặt trắng kia nữa.
“Daddy, ba đi nhanh quá, con theo không kịp.” Lăng Dịch Sâm được dắt đi chu miệng lên nói, đôi chân ngắn nhỏ nhắn của cậu không sánh được với đôi chân to dài của daddy nha.
Viêm Bá Nghị khom người bế Lăng Dịch Sâm lên, bước đi càng nhanh hơn.
Mộ Bạch ra khỏi phòng thí nghiệm cũng không để ý đến di động. Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới Lão Đại sẽ qua đây vào lúc này. Bây giờ anh ta đang đắp thuốc lên chỗ Sở Phong bị dao đâm, nhìn gương mặt Sở Phong đau đớn đến xoắn cả lại, ánh mắt của Mộ Bạch cũng trầm xuống mấy phần.
Nghe thấy dường như thuộc hạ đang chào hỏi ai đó, Mộ Bạch vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Viêm Bá Nghị đang đi vào. Thoáng chốc anh ta sửng sốt, sao Lão Đại lại đến đây?
Gương mặt xoắn xuýt của Sở Phong, dần dần bình thường trở lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Lão Đại, thiếu chút nữa anh ta đã hét lên. Ai nói dao không mạnh bằng súng, lần trước anh ta bị trúng đạn cũng không đau đến xé nát tim gan như thế này đâu.
“Mộ Bạch, chuyện này là sao?” Viêm Bá Nghị thả Lăng Dịch Sâm xuống, đi đến trước mặt Sở Phong, nhìn cái chân đang không ngừng chảy máu của anh ta, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mộ Bạch cúi đầu, không nói gì. Ngược lại, Sở Phong nhịn nỗi đau trên chân. Nghiến răng nói: “Không có chuyện gì ạ, chỉ là trúng một dao thôi, không có gì đáng ngại, chỉ là nhìn hơi dọa người một chút thôi.”
Viêm Bá Nghị nhìn xung quanh vết thương bầm tím của Sở Phong nhuốm màu đen, quay đầu lại nhìn sang Mộ Bạch, giọng điệu không cho phép qua loa, hỏi: “Mộ Bạch, cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Vết thương dao đâm sao lại nghiêm trọng như thế, xương cũng sắp lộ ra luôn rồi, chuyện gì đây?”
Mộ Bạch vừa ngẩng đầu, Viêm Bá Nghị nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ lên của anh ta, trong lòng thấp thỏm. Chẳng lẽ…… Anh giở chăn lên, phát hiện những chỗ khác của Sở Phong không có bị thương, chỉ là dưới bắp chân vẫn đang chảy máu, nhỏ lên ra giường, uốn quanh thành một con đường máu!
“Lão Đại……” Mộ Bạch nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, giọng buồn nói: “Sau khi bọn em nhổ sạch mụn nhọt ở thành phố C, bang phái rắn đầu đàn bản địa ra mặt gây khó dễ, lúc sau có người nhân lúc Sở Phong không chú ý lắm, liều chết đâm Sở Phong hai dao, trên dao có thoa thuốc…… nên mới……” Mộ Bạch siết chặt dụng cụ cầm trong tay, ngậm miệng lại.
“Tình trạng bây giờ thế nào rồi? Không có thuốc giải sao?” Thấy đầu Mộ Bạch đổ đầy mồ hôi, Viêm Bá Nghị biết anh ta càng sốt ruột hơn, thân là một bác sĩ lại trị không khỏi cho bệnh nhân, tâm trạng đó sẽ như thế nào chứ.
Sở Phong muốn nói chuyện, phát hiện Lăng Dịch Sâm đứng bên cạnh giường anh, thò đầu qua, trong mắt của nhóc con đong đầy nước mắt.
Thấy Sở Phong vẫy tay với mình, Lăng Dịch Sâm từ từ đi đến bên đầu giường của anh ta, giơ bàn tay nhỏ sờ sờ trán của Sở Phong, đau buồn nói: “Chú khờ khạo, có phải chú sắp chết không, cháu không muốn chú chết đâu, chú đừng dọa cháu mà, Dịch Dịch sợ lắm.”
Sở Phong giơ tay lau đi nước mắt bên khóe mắt của Lăng Dịch Sâm, dỗ Lăng Dịch Sâm bằng giọng nói dần suy yếu: “Chú không sao hết, chú ngủ một giấc là khỏe thôi, đợi chú khỏe lên thì mang cậu chủ nhỏ đi ăn bữa ngon có được không?”
Lăng Dịch Sâm gật đầu một cách nặng nề, giơ tay nhéo mặt Sở Phong một cái, thấy chú khờ khạo đau đến sắp khóc mới an ủi nói: “Chú khờ khạo này, sau khi chú khỏe rồi thì bảo daddy cháu mời chú ăn một bữa ngon nhé, chú còn nợ cháu nhiều chầu lắm đó, cháu đều ghi hết vào sổ nhỏ rồi. Lần này chú không thoải mái, thì miễn một bữa vậy. Còn nữa, chú đừng ngủ, lúc mami khám bệnh cho người khác, trước giờ đều không để cho người ta ngủ đâu, mami nói, không cẩn thận sẽ ngủ mãi mãi luôn đó.”
Sở Phong toát mồ hôi, nhưng đau đớn lại bớt được 2 phần, ngẫm lại có lẽ là thuốc của Mộ Bạch điều chế đã có chút tác dụng rồi.
Viêm Bá Nghị và Mộ Bạch nhìn nhau một cái, mỉm cười. Nhưng trong lòng hai người vẫn rất nặng nề, Mộ Bạch và Sở Phong đều thầm bỏ qua chuyện của bang Đầu Ưng, bọn họ không muốn để cho Lão Đại đi thương lượng với bang Đầu Ưng. Tên Ưng Lão Đại kia là người gì chứ? Gian manh xảo trá, chẳng qua lá gan hơi nhỏ một chút thôi.
Sở Phong nhịn đau nói mấy câu với Lăng Dịch Sâm, anh ta nhìn Mộ Bạch, nháy mắt với Mộ Bạch một cái, Mộ Bạch chớp mắt hai cái tỏ ý sẽ không nói quá nhiều, để tránh bị lộ thêm.
Lăng Dịch Sâm thấy chú khờ khạo và cái chú Mộ Bạch có vấn đề về giới tính kia nhướn mày nháy mắt, cũng học theo mà nháy mắt với Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhịn xuống khóe miệng muốn co giật của mình, ho khan một tiếng.
Viêm Bá Nghị vẫn luôn im lặng nhìn vết thương trên chân của Sở Phong, che lại vị trí trái tim đang dần dần đập thật mãnh liệt, khó chịu hừ một tiếng, lấy thuốc trong túi ra, sau khi bỏ một viên vào miệng, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
Trước giờ bệnh cũ tái phát, lúc Mộ Bạch không có ở bên cạnh, anh vẫn luôn dùng loại thuốc mua về bằng giá cao này để chống đỡ một chút, nhưng sao hôm nay lại không có tác dụng thế này?
“Lão Đại, anh không sao chứ?” Mộ Bạch đỡ Viêm Bá Nghị lại, anh ta đi sang bên cạnh rót một ly nước đưa cho Viêm Bá Nghị.
Chỉ là trong nháy mắt, máu trên chân Sở Phong lại bắt đầu chảy ra rồi. Mộ Bạch thấy thuốc mình vừa nghiên cứu ra, chỉ có hiệu quả trong một thời gian ngắn như thế, thì sốt ruột không thôi.
Mộ Bạch trái nhìn Viêm Bá Nghị phải nhìn Sở Phong, dường như hôm nay Lão Đại không ổn lắm, chẳng lẽ…… Hỏng rồi, mấy ngày nay không có phối thuốc cho Lão Đại, Mộ Bạch sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng. Ba người đàn ông trong phòng, cứ thế không chú ý đến, nhóc Dịch Dịch đã cầm di động chạy ra ngoài rồi.
Đứng trong hành lang, Lăng Dịch Sâm gọi điện cho Lăng Vi.
Điện thoại vừa kết nối, cậu nhéo mạnh mình một cái, sau khi nghe Lăng Vi a lô một tiếng, thì nức nở nói: “Mami, hu hu hu, cứu mạng, tim của daddy không ổn rồi, mẹ mau đến đây đi, mami, hu hu hu.”
Dứt lời, điện thoại bị ngắt mất rồi, Lăng Dịch Sâm biết mình đã thành công.
Xoa xoa khóe mắt không hề có nước mắt, Lăng Dịch Sâm vỗ vỗ mông, đi vào trong phòng, trong lòng nhấn khen 32 cái cho kỹ thuật diễn xuất tinh tế của mình, đợi trưởng thành rồi mình nhất định là một anh chàng đẹp trai, đến lúc đó đi làm ngôi sao, chắc chắn là nổi danh toàn cầu, ừm, cứ quyết định như vậy đi.
Hai thuộc hạ canh giữ ngoài hành lang, nhìn thấy một màn Lăng Dịch Sâm gọi điện thoại, hai người nhìn nhau một cái, thấy được khóe miệng giật giật của đối phương, nghĩ đến tình trạng trước mắt của Lão Đại và Sở Phong, biểu cảm trên mặt bỗng chốc biến mất không thấy bóng dáng.
Từ lúc Lăng Dịch Sâm chạy ra khỏi phòng ra hành lang gọi điện thoại, lại trở về giường bệnh của Sở Phong, ngắn ngủi hai phút, đã làm xong một chuyện lớn rồi.
Cậu biết mami không muốn để cho daddy và thuộc hạ của ba biết mami là Quái Y, nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng, sinh mạng to bằng trời, cậu không thể không dùng chút mưu kế nhỏ để lừa mami qua đây.
Trên đường phóng xe chạy vội đến tổng bộ bang Xích Viêm, Lăng Vi vẫn luôn nghĩ, tại sao vừa nhận được điện thoại của con trai, nghe nó nói tim của Viêm Bá Nghị không ổn, đã sốt ruột vội vàng chạy qua đây rồi. Dọc đường đi cô đều nghĩ có phải con trai đang lừa mình hay không, cô cũng hi vọng là Dịch Dịch nói đùa, cô không hi vọng Viêm Bá Nghị có chuyện.
Xe dừng lại ở dưới lầu, Lăng Vi xông vào thang máy, đi thẳng lên lầu.
Viêm Bá Nghị đang mặt ủ mày chau, khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Vi thở hổn hển chạy vào, rất kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Lăng Vi, nháy mắt liền hiểu ra là chuyện gì.
Thì ra không phải chỉ có mình đơn phương tương tư, Vi Vi cũng để ý đến mình. Vừa nghĩ như thế, chân mày của Viêm Bá Nghị từ từ thoải mái giãn ra.
Còn chưa nói gì, đã nghe thấy Lăng Dịch Sâm năn nỉ nói: “Mami, vừa nãy daddy thật sự thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn đó, con sợ quá nên gọi điện thoại cho mẹ, mẹ mau xem cho daddy đi, còn có, còn có chú khờ khạo nữa.” Quan trọng là chú khờ khạo đó, lúc nãy cậu nghe thấy rồi, vết thương của chú khờ khạo bị viêm, chú Mộ Bạch kia lại không trị được, thật là sốt ruột chết cục cưng mà.
Lăng Vi nhìn Viêm Bá Nghị một cái, phát hiện sắc mặt của anh không tốt lắm. Cô giơ tay bắt lấy cổ tay của Viêm Bá Nghị, bắt mạch.
“Vừa mới uống thuốc gì vậy?” Thả tay ra, Lăng Vi hỏi.
Viêm Bá Nghị đưa bình thuốc nhỏ trong tay qua cho Lăng Vi xem, sợ Lăng Vi nhìn không hiểu, nói: “Cái này là thuốc anh mua từ nước ngoài về, hiệu quả giảm đau ổn định cũng không tệ, đã uống hai năm rồi.”
Lăng Vi nhìn thuốc mà mình nghiên cứu ra, khóe miệng giật giật. Khoảng thời gian này cô sống chung với Viêm Bá Nghị, cũng không phát hiện Viêm Bá Nghị uống thuốc này nha. Dường như sắp đến hạn rồi……
Đổ thuốc ra lòng bàn tay, thấy màu sắc cũng không tệ lắm, Lăng Vi nghiền nát một viên, xác nhận là thuốc của hai năm trước, giơ tay ném hộp thuốc vào thùng rác.
Mộ Bạch đứng ở một bên giơ tay muốn giật lại, nhưng đã không kịp nữa, đây là thuốc cứu mạng của Lão Đại nha, người phụ nữ này biết cái gì chứ, vậy mà lại vứt đi.
“Cô Lăng, thuốc này rất quan trọng với Lão Đại, cô cứ thế mà vứt đi ư?” Sở Phong vẫn luôn nháy mắt với Mộ Bạch, nhưng Mộ Bạch vẫn nói ra.
Lăng Vi nhướn mày nhìn Mộ Bạch, cười lạnh nói: “Anh là bác sĩ, chăm sóc không tốt cho Lão Đại các anh là vấn đề của anh, thuốc này đã quá hạn rồi, có uống nữa cũng không có hiệu quả.” Nói xong, hung hăng trừng Mộ Bạch một cái.
Mộ Bạch nhìn Lão Đại, dường như đang suy nghĩ gì đó, không chú ý đến lời nói của anh ta và Lăng Vi. Anh ta lập tức sẵng giọng nói: “Cô hiểu cái gì chứ? Hi vọng cô ở lại bên cạnh Lão Đại có thể giúp đỡ cho anh ấy tốt hơn, chứ không phải hại anh ấy.” Đây coi như là câu nói đâm vào tim nhất rồi đấy.
Lăng Vi trừng lớn mắt, thì ra Mộ Bạch vẫn luôn không tin tưởng cô, lo cô sẽ hại Viêm Bá Nghị, ha ha, thật là buồn cười.
Sắc mặt của Sở Phong trên giường bệnh ngày càng trắng bệch, thấy Lăng Dịch Sâm vẫn luôn đứng bên giường của anh ta, nhìn chằm chằm chân của anh ta, anh ta tốn sức cười một tiếng: “Cậu chủ nhỏ, chú không sao đâu, đừng lo lắng.”
Lăng Dịch Sâm ngẩng đầu lên, Sở Phong liền nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cậu.
“Hu hu, có phải chú sắp chết rồi không, cháu không muốn để cho chú chết đâu, chú còn phải đi mua đồ ăn ngon với cháu, chơi điện tử với cháu, kể cho cháu nghe rất nhiều, rất nhiều chuyện mà cháu không biết, những chuyện thú vị nữa. Chú khờ khạo, cháu, cháu sai rồi, đều tại cháu hết, cháu đã trộm súng của chú, nếu như chú có hai khẩu súng thì sẽ không bị thương đâu, phải không?” Nói xong, nước mắt của Lăng Dịch Sâm đã chảy xuống.
Trước khi Mộ Bạch đi vào phòng thí nghiệm phối thuốc đã chỉnh di động sang chế độ im lặng, lúc phối thuốc sợ nhất là bị người khác quấy nhiễu. Vậy nên, trong quá trình anh ta đang phối thuốc, di động được đặt trong tủ khử trùng đã vang lên hai lần rồi.
Càng nghĩ càng thấy không yên, tức thì Viêm Bá Nghị quyết định đi đến bệnh viện tổng của Xích Viêm một chuyến, đi vòng qua hành lang, anh đi vào phòng ngủ nói với Lăng Vi một tiếng trước đã, Lăng Vi chỉ gật đầu một cái, bảo anh đi đường cẩn thận. Bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm nhất định muốn đi theo, nói rất là nhớ chú khờ khạo, còn có chú kỳ lạ mặt trắng kia nữa.
“Daddy, ba đi nhanh quá, con theo không kịp.” Lăng Dịch Sâm được dắt đi chu miệng lên nói, đôi chân ngắn nhỏ nhắn của cậu không sánh được với đôi chân to dài của daddy nha.
Viêm Bá Nghị khom người bế Lăng Dịch Sâm lên, bước đi càng nhanh hơn.
Mộ Bạch ra khỏi phòng thí nghiệm cũng không để ý đến di động. Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới Lão Đại sẽ qua đây vào lúc này. Bây giờ anh ta đang đắp thuốc lên chỗ Sở Phong bị dao đâm, nhìn gương mặt Sở Phong đau đớn đến xoắn cả lại, ánh mắt của Mộ Bạch cũng trầm xuống mấy phần.
Nghe thấy dường như thuộc hạ đang chào hỏi ai đó, Mộ Bạch vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Viêm Bá Nghị đang đi vào. Thoáng chốc anh ta sửng sốt, sao Lão Đại lại đến đây?
Gương mặt xoắn xuýt của Sở Phong, dần dần bình thường trở lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Lão Đại, thiếu chút nữa anh ta đã hét lên. Ai nói dao không mạnh bằng súng, lần trước anh ta bị trúng đạn cũng không đau đến xé nát tim gan như thế này đâu.
“Mộ Bạch, chuyện này là sao?” Viêm Bá Nghị thả Lăng Dịch Sâm xuống, đi đến trước mặt Sở Phong, nhìn cái chân đang không ngừng chảy máu của anh ta, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mộ Bạch cúi đầu, không nói gì. Ngược lại, Sở Phong nhịn nỗi đau trên chân. Nghiến răng nói: “Không có chuyện gì ạ, chỉ là trúng một dao thôi, không có gì đáng ngại, chỉ là nhìn hơi dọa người một chút thôi.”
Viêm Bá Nghị nhìn xung quanh vết thương bầm tím của Sở Phong nhuốm màu đen, quay đầu lại nhìn sang Mộ Bạch, giọng điệu không cho phép qua loa, hỏi: “Mộ Bạch, cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Vết thương dao đâm sao lại nghiêm trọng như thế, xương cũng sắp lộ ra luôn rồi, chuyện gì đây?”
Mộ Bạch vừa ngẩng đầu, Viêm Bá Nghị nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ lên của anh ta, trong lòng thấp thỏm. Chẳng lẽ…… Anh giở chăn lên, phát hiện những chỗ khác của Sở Phong không có bị thương, chỉ là dưới bắp chân vẫn đang chảy máu, nhỏ lên ra giường, uốn quanh thành một con đường máu!
“Lão Đại……” Mộ Bạch nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, giọng buồn nói: “Sau khi bọn em nhổ sạch mụn nhọt ở thành phố C, bang phái rắn đầu đàn bản địa ra mặt gây khó dễ, lúc sau có người nhân lúc Sở Phong không chú ý lắm, liều chết đâm Sở Phong hai dao, trên dao có thoa thuốc…… nên mới……” Mộ Bạch siết chặt dụng cụ cầm trong tay, ngậm miệng lại.
“Tình trạng bây giờ thế nào rồi? Không có thuốc giải sao?” Thấy đầu Mộ Bạch đổ đầy mồ hôi, Viêm Bá Nghị biết anh ta càng sốt ruột hơn, thân là một bác sĩ lại trị không khỏi cho bệnh nhân, tâm trạng đó sẽ như thế nào chứ.
Sở Phong muốn nói chuyện, phát hiện Lăng Dịch Sâm đứng bên cạnh giường anh, thò đầu qua, trong mắt của nhóc con đong đầy nước mắt.
Thấy Sở Phong vẫy tay với mình, Lăng Dịch Sâm từ từ đi đến bên đầu giường của anh ta, giơ bàn tay nhỏ sờ sờ trán của Sở Phong, đau buồn nói: “Chú khờ khạo, có phải chú sắp chết không, cháu không muốn chú chết đâu, chú đừng dọa cháu mà, Dịch Dịch sợ lắm.”
Sở Phong giơ tay lau đi nước mắt bên khóe mắt của Lăng Dịch Sâm, dỗ Lăng Dịch Sâm bằng giọng nói dần suy yếu: “Chú không sao hết, chú ngủ một giấc là khỏe thôi, đợi chú khỏe lên thì mang cậu chủ nhỏ đi ăn bữa ngon có được không?”
Lăng Dịch Sâm gật đầu một cách nặng nề, giơ tay nhéo mặt Sở Phong một cái, thấy chú khờ khạo đau đến sắp khóc mới an ủi nói: “Chú khờ khạo này, sau khi chú khỏe rồi thì bảo daddy cháu mời chú ăn một bữa ngon nhé, chú còn nợ cháu nhiều chầu lắm đó, cháu đều ghi hết vào sổ nhỏ rồi. Lần này chú không thoải mái, thì miễn một bữa vậy. Còn nữa, chú đừng ngủ, lúc mami khám bệnh cho người khác, trước giờ đều không để cho người ta ngủ đâu, mami nói, không cẩn thận sẽ ngủ mãi mãi luôn đó.”
Sở Phong toát mồ hôi, nhưng đau đớn lại bớt được 2 phần, ngẫm lại có lẽ là thuốc của Mộ Bạch điều chế đã có chút tác dụng rồi.
Viêm Bá Nghị và Mộ Bạch nhìn nhau một cái, mỉm cười. Nhưng trong lòng hai người vẫn rất nặng nề, Mộ Bạch và Sở Phong đều thầm bỏ qua chuyện của bang Đầu Ưng, bọn họ không muốn để cho Lão Đại đi thương lượng với bang Đầu Ưng. Tên Ưng Lão Đại kia là người gì chứ? Gian manh xảo trá, chẳng qua lá gan hơi nhỏ một chút thôi.
Sở Phong nhịn đau nói mấy câu với Lăng Dịch Sâm, anh ta nhìn Mộ Bạch, nháy mắt với Mộ Bạch một cái, Mộ Bạch chớp mắt hai cái tỏ ý sẽ không nói quá nhiều, để tránh bị lộ thêm.
Lăng Dịch Sâm thấy chú khờ khạo và cái chú Mộ Bạch có vấn đề về giới tính kia nhướn mày nháy mắt, cũng học theo mà nháy mắt với Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhịn xuống khóe miệng muốn co giật của mình, ho khan một tiếng.
Viêm Bá Nghị vẫn luôn im lặng nhìn vết thương trên chân của Sở Phong, che lại vị trí trái tim đang dần dần đập thật mãnh liệt, khó chịu hừ một tiếng, lấy thuốc trong túi ra, sau khi bỏ một viên vào miệng, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
Trước giờ bệnh cũ tái phát, lúc Mộ Bạch không có ở bên cạnh, anh vẫn luôn dùng loại thuốc mua về bằng giá cao này để chống đỡ một chút, nhưng sao hôm nay lại không có tác dụng thế này?
“Lão Đại, anh không sao chứ?” Mộ Bạch đỡ Viêm Bá Nghị lại, anh ta đi sang bên cạnh rót một ly nước đưa cho Viêm Bá Nghị.
Chỉ là trong nháy mắt, máu trên chân Sở Phong lại bắt đầu chảy ra rồi. Mộ Bạch thấy thuốc mình vừa nghiên cứu ra, chỉ có hiệu quả trong một thời gian ngắn như thế, thì sốt ruột không thôi.
Mộ Bạch trái nhìn Viêm Bá Nghị phải nhìn Sở Phong, dường như hôm nay Lão Đại không ổn lắm, chẳng lẽ…… Hỏng rồi, mấy ngày nay không có phối thuốc cho Lão Đại, Mộ Bạch sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng. Ba người đàn ông trong phòng, cứ thế không chú ý đến, nhóc Dịch Dịch đã cầm di động chạy ra ngoài rồi.
Đứng trong hành lang, Lăng Dịch Sâm gọi điện cho Lăng Vi.
Điện thoại vừa kết nối, cậu nhéo mạnh mình một cái, sau khi nghe Lăng Vi a lô một tiếng, thì nức nở nói: “Mami, hu hu hu, cứu mạng, tim của daddy không ổn rồi, mẹ mau đến đây đi, mami, hu hu hu.”
Dứt lời, điện thoại bị ngắt mất rồi, Lăng Dịch Sâm biết mình đã thành công.
Xoa xoa khóe mắt không hề có nước mắt, Lăng Dịch Sâm vỗ vỗ mông, đi vào trong phòng, trong lòng nhấn khen 32 cái cho kỹ thuật diễn xuất tinh tế của mình, đợi trưởng thành rồi mình nhất định là một anh chàng đẹp trai, đến lúc đó đi làm ngôi sao, chắc chắn là nổi danh toàn cầu, ừm, cứ quyết định như vậy đi.
Hai thuộc hạ canh giữ ngoài hành lang, nhìn thấy một màn Lăng Dịch Sâm gọi điện thoại, hai người nhìn nhau một cái, thấy được khóe miệng giật giật của đối phương, nghĩ đến tình trạng trước mắt của Lão Đại và Sở Phong, biểu cảm trên mặt bỗng chốc biến mất không thấy bóng dáng.
Từ lúc Lăng Dịch Sâm chạy ra khỏi phòng ra hành lang gọi điện thoại, lại trở về giường bệnh của Sở Phong, ngắn ngủi hai phút, đã làm xong một chuyện lớn rồi.
Cậu biết mami không muốn để cho daddy và thuộc hạ của ba biết mami là Quái Y, nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng, sinh mạng to bằng trời, cậu không thể không dùng chút mưu kế nhỏ để lừa mami qua đây.
Trên đường phóng xe chạy vội đến tổng bộ bang Xích Viêm, Lăng Vi vẫn luôn nghĩ, tại sao vừa nhận được điện thoại của con trai, nghe nó nói tim của Viêm Bá Nghị không ổn, đã sốt ruột vội vàng chạy qua đây rồi. Dọc đường đi cô đều nghĩ có phải con trai đang lừa mình hay không, cô cũng hi vọng là Dịch Dịch nói đùa, cô không hi vọng Viêm Bá Nghị có chuyện.
Xe dừng lại ở dưới lầu, Lăng Vi xông vào thang máy, đi thẳng lên lầu.
Viêm Bá Nghị đang mặt ủ mày chau, khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Vi thở hổn hển chạy vào, rất kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Lăng Vi, nháy mắt liền hiểu ra là chuyện gì.
Thì ra không phải chỉ có mình đơn phương tương tư, Vi Vi cũng để ý đến mình. Vừa nghĩ như thế, chân mày của Viêm Bá Nghị từ từ thoải mái giãn ra.
Còn chưa nói gì, đã nghe thấy Lăng Dịch Sâm năn nỉ nói: “Mami, vừa nãy daddy thật sự thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn đó, con sợ quá nên gọi điện thoại cho mẹ, mẹ mau xem cho daddy đi, còn có, còn có chú khờ khạo nữa.” Quan trọng là chú khờ khạo đó, lúc nãy cậu nghe thấy rồi, vết thương của chú khờ khạo bị viêm, chú Mộ Bạch kia lại không trị được, thật là sốt ruột chết cục cưng mà.
Lăng Vi nhìn Viêm Bá Nghị một cái, phát hiện sắc mặt của anh không tốt lắm. Cô giơ tay bắt lấy cổ tay của Viêm Bá Nghị, bắt mạch.
“Vừa mới uống thuốc gì vậy?” Thả tay ra, Lăng Vi hỏi.
Viêm Bá Nghị đưa bình thuốc nhỏ trong tay qua cho Lăng Vi xem, sợ Lăng Vi nhìn không hiểu, nói: “Cái này là thuốc anh mua từ nước ngoài về, hiệu quả giảm đau ổn định cũng không tệ, đã uống hai năm rồi.”
Lăng Vi nhìn thuốc mà mình nghiên cứu ra, khóe miệng giật giật. Khoảng thời gian này cô sống chung với Viêm Bá Nghị, cũng không phát hiện Viêm Bá Nghị uống thuốc này nha. Dường như sắp đến hạn rồi……
Đổ thuốc ra lòng bàn tay, thấy màu sắc cũng không tệ lắm, Lăng Vi nghiền nát một viên, xác nhận là thuốc của hai năm trước, giơ tay ném hộp thuốc vào thùng rác.
Mộ Bạch đứng ở một bên giơ tay muốn giật lại, nhưng đã không kịp nữa, đây là thuốc cứu mạng của Lão Đại nha, người phụ nữ này biết cái gì chứ, vậy mà lại vứt đi.
“Cô Lăng, thuốc này rất quan trọng với Lão Đại, cô cứ thế mà vứt đi ư?” Sở Phong vẫn luôn nháy mắt với Mộ Bạch, nhưng Mộ Bạch vẫn nói ra.
Lăng Vi nhướn mày nhìn Mộ Bạch, cười lạnh nói: “Anh là bác sĩ, chăm sóc không tốt cho Lão Đại các anh là vấn đề của anh, thuốc này đã quá hạn rồi, có uống nữa cũng không có hiệu quả.” Nói xong, hung hăng trừng Mộ Bạch một cái.
Mộ Bạch nhìn Lão Đại, dường như đang suy nghĩ gì đó, không chú ý đến lời nói của anh ta và Lăng Vi. Anh ta lập tức sẵng giọng nói: “Cô hiểu cái gì chứ? Hi vọng cô ở lại bên cạnh Lão Đại có thể giúp đỡ cho anh ấy tốt hơn, chứ không phải hại anh ấy.” Đây coi như là câu nói đâm vào tim nhất rồi đấy.
Lăng Vi trừng lớn mắt, thì ra Mộ Bạch vẫn luôn không tin tưởng cô, lo cô sẽ hại Viêm Bá Nghị, ha ha, thật là buồn cười.
Sắc mặt của Sở Phong trên giường bệnh ngày càng trắng bệch, thấy Lăng Dịch Sâm vẫn luôn đứng bên giường của anh ta, nhìn chằm chằm chân của anh ta, anh ta tốn sức cười một tiếng: “Cậu chủ nhỏ, chú không sao đâu, đừng lo lắng.”
Lăng Dịch Sâm ngẩng đầu lên, Sở Phong liền nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cậu.
“Hu hu, có phải chú sắp chết rồi không, cháu không muốn để cho chú chết đâu, chú còn phải đi mua đồ ăn ngon với cháu, chơi điện tử với cháu, kể cho cháu nghe rất nhiều, rất nhiều chuyện mà cháu không biết, những chuyện thú vị nữa. Chú khờ khạo, cháu, cháu sai rồi, đều tại cháu hết, cháu đã trộm súng của chú, nếu như chú có hai khẩu súng thì sẽ không bị thương đâu, phải không?” Nói xong, nước mắt của Lăng Dịch Sâm đã chảy xuống.